Hôm nay là ngày thứ mười ba của câu chuyện. Với người phương tây thì đây là một ngày vô cùng đen đủi, càng trùng hợp hơn nữa, hôm nay lại là thứ sáu. Đến hôm nay, mọi việc tiến triển dường như đã không thể khống chế được nữa, hoàn toàn vượt quá phạm vi tưởng tượng của tôi. Có lẽ, không chỉ có bí mật ngày hôm qua của Hoang thôn khiến người ta khủng hoảng, mà đến cả “cái gì xảy ra ngày mai” cũng trở thành một phần của khủng hoảng. Một giờ chiều, điện thoại của tôi vang lên. Tôi lập tức nhận ra giọng đối phương, là một chàng trai còn lại trong bốn sinh viên đã tới Hoang thôn. “Tô Thiên Bình, là cậu sao? Họ nói không thấy cậu đâu cả mà.” “Cái này anh không cần để ý, bây giờ tôi có thể nói chuyện với anh không?” Giọng cậu ta rõ ràng đang run rẩy, nhưng tôi cố gắng hết sức ôn hòa đạp lại: “Được, ở đâu?” “Tại quán cà phê trước cổng trường tôi.” “Được, tôi tới đó bây giờ luôn.” Ngắt máy, tôi lập tức ra khỏi nhà, gọi một chiếc tắc xi phi tới cổng trường đại học đó. Ngồi trong xe mà tôi thấp thỏm không yên, có lại giống như sáng hôm qua không nhỉ? Hàn Tiểu Phong hẹn tôi ra ngoài nói chuyện để kể lại cho tôi nghe chuyện Hoang thôn nhưng khi tôi tới nơi thì cô ta đã chết rồi. Còn Tô Thiên Bình lần này thì sao? Lẽ nào ác mộng đáng sợ đó luôn nhanh hơn tôi một bước? Đã tới cổng trường đại học, quả nhiên đối diện có một quán cà phê nhỏ, tôi lặng lẽ đi vào trong, bên trong là nửa tầng hầm, phong cách âm u và trầm lắng. Quán thưa thớt người, vang lên tiếng nhạc trầm tư ai oán, bỗng chốc tôi cảm thấy như mình bị lừa, nhưng ngay sau đó có giọng nói cất lên sau lưng tôi: “Anh đã đến rồi đấy à.” Tôi lập tức quay đầu lại mới phát hiện ra Tô Thiên Bình đang ngồi trong một góc tối om, nếu không để ý nhất định sẽ không nhìn thấy cậu ấy. Trông dáng vẻ cậu ta u buồn đầy tâm trạng, giọng nói nhỏ nhẹ gần như không nghe thấy: “Tôi đã đợi anh một lúc lâu rồi, uống một cốc cà phê nhé.” “Cậu sao rồi? Sao không ở trong phòng?” Tôi nhấp môi một ngụm nhỏ cà phê. “Hoắc Cường chết rồi, Hàn Tiểu Phong cũng chết rồi, chúng tôi đều từng tới Hoang thôn, người tiếp theo sẽ là ai đây. Tôi sao lại dám ở lại trong trường được chứ?” Cậu ta xem ra có chút kích động, nhưng rồi lại thu người vào trong góc, giống như sinh vật trong hang tối dưới ngòi bút của Franz Kafka, cả ngày lo lắng có người cướp mất sinh mệnh mình.” “Thế nên, cậu muốn nhận được sự giúp đỡ của tôi?” Tô Thiên Bình run lẩy bẩy gật đầu: “Đúng thế.” “Vậy thì cậu bắt buộc phải kể hết sự thật cho tôi, đã xảy ra chuyện gì ở Hoang thôn?” Đôi mắt cậu ta nhìn tôi chằm chằm, từ từ nhả ra vài chữ: “Ác mộng… ác mộng…” “Ác mộng?” Lại là cái từ đáng sợ này khiến lòng tôi xao động. “Có thể nói rõ chút không, các cậu ở Hoang thôn đã mơ thấy ác mộng hay là gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp giống như ác mộng?” “Có lẽ, cả hai đều đúng.” Cậu ta uống một ngụm lớn cà phê, cố gắng trấn tĩnh lại. “Từ nhỏ tôi đã