Quan Thanh

Chương 667: Chủ Tịch Tỉnh Hám Muốn Đến Thị Sát




An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Đại hội động viên nhất định là phải mời dự họp. Dù sao thì chuyện này cũng là một việc đại sự trong tiến trình phát triển của thành phố chúng ta, là công tác đặc biệt nặng nề hiện tại và sau này nên phải động viên toàn bộ lực lượng. Nhưng trong lòng tôi luôn có một loại dự cảm, lãnh đạo tỉnh mấy ngày nữa sẽ xuống. Như vậy đi, chúng ta chờ tin tức của tỉnh rồi sẽ nói sau.
Dương Hoa gật đầu:
- Vâng, Bí thư An!
- Có một số công tác mà chúng ta phải bắt tay vào làm đầu tiên.
An Tại Đào cười với Dương Hoa:
- Cô Dương, cô trong mấy ngày nay phải nắm chặt, đồng thời phải tranh thủ tài chính của tỉnh, đặt nền móng cho bước tiếp theo. Xây dựng một trường đại học, nhất là một trường đại học kỹ thuật tổng hợp thì cần phải đầu tư một khoản kinh phí rất lớn. Lãnh đạo tỉnh có nói, khó khăn phải do chúng ta tự mình giải quyết. Tôi nghĩ rằng, thành phố chúng ta phải đầu nhập một hai tỷ, đó là tối thiểu cho giai đoạn đầu. Trong hai năm sau đó, sẽ còn đầu tư thêm, đây là khẳng định. Chúng ta phải chuẩn bị tư tưởng trước.
Dương Hoa đã sớm hiểu trong lòng. Trên đời này chẳng có gì là miễn phí. Ở tỉnh nếu đã đồng ý xây dựng trường đại học tại Phòng Sơn thì khẳng định là Phòng Sơn phải đầu tư tài chính rồi. Tuy nhiên, cho dù là đầu nhập thì cũng rất đáng giá.
Dương Hoa cười nói:
- Bí thư An, tôi đã sớm có tư tưởng chuẩn bị. Tuy nhiên, cho dù là có đầu tư một số tiền lớn thì đó cũng rất đáng giá. Có một trường đại học như vậy tại Phòng Sơn, các hạng mục công tác tiếp theo của chúng ta sẽ được tiến hành thuận lợi. Về lâu dài thì đây là một sự kinh doanh không sợ lỗ. Chúng ta cứ mặc kệ đi, chỉ sợ là các thành phố cấp địa khác đều như hổ rình mồi cướp lấy mà thôi.
- Chính là như vậy!
An Tại Đào khoát tay nói:
- Cô hãy nhớ kỹ, mặc kệ là khó khăn như thế nào thì chúng ta cũng đều phải cố gắng, nhất định phải làm tốt chuyện này. Cô hãy bắt tay vào làm đi, nếu thật sự tài chính có khó khăn thì tôi sẽ nghĩ biện pháp.
- Tạm thời, tin tức này đừng lan rộng ra ngoài, để tránh những sự việc không đáng có xảy ra. Chúng ta trước cứ vững vàng, tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ hỗ trợ cho chúng ta.
An Tại Đào đột nhiên nhớ đến cái gì, lại dặn dò.
Dương Hoa và Cổ Vân Lan gật đầu xác nhận.
- Đúng rồi, đồng chí Vân Lan, gần đây cô hãy nắm chặt công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố, hãy chuẩn bị cho thật tốt. Một khi lãnh đạo tỉnh đến đây, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể tổ chức một nghi lễ, để vừa lúc lãnh đạo tỉnh có thể tham dự một chút. Nghi lễ không cần phô trương, đơn giản ngắn gọn là tốt rồi, chủ yếu là thông qua phương tiện truyền thông công bố ra ngoài. Coi như cố gắng trong một năm của chúng ta không lãng phí.
An Tại Đào lại nói. Cổ Vân Lan dịu dàng đáp:
- Vâng, tôi hiểu rồi, thưa Bí thư An.
Hai ngày sau, An Tại Đào đang ở trong một trung tâm y tế của một xã, thị trấn tại khu Lương Sơn, cùng với Trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Y tế Trương Trí Hằng, Bí thư Quận ủy Cổ Trường Lăng, và những cán bộ khác kiểm tra chứng thực tình hình khám chữa bệnh miễn phí thì đột nhiên nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Thành ủy Đồng Hồng Cương.
- Tôi là An Tại Đào.
- Bí thư An, tôi là lão Đồng đây. Vừa rồi văn phòng Thành ủy nhận được điện thoại của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và văn phòng Tỉnh ủy, nói là sáng ngày mai, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân và Trưởng ban Hạ Hầu Danh sẽ đến kiểm tra chỉ đạo công tác tại thành phố. Ban tổ chức cán bộ yêu cầu chúng ta thông báo mời dự họp đại hội cán bộ cấp huyện Cục trở lên. Dường như Tỉnh ủy cũng muốn đến tuyên bố bổ nhiệm lãnh đạo.
- Ừ, lão Đồng, anh hãy lập tức lo hai chuyện giùm cho tôi. Thứ nhất, thông báo cho các cán bộ cấp huyện cấp trở lên, bao gồm thành viên của bốn bộ máy, các xí nghiệp lớn tại Phòng Sơn, các đồng chí phụ trách chủ yếu của các tập đoàn tại Phòng Sơn. Không cho phép một ai được vắng mặt. Thứ hai, lập tức viết một văn kiện, thành lập tổ lãnh đạo công tác trường đại học Tổng hợp Đông Sơn, do tôi đảm nhiệm chức Tổ trưởng, Chủ tịch thành phố Dương Hoa đảm nhiệm chức Phó tổ trường. Mã Hiểu Yến, Cổ Vân Lan làm thành viên. Tổ lãnh đạo chuẩn bị xây dựng văn phòng, đồng chí Cổ Vân Lan đảm nhiệm chức Chánh văn phòng.
- Vâng, tôi lập tức đi ngay.
Đồng Hồng Cương nghe xong lời nói của An Tại Đào cảm thấy giật mình, tuy nhiên y quen phục tùng mệnh lệnh nên chỉ biết đáp ứng chứ không hỏi lý do.
Đồng Hồng Cương là những người đầu tiên đi theo An Tại Đào. Với quan hệ như vậy, y không cần trước mặt An Tại Đào câu nệ làm gì. Nhưng Đồng Hồng Cương là một người cẩn thận, chặt chẽ, mặc dù theo An Tại Đào nhiều năm, nhưng vẫn cẩn trọng, kính sợ, không dám có nửa điểm buông thả. Mà điều này An Tại Đào rất khen ngợi. An Tại Đào xem ra, Đồng Hồng Cương chẳng phải là người tài giỏi, năng lực cũng không mạnh, càng không có ý thức đổi mới, chỉ có thói quen làm theo lời lãnh đạo, nhưng đặc điểm lớn nhất của y là trung thành và cẩn thận, mà An Tại Đào hiển nhiên là cần những người như vậy bên mình.
An Tại Đào cúp điện thoại, đưa túi xách cho thư ký Lý Bình, hướng Cổ Trường Lăng và Trương Trí Hằng khẽ mỉm cười:
- Lão Trương, cô Cổ, ngày mai, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hạ Hầu muốn đến thành phố. Hôm nay kết thúc ở đây, chúng ta trở về đi.
- Lão Cổ, công tác khám chữa bệnh trong toàn thành phố rất quan trọng. Tôi hy vọng mọi người phải dốc hết sức mình cam đoan, không hơn không kém chứng thực chính sách của thành phố. Đồng thời, sự đầu tư của thành phố phải không thiếu một đồng nào đầu tư cho đúng chỗ, không cho phép bất luận một tham ô nào. Tháng sau, Bộ môn Kiểm toán và Tài chính sẽ tiến hành kiểm toán lại tình hình sử dụng tài chính của toàn bộ xã, thị trấn của khu.
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của thành phố, không hơn không kém chứng thực tài chính và chính sách của thành phố. Xin Thành ủy cứ yên tâm.
Cổ Trường Lăng gật đầu xác nhận.
An Tại Đào vỗ vai Cổ Trường Lăng một cách thân thiết, nhẹ nhàng cười:
- Lão Cổ à, hãy tiếp tục cố gắng. Bước tiếp theo, có trọng trách quan trọng hơn đang chờ anh đó.
Cổ Trường Lăng trong lòng nhảy dựng, chợt mừng như điên. Y hiểu được lời này của An Tại Đào không phải là nói cho có. Y có thể làm Phó chủ tịch thành phố. Nhớ đến An Tại Đào vừa rồi nói lãnh đạo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn đến tuyên bố bổ nhiệm, sắc mặt liền hưng phấn mà đỏ lên, hạ giọng nói:
- Tôi hiểu rồi, Bí thư An, xin cám ơn lãnh đạo đã chiếu cố và đề bạt.
An Tại Đào khẽ cười, gật đầu rồi bước đi. Trương Trí Hằng khẩn trương cùng với đám cán bộ đuổi theo.
Trước khi lên xe, Trương Trí Hằng do dự một chút rồi kính cẩn bước qua:
- Bí thư An, nếu lãnh đạo tỉnh muốn đến thì việc điều tra nghiên cứu của ngày mai nên hủy đi, hay là…?
