Kể từ ngày hôm nay, tôi chỉ còn lại có mười ngày. Bởi vì mười ngày sau, quán trọ Hoang thôn số 13 đường An Tức sẽ bị xe ủi đất san bằng. Và ngôi nhà cổ mà gia tộc Âu Dương đã từng ở này chính là hi vọng duy nhất để tôi mở ra bí mật Hoang thôn. Tối hôm qua, tôi trở mình liên tục nghĩ ngợi cả đêm, cuối cùng đã hạ quyết tâm, bất luận trả giá thế nào chăng nữa, tôi cũng phải bóc gỡ được bí mật của Hoang thôn. Bởi vậy, tôi bắt buộc phải bóc gỡ được bí mật của Hoang thôn. Bởi vậy, tôi bắt buộc phải đuổi kịp trước khi quán trọ Hoang thôn bị hủy diệt, hết mức tìm hiểu ngôi nhà cổ nay để đào bí mật được chôn giữ trong đó lên. Trong vòng thời gian mười ngày ngắn ngủi, trừ khi đích thân tôi sống trong quán trọ Hoang thôn ra thì cũng chẳng còn cách nào khác. Vậy là, trước tiên tôi tới công ty bất động sản sở hữu quán trọ Hoang thôn, nói với họ rằng tôi là một nhà văn, đang viết một quyển sách về kiến trúc cũ của Thượng Hải thập niên bốn mươi, đặc biệt nhắm trúng ngôi nhà cổ quán trọ Hoang thôn này. Nhưng nghe nói ngôi nhà sắp bị tháo dỡ, thế nên muốn tận dụng thời gian sống trong đó vài ngày, công ty bất động sản rất vui vẻ đồng ý lời đề nghị của tôi. Sau đó tôi ở nhà chuẩn bị một chút, ví dụ như: nồi cơm điện, lò vi sóng… cùng những vật dụng sinh hoạt thường nhật khác, còn có cả một chiếc giường gấp đơn giản. Còn những thứ to như ti vi, tủ lạnh, tôi nghĩ ở đó chắc không dùng tới. Tôi thuê một chiếc xe chở hàng và nhân viên chuyển nhà để đem những thứ này lên xe, đích đến chính là quán trọ Hoang thôn. Nửa tiếng sau, đội hình dọn nhà này đã đặt chân tới đường An Tức. Lúc tôi xuống dỡ đồ, nhìn ngôi nhà cổ số 13 đường An Tức tim bỗng đập thình thịch. Nhân viên chuyển nhà khiêng đồ của tôi qua bãi nhà cửa đổ nát, ánh mắt của những người này nói cho tôi biết, họ đều cho rằng tôi bị điên rồi, sao lại dọn tới nơi này làm gì. Vẫn là đi vào từ cửa sau của quán trọ Hoang thôn, xuyên qua dãy hành lang phủ kín bụi, nhân viên chuyển nhà đều chau mày, có lẽ từ trước tới nay họ chưa từng nhận việc nào thế này. Tôi dọn tất cả đồ đạc lên cầu thang, đặt trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa trên tầng hai. Sau khi mấy nhân viên này ra về, tôi lại mất đúng hai tiếng đồng hồ quét dọn căn phòng một lượt, lau đi lớp bụi không biết là đã tích tụ bao năm, phải chăng giờ thì đã có thể được. Tôi làm một chiếc tủ đơn giản, bên trong có để sách và quần áo, chiếc giường xếp cũng được bỏ ra, phủ khăn trải giường lên cũng rất thoải mái. Tôi cũng thử lại nguồn điện trong phòng, hoàn toàn có thể sử dụng nồi cơm điện và lò vi sóng. Ở nhà mình tôi còn chưa bao giờ dọn dẹp thế này, tôi nhoài lên cửa sổ thở hổn hển nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác thành quả. Bây giờ đây đã là phòng của tôi, cho dù chỉ có thời gian mười ngày ngắn ngủi. Tiếp theo, tôi xem từng căn phòng trên tầng hai, tầng lầu này có tất cả sáu phòng, phòng nào cũng na ná nhau, bên trong không đặt bất cứ đồ gia dụng nào, sàn nhà phủ kín bụi. Tôi thực sự chẳng có sức mà quét dọn từng phòng một, chỉ có thể cẩn thận kiểm tra một chút xem xem trong phòng có cất thứ gì không, nhưng tôi chẳng thu hoạch được gì cả. Ở cuối dãy hành lang lầu hai, tôi còn phát hiện ra một nhà vệ sinh, rất rộng rãi, ít nhất cũng phải tới mười mét vuông, trên tường và sàn nhà đều lát gạch men trắng, bồn cầu giật nước vẫn còn dùng được. Bên