Quân Vi Hạ

Chương 29: Tranh chấp




“Đây là tổ phụ cấp cho ta, nếu phụ thân không tin thì có thể đi hỏi gia gia.” Lâu Cảnh ý bảo Nhạc Nhàn nhặt giấy tờ trên đất lên, cầm cả số còn lại trong hộp gấm, toàn bộ đưa tới cho Tam lão thái gia xem qua.
“Ồ, đây đúng là tài sản riêng.” Tam lão thái gia vuốt chòm râu trắng tinh, lật xem từng tờ một, mỗi một trang đều viết rất rõ ràng, phòng ốc, thổ địa, cửa hiệu, thậm chí cả khế bán mình của tôi tớ ở Tấn Châu cũng có đầy đủ, đều thuộc tài sản riêng của Lâu Cảnh. Lão nhân âm thầm cảm thán trong lòng, đường huynh nhà mình thật đúng là thiên vị tôn tử, chỉ riêng cửa hiệu ở Tấn Châu đã đến tám mươi ba cái, ngang bằng với toàn bộ cửa hiệu mà Lâu gia sở hữu tại kinh thành.
“Nếu đã như thế, liền thỉnh phu nhân đem sổ sách đến đây đi, thừa dịp còn chưa muộn mà đem tài sản phân chia trước, miễn cho bữa trưa của mọi người trì hoãn.” Lâu Cảnh nói với ngữ khí rất thành khẩn.
Một hơi nghẹn lại trong ngực Ngụy thị, đã nháo đến mức này, thế nhưng còn muốn ăn cơm trưa?
Đại cữu mẫu nhếch môi, thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Dựa theo luật pháp quy định, nếu chờ đến đầu xuân sang năm mới tách ra ở riêng, tức là khi ba huynh đệ Lâu Kiến Du tách nhau ra ở riêng thì tế điền, sản nghiệp tổ tiên sẽ thuộc về người thừa kế là Lâu Kiến Du, sau đó tài sản chung sẽ được chia ra làm bốn phần, người thừa kế nhận hai phần, hai huynh đệ của hắn, mỗi người sẽ được nhận một phần. Nhưng hiện giờ ba huynh đệ vẫn đang trong hiếu kì, không thể tách ra ở riêng, mà Lâu Cảnh đã được gả ra ngoài.
“Trạc Ngọc là tử tự của đại ca, phần gia sản kia hẳn là phải xuất từ tài sản riêng của đại ca rồi.” Nhị thúc lập tức phục hồi tinh thần, nói xong còn dùng khuỷu tay huých tam thúc đang ngồi bên cạnh một cái.
Tam thúc sửng sốt một chút, cũng đi theo gật đầu, chợt nhíu mày, “Trạc Ngọc là đích trưởng tử, hiện giờ đại ca lại không có nhi tử nào khác, này là muốn chia thế nào?”
Lâu Cảnh là nhi tử duy nhất, muốn ra ở riêng thì cũng phải chờ lão tử nhà hắn chết rồi mới được quyền kế thừa toàn bộ tài sản. Nhưng hiện tại Lâu Kiến Du đã làm một chuyện trước nay chưa từng có —— gả trưởng tử duy nhất trong nhà ra ngoài, vậy bây giờ biết chia thế nào cho phải?
“Không đúng, còn chưa có ở riêng, nếu muốn chia gia sản thì cũng chia từ quỹ chung chứ!” Ngụy thị ở sau bình phong nghe vậy, lập tức cao giọng nói. Lâu Cảnh chính là đích trưởng tử, hiện giờ Lâu Kiến Du không có tử tự nào khác, mà hài tử trong bụng nàng lại trăm triệu lần không thể nói ra, nếu chỉ phân từ tài sản nhà bọn họ, sợ là phải đưa một nửa cho Lâu Cảnh.
“Phu nhân nói phải lắm, phụ thân và hai vị thúc thúc còn chưa hết hiếu kì, không thể nói là ở riêng, tự nhiên là phải phân từ quỹ chung rồi.” Lâu Cảnh cười như không cười nhìn phụ thân mình.
Vừa nghe được câu này, sắc mặt của nhị thẩm và tam thẩm lập tức biến đổi, lúc trước các nàng trao sổ sách năm kia cho Lâu Cảnh, cũng bởi vì đã quên mất chuyện nhi tử xuất giá sẽ được chia một phần tài sản. Hơn nữa, Lâu Cảnh là đích trưởng tử, đích trưởng tôn, thời điểm gả ra ngoài vẫn mang thân phận là thế tử An quốc công, cũng chính là người thừa kế. Nếu muốn phân từ quỹ chung, như vậy gia sản của Lâu gia sẽ phải chia ra làm sáu phần chứ không phải bốn phần như trước, Lâu Kiến Du và Lâu Cảnh mỗi người được hai phần, nhị thúc và tam thúc mỗi người chỉ được một phần.