- Kéo dài thời hạn ra. Lão Trương, gần đây anh vất vả rồi. Làm tốt công tác chữa bệnh miễn phí, anh là người có công lớn nhất. Trong tương lai, thành phố phải tổ chức mừng công cho mọi người.
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm.
Trương Trí Hằng cúi người xuống, biểu hiện quyết tâm.
An Tại Đào cười, bắt tay Trương Trí Hằng và các cán bộ khác rồi chui vào trong xe.
Trương Trí Hằng cùng các cán bộ khác, thần sắc cung kính nhìn theo chiếc xe An Tại Đào rời khỏi, lúc ấy mới leo lên xe của mình ra về.
Trương Trí Hằng có thể đạt được vị trí của trợ lý Chủ tịch thành phố, mặc dù là do Chủ tịch thành phố Dương Hoa mạnh mẽ đề bạt, nhưng kỳ thật ai cũng hiểu rõ, ông ta sở dĩ có thể được như ngày hôm nay, chính là đã có công giúp An Tại Đào đẩy mạnh việc khám chữa bệnh miễn phó. Nói cho cùng, không có An Tại Đào thì cả đời chỉ sợ cũng chỉ dừng lại ở cấp huyện cục. Cho nên Trương Trí Hằng rất mang ơn An Tại Đào, mặc dù ngoài mặt không có biểu hiện gì.
Trên đường trở lại thành phố, An Tại Đào gọi điện thoại cho trợ lý Chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan.
- Vân Lan, sáng ngày mai, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hạ Hầu muốn đến thành phố. Cô hãy lập tức làm tốt việc chuẩn bị lễ mừng công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố. Khi lãnh đạo tỉnh đến đây vào ngày mai, tôi sẽ nói với lãnh đạo, mời các lãnh đạo tham dự nghi lễ với chúng ta. Thời gian tổ chức sẽ là 2h chiều, cô hãy lập tức chuẩn bị, thời gian hơi gấp rút, mọi người phải làm nhanh lên.
Cổ Vân Lan nghe xong lời nói của An Tại Đào thì tinh thần phấn chấn hẳn lên. Lãnh đạo tỉnh đến, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn đến tuyên bố bổ nhiệm, cô có thể được trở thành Phó chủ tịch thành phố, thì làm sao mà không vui mừng chứ? Đừng nhìn trợ lý Chủ tịch thành phố và Phó chủ tịch thành phố trên danh nghĩa khác nhau không lớn, nhưng trên thực tế lại khác biệt rất lớn. Một là không hợp pháp, gần như là quy tắc ngầm, Chủ tịch thành phố mời đảm nhiệm chức trợ lý Chủ tịch thành phố, danh bất chính ngôn bất thuận cán bộ cấp Phó giám đốc sở và một là Ban tổ chức cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm Phó chủ tịch thành phố là hai khái niệm khác nhau.
Nói cách khác, bắt đầu từ ngày mai, cô chính thức trở thành cán bộ quản lý của thành phố, chân chính bước vào hàng ngũ lãnh đạo cao tầng của thành phố Phòng Sơn.
- Cám ơn anh!
Cổ Vân Lan thanh âm có chút kích động, hơi run rẩy.
An Tại Đào nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của lãnh đạo, đi tổ chức nghi lễ. Cho dù đêm nay chúng tôi có tăng ca cũng nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Đúng rồi, Bí thư An, chúng ta có nên chuẩn bị cho lãnh đạo tỉnh đi thị sát hay không?
An Tại Đào cười:
- Đó là điều đương nhiên rồi. Vân Lan, thời gian nghi lễ không cần dài, khống chế trong vòng mười phút là được rồi, không cần những trình tự rườm rà, lại càng không cần có cái gì là lãnh đạo đọc diễn văn, trình tự nên ngắn gọn một chút. Chúng ta chủ yếu là mời lãnh đạo tỉnh đi thị sát, thăm qua thành quả một năm công tác của chúng ta.
Cổ Vân Lan khẽ ừ, sau đó cúp điện thoại đi làm nhiệm vụ.
Khi An Tại Đào trở lại văn phòng, Đồng Hồng Cương đã cho người chuẩn bị đầy đủ những văn kiện về việc thành lập tổ lãnh đạo xây dựng trường đại học tổng hợp Đông Sơn và xây dựng văn phòng, đưa cho An Tại Đào ký duyệt rồi chuyển qua cho nhà in.
Loại văn kiện này không cần phải nhìn quá kỹ, An Tại Đào chỉ nhìn lướt qua, rồi ký tên vào.
- Được rồi, lập tức đi in ra. Tranh thủ buổi chiều nay phải có, rồi phát cho các bộ môn ở các quận huyện trước giờ họp ngày mai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
An Tại Đào vội vàng khoát tay:
- Anh hãy đi làm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.