Quan Thanh

Chương 676: Đại học tuyên chi




HầÂu Dương Minh chậm rãi cúp điện thoại, thần sắc trở nên bình tĩnh. Y đến Đông Sơn nhậm chức, trong nhà mặc dù là đã làm công tác lót đường cho y, đây là điều không thể tránh được, bao gồm cả việc ngày hôm qua thư ký Tôn Hiểu Minh của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân đã gọi cho Dương Hoa nói về vấn đề phân công công tác cho y. HầÂu Dương Minh biết rằng ông nội của mình đã thông qua cấp dưới cũ trước kia, tìm đến Cuủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Hám Tân Dân đương nhiên là phải nể mặt. Chỉ có điều y không ngờ Dương Hoa và An Tại Đào thật không nể mặt Hám Tân Dân. Ngoài mặt thì nhìn thấy để cho y hỗ trợ công tác chuẩn bị xây dựng trường đại học Đông Sơn với Dương Hoa là một sự coi trọng y, nhưng trên thực tế là không trao quyền cho y. Xây dựng trường đại học Đông Sơn đương nhiên là công tác rất quan trọng trong lúc này ở Phòng Sơn, nhưng là do đích thân Bí thư An Tại Đào quản lý. Ngay cả Chủ tịch thành phố Dương Hoa cũng chỉ là phối hợp, chứ đừng nói đến y là một Phó chủ tịch thành phố.
Người bình thường còn hiểu được, HầÂu Dương Minh không tin Hám Tân Dân sẽ không hiểu. Mà y cảm thấy rất tò mò và kinh ngạc, An Tại Đào chỉ là một Bí thư Thành ủy, tại sao lại không nể mặt Chủ tịch tỉnh chứ? Chẳng lẽ, vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này quả nhiên giống như những lời đồn bên ngoài, quá mức kiêu ngạo, quá mức ngông cuồng? Nhưng, không nể mặt Hám Tân Dân không phải là kiêu ngạo, ngông cuồng mà là vô tri, ngu xuẩn.
HầÂu Dương Minh không tin, ở tỉnh Đông Sơn này không có một cán bộ nào dám không nể mặt Chủ tịch tỉnh chứ.
Tuy rằng y vẫn chưa thật sự coi trọng An Tại Đào. Trong mắt của y, An Tại Đào chỉ là một người chó ngáp phải ruồi thôi, ngẫu nhiên được leo lên địa vị cao. Nhưng y lại cảm thấy An Tại Đào dường như không phải là một tên ngu xuẩn.
Nhưng càng như thế, y lại càng muốn đấu với An Tại Đào một trận. Trong tiềm thức của y, y xuất thân danh giá, huyết thống cao quý, hơn nữa lại tài hoa hơn người, như thế nào lại dễ dàng tha thứ cho một người cùng lứa tuổi nhưng ưu tú và xuất sắc hơn? Mặc kệ thừa nhận hay không thừa nhận, khi y bắt đầu nghe nói đến cái tên An Tại Đào thì trong lòng y đã dâng lên một sự ghen tỵ.
HầÂu Dương Minh suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên đứng dậy, bước đến bên cạnh cửa số văn phòng, lẳng lặng nhìn xuống sân. Y nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen của Chủ tịch thành phố Dương Hoa đang chậm rãi tiến vào. Dương Hoa trong bộ trang phục công sở màu xám nhạt tao nhã bước xuống, cười quay đầu lại nói cười câu gì đó với lái xe, rồi sau đó bước vào trong tòa nhà.
Thật sự là một người phụ nữ tao nhã cho dù là đã hơn bốn mươi. HầÂu Dương Minh có chút tham lam quét nhìn đường cong trên thân thể Dương Hoa, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, có cần phải nói chuyện với nữ Chủ tịch thành phố quyến rũ này hay không?
Lý Bình mở cửa phòng An Tại Đào, kính cẩn nói:
- Bí thư An, viện trưởng Hàn đến rồi ạ.
- Ồ, đến nhanh vậy sao? Tôi còn tưởng rằng phải một lát nữa ông ấy mới đến. Được, để tôi ra ngoài tiếp đón.
An Tại Đào ngẩn ra, chợt cười, đứng dậy bước ra khỏi cửa văn phòng, dọc theo hành lang, hướng lên lầu ba. Lý Bình khẩn trương đi theo phía sau.
Hàn Mạnh Giang hiện nay đang giữ chức Viện trưởng học viện Công nghiệp Đông Sơn kiêm Bí thư Đảng ủy, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Theo lý thì với địa vị, chức vụ và cấp bậc của An Tại Đào thì không cần ra nghênh đón một cán bộ cấp bậc thấp hơn mình. Nhưng Hàn Mạnh Giang là cán bộ Tỉnh ủy bổ nhiệm làm nhân vật số một của trường đại học Đông Sơn sau khi xây dựng xong. Cá nhân ông ta sẽ từ đó mà thăng lên làm cấp Giám đốc sở. Hơn nữa, trở thành người cao nhất trong hệ thống giáo dục Phòng Sơn, An Tại Đào không thể không nể mặt ông ta vài phần.
Về sau, thành phố Phòng Sơn còn phải trông cậy vào trường đại học Đông Sơn ủng hộ để phát triển kinh tế địa phương. Cho nên, đối với người quản lý của trường sau này, An Tại Đào có muốn chậm trễ cũng không được.
Phó trưởng ban thư ký Thành ủy kiêm Chánh văn phòng Đồng Hồng Cương cùng với một người có thân hình cao lớn, nước da hơi ngăm đen, khoảng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trước mặt An Tại Đào. Người đàn ông này thần sắc trầm ổn, bước chân có lực, bước lên từng bậc thang tiến về phía trước.
Đồng Hồng Cương liếc mắt, nhìn thấy An Tại Đào liền không dám chậm trễ, khẩn trước bước lên trên, cười giới thiệu:
- Viện trưởng Hàn, vị này chính là Bí thư Thành ủy An. Bí thư An, vị này là Viện trưởng Hàn.
Hàn Mạnh Giang ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, hơi trầm ngâm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, làm như không dự đoán được An Tại Đào lại trẻ như vậy. Mặc dù trước khi đến đây, ông ta đã nghe nói Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào là một cán bộ còn rất trẻ, được xưng là nhân vật số một trẻ nhất của một thành phố cấp địa của tỉnh Đông Sơn, nhưng khi nhìn thấy trực diện thì không ngờ lại quá trẻ như vậy, hình như chưa đến ba mươi.
Liếc mắt nhìn An Tại Đào, Hàn Mạnh Giang lúc này mới cao giọng cười, chủ động vươn tay:
- Bí thư An, xin chào, tôi là Hàn Mạnh Giang.
An Tại Đào cũng mỉm cười, bắt tay thân thiết với Hàn Mạnh Giang.
- Hoan nghênh Viện trưởng Hàn, tôi là An Tại Đào.
- Bí thư An, thật quá khách sáo rồi.
Hàn Mạnh Giang cười:
- Bí thư An, tôi lúc này đây chính là muốn đến cầu viện Bí thư An.
- Haha, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi.
An Tại Đào hướng Hàn Mạnh Giang gật đầu, rồi cùng sóng vai bước vào phòng làm việc, nhưng Hàn Mạnh Giang lại thức thời, tự động lui về sau nửa thân hình.
Quan trường cấp bậc rất nghiêm, không cần nói đến Hàn Mạnh Giang hiện giờ là Phó giám đốc sở, cho dù là có đến trường đại học Đông Sơn nhậm chức sau này, trở thành cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng trước mặt Bí thư Thành ủy quyền cao chức trọng, thì ông ta cũng vẫn sẽ duy trì sự đúng mực của mình. Dù sao, đều là cấp sở, nhưng một Bí thư Thành ủy thành phố cấp địa, bất kể như thế nào cũng không thể so sánh ngang bằng với một hiệu trưởng trường đại học được.
- Mời ngồi, Viện trưởng Hàn. Lý Bình, mau pha trà.
An Tại Đào cười, ngồi xuống đối diện với Hàn Mạnh Giang.
Lý Bình sau khi rót trà xong thì yên lặng rời khỏi.
- Bí thư An, tôi cũng biết, công tác của thành phố rất nhiều, trước mắt lại đang thi hành việc khám chữa bệnh miễn phí. Bí thư An, anh cũng bề bộn công việc, nhưng kỳ hạn ở tỉnh ra rất khẩn trương, cho nên tôi đành phải đến đây.
Hàn Mạnh Giang nói:
- Nếu nói có chỗ nào không đúng, xin Bí thư An thông cảm.
- Haha, viện trưởng Hàn quá khách khí rồi.
An Tại Đào cười nói:
- Nếu hôm nay anh không đến thì tôi cũng sẽ tìm đến anh nói chuyện. Căn cứ vào sự sắp xếp ở tỉnh, chúng ta hiện nay nên xác định vị trí thổ địa trước, sau đó phương diện tài chính sẽ được tính tiếp. Sau khi tính xong thì có thể bắt đầu khởi công. Ý kiến cá nhân tôi là, trước quy hoạch, còn chính sách và thủ tục liên quan thì có thể vừa làm vừa hoàn thiện nó. Viện trưởng Hàn, anh nói vậy có được không?
Hàn Mạnh Giang có chút không ngờ:
- Như vậy thì quá tốt rồi!
- Viện trưởng Hàn đến đây mà xem!
An Tại Đào đứng dậy, đến bên cạnh một tấm bản đồ Phòng Sơn treo trên tường, dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn.
- Viện trưởng Hàn, anh xem chỗ này, ước chừng có 2600m2. Lúc trước là nơi tập bắn của bộ đội Phòng Sơn, còn một bộ phận là đồng ruộng. Chỗ này rất gần với quốc lộ và nội thành, lại đang trong quy hoạch kiến thiết khu Phòng Sơn mới, giao thông rất thuận tiện, tiềm lực phát triển trong tương lai rất lớn. Viện trưởng Hàn, mảnh đất này sẽ dành cho mọi người, anh cảm thấy sao?
- Mảnh đất này nằm ở phía bắc, là nơi mà chúng tôi đang xây dựng khu vực cơ quan chính vụ Phòng Sơn. Viện trưởng Hàn, tôi có thể cam đoan với anh, nơi đây tuyệt đối là một trong những đoạn đường hoàng kim nhất của Phòng Sơn chúng tôi trong mười năm tới. Tuyệt đối không khoa trương.
Hàn Mạnh Giang nhìn kỹ chấm đỏ trên bản đồ, gật đầu mỉm cười, nhưng không lập tức tỏ thái độ. Ông ta đối với tình huống ở Phòng Sơn chưa quen thuộc lắm, chỉ nghe An Tại Đào nói như vậy chứ không có khái niệm cụ thể.
An Tại Đào cười ha hả:
- Viện trưởng Hàn, tôi nghĩ như vầy, để tôi gọi Chủ tịch thành phố Dương Hoa, còn có Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý mảng giáo dục Cổ Vân Lan, chúng ta cùng đến chỗ này xem qua một chút. Nghe tôi nói như vậy, chắc anh cũng không có khái niệm, đến ngay tại chỗ thì sẽ hiểu rõ hơn.
An Tại Đào, Dương Hoa, Hàn Mạnh Giang và Cổ Vân Lan đứng ở một bãi đất trống, vừa nói chuyện vừa ngắm nhìn đồng ruộng xa xa.
Hàn Mạnh Giang nhìn xung quanh, rồi lại nhìn những khu vừa mới xây dựng gần đó thì trong lòng rất hài lòng. Mảnh đất này nằm ở trung tâm khu Phòng Sơn mới, tuy rằng hiện tại vẫn còn có chút hoang vắng, nhưng khi trường đại học được khởi công và khu mới Phòng Sơn từng bước được xây dựng lên, thì chính như lời An Tại Đào nói, nơi này chắc chắn là một trong những đoạn đường phát triển nhất Phòng Sơn trong tương lai. Đem mảnh đất này ra để xây dựng trường, đủ để nhìn thấy được thành ý của Thành ủy và UBND Phòng Sơn.
Tối thiểu, so với những gì Hàn Mạnh Giang mong muốn thì tốt hơn rất nhiều.
- Viện trưởng Hàn, đây chính là bãi tập bắn của bộ đội lúc xưa, hiện tại thì thành phố đã thu hồi, vốn muốn xây dựng một trung tâm hậu cần. Nhưng Bí thư An đánh nhịp, liền cấp nơi này để xây dựng trường đại học Đông Sơn. Chúng tôi rất nhanh có được ý kiến ủng hộ. Lấy nơi này làm trung tâm, hướng nam có hai thôn, hướng bắc là đồng ruộng, hướng tây giáp giới với khu kinh tế mới Tư Hà, hướng đông là khu Phòng Sơn mới.
Dương Hoa nhẹ nhàng chỉ ra đằng xa:
- Dùng mảnh đất này để xây dựng trường đại học, thành phố Phòng Sơn chúng tôi cũng đã trải qua suy xét thận trọng, đồng thời cũng vì thỏa mãn sự phát triển lâu dài của ngành giáo dục Phòng Sơn.
Cổ Vân Lan cười, tiếp lời:
- Viện trưởng Hàn, Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương rất coi trọng việc chuẩn bị xây dựng trường đại học, thành phố chúng tôi cũng đã bắt tay vào làm một số công tác cơ sở. Chỉ cần Viện trưởng Hàn gật đầu thì mảnh đất này sẽ đưa vào sử dụng ngay. Chủ tịch thành phố Dương sẽ đích thân quản lý, tôi ở sau phối hợp, thành phố lập tức triển khai giải phóng mặt bằng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Bí thư An nói, cho dù là tài chính ở tỉnh chưa đến, tài chính ở thành phố phải ứng ra trước thì cũng nhất định phải mau chóng hoàn thành, đẩy mạnh giai đoạn chuẩn bị công tác, tranh thủ sớm ngày khởi công.
Cổ Vân Lan cười, bổ sung một câu.
An Tại Đào mỉm cười không nói, rút ra một điếu thuốc hút.
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương, Phó chủ tịch thành phố Cổ, rất cảm ơn mọi người. Tôi đại diện cho bốn học viện, hướng Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn lòng biết ơn chân thành về sự ủng hộ và vô tư phối hợp của mọi người. Trên cơ bản, tôi cảm thấy rất hài lòng với mảnh đất này. Bí thư An, anh xem chúng ta có cần triệu tập một cuộc họp thảo luận, đem thông báo xác định xuống dưới, sau đó báo UBND tỉnh phê duyệt? Như Phó chủ tịch Cổ đã nói, làm tốt công tác cơ sở trước để sớm ngày khởi công.
Hàn Mạnh Giang mặt mày hớn hở, bắt tay An Tại Đào, Dương Hoa và Cổ Vân Lan, cười nói:
- Có chính quyền địa phương ủng hộ mạnh mẽ, sự lo lắng trong lòng tôi đã giảm xuống. Ba vị lãnh đạo, ở tỉnh yêu cầu chúng ta sang năm phải đưa vào hoạt động, thời gian quả thật là sít sao, nên tôi cảm thấy áp lực quá lớn.
An Tại Đào cười ha hả, vỗ vai Hàn Mạnh Giang:
- Viện trưởng Hàn, anh cứ yên tâm đi. Tôi và Chủ tịch thành phố Dương có thể đại diện Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn tỏ thái độ, hễ là đề cập đến việc xây dựng trường đại học, thì thành phố sẽ mở đèn xanh thông suốt. Tuyệt đối sẽ không có bất cứ một lực cản nào làm chậm trễ tiến trình xây dựng. Anh đừng quá lo lắng.
- Xin anh cứ nói với đồng chí ở trường đại học rằng, nếu có bộ môn nào giở giọng nhà quan thì có thể trực tiếp đến tìm tôi.
An Tại Đào dứt khoát nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.