thích lịch sử và khoa học viễn tưởng, giống như Hoắc Cường thích du lịch và mạo hiểm vậy. Chúng tôi vì tính cách và nguyên nhân khác nhau, tham gia vào câu lạc bộ thám hiểm của trường. Tôi đã đọc qua tất cả sách anh viết, rất thích tiểu thuyết của anh, có lẽ bởi vì tiểu thuyết của anh đã thêm vào cuộc sống của chúng tôi rất nhiều điều chưa biết và những điều thần bí, đặc biệt là truyện "Hoang thôn" của anh.” “Cậu cho rằng đó là thật sao?” “Cái này tôi không biết, nhưng tôi cho rằng Hoang thôn nhất định tồn tại, hơn nữa còn có rất nhiều câu chuyện đặc biệt, nếu không thì đã không thể sống động đến nhường vậy. Chính vì thế, tôi và Hoắc Cường, còn có cả Hàn Tiểu Phong, Xuân Vũ đều vô cùng hứng thú với Hoang thôn. Bởi vậy chúng tôi mới quyết định làm một chuyến thám hiểm Hoang thôn.” “Các cậu còn mất công mất sức tìm thấy tôi, nhưng lại không nghĩ là tôi sẽ cự tuyệt lời đề nghị của các cậu.” Tô Thiên Bình lắc đầu nói: “Điều này không quan trọng, tôi biết làm cách nào để tìm được Hoang thôn. Tôi đã tới nhà xuất bản bản đồ, xem qua một lượt tất cả bản đồ do tỉnh Chiết Giang xuất bản, tuy không tìm thấy thị trấn Tây Lãnh trên bản đồ tỉnh, nhưng trên bản đồ mỗi thành phố, mỗi huyện nhất định sẽ tìm thấy. Quả nhiên, tôi đã tìm thấy thành phố K trong sách mà anh viết, trên bản đồ của toàn thành phố K, hiển nhiên có đánh dấu địa danh thị trấn Tây Lãnh, bản đồ hiển thị chỗ đó thực sự rất gần bờ biển.” “Tôi hiểu rồi.” Tôi thở dài, thực ra tôi nên nghĩ ra từ sớm. “Sau khi biết được Hoang thôn ở đâu, chúng tôi lập tức chuẩn bị hành lí, ngồi xe khách liên tỉnh tới thành phố K. Chiều hôm đó, chúng tôi tới thành phố K tỉnh Chiết Giang, sau đó lập tức chuyển xe khách nhỏ tới thị trấn Tây Lãnh. Tới thị trấn Tây Lãnh thì cũng là lúc hoàng hôn, chúng tôi vội vàng ăn một bữa cơm ở đây, rồi hỏi thăm đường đi tới Hoang thôn. Nhưng điều khiến chúng tôi không thể ngờ tới, một thị trấn giàu có như Tây Lãnh, lại chẳng có nổi xe ô tô tới Hoang thôn, muốn tới đó chỉ có cách đi bộ mười mấy cây số đường núi. Có lẽ do quá hưng phấn và manh động, mọi người đều muốn nhanh chóng tới Hoang thôn. Hoắc Cường kiên quyết đi ngay trong đêm, do cậu ấy có kinh nghiệm cắm trại ở nơi hoang dã nên chúng tôi cũng đành phải đi theo cậu ta.” “Gan của các bạn to thật đấy.” Nhưng, lúc đầu tới Hoang thôn tôi cũng manh động giống hệt họ. “Tôi vẫn nhớ như in cái đêm đó, cả đường gập ghềnh khúc khuỷu, bốn bề gió thổi lồng lộng, phóng tầm mắt ra xa thì toàn là đồi trọc hoang sơ, giống như đang bước vào một thế giới khác vậy. Hai bạn gái Xuân Vũ và Hàn Tiểu Phong đều rất sợ hãi, Hoắc Cường bật đèn pin đi trước. Không ngờ rằng đi bộ mấy tiếng đồng hồ, lúc tới Hoang thôn đã là mười hai giờ đêm.” “Sau đó các bạn đã gọi điện cho tôi?” Tô Thiên Bình thở một hơi nói: “Xin lỗi, đêm đó làm phiền anh, nhưng lúc đó chúng tôi quá kích động, nhất định phải chia sẻ cùng anh niềm vui đó. Nói thực