“Không được, đại bá đem nhi tử gả ra ngoài, dựa vào cái gì mà muốn phân mỏng gia sản của hai phòng chúng ta?” Nhị thẩm cất giọng the thé nói.
“Lúc trước thương lượng hôn sự, các ngươi có nói như vậy đâu?” Ngụy thị cười lạnh, trước giờ mấy chị em dâu trong nhà dù bằng mặt mà không bằng lòng với nhau nhưng vẫn có ý kiến chung. Hiện tại thấy Lâu Cảnh áp đảo phụ thân, họ liền vọng tưởng muốn lấy lòng Thái tử phi, quay sang đâm chọc nàng, bây giờ đã sáng mắt ra chưa? Ngã mới thật đẹp làm sao! Nghĩ nghĩ như vậy, Ngụy thị lập tức phân phó mụ mụ quản sự bên người: “Đi, lấy sổ sách đến đây.”
Đại cữu mẫu lẳng lặng uống trà, không hề nói xen vào. Lâu gia muốn làm gì thì làm, nàng và Từ Triệt chỉ cần cam đoan cháu trai nhà mình không phải chịu thiệt là được, về phần Lâu gia làm sao chia, không liên quan đến họ.
Trong ngự thư phòng chỉ còn hai người là Thuần Đức đế và tả tướng Triệu Đoan, Hoài trung cũng bị sai ra ngoài canh giữ.
“Trẫm muốn phế Thái tử.” Thuần Đức đế tung ra một câu phủ đầu như vậy.
Triệu Đoan cả kinh, nhanh chóng quỳ xuống, “Hoàng Thượng!”
“Từ tháng tám đến giờ, trong triều đã bắt đầu không yên ổn, nháo đến tình trạng hôm nay, trẫm thật sự rất phiền.” Thuần Đức đế cau mày, vốn là muốn tìm hữu tướng Trần Thế Xương đến thương lượng, bởi vì hắn khẳng định Trần Thế Xương sẽ không phản đối ý kiến của mình. Nhưng dạo này hữu tướng có rất nhiều sự việc phiền lòng, dẫn đến Thuần Đức đế chỉ cần nhìn thấy hắn liền phiền lòng. Cho nên lần này Thuần Đức đế đã tìm tả tướng đến thương lượng.
“Không thể vì Thánh Thượng phân ưu, thần có tội!” Tả tướng Triệu Đoan dập đầu, “Mặc dù Thái tử ngu dốt, nhưng vô cùng thuần hiếu, Hoàng Thượng muốn lấy nguyên do gì để phế Thái tử?”
Thuần Đức đế nghe vậy, không khỏi hơi hơi vuốt cằm. Lúc trước Thái tử hồi cung, Triệu Đoan đã nói Thái tử ngu dốt, thiếu tâm cơ, hôm nay xác thực là thế, chỉ biết nhận sai vào người, nhưng y đúng là một hài tử thật thà, “Lấy nguyên nhân Thái tử ngu dốt, không thể làm trụ cột chống đỡ, lãnh đạo Đại Dục đi.”
Triệu Đoan nghe vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu lấy lý do ngu dốt để phế Thái tử thì còn có thể phong là thân vương, nhưng nếu lấy những tội danh khác để phế thì Thái tử liền nguy hiểm, “Hoàng Thượng nhân đức, quả thật là phúc của thiên hạ!”
Thuần Đức đế nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng tươi lên một chút. Nhớ tới ngày ấy Tiêu Thừa Quân ảm đạm rơi lệ ở ngự thư phòng, trong lòng hắn liền nổi lên từng trận áy náy, bất quá đã để sự tình nháo đến tình trạng này, dù sao thì cũng phải cấp cho quan viên, cho thiên hạ một lời giải thích.
“Hoàng Thượng muốn hàng Thái tử xuống làm thân vương, vậy phong hào sẽ định thế nào ạ?” Triệu Đoan cẩn thận chú ý nhất cử nhất động của người ngồi trước mặt, hắn đã hầu hạ vị này mười năm, tự nhiên cũng lý giải được từng động tác nhỏ lẫn nét mặt của Thuần Đức đế. Hiện giờ vị này còn đang có chút áy náy với Thái tử, tốt nhất rèn sắt khi còn nóng, đem sự tình định ra xong xuôi mới là thượng sách.
Chiếu thư phế Thái tử, là muốn xử lý Thái tử đã bị phế thế nào, muốn hàng xuống làm hoàng tử hay bị biếm thành thứ dân. Mặt khác, nếu Hoàng Thượng muốn gia phong là thân vương thì lại cần một ý chỉ khác.
Thuần Đức đế sửng sốt, cũng không đoán ra ý nghĩ ngầm của Triệu Đoan, thuận miệng liền hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đông Cung, Sùng Văn quán.
Thái tử điện hạ nhúng ướt đầu bút lông vào đồ rửa bút thanh ngọc trên bàn, nhẹ nhàng cọ cọ đầu bút vào cánh hoa sen hồng nhạt và trong suốt trên thân ngọc, sau đó chậm rãi chấm một chút mực, múa bút trên giấy, cẩn thận họa lại một hình dáng.
“Điện hạ, Hoàng Thượng triệu tả tướng đi ngự thư phòng.” An Thuận đi tới, nói khẽ.
Tiêu Thừa Quân hơi hơi vuốt cằm, “Đổi hương đi, lấy loại hương Thái tử phi thường dùng đến đây.”
“Dạ.” An Thuận không dám nhìn Thái tử đang vẽ cái gì, cúi đầu đi lấy hương liệu.
Lư hương trong điện Bát Phượng, tự nhiên là hương liệu do Lâu Cảnh mang đến từ phủ An quốc công. Nghe nói loại hương liệu này được làm từ một loại hoa và cây cảnh đến từ Tây Vực, có mùi thơm thoảng qua rất nhẹ của cây cỏ.
Lư hương lưu li màu tím đã được đổi một loại hương mới. Chỉ một lát sau, thư phòng trong Sùng Văn quán liền tràn ngập hương vị thường có trên người của Lâu Cảnh. Tiêu Thừa Quân hít sâu một hơi, chậm rãi vẽ ra một đôi mắt diễm lệ mang theo lạnh lùng, sáng ngời như ánh sao.
Muốn thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, việc đã đến nước này, rời khỏi bệ ngắm của đám ngưu quỷ xà thần trong triều đình mới là lựa chọn tốt nhất. Tiêu Thừa Quân tự nhận không có gì luyến tiếc, nhưng mà hiện giờ, nhìn mỹ nhân trên giấy Tuyên Thành, không khỏi tầng tầng thở dài. Không có Thái tử vị, y liền không còn tư cách có được nam thê, hôn ước của bọn họ cũng sẽ thành một tờ giấy vụn.
Tiêu Thừa Quân vốn có sở trường về vẽ, mỗi nét bút đều được xuất ra từ trong tim, nét thanh nét đậm, cẩn thận và tỉ mỉ. Sau khi tranh khô, y lật sang mặt sau, từng chữ cứng cáp và ngay ngắn dần dần xuất hiện trên mặt giấy, ‘sau khi mọi việc kết thúc, thật không muốn ngươi trở thành bề tôi của ta’.
Hiện tại, chính đường của phủ An quốc công đã sắp sảo thành cái chợ, đối với việc phân chia gia sản cho Lâu Cảnh là từ quỹ chung hay gia sản của Lâu Kiến Du, ba huynh đệ An quốc công tranh chấp mãi không thôi, nước miếng cũng bay tung tóe.
Cuối cùng Tam lão thái gia phải lên tiếng, đề nghị hai bên đều lùi một bước. Vì hiện giờ ba huynh đệ An quốc công không thể ở riêng nên sẽ chia tài sản chung ra làm năm phần, lấy một phần cấp cho Lâu Cảnh. Sau đó, Lâu Kiến Du sẽ xuất tiếp ba thành trong số tài sản riêng của mình để đưa cho Lâu Cảnh, bù vào số thiếu trong phần tài sản chung mà hắn đáng được hưởng.
Nói cách khác, hai vị thúc thúc được phân gia sản ít đi một chút. Mà Lâu Cảnh, trừ bỏ việc được nhận số tài sản ngang bằng với hai vị thúc thúc, hắn còn được thêm ba thành gia sản của phụ thân. Tính đi tính lại, hắn vẫn là người được nhiều tiền nhất.
Tất cả mọi người đều chịu thiệt, lại không thể ầm ĩ. Tam thúc muốn nói tại sao Lâu Cảnh chỉ là một nhi tử mà lại được phân gia sản nhiều đến vậy, nhưng nhìn đến ngân thương còn cắm trên nền nhà của Từ Triệt, đành rụt cổ không dám nói tiếp nữa.
Ngụy thị tức giận đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng cũng coi như trấn định. Khi mụ mụ quản sự mang sổ sách đến, nàng nhìn thoáng qua rồi giao chúng cho Tam lão thái gia.
Trình Tu Nho và tiên sinh phòng thu chi của Lâu Kiến Du đồng thời bước đến xem xét, chỉ nhìn qua vài tờ trong sổ cái, liền nhíu mày, “Chỗ này so với hai năm trước, ít nhất là thiếu mất sáu vạn lượng.”
(1) tử tự: con nối dòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.