Quân Vi Hạ

Chương 25: Vân dũng (mây hiện ra)




Thẩm Liên người này, những cái khác thì cũng không có ưu điểm gì đặc biệt, nhưng chỉ cần thu được chỗ tốt thì sẽ làm việc rất cẩn thận. Mấy năm nay nội thị tỉnh mua quan bán chức, quan viên dưới tứ phẩm đều nịnh bợ hắn không ít, như kính tặng vàng bạc châu báu, mỹ thiếp luyến đồng…, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Huyện lệnh Thanh Hà ra một chiêu này càng tuyệt, trực tiếp cho xây một cái một cái sinh từ cung phụng Thẩm Liên.
“Khó trách Thẩm Liên lại liều mạng như vậy.” Lâu Cảnh cười nhạo, gã huyện lệnh Thanh Hà này quả nhiên là không sợ chết, dám lấy tiền tu sửa đê điều để xây dựng sinh từ.
“Ngươi trở lại điền trang nghỉ ngơi đi.” Tiêu Thừa Quân thưởng cho Vân Thập Lục, để hắn đi về trước, gương mặt ngưng trọng cũng không bởi vì biết được chân tướng mà giảm bớt mảy may.
Vân Thập Lục liếc nhìn Lâu Cảnh một cái, thấy chủ nhân đồng ý, lúc này mới tiếp nhận ban thưởng, hành lễ cáo lui.
“Ngươi vào trong nghỉ ngơi một lát đi, ta đi viết tấu chương một chút.” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, vỗ vỗ đầu Thái tử phi, xoay người đi đến thư phòng.
Lâu Cảnh nhìn bóng dáng Thái tử, như có điều suy nghĩ mà nheo lại mắt.
Hữu tướng Trần Thế Xương bước vào ngự thư phòng, nhìn hai chồng tấu chương tán loạn trước mặt Thuần Đức đế, ánh mắt chợt lóe, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp quỳ xuống đất, “Hoàng Thượng, Thái Sơn có động đất!”
“Ngươi nói cái gì?” Thuần Đức đế thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thái Sơn, từ xưa đến nay đều là biểu tượng của Thái tử, Thái Sơn rung chuyển chính là quốc gia không vững vàng, sẽ có động loạn. Đây là một loại hiện tượng thiên văn cực kì không tốt.
“Không phải là đại chấn, nhưng đỉnh núi phong thiện đài bị tổn hại không nhỏ, đỉnh của toà nhà Tử Thần bị nghiêng, cột trụ hương bằng đồng cũng đổ khỏi phong thiện đài.” Trần Thế Xương đem tấu chương trong tay áo trình lên.
Từ xưa đến nay, núi Thái Sơn vẫn là địa phương cử hành lễ tế trời của các triều đại hoàng đế, sau lại bị mọi người cho rằng đây là nơi tượng trưng cho Thái tử. Phong thiện đài vốn là nơi tế trời từ thời thượng cổ, luôn luôn được các đời hoàng đế cho tu sửa, trông coi cẩn thận. Tòa nhà Tử Thần chính là do Thái tổ yêu cầu xây dựng nên, chuyên dành cho hoàng đế nghỉ ngơi, có đặt một cột trụ hương bằng đồng rất lớn.
“Này…” Thuần Đức đế nhăn chặt mày lại, trời giáng dị tượng, đến tột cùng là muốn mách bảo cái gì đây?
“Hoàng Thượng, việc này không phải là nhỏ, không bằng để người trong khâm thiên giám tính toán, rốt cuộc đây là điềm báo gì để sớm có chuẩn bị tốt.” Hữu thừa tướng lộ ra một bộ dáng ưu quốc ưu dân.
“Không tồi! Hoài Trung!” Thuần Đức đế tỉnh táo lại, “Đi gọi quan khâm thiên giám giám chính đến đây, trẫm có chuyện muốn hỏi.”
Khâm thiên giám giám chính ù ù cạc cạc mà bị Hoàng Thượng gọi vào ngự thư phòng, mở miệng liền hỏi vì sao Thái Sơn có động đất, sợ tới mức run lập cập, phù phù một tiếng quỳ xuống. Ngày thường khâm thiên giám vẫn tính toán thời tiết, ngày mùa để cấp cho hoàng gia ngày tốt giờ lành, sợ nhất chính là gặp được loại chuyện trời giáng dị tượng như thế này, bởi vì hiện tượng thiên văn thường liên quan đến sự việc xảy ra trong triều, nói không tốt là muốn rơi đầu.
Động đất ở Thái Sơn có ý vị thế nào, không người nào hiểu rõ chuyện này hơn khâm thiên giám giám chính. Ngươi có thể nói đây là vì Thái tử vô đạo, trời giáng dị tượng cảnh báo thế nhân; cũng có thể nói là do Hoàng Thượng có ý đồ phế Thái tử, dẫn đến người người oán trách mà Thái Sơn sụp đổ…
“Này… thần vừa nghe nói, lúc này cũng không có dụng cụ, không thể tính toán…” Giám chính cúi người đem đầu dán sát trên mặt đất, mồi hôi trên trán lập tức dính ướt thảm trải sàn. Mấy ngày nay trong triều gió nổi mây vần, khâm thiên giám vẫn không đếm xỉa đến, cũng không dự đoán được chính mình lại bị liên lụy vào đó nhanh như vậy.
“Khi nào thì tính toán xong?” Thuần Đức đế không kiên nhẫn hỏi.
“Thần… thần cần xem tinh tượng, nhanh nhất… cũng phải ngày mai.” Giám chính không dám ngẩng đầu, tận lực kéo dài thời gian, trở về lại nghĩ biện pháp.
“Ngươi đi đi, ngày mai lâm triều, nhất định phải tính toán cho xong.” Thuần Đức đế khoát tay áo, tâm thần có chút nhấp nhổm không yên.
“Dạ.” Khâm thiên giám giám chính dập đầu như giã tỏi, sau khi rời khỏi ngự thư phòng liền nhanh như thỏ mà hướng khâm thiên giám chạy đi.
Hữu tướng Trần Thế Xương dùng ánh mắt liếc liếc cảnh cáo nhân ảnh đang lui ra, khóe môi che dấu dưới chòm râu dài hơi hơi nhếch lên, hai mắt rũ xuống, cũng khom người cáo lui.
Tiêu Thừa Quân ngồi một mình trong thư phòng, bút lông sói dính mực, lại thật lâu không thể đặt bút.
Trên bàn còn đặt đồ rửa bút bằng ngọc mà Lâu Cảnh tặng cho, hoa sen phấn hồng cao vút, từng đóa hoa cong cong mỏng như cánh ve, đẹp không sao tả xiết. Nước ngọc trơn bóng, lịch sự tao nhã, tựa như tuấn nhan của Lâu Cảnh, vẻ đẹp làm người ngẩn ngơ.
Thái tử điện hạ nhắm hai mắt lại, vươn tay mở ngăn tủ bí mật trên bàn, lấy ra một viên kẹo màu trắng ngà trong cái túi nhỏ, chậm rãi bỏ vào miệng.
“Từ nhỏ điện hạ đã thích loại kẹo này.” Thái giám tổng quản Đông Cung Thường Ân nghe Thái tử phi hỏi thăm cố sự kẹo sữa mật ong, nụ cười khéo léo trên mặt lập tức chân thật hơn vài phần, “Trước kia nô tỳ thường cấp cho Thái tử một gói bánh kẹo to, bên trong là kẹo sữa mật ong và bánh đường nâu nướng. Điện hạ thường ăn bánh đường nâu nướng trước rồi mới ăn đến kẹo sữa mật ong. Tuy nhiên Hoàng hậu nương nương không cho ăn nhiều, một tháng điện hạ chỉ được hai gói nhỏ, vẫn để chung với nhau thành một gói to.”
Lâu Cảnh nghe vậy, trên mặt liền nhịn không được mà lộ ra vài phần ý cười, hắn nhớ rõ khi mình còn bé, lần đầu tiên gặp Tiêu Thừa Quân, Thái tử điện hạ đã cho hắn một gói bánh đường nâu nướng. Nói như vậy, lúc ấy Thái tử điện hạ đã đối xử với hắn rất hào phóng rồi, chia một nửa số bánh kẹo trong tháng cho mình cơ mà.
“Khởi bẩm Thái tử phi, ngoài cung có người tiến đến bẩm báo, nói phu nhân của Bình Giang hầu và Chinh Nam tướng quân đã đến ngoài thành.” Nhạc Nhàn nhanh chóng đi tới, sắc mặt vui vẻ nói.
“Thật sao!” Lâu Cảnh lập tức đứng lên, phu nhân Bình Giang hầu chính là đại cữu mẫu, Chinh Nam tướng quân là phong hào của nhị cữu, từ lúc hắn viết thư cho đại cữu đến bây giờ còn chưa đầy một tháng, bọn họ đã từ Lĩnh Nam đuổi lại đây, thật là một niềm vui bất ngờ. Nghĩ như vậy, Lâu Cảnh có chút đứng ngồi không yên, xoay người chạy đến thư phòng tìm Thái tử phu quân.
Tiêu Thừa Quân chậm rãi khép lại tấu chương, ánh mắt thâm trầm nhìn đồ rửa bút bằng ngọc trên bàn. Thoáng có tiếng động, y lấy sắc mặt bình tĩnh mà đem tấu chương trong tay kẹp vào chồng sách trên bàn, “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
“Đại cữu mẫu và nhị cữu đã đến ngoài thành.” Lâu Cảnh tươi cười nắm cánh tay của Thái tử điện hạ, “Điện hạ đi cùng ta nhé?” Lâu Cảnh biết hôm nay tâm tình của Thái tử không tốt, liền nhân cơ hội này dẫn y ra ngoài đổi gió một chút.
“Cũng được.” Tiêu Thừa Quân hơi hơi vuốt cằm, Thái tử phi gả đến Đông Cung, nguyên bản nên có ngoại gia đến dự, chỉ vì lần đại hôn này tiến hành quá mức gấp gáp, người của phủ Bình Giang hầu đuổi vội đuổi vàng cũng cản không kịp hôn lễ, lúc này đã về tới, về tình về lý y đều nên đến gặp. Dù sao trong cung cũng không có việc gì làm, không bằng đến gặp cữu cữu, cữu mẫu mà Thái tử phi tâm tâm niệm niệm.
Hai người thay đổi quần áo, lại bảo Thường Ân chuẩn bị lễ vật. Khi cả hai đi đến cửa cung liền nhìn thấy một gã sai vặt đang canh ở ngoài cửa, nhắn phu nhân Bình Giang hầu và tướng quân đã đến khu nhà của Bình Giang hầu trong kinh thành. Phu nhân biết Lâu Cảnh sẽ nhanh chóng đi tìm bọn họ nên gọi một gã sai vặt đứng canh trước cửa cung.
Từ xưa đến nay, phàm là công hầu thế gia, bất luận trấn thủ ở nơi nào, ở kinh thành đều có khu nhà riêng do Thái tổ ngự ban. Dù không sống ở trong kinh thành, tòa nhà Bình Giang hầu vẫn có người trông coi cẩn thận, chưa từng bị hoang phế.
Bình Giang hầu phu nhân ngồi ngay ngắn ở thượng vị trong chính đường, cùng quản gia trong nhà bàn bạc công việc mấy ngày sắp tới. Còn nhị cữu Từ Triệt thì trầm mặc ngồi một bên, cầm bố khăn chậm rãi chà lau ngân thương trong tay.
Bình Giang hầu Từ gia, gia truyền chính là thương pháp, năm đó khi Từ Triệt gần hai mươi bốn tuổi, với một cây ngân thương trong tay đã giết được Man vương, khiến tộc người ở phía Nam này sợ mất mật, tiên đế vui mừng, đặt biệt phong hắn là Chinh Nam tướng quân.
“Nhị thúc a, lát nữa An quốc công đến đây, ngươi phải thật bình tĩnh, đừng quá nóng giận.” Bình Giang hầu phu nhân dặn dò quản gia xong, nhìn về Từ Triệt đang nén giận ngồi lau thương, không khỏi thở dài.
Hạ nhân trong phủ Bình Giang hầu và Chu Tước đường thường xuyên lui tới và có quan hệ rất tốt với nhau. Khi bọn họ vừa bước vào nhà, Từ Triệt đã lập tức giữ lấy quản gia hỏi thăm sự việc xảy ra trong phủ An quốc công. Sau khi nghe xong quá trình Lâu Cảnh bị ép gả đi, hắn liền nổi giận đùng đùng, cầm thương muốn chạy đến phủ An quốc công nói chuyện, Bình Giang hầu phu nhân cùng quản gia phải vất vả lắm mới ngăn được lão hổ lại.
Từ Triệt hừ một tiếng, vừa định nói gì đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người đang chạy rất nhanh đến đây, lập tức đứng lên, “Tiểu Cảnh!”
Lâu Cảnh lôi kéo Thái tử điện hạ, xua tay với gã sai vặt, trực tiếp chạy thẳng vào đại sảnh.
“Trạc Ngọc…” Bình Giang hầu phu nhân nghe tiếng cũng đứng dậy.
“Cữu mẫu, nhị cữu!” Nhìn thấy thân nhân nhiều năm xa cách, Lâu Cảnh nhịn không được liền nhào tới.
Từ Triệt nhanh chóng tiếp được Lâu Cảnh đang bổ nhào qua, hung hăng xoa xoa đầu hắn, “Tiểu tử thối, mới vài năm không thấy mà đã cao thế này rồi!”
Lâu Cảnh cười cười xoay xoay trong ngực nhị cữu, tránh né bàn tay to đang chà đạp trên đầu, ngước mắt sang nhìn Bình Giang hầu phu nhân, “Cữu mẫu, nhị cữu lại bắt nạt ta!”
Gương mặt nghiêm trang của Bình Giang hầu phu nhân nhanh chóng lộ ra ý cười.
“Đến, cữu mẫu nhìn xem!” Mặc dù trên mặt là tươi cười, nhưng giọng nói của đại cữu mẫu lại mang theo vài phần nghẹn ngào, chậm rãi vươn tay nhéo nhéo gương mặt Lâu Cảnh, “Nhi a, nhi đáng thương của ta…” Nói xong, nàng liền nhịn không được mà rơi lệ.
Mặc dù nàng khuyên nhủ nhị thúc nhà mình tránh xúc động, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cháu trai chạy đến, vẫn nhịn không được mà đau lòng không thôi. Tiểu cô mất sớm, nguyên bản có lão An Quốc công trông chừng Lâu Cảnh, bọn họ cũng cảm thấy yên tâm. Ai ngờ Lâu gia lão gia tử vừa qua đời, phụ thân nhẫn tâm kia liền đối đãi với nhi tử của mình như vậy. Hài tử thông minh hiểu chuyện này, tại sao phải chịu nhiều khổ sở như thế?
Lâu Cảnh bất đắc dĩ nắm chặt bàn tay của cữu mẫu, đào thoát khỏi khuỷu tay rắn chắc của nhị cữu, cào cào mái tóc lộn xộn, hơi có chút xin lỗi mà nhìn về phía Tiêu Thừa Quân đang đứng trước cửa, “Điện hạ, đây là đại cữu mẫu của ta, Bình Giang hầu phu nhân. Đây là Chinh Nam tướng quân, nhị cữu của ta.”
Hai trưởng bối lập tức giật mình, phục hồi tinh thần, vội vàng hướng Thái tử điện hạ hành lễ, mới vừa rồi quá vui mừng khi nhìn thấy Lâu Cảnh, cả hai liền quên mất người đi theo bên cạnh cháu trai.
“Hai vị không cần đa lễ.” Tiêu Thừa Quân vội vươn tay hư giúp đỡ một chút, “Trạc Ngọc là Thái tử phi, nhị vị cũng là cữu cữu, cữu mẫu của ta.”
Bình Giang hầu phu nhân nhìn khí chất thanh quý, ôn hòa hữu lễ của Thái tử điện hạ, trong lòng an tâm một chút, ít nhất cháu ngoại nhà mình gả cho vị này, cũng không đến mức gặp quá nhiều khó xử. Từ Triệt nhìn Tiêu Thừa Quân giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất trầm ổn uy nghiêm, nhất thời có chút ngây người.
Thái tử điện hạ cũng âm thầm quan sát hai người thân của Lâu Cảnh, đại cữu mẫu đoan trang hoà ái, khí chất cao quý; nhị cữu có thân hình cao lớn, gương mặt tuấn lãng, đôi mắt lại có chút tương tự với Lâu Cảnh, không khỏi âm thầm cảm thán, quả thật là chú nào cháu nấy.
(1) Thái sơn
(2) Phong thiện đài: thiên tử lập đàn tế trời gọi là phong, thiện: quét đất mà tế. Ngày xưa thiên tử đi tuần thú, phong núi Thái Sơn mà tế trời, quét núi nhỏ mà tế núi sông gọi là phong thiện 封禪
Phong thiện đài là kiến trúc được xây dựng để vua chúa cúng tế trời đất trên núi Thái sơn.
(3) ưu: lo lắng, buồn rầu, phiền não
(4) khâm thiên giám: Cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.
(5) khâm thiên giám giám chính: chức quan ngũ phẩm của triều đại phong kiến.
(6) ngân thương: (vũ khí) cây thương/ cây giáo dài màu bạc
(7) nhi: Bậc trưởng bối gọi người sinh sau là nhi.
(8) 窝丝糖: Baked brown sugar rolls = bánh đường nâu nướng. Đặc sản dân gian Tứ Xuyên, nhân đậu nành, thường thì làm nhân bánh bằng bột đậu nành + đường trắng, bơ lạt, dầu vừng… quấy thành hỗn hợp; sau bắt đầu kéo đường nâu (đường mạch nha) với bột mì. Xong quấn sợi đường lên nhân, rồi trét nhân lên giữa, xong đem nướng. Đây là hình ảnh của nó:
loại không nướng thì chỉ ướp đường bột
Loại chỉ dùng sợi đường bên ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.