lòng, khi tôi ngước lên nhìn tấm bia đá trong đêm tới, đột nhiên có ngay cảm giác ức chế kì lạ, hình như cái tấm bia đá đó có thể đổ xuống bất cứ lúc nào và nghiền nát chúng tôi thành bột.” “Sau đó, các bạn không nghe lời khuyên của tôi, lập tức vào Hoang thôn đúng không?” “Chúng tôi vào Hoang thôn ngay trong đêm, cảm giác như dũng mãnh xông vào cửa quỷ, ai ai cũng đều sợ hãi run rẩy nhưng lại phấn khích lạ thường. Thứ đầu tiên mà chúng tôi muốn tìm, đương nhiên là ngôi nhà cổ Tiến Sĩ Đệ viết trong truyện. Chúng tôi lòng vòng mãi trong thôn như một mê cung, không thấy nổi lấy một bóng người, nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít. Cuối cùng, đèn pin của Hoắc Cường đã soi đúng cổng Tiến Sĩ Đệ, chúng tôi cẩn thận rón rén gõ cửa, nhưng mãi mà chẳng thấy ai ra mở cửa, lúc đó mới phát hiện ra cửa vốn không khóa mà chỉ khép lại. Vậy là chúng tôi đẩy cổng, nhẹ nhàng tiến vào trong ngôi nhà cổ. Tự nhiên, cảm giác giống hệt như anh viết trong truyện, trong Tiến Sĩ Đệ tối om và sâu hun hút đến phát sợ, nồng nặc mùi ẩm mốc hư hại lâu năm.” “Các cậu không hề phát hiện thấy ai trong Tiến Sĩ Đệ sao?” “Không có, chúng tôi cẩn thận đi một vòng, từ phòng trước tới sân sau trong ngôi nhà cổ, hầu hết các phòng đều đã xem qua, không có vết tích nào cho thấy có người ở. Điều này cũng khiến chúng tôi vô cùng bất ngờ, lẽ nào thực sự giống như trong truyện anh viết, cả nhà Tiểu Chi đều đã chết sạch rồi?” Tôi không biết phải nói thế nào, đành ra sức lắc đầu. Tô Thiên Bình liếm liếm môi nói: “Đêm đó, chúng tôi đã ngủ ở Tiến Sĩ Đệ. May mà đã chuẩn bị sẵn những thứ đi du lịch như thảm, lều và những công cụ cần thiết khác. Chúng tôi chọn một căn buồng tầng một ở gian nhà thứ hai, mỗi người ngủ một lều, các lều đều rất gần nhau, mọi người đều có thể nhìn thấy nhau. Đêm đầu tiên chúng tôi ở lại Hoang thôn đã qua như vậy, có lẽ do quá mệt mỏi, đêm đó mọi người đều ngủ rất muộn, nên không có bất cứ việc gì bất thường xảy ra.” “Ngày thứ hai, các cậu đã đi hỏi thôn dân ở đây?” “Đúng, bởi vì chúng tôi không hiểu rõ. Âu Dương tiên sinh trong truyện rốt cuộc là người sống hay người chết. Ban ngày, chúng tôi cũng nhìn thấy một vài dân thôn, họ nhìn thấy chúng tôi cũng vô cùng kinh ngạc, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy. Khó khăn lắm chúng tôi mới hỏi thăm được một vài dân thôn biết tiếng phổ thông, họ nói Âu Dương tiên sinh đã chết tám tháng trước rồi. Sau đó chúng tôi lại hỏi thêm vài người khác, đều nhận được câu trả lời như vậy, còn có người kể với chúng tôi, mộ của Âu Dương tiên sinh trên núi gần đó. Chúng tôi lập tức tới ngọn núi phía sau tìm, quả nhiên phát hiện ra một bia mộ bằng xi măng rất mới, bên trên có khắc tên của Âu Dương tiên sinh.” Cho dù cậu ta miêu tả rất tường tận, nhưng tôi vẫn lắc lắc đầu: “Không, bốn tháng trước rõ ràng tôi đã gặp ông ta, một Âu Dương tiên sinh sống đường đường. Trong truyện tôi viết ông ta đã chết, hoàn toàn là do hư cấu. Tôi còn lo lắng rằng ngộ nhỡ ông ta đọc được truyện ngắn này, không biết có khó chịu không nữa. Lẽ nào tôi nhìn thấy Âu Dương tiên sinh là…” Tôi đột ngột ngậm miệng lại, vẫn chưa thốt ra cái từ đáng sợ đó. Tô Thiên Bình không ngừng hít hơi thật sâu: “Tôi không quan tâm anh nhìn thấy cái gì, tóm lại là Âu Dương tiên sinh chết rồi. Hôm đó, sau khi phát hiện ra mộ của Âu Dương tiên sinh, sự tò mò và máu thám hiểm của chúng tôi càng mãnh liệt hơn nên đã đi loanh quanh gần Hoang thôn. Anh nói không sai, Hoang thôn nằm giữa biển và nghĩa trang, một bên là đồi núi hoang vu đầy rẫy những ngôi mộ, một bên lại là bờ biển kín những đá ngầm và vách núi cheo leo. Đến cả màu sắc của biển cũng là màu đen, những con sóng hung dữ vỗ vào bờ đá, âm thanh đó khiến người ta không rét mà vẫn run cầm cập. Tóm lại, chúng tôi nhìn thấy giống hệt như “Quán trọ Jamaica,” thật là quá hoang tàn, quả là không dám tin đây là vùng ven biển đông nam Trung Quốc. Chiều hôm đó, chúng tôi đều quay về Tiến Sĩ Đệ, lòng nghĩ ngôi nhà to như vậy mà đóng cửa để không, nhất định còn có rất nhiều điều đợi chúng tôi khám phá. Quả nhiên, tôi phát hiện ra thứ mà anh không viết trong truyện… Giếng.” Nghe thấy chữ “giếng” đó, tôi lập tức nghĩ tới Tiểu Sảnh và câu chuyện đáng sợ đó nữa: “Cậu đã tới sân sau rồi?” “Không sai, tôi đã phát hiện ra sân sau, giữa sân có một miệng giếng xem ra rất lâu đời, bên cạnh miệng giếng còn có một cái cây không cao lắm.” Tô Thiên Bình vừa nói vừa hồi tưởng lại, hai con mắt bỗng chốc tối om, giống hệt như hai miệng giếng sâu hun hút. “Khi tôi nhìn thấy miệng này, bỗng nhiên có một cảm giác rất kì lạ, giống như… giống như nghe thấy một âm thanh nào đấy? Tôi bò lên thành giếng nhìn ngó, bên dưới sâu hun hút giống một con mắt, có một hơi lạnh trong lòng đất xộc lên khiến tôi lập tức rùng mình. Tôi cảm thấy miệng giếng này có gì đó không may mắn nên liền tránh xa nó ra.” Tôi nhìn vào đôi mắt sâu như giếng khơi của Tô Thiên Bình hỏi: “Cậu sợ rồi?” “Ừ, thật sự là có chút sợ. Nhưng điều đó càng khiến tôi tò mò, tôi chắc chắn căn nhà cổ này nhất định có bí mật gì đó. Bữa tối hôm đó, chúng tôi giải quyết bằng thức ăn tự mang theo. Tiếp đó, tôi đề nghị mọi người trải nghiệm một chút cuộc sống được viết trong truyện, đó chính là căn phòng mà anh đã từng ở trong truyện.” “Căn phòng trên tầng hai dãy nhà thứ hai?” Tôi đích thực đã từng ở đó. “Đúng vậy, chúng tôi phấn khởi xông lên đó. Căn phòng quả nhiên giống như anh miêu tả trong truyện, ở giữa có một tấm bình phong, bên trong còn có một chiếc sập gỗ. Đúng, bốn bức tranh trên tấm bình phong, trong truyện anh viết không sai, thực sự khiến người ta kinh ngạc, tôi hoàn toàn bị chấn động tới mức chết lặng, đến lúc này cũng khó mà có thể hình dung bằng lời cái cảm giác đó.” “Đêm đó các cậu đã ở trong căn phòng đấy?” “Đúng, nhưng không ai dám ngủ trên chiếc sập đó, mỗi người chúng tôi chọn ình một khoảng trên sàn nhà, dựng lều của mình lên ngủ trong đó. Đương nhiên, mọi người vì quá hưng phấn, mãi nửa đêm mà không ai ngủ được, tôi đành phải kể truyện cho họ nghe. Tôi đã từng đọc rất kĩ ‘Liêu trai chí dị’ và ‘Duyệt vi thảo đường bút kí.’ Họ rất thích nghe những truyện này, bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ, ở một nơi đáng sợ như Hoang thôn, lại trong ngôi nhà cổ âm u hun hút như thế, mấy đứa xúm lại bên cái đèn pin kể chuyện Liêu trai, không biết chừng những người trong truyện chạy ra thật cũng nên.” Nghe tới đây, tôi âm thầm tự mỉa mai, Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu trai không phải đã xâm nhập vào cuộc sống của tôi đó sao? Tô Thiên Bình không có thời gian đùa với tôi, mặt cậu ta căng thẳng nói: “Đêm đó, chúng tôi nói chuyện tới hai giờ sáng, mọi người không chịu được nữa liền lục đục chui vào lều ngủ. Chẳng mấy chốc tôi đã ngủ say, nhưng không biết qua bao lâu sau bỗng tỉnh lại, bởi vì tôi nghe thấy những âm thanh kì lạ…” “Âm thanh gì?” “Hình như là… tiếng bước chân… không biết từ phòng nào trong căn nhà cổ vọng ra, ‘cộc… cộc… cộc,’ giống như tiếng guốc mộc gõ trên sàn nhà, tiếng được tiếng mất vọng lại. Bỗng chốc, tim tôi treo ngược lên, trốn trong lều không dám động đậy. Sau đó, tiếng bước chân kì lạ biến mất, dừng lại khoảng vài phút, tôi lại nghe thấy những âm thanh nhẹ nhàng, giống như là… tiếng phụ nữ khóc thút thít, âm thanh đó lúc được lúc mất, lúc ẩn lúc hiện….” Môi Tô Thiên Bình run rẩy, tự mình hít phải một hơi lạnh toát. “Nhưng cũng hơi giống tiếng khóc trẻ sơ sinh? Tóm lại, âm thanh đêm hôm đó khiến tôi quá hoảng sợ, cả đêm còn lại cũng không sao ngủ được, cứ thấp thỏm lo sợ như thế qua đi.” “Ngày thứ hai của các cậu ở Hoang thôn đã qua như thế sao?” “Đúng vậy, buổi sáng tỉnh lại, tôi hỏi mọi người có nghe thấy âm thanh gì không, nhưng họ đều nói mình ngủ say như chết, không nghe thấy gì cả. Tôi cũng cảm thấy có chút kì dị, lẽ nào tai mình nhạy cảm quá? Hay là bởi vì mệt mỏi quá nên sinh ra ảo thính? Hoặc là, dứt khoát là mơ thấy một cơn ác mộng?” Nói đến hai từ “ác mộng” cậu ta bỗng chốc run rẩy khựng lại. Tôi lạnh lùng nói: “Cậu sợ ác mộng sao? Nói tiếp đi.” Cậu ta thẫn thờ trầm ngâm hồi lâu mới thốt nên lời: “Đây là ngày thứ ba chúng tôi ở Hoang thôn, mọi người đều quả quyết trong Tiến Sĩ Đệ nhất định ẩn giấu điều gì đó. Vậy là chúng tôi bắt đầu lục lọi trong căn nhà cổ, mở từng căn phòng trước sau trong nhà, có một căn buồng hình như đóng cửa mấy chục năm rồi, toàn là bụi phủ đầy và mạng nhện, mùi ẩm mốc khiến chúng tôi chảy ra nước mắt. Nhưng trên lầu có một căn phòng khác biệt hẳn so với những căn phòng khác, xem ra là phòng của một phụ nữ, bên trong thậm chí còn có cả máy tính và ti vi, căn phòng bài trí rất sạch sẽ, gần giống ở thành phố.” “Đó chính là quế phòng của Tiểu Chi đã chết.” Khi nói ra câu này, lòng tôi có chút chát đắng, tôi rốt cuộc không kìm chế được nữa. “Đủ rồi, tự ý mở cửa phòng người khác, các cậu không ý thức được sao? Hành vi này là phạm pháp đấy.” “Lúc đó chúng tôi không để ý gì hết, tôi đã từng nói, chúng tôi đều bị sự tò mò làm đầu óc mụ mị, phải chăng đều đã tới Hoang thôn rồi, không phát hiện ra một số việc qua trọng, thực là có lỗi với sự vất vả khổ sở của bản thân. Hơn nữa, căn phòng cổ này đóng cửa để không, chủ nhân đều đã chết hết rồi, chẳng có ai để ý đến chúng tôi. Nhưng càng quan trọng hơn nữa là….” Mắt Tô Thiên Bình hun hút như giếng sâu, đột nhiên lóe lên một ánh nhìn dị dạng. “Chúng tôi thực sự phát hiện ra một vài bí mật.” Lúc cậu ta nói những lời này, tôi chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh toát thổi tới: “Các cậu phát hiện ra điều gì?” “Đấy là dãy nhà thứ hai trong ngôi nhà cổ, chéo chéo có một căn gác gỗ, tầng một của căn nhà gỗ có một căn phòng, đồ đạc bài trí bên trong xem ra có vẻ mới, có một số đồ gia dụng vài năm nay mới có. Sát tường còn có một chiếc giường gỗ, chất gỗ vô cùng tốt, bốn phía thành giường còn nguyên vẹn, xem ra hình như là một thứ đồ cổ từ đời nhà Minh, nhà Thanh.” “Cậu nói căn phòng của Âu Dương tiên sinh sao?” “Có lẽ là thế, nhưng chúng tôi phát hiện căn phòng này hơi kì quái, so với những căn phòng khác bên cạnh nó rộng bằng những phòng khác, nhưng lại ngắn hơn rất nhiều, mắt thường là có thể nhìn ra. Hoắc Cường đi đến cuối phòng, gõ gõ lên bức tường trong cùng, cảm giác bên trong rỗng. Chúng tôi đều cảm thấy hưng phấn, có lẽ sau bức tường còn giấu một mật thất nào đó chăng? Vậy là bốn người chúng tôi cùng nhau hợp sức di chuyển chiếc giường cổ thì phát hiện sau tấm màn có giấu một cánh cửa bí mật.” “Cánh cửa bí mật trên tường? Nghe sao thấy giống lăng mộ thời cổ đại vậy nhỉ?” Tô Thiên Bình lập tức gật gật đầu: “Đúng, lúc đó thực sự là tôi cũng cảm giác vậy, giống như những kẻ đào trộm mộ phát hiện ra đường vào trong. Nhưng cánh cửa đó đã được dùng gạch bịt kín lại, Hoắc Cường tỉ mẩn sờ lên những viên gạch mới phát hiện ra những viên gạch này chưa được gắn kết lại, chỉ là từng viên từng viên được đặt chồng lên nhau. Xem ra cánh cổng này có thể vào trong được, dùng gạch bít cửa chỉ là để qua mắt mọi người. Chúng tôi lập tức nhanh tay nhanh chân dỡ những viên gạch này xuống, cánh cửa bí mật này rốt cuộc đã được mở ra. Chúng tôi phấn khởi tiến vào bên trong, bên trong quả nhiên là một mật thất, rộng khoảng mười mét vuông. Xuân Vũ bước vài bước vào trong bóng tối, đột nhiên cô ấy bước hụt chân rồi hét lên thất thanh, nếu như Hoắc Cường không kịp thời kéo lại thì cô ấy suýt nữa đã rơi xuống. Xuân Vũ sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc. Lúc này tôi mới phát hiện ra, trên sàn mật thất có một lỗ hổng, dùng đèn pin soi lên đó, dưới đất hình như là từng bậc thang.” “Các cậu phát hiện ra địa đạo?” “Nghe có giống đào trộm mộ không? Không sai, chúng tôi phát hiện ra địa đạo trong gian mật thất này, mọi người vừa hưng phấn vừa sợ hãi, đắn đo nên bỏ qua hay là quyết định đi tiếp. Hoắc Cường dẫn đầu, trên tay cầm chiếc đèn pin cỡ đại, đeo trên lưng các loại dụng cụ dã ngoại, những người khác bám chặt theo sau. Bậc cầu thang hình như được làm bằng đá, chúng tôi bước từng bước xuống, xung quanh giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay, phía xa địa đạo dường như có âm thanh vọng lại, cảm giác không khác gì so với đi trộm mộ. Đi chừng được khoảng hơn chục mét, thì tới một hành lang bằng phẳng. Chiếc đèn pin trong tay Hoắc Cường rọi về phía trước, xuất hiện một chiếc cổng đá, cánh cổng được ghép lại bằng hai tấm đá xanh, trên cổng đá còn khắc một số hoa văn độc đáo. Nhưng ở khe hở chính giữa cánh cổng, có một chiếc khóa sắt khóa chặt cánh cổng lại.” Tôi đột nhiên nghĩ tới cung điện dưới lòng đất Thanh Đông Lăng. Cổ nhân thông thường không thể dùng khóa để khóa cổng mộ đạo được, thường là sẽ dùng kĩ thuật như kiểu “đá tự nhiên” cổ xưa để đóng cửa: “Là khóa gì? Có gỉ sắt không?” “Chất lượng cửa khóa cổng rất tốt, cơ bản không hề gỉ sét, xem ra không giống cổ vật mà là loại khóa thường thấy trong thập niên tám mươi. Chúng tôi tức khắc ngây ra, dùng hết sức đẩy cổng nhưng nó không hề nhúc nhích. Tuyệt đối không thể vì chiếc khóa kiên cố này mà khiến thành quả của chúng tôi bỗng chốc tan thành mây khói. Hoắc Cường lấy trong túi ra một chiếc kẹp sắt, đây là dụng cụ đôi lúc dùng tới khi đi dã ngoại. Cậu ấy nhét chiếc kẹp vào lỗ khóa, tôi giúp cậu ấy giữ một chiếc kẹp còn lại, hai thanh niên chúng tôi dùng hết dức bình sinh cuối cùng cũng bẻ gãy được chiếc khóa sắt.” “Hành vi này khác gì trộm cắp?” Tô Thiên Bình chẳng buồn để ý, tiếp tục nói: “Sau khi mở được cánh cổng đá dưới lòng đất đó, một làn khói kì lạ từ trong cổng lập tức xộc lên, cảm giác đầu tiên của tôi lúc đó là mùi xác chết, nhưng sau đó lại thấy không giống lắm. Đợi làn khói tản mác hết đi, chúng tôi cẩn thận rón rén tiến vào trong, đường đi trong đó chật hẹp tối tăm, rõ ràng dốc xuống dưới, cũng có nghĩa là ngã rẽ, xung quanh đều là địa đạo tối om, ai ai cũng hồn xiêu phách lạc, đến cả người to gan nhất như Hoắc Cường cũng hơi run rẩy. Rốt cuộc, ánh đèn pin trên tay chiếu rọi một khoảnh đất trống rộng rãi, xem ra giống như ‘phòng khách’ trong sơn động.” “Các cậu đã tới địa cung rồi?” "Không biết, nhưng cảm giác lúc đó rất kì quái, phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn, không cách nào nhìn thấy những chỗ tối đen, đành phải đoán đại khái diện tích ‘phòng khách,’ có lẽ phải tới mấy trăm mét vuông cũng nên. Lúc này, Hàn Tiểu Phong đột nhiên hét lên một tiếng, hóa ra dưới ánh sáng đèn pin, có một vật màu sáng lướt qua. Chúng tôi lập tức căng thẳng chiếu đúng vào chỗ đó thì thấy một vật thể kì quái đang nằm dưới đất. Tôi lập cà lập cập đi tới xem thì phát hiện ra trên đất có mấy thứ bằng ngọc.” “Ngọc khí? Hình dạng thế nào?”