trong nhà vệ sinh thậm chí còn có một chiếc bồn tắm bằng inox, chỉ là tích đầy bụi bẩn. Phía sau máng nước còn có một tấm gương, do mặt gương bị bụi phủ kín nên hình bóng tôi trong gương mông mông lung lung, giống như đang soi vào chiếc gương đồng thời xưa. Tôi vặn vòi nước, bên trong chảy ra nước trắng đục, vài phút sau mới dần dần trong trở lại. Tôi hất nước lên tấm gương, nước như thác từ mặt gương chảy xuống gột đi lớp bụi tích lũy qua bao năm tháng, nước chảy xuống đôi mắt tôi dần dần lộ ra. Tôi nhìn vào đôi mắt mình sau làn nước, bỗng nhiên có chút không còn nhận ra mình nữa. Tôi vội vàng lắc đầu, lấy giẻ lau lại mặt gương, rốt cuộc đã nhận ra khuôn mặt mình. Tôi nhìn tấm gương bằng ánh nhìn từ góc mắt, chầm chậm lùi khỏi nhà vệ sinh. Kì lạ, ban nãy lúc nhìn vào gương, tôi dường như nhìn thấy một người khác trong đó? Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm điều gì nữa liền vội vàng đi xuống lầu. Phòng khách ở tầng trệt quả thực rất rộng, tôi đành phải đeo khẩu trang lên, vảy rất nhiều nước lên sàn nhà, sau đó dùng chổi lau nhà lau một lượt. Rồi tôi tới dãy hành lang thông với cửa sau, bật chiếc đèn tù mù lên, đồng hồ linh tinh chất hai bên hành lang lập tức tỏa khói mịt mùng. May mà tôi đã đeo khẩu trang, trong đồng hồ gia dụng cũ kĩ, loạn xạ tìm kiếm manh mối biết đâu hữu dụng. Những đồ gia dụng này cũ kĩ tới mức thảm hại, nhìn không ra là từ năm nào, chắc là cái nào hơi đáng giá chút đều đã bị bê đi hết. Bên trong còn có vài thứ nồi niêu bát đĩa đã bị vỡ, có những thứ mà đến đống nát chắc cũng chẳng cần. Tới kho tôi mồ hôi mướt mát mệt phờ, bỗng nhiên nhìn thấy một vật giống như là chiếc kèn dưới một đáy tủ cũ nát. Tôi vội vàng dọn đồ đạc ra thì phát hiện đây chính là một chiếc máy phát nhạc thời cổ. Chiếc loa như bông hoa nở ra, bên dưới là hộp máy hình vuông, chắc là đồ cổ đây. Tôi vội vàng bê chiếc máy phát nhạc lên phòng khách, đặt lên một chiếc tủ cũ. Nhìn lại phòng khách rộng rãi, còn cả sàn nhà bằng gỗ dưới chân, tôi bỗng chốc hiểu ra rồi, năm đó chiếc máy phát nhạc đặt ở đây, bởi vì gia đình Âu Dương hay tổ chức vũ hội gia đình. Sau đó, tôi bất giác tiến tới chính giữa phòng khách, trung tâm sàn nhà có treo một thanh sắt trống trơn, hồi trước ở đây nhất định là có treo một chiếc đèn hoa lệ. Tôi lại nhìn ngó khắp căn phòng một lượt, tưởng tượng ra cảnh vũ hội náo nhiệt năm nào, và máy phát nhạc thì vang lên điệu valse? Trời đã dần tối đen, quán trọ Hoang thôn trong màn đêm thật cô đơn, tôi một mình đứng giữa phòng khách trống trải, dường như đang đấu mắt với một người nào đó. Rốt cuộc, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách, khi tôi bước lên cầu thang xoắn ốc, cả ngôi nhà cổ đều vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trở lại căn phòng trên tầng hai, tôi đã chuẩn bị sẵn bữa tối trong lò vi sóng. Nghĩ lại đúng thật là có chút buồn cười, tôi đang ở trong quán trọ Hoang thôn cổ kính và sống cuộc sống của thời đại lò vi sóng. Ăn xong bữa tối ngoạn mục này, tôi lại nhoài ra cửa sổ lần nữa, một vài nhành dây leo dường như đã trườn vào trong phòng, tôi lấy mũi ngửi ngửi, chắc đây là mùi của lá cây dây leo Chi trinh đằng? Mùi thực vật cổ quái này hòa quyện cùng mùi ẩm mốc cũ kĩ của ngôi nhà không biết có phát sinh ra phản ứng hóa học rồi chế tạo ra một nguyên tố hóa học mới nào không nữa? Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ hít một hơi thật sâu, không, cái mùi đáng ghét này còn quấn lấy tôi mười ngày nữa. Bên ngoài cửa sổ, Thượng Hải đã đèn hoa giăng mắc, tối nay lại là một buổi tối không đêm. Mấy chục cao ốc phía sau hai con đường bên ngoài đã che khuất tầm mắt của tôi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy đường Lục Gia Chủy trên khu Phố Đông, đinh chóp của những tòa nhà chọc trời sừng sững phía xa xa. So với tối không đêm của Thượng Hải thì quán trọ Hoang thôn quả là một thế giới khác, nhìn những bức tường đổ nát bên ngoài tôi cảm giác bản thân mình như đang bị vây giữ trên một hòn đảo hoang. Bỗng nhiên, điện thoại của tôi vang lên. Trong điện thoại vọng ra giọng nói gấp gáp: “Cậu ở đâu thế? Vừa nãy anh tới nhà tìm cậu, hàng xóm nói cậu dọn đi rồi.” “Em có dọn nhà đâu, chỉ ở tạm bên ngoài vài ngày thôi.” Tôi đắn đo một lúc, rốt cuộc nói ra sự thật: “Được rồi, em nói cho anh biết, em đang ở quán trọ Hoang thôn.” “Cậu tìm được rồi?” “Không những tìm được rồi, hơn nữa còn sống ở đây rồi.” “Cậu đã ở trong quán trọ Hoang thôn rồi?,” rõ ràng Diệp Tiêu bị tôi làm cho kinh ngạc, tôi rất hiếm khi nghe thấy anh ấy lo lắng trong điện thoại đến vậy, “Cậu điên rồi sao?” “Em không điên, đây là một ngôi nhà cổ ba tầng, đã đóng cửa rất nhiều năm rồi. Hiện nay nhà cửa trên đường An Tức đều đã dỡ sạch rồi, chỉ còn lại duy nhất quán trọ Hoang thôn, mười ngày sau ngôi nhà này cũng bị đập đi rồi. Em không còn cách nào khác, chỉ còn cách tự mình tới đây sống, tranh thủ trong mười ngày khai phá bí mật của Hoang thôn và gia đình Âu Dương.” Giọng nói của Diệp Tiêu trở nên nghiêm trọng: “Cuộc sống và tiểu thuyết không giống nhau, cậu đừng cho rằng mình giống như những nhân vật trong truyện. Cậu không thể, mỗi người trong số chúng ta đều không thể, hiểu không? Chúng ta đều không thể đối diện với sự khủng khiếp của cuộc sống.” “Việc của cá nhân em, em biết cách tự xử lí.” Diệp Tiêu cười đau khổ: “Không, cậu nhìn cậu vẫn đang ở dưới bóng cái chết của Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong đi. Nghe anh nói, bất luận là ác mộng hay là nhồi máu cơ tim, họ đều chết một cách tự nhiên chứ không phải bị người khác giết hại và đều chỉ có thể coi là chết ngoài ý muốn.” “Ngoài ý muốn? Nhưng bất luận thế nào, em cũng đã từng tới Hoang thôn, cũng thuộc về ‘người từ nơi khác tới’ mà.” “Em lo cho an nguy của mình?” Diệp Tiêu chững lại một lúc. “Không thể, em không thể để xảy ra chuyện gì cả.” “Ai biết được? Diệp Tiêu, bây giờ anh có thể giúp em kiểm tra xem tình hình của quán trọ Hoang thôn trước đây, em tin rằng ở đây đã từng xảy ra rất nhiều chuyện.” “Được rồi, anh đồng ý với em. Nhưng em cũng phải đồng ý với anh, nhanh chóng rời khỏi cái chỗ quái quỷ đó.” “Em sẽ rời khỏi đây, chỉ cần em phát hiện ra điều bí mật đó.” Trước sự cố chấp của tôi, Diệp Tiêu thực sự chẳng còn gì để nói, chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện. Rời khỏi cửa sổ, bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi vào khuôn mặt trắng bệch của tôi, tôi lẩm nhẩm đọc tên của những sinh viên đó: Hoắc Cường, Hàn Tiểu Phong, Tô Thiên Bình, Xuân Vũ. Hiện nay hai trong số bốn người họ đã chết, một người bị điên, còn lại một người không rõ sống chết ra sao. Vào ngày đầu tiên của câu chuyện này, họ tới trước mặt tôi, nói với tôi về kế hoạch thám hiểm Hoang thôn, có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ tới kết cục như ngày hôm nay. Họ rút cục đã phạm phải điều gì ở Hoang thôn? Mệt mỏi rã rời nằm trên giường, toàn thân kiệt quệ sức lực, không khí của căn phòng này khiến người ta chìm dần vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay quét dọn căn phòng ra bao nhiêu là mồ hôi, tôi vẫn cứ đấu tranh bò dậy, một mình mò mẫm trong dãy hành lang tối om, bật đèn trong phòng vệ sinh lên. Ánh đèn tù mù soi rọi vào gương, sau đó tôi đổ rất nhiều nước rửa bát vào trong bồn tắm, mất nửa tiếng đồng hồ mới cọ rửa được nó sạch sẽ. May mà bây giờ trời nóng, tôi tự mình lấy chiếc vòi hoa sen, dùng nước lạnh tưới lên cơ thể. Cả người tôi ướt sũng trở về phòng, tắt đèn rồi đổ lên chiếc giường xếp. Trong bóng đêm của căn phòng, mùi Chi trinh đằng lan tỏa bay tới mũi tôi, xâm chiếm cơ thể tôi như nước thủy triều khiến tôi từ từ chìm đắm, cho tới tận đêm sâu. Không biết bao lâu sau, từ dưới đêm sâu tôi nổi dần lên, mơ hồ cảm thấy sàn nhà dưới chiếc giường xếp có chút động đậy nhẹ. Đột nhiên, tôi mở to mắt, lồm cồm bò dậy trong đêm đặc quánh, tôi lần theo tường đi ra cửa, nín thở dỏng tai lắng nghe. “Cộc… cộc… cộc…” Đúng vậy, tôi đã nghe thấy âm thanh này, giống như tiếng bước chân u hồn lúc nửa đêm, hình như đang gõ lên sàn nhà dưới phòng khách tầng trệt, dần dần bay tỏa khắp ngôi nhà cổ. Tôi khẽ khàng bụm miệng lại để tự mình không sợ hãi tới mức hét lên. Nhưng âm thanh đó vẫn tiếp tục, hình như còn mang cả tiết tấu kì dị, môi tôi khẽ run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Vũ hội bắt đầu rồi?” Một lúc sau, tiếng bước chân dường như bay lên đỉnh đầu, âm thanh dường như cũng bắt đầu xoay vòng theo bậc cầu thang. Tôi đứng trong bóng tối hành lang, không nhìn thấy gì phía trước. Đột nhiên, một bóng trắng toát lướt qua mắt tôi. “Ai?” Tôi lớn tiếng hỏi, lao như bay về phía trước, cái bóng đó hình như lại lui xuống cầu thang, trong bóng tối của cầu thang tôi thực sự không nhìn rõ, đành phải lần theo tiếng bước chân của đối phương chạy theo xuống bậc cầu thang xoắn ốc. Không kịp bật lên, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, trong phòng khách dưới tầng trệt, tôi từ từ nhìn rõ một bóng người mảnh dẻ. Tôi hình như đã đuổi kịp cái bóng đó, nó nhanh như chớp trốn thoát vào phòng bên cạnh phòng khách, tôi tiếp tục đuổi theo, rốt cuộc đã thò tay tóm được đối phương. Tôi cảm giác mình đang tóm lấy cánh tay của một cô gái. “Bỏ tôi ra!” Là giọng nói của Tiểu Sảnh? Tôi bất giác sững người ra, trong bóng tối tôi không nhìn rõ mặt cô ấy chỉ có nắm chặt lấy tay cô ta. Bật chiếc đèn trên tường lên, tôi rốt cuộc đã nhìn rõ đôi mắt của Tiểu Sảnh, ánh mắt cô ta thật hoảng hốt và đáng thương, giống như con nai mẹ bị thợ săn tóm được. Nhìn vào mắt cô ấy, tôi không nói một lời, chỉ tiếp tục giữ chặt lấy cô ta. Và cô ấy cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như đấu mắt với tôi. Cuối cùng, tôi đã nói bên tai cô ấy: “Tiểu Sảnh, sao cô lại tới đây?” “Tôi cũng muốn hỏi anh câu này.” Cô ấy thở dài. “Ban nãy, tôi còn tưởng rằng một u hồn khác đuổi theo tôi, hóa ra là anh à.” “U hồn? Cô nói, trong ngôi nhà này thực sự có u hồn?” Cô ngẩng đầu nhìn căn phòng to lớn này, trên tường có khoét một lò sưởi, chính là nơi mà gia đình Âu Dương chụp ảnh năm đó. “Không biết, nhưng cầu cho không có.” Tôi kéo tay cô ấy ra khỏi căn phòng này: “Chúng ta lên lầu thôi.” Tiểu Sảnh mặc một chiếc váy trắng, khi cô ấy đi xuyên qua phòng khách giống hệt một bóng trắng đang thướt tha khiêu vũ. Bước lên cầu thang xoắn ốc, tôi dẫn cô ấy về phòng mình, cô ấy kinh ngạc nói: “Anh dọn tới đây sống rồi?” “Ừ, thời gian còn lại cho tôi chỉ có mười ngày, tôi buộc phải tìm ra bí mật của Hoang thôn trước khi ngôi nhà này bị tháo dỡ.” “Không tiếc bất cứ sự trả giá nào?” “Đúng, không tiếc bất cứ sự trả giá nào.” Tôi chắc như đinh đóng cột trả lời cô ấy. Sau đó, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ sáng. “Tiểu Sảnh, thế còn cô, sao nửa đêm xuất hiện ở đây?” Cô ấy lảng tránh ánh mắt tôi nói: “Tôi mơ thấy ác mộng.” “Ác mộng?” Nửa đêm nói ra cái từ này khiến tôi sợ hãi. “Cô mơ thấy ai?” “Tôi mơ thấy anh.” Tiểu Sảnh sững sờ nhìn vào mắt tôi khiến tôi sợ hãi lùi lại một bước, lập cập nói: “Cô nói sao, tôi xuất hiện trong cơn ác mộng của cô?” “Không sai.” Trong lòng tôi âm thầm nhạo báng, nói: “Thế tôi không phải thành quái thú rồi sao?” Cô ấy mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: “Tôi mơ thấy anh nửa đêm mộng du… một mình đi trên đường… trong đêm tối bước đi bước đi… đi mãi tới tận đường An Tức hoang tàn này… Anh lặng lẽ đi vào quán trọ Hoang thôn… đối diện với một tấm gương…” Bỗng nhiên, lời của cô ta đột nhiên ngắt quãng, tôi sợ hãi toàn thân toát mồ hôi, thúc giục hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sau đó… tôi tỉnh rồi.” Cô ấy không ngừng thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, lưng dựa vào tường nói: “Tôi thực sự không yên tâm nổi, ngủ mãi mà không được nên liền chạy tới đây.” “Cô cũng to gan thật đấy, một cô gái trẻ, nửa đêm chạy tới chỗ này, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sao? Người nhà cô nhất định sẽ lo lắng chết đi được.” Tiểu Sảnh mím mím môi, lạnh lùng đáp: “Tôi không có người thân.” Tôi lắc đầu cười: “Lẽ nào cô đúng là Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu trai?” “Đúng thì có làm sao?” “Thôi đừng cáu nữa, tôi đưa cô về nhà nhé.” “Tôi không có nhà.” Giọng nói của Tiểu Sảnh rốt cuộc đã dịu dàng trở lại, trong đó còn có cả chút u buồn, rầu rĩ lẩm bẩm: “Tôi không có nhà… tôi không có nhà…” Biểu hiện của cô ấy càng lúc càng mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại nói: “Tôi mệt quá!” Nhưng trong căn phòng này tới ghế cũng chẳng có, tôi đành phải dìu cô ấy ngồi xuống chiếc giường xếp. Cơ thể cô ấy phút chốc mềm nhũn ra, tôi nghĩ cô ấy nhất định mệt mỏi đến đỉnh điểm rồi, dù gì thì cũng đã quá nửa đêm mà vẫn chưa ngủ, ai cũng không tránh nổi. Tôi đặt Tiểu Sảnh nằm ra giường, còn đắp cho cô ấy một chiếc chăn mỏng, nhìn cô ấy sắp ngủ say tới nơi rồi, vẻ mặt lại trở lại vẻ an nhàn, vài sợi tóc dính trên trán giống như người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích vậy. Ngủ ngon, tôi tắt đèn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Sau đó tôi đi xuống cầu thang xoắn ốc, từ cửa sau ra khỏi quán trọ Hoang thôn. Cho dù tôi cũng buồn ngủ cao độ nhưng những cơn gió lạnh thổi qua đã làm tiêu tan cảm giác buồn ngủ của con người. Tôi đi một vòng quanh công trường đổ nát, đi thẳng tới đường An Tức. Từ đây quay đầu lại nhìn quán trọ Hoang thôn, căn nhà cổ cô độc bị bóng tối bao phủ giống hệt như lâu đài của Dracula trên vùng Trasylvania hoang dã. Bây giờ là bốn giờ hai phút sáng, ngày thứ mười tám của câu chuyện này.