Quân Vi Hạ

Chương 39: Nhàn hạ




“Thừa Quân, chúng ta làm vài chuyện khác nữa đi?” Lâu Cảnh cởi bỏ nội sam nguyệt sắc, một tay vuốt ve lồng ngực của Tiêu Thừa Quân, tay còn lại chui vào trong tiết khố nắm lấy vật kia, chậm rãi xoa nắn.
“Đừng…. Chuyện khác?” Hô hấp của Tiêu Thừa Quân có chút dồn dập, mở to hai mắt nhìn Lâu Cảnh, lập tức hiểu rõ, hơi hơi nhíu mày, sau đó chống một tay ngồi dậy, tay kia đặt lên gáy Lâu Cảnh, áy náy mà hôn lên môi hắn, “Ta vẫn nghĩ, đợi lần sau nghênh cưới ngươi mới có thể viên phòng, hiện giờ đang như vậy, làm chuyện này với ngươi thì thật bất công.”
Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh, trong lòng là một mảnh mềm mại. Tất nhiên y muốn cùng Lâu Cảnh thân mật hơn một chút rồi, chỉ là… Hiện giờ y lại không thể cho hắn một danh phận, cứ như vậy mà làm chuyện kia… có phải rất đường đột hay không?
Lâu Cảnh ngẩn người, lúc này mới phát hiện, đến tận bây giờ Tiêu Thừa Quân vẫn còn không rõ ràng lắm hắn đang nghĩ cái gì, không khỏi cong môi nhoẻn miệng cười, “Có gì mà bất công, lưỡng tình tương duyệt thì tự nhiên là có thể làm chu công chi lễ, huống chi…” Hắn há miệng ngậm vành tai hơi hơi phiếm hồng kia, “Hiện giờ chúng ta đang yêu đương vụng trộm đó, điện hạ quên rồi sao?”
“Trộm… Yêu đương vụng trộm?” Tiêu Thừa Quân run rẩy, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.
Lâu Cảnh cười cười, khẽ vươn tay lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen khắc hoa mai ở trong ngoại sam nằm tại góc giường. Nhiều năm sống trên chiến trường đã tạo cho hắn thói quen luôn mang thuốc trị thương bên người, và từ khi rời cung, Lâu Cảnh vẫn luôn đem theo loại “thuốc trị thương đặc biệt” này.
“Thừa Quân, chúng ta viên phòng được không?” Lâu Cảnh hôn hôn vành tai hồng hồng kia, khàn giọng hỏi.
“Được…” Tiêu Thừa Quân than nhẹ một tiếng, xoay người đem Lâu Cảnh áp xuống bên dưới. Nhìn nụ cười vô cùng mỹ lệ, điên đảo chúng sinh của người dưới thân, y không khỏi hơi hơi cong môi, để Hoàng hậu tương lai phải tự mình đề xuất sự tình này, vi phu như y thật sự quá thất trách! Vươn tay thoát đi nội sam trắng như tuyết của Lâu Cảnh, lồng ngực trắng nõn cân xứng hiện ra, y chậm rãi hạ xuống một nụ hôn thật khẽ.
Lâu Cảnh vốn luyện công phu nội gia, mỗi một thước, mỗi một tấc đều cực kì cân xứng, đường cong mượt mà, cẩn thận vuốt ve lên từng địa phương, có thể cảm nhận rõ ràng che dấu bên dưới làn da xinh đẹp này là những đường vân cơ bắp tràn ngập lực lượng, tựa như một đầu báo tuyết biếng nhác nằm yên cho y vuốt ve, cực kì mê người.
Khi Tiêu Thừa Quân đang chậm rãi mút hôn trên cổ hắn, Lâu Cảnh liền vòng tay lên cổ y, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng lướt nhẹ từ sau gáy trượt xuống đến thắt lưng, sau đó tiến vào tiết khố của Mân vương điện hạ, xoa nắn hai cánh mông rất tròn đã tơ tưởng từ lâu. Chậm rãi vuốt ve, lúc nhẹ lúc mạnh, theo nụ hôn của Tiêu Thừa Quân mà khí lực trong tay dần dần tăng thêm, bàn tay từ từ trượt đến khe mông, khám phá địa phương bí ẩn kia.
“Này?” Tiêu Thừa Quân hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh cười khẽ, mãnh liệt xoay người đem Mân vương điện hạ đặt ở dưới thân. Trong nháy mắt xoay người ấy, khi hai chân của Mân vương điện hạ đang ở giữa không trung, hắn liền nhanh chóng lột phăng cái tiết khố kia ra, dùng cơ thể chặn giữa đôi chân thon dài kia, tà tà cười cầm hộp thuốc trị thương đặc biệt lên.
“Trạc Ngọc, ngươi…” Lúc này Tiêu Thừa Quân mới hiểu được, cái gọi là viên phòng, dