Ba vị lãnh đạo thành phố đứng dưới cái nắng ấm áp nói chuyện với nhau. Nét mặt An Tại Đào ôn hòa hẳn lên. Cổ Vân Lan lòng chùng xuống, không kìm nổi nói ra nghi hoặc trong lòng mình đã lâu:
- Bí thư An, tôi cảm thấy thời gian mà tỉnh cho chúng ta quá gấp rút. Theo trù bị, thông báo, quy hoạch, thu hồi đất, xây dựng cho đến khánh thành thời gian chỉ gần một năm rưỡi. Lúc này thời gian quả thật rất khẩn trương. Trong lúc đó, tài chính tỉnh vẫn còn chưa rót xuống, dường như….
Tiết Liệt tuy rằng không nói gì, nhưng trên nét mặt cũng lộ ra thần sắc đồng cảm.
- Thời gian nhanh như vậy là bởi vì việc bốn học viện xác nhập lại với nhau, quan hệ đến quy hoạch chỉnh thể của tỉnh Thiên Nam và toàn bộ khu kinh tế của tỉnh. Bốn học viện này nếu không được di dời thì có nhiều công trình xây dựng của thành phố Thiên Nam sẽ không có chỗ để đẩy ra. Cho nên thời gian mà tỉnh cho mình rất gấp rút. Không có cách nào, phải vì đại cục của toàn bộ tỉnh, chúng ta phải vượt qua khó khăn cam đoan đúng thời hạn.
An Tại Đào chậm rãi bước quay trở về, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên người hắn, làm nổi bật sự nho nhã và anh tuấn trên gương mặt của hắn.
- Về vấn đề tài chính, các người không cần lo lắng. Lãnh đạo UBND tỉnh đã gọi điện thoại cho tôi, bởi vì tài chính tỉnh hiện nay phải dùng cho rất nhiều dự án. Cho nên khoản tiền này chuyển đến Phòng Sơn hơi chậm một chút. Nhưng chậm thì chậm, nhưng cũng không phải là ít.
An Tại Đào quay đầu nhìn Cổ Vân Lan và Chu Liệt, cười tủm tỉm:
- Như thế nào, lo rằng tỉnh quỵt nợ chúng ta à? Haha, không sao đâu, hai vị cứ làm tốt công tác của mình. Lãnh đạo tỉnh sở dĩ chỉ thị tài chính thành phố chúng ta phải ứng ra trước, là vì để cam đoan kỳ hạn công trình. Nếu không giải phóng được mặt bằng thì không khởi công đúng ngày được. Chúng ta phải trước ngày mùng một tháng năm giải phóng xong mặt bằng, cam đoan công trình sẽ khởi công đúng hạn. Đây là một nhiệm vụ chính trị quan trọng nhất đấy.
Cổ Vân Lan và Tiết Liệt nhìn nhau, chợt mỉm cười.
Mã Vân gọi điện thoại cho chồng. Sau khi nghe con trai HầÂu Dương Minh ở Phòng Sơn xảy ra việc, Hầu Trung Hoa trong lòng giật mình, cũng vội vàng chạy từ trường học trở về. Ông ta đang làm giáo sư khoa lịch sử của trường đại học Yến Sơn. Trong lịch sử giáo dục trong nước, lĩnh vực nghiên cứu về Hán Đường của ông rất có tiếng, là một học giả lịch sử rất có trình độ.
Về đến nhà, Hầu Trung Hoa không cởi giầy, liền hướng người vợ đang giận dữ ngồi trên ghế sofa, nói lớn:
- Có chuyện gì vậy? Em lo lắng bảo anh về gấp, có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại chứ? Anh còn đang viết luận văn mà.
- Anh còn viết luận văn luật viết gì nữa, con trai của mình bị người ta ức hiếp kìa, anh còn có tâm trạng viết gì nữa chứ.
Mã Vân tức giận nói một câu. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
Hầu Trung Hoa nhíu mày, có chút ngoài ý muốn nói:
- Có người ức hiếp? Không thể nào, không phải là nó đang ở thành phố Phòng Sơn làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố sao?
Mã Vân thêm mắm thêm muốn, nói lại những gì HầÂu Dương Minh đã nói cho Hầu Trung Hoa nghe. Trong đó năm phần là thật, năm phần là bà dựa trên suy nghĩ chủ quan của mình.
Giống như HầÂu Dương Minh đã dự đoán, sau khi nghe Mã Vân nửa thật nửa giả nói qua một lần, ông cụ Hầu gia nghe xong thì liền tức giận đến tái mặt:
- Những cán bộ bây giờ thật không biết trời cao đất rộng là gì. Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ, có thể tác oai tác quái một tay che trời như vậy. Thật sự là buồn cười!
- Hắn dám chèn ép Dương Minh. Dương Minh từ nhỏ là một đứa trẻ rất nhu thuận, có thể chịu thiệt thòi một chút cũng không sao. Nhưng là một Bí thư Đảng ủy cơ sở, người này dám tổn hại đến quốc pháp và kỷ luật Đảng. Không được, việc này cha phải can thiệp mới được. Được rồi, vợ chồng con về đi, chuyện này không cần nói cho người ngoài biết. Hai con gọi cho Dương Minh biết, nói với nó là, là con cháu của Hầu gia, không được để cho đám người ở dưới làm bại hoại nề nếp gia phong nhà mình.
- Nếu để cho cha biết tên tiểu tử này ở dưới dám dùng danh tiếng gia đình để tranh quyền đoạt thế thì cha nhất định cũng sẽ không tha cho nó.
Ông cụ Hầu hầm hầm khoát tay:
- Hai người trở về đi, chuyện này để cha xử lý. Các người không cần xen vào.
Mã Vân trong lòng mừng thầm, nhưng Hầu Trung Hoa lại chần chừ:
- Ba, ba đừng tức giận, để ý đến sức khỏe của mình.
- Cha không chết được đâu. Nếu những lão già như cha mà chết, thì những thằng nhóc như vậy không biết còn gây ra sức ép gì cho quốc gia nữa.
Hai vợ chồng Hầu Trung Hoa trở về. Ông cụ Hầu trong sân đi qua đi lại, sau đó khoát áo khoác, đến nhà Lâm gia ở khu nhà ở cán bộ cao cấp tại Yên Kinh. Bạn của ông mới vừa rời khỏi chức Phó thủ tướng quốc vụ viện.
Tìm tới Phó thủ tướng Lâm, không phải bởi vì quan hệ hai người tốt, mà bởi vì thư ký lúc trước của Phó thủ tướng Lâm khi còn là Bí thư Tỉnh ủy bây giờ là Chủ tịch Đông Sơn Hám Tân Dân.
An Tại Đào chiều nay đột nhiên nhận được điện thoại của An Nhã Chi từ Yên Kinh gọi đến.
An Tại Đào ngoài ý muốn tiếp nhận điện thoại của mẹ, cười nói:
- Mẹ, mẹ về nước rồi à? Con còn tưởng mẹ ở Mỹ chứ?
- Trúc Tử vẫn bình thường, mẹ thì lo lắng cho hai đứa con của Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, nên quay trở về để giúp hai đứa nó trông nom hai đứa trẻ.
An Nhã Chi vẫn giọng nói dịu dàng. An Tại Đào nghe xong, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
- Mẹ, vất vả cho mẹ quá!
An Tại Đào nói.
- Đứa nhỏ này, còn khách sáo với mẹ làm gì? Tiểu Đào à, Hiểu Tuyết nhờ mẹ nói với con một việc, con không được nổi nóng đấy nhé.
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ Hạ Hiểu Tuyết có gì mà không trực tiếp nói với mình, còn muốn mẹ ra mặt thì liền cười nói:
- Mẹ, có chuyện gì vậy, sao thần bí thế?
- Con xem, Lập Mân trên danh nghĩa là người của Tiếu gia quốc tịch Nam Dương. Mẹ và Hiểu Tuyết cảm thấy cũng nên đưa Lộ Dao sang Mỹ. Như vậy đối với giáo dục trong tương lai của con bé cũng sẽ tốt hơn.
An Tại Đào nhíu mày, quả quyết nói:
- Mẹ, không được, con tốt xấu gì cũng là cán bộ lãnh đạo cấp sở. Con của con nếu nhập quốc tịch Mỹ thì người ta sẽ nghĩ như thế nào? Không được, chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng. Ở trong nước thì làm sao? Về sau có thể cho Lộ Dao du học. Con của con, không thể trở thành người mang quốc tịch khác được.
- Chẳng những Lộ Dao không được mà Hiểu Tuyết cũng không được. Mẹ nói với cô ấy, nếu cô ấy muốn làm người Mỹ thì như vậy chúng con…
An Tại Đào đột nhiên ngưng lại, biết mình có chút quá mức kích động.
- Xem đứa nhỏ này, kích động cái gì? Không phải chỉ là một tấm giấy thôi sao, cùng lắm thì…
An Nhã Chi thở dài, biết con trai của mình rất quật cường và có chủ kiến. Nếu hắn đã phản đối mãnh liệt thì chuyện này trên cơ bản là không thành.
- Mẹ, không phải là vấn đề của một tấm giấy hay không? Vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu để cho người ta lấy đó mà nói mình thì con sẽ rất khó mà làm việc.
An Tại Đào dịu giọng xuống:
- Mẹ nói với Hiểu Tuyết, con kiên quyết không đồng ý. Cô ấy hãy hiểu cho con.
An Tại Đào biết không thể nói gì hơn với mẹ, liền vội vàng cúp điện thoại.
An Tại Đào cúp điện thoại, An Nhã Chi bất đắc dĩ nhìn Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc cười khổ nói:
- Hiểu Tuyết, Tiểu Cúc, các con có nghe thấy không? Lời của mẹ xem như không có tác dụng. Đứa con trai này từ nhỏ đã quật cường rồi, cũng đặc biệt có chủ kiến. Khi nó đã quyết thì không quay đầu trở lại đâu.
Do dự một chút, dù sao cũng là mẹ con, An Nhã Chi thăm dò một chút:
- Hiểu Tuyết à, thật sự không được rồi. Chuyện này cứ tạm để qua một bên. Bây giờ Lộ Dao hãy còn nhỏ, khi nào lớn hơn một chút thì chúng ta sẽ xử lý tiếp. Nếu Tiểu Đào làm lãnh đạo, Lộ Dao lại nhập quốc tịch Mỹ thì sẽ có người nói nó ngay.
Hạ Hiểu Tuyết thở dài nói:
- Mẹ, con xem hay là thôi đi. Chuyện này về sau cũng vậy thôi. Nếu không anh ấy sẽ nổi giận với con. Lần trước con cũng đã nói với anh ấy chuyện con và đứa nhỏ di dân, anh ấy lập tức ồn ào lên, dường như muốn ly hôn với con.
- Nó dám? Cho nó gan nó cũng không dám!
An Nhã Chi cười nói:
- Đừng quan tâm đến nó làm gì. Hiểu Tuyết, chuyện này cứ giao cho mẹ, mẹ sẽ làm công tác với nó.
- Mẹ, kỳ thật thì chúng ta lén lút làm, ai cũng sẽ không biết. Nhưng Tiểu Đào thì anh ấy…
Mạnh Cúc thở dài:
- Thôi đi, dù sao đối với chúng ta mà nói, trong hay ngoài nước thì cũng chẳng phân biệt gì. Về sau hãy nói. Chị không tin anh ấy có thể cả đời làm quan.
- Hừ, khó nói lắm. Anh ấy là một người mê làm quan, rất giống ba của em. Bọn họ cùng một loại người. Cúc tỷ, chúng ta căn bản không thể lý giải được loại người như bọn họ. Đối với quyền lực trong tay, họ còn xem trọng hơn tính mạng của mình. Thôi đi, đừng quan tâm đến anh ấy nữa, cứ để anh ấy mê làm quan của mình. Mẹ, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm tây. Ở Kinh Giao có một quán cơm tây mới mở, hương vị chính tông, mẹ nếm thử một chút.
- Ai…!
An Nhã Chi có chút bất đắc dĩ thở dài:
- Hiểu Tuyết, Tiểu Đào không ở bên cạnh các con, con và Tiểu Cúc đều rất vất vả. Đáng tiếc mẹ không biết cái gì nên không thể giúp hai con. Còn có Tiểu Ngạn nữa. Mẹ nghĩ, gọi điện thoại cho Tiểu Ngạn, bảo con bé về đây mấy ngày.
- Vâng, mẹ, tuy nhiên để con gọi cho Tiểu Đào, bảo anh ấy về nghỉ ngơi luôn.
Hạ Hiểu Tuyết đầy thâm ý nói nhỏ vào tai An Nhã Chi:
- Mẹ, Tiểu Ngạn mong có em bé từ lâu.
An Nhã Chi gật đầu:
- Chúng ta cứ đi ăn trước, lát nữa mẹ gọi cho nó, bảo nó đến Yên Kinh luôn. Tiểu Cúc, con hãy gọi cho Tiểu Ngạn, bảo con bé cuối tuần này về, chúng ta đoàn tụ một nhà với nhau.
- Vâng, mẹ, lát nữa con sẽ gọi ngay.
Mạnh Cúc cười đáp.
Sau khi giao hai đứa con cho bảo mẫu, An Nhã Chi và hai người con dâu ra ngoài ăn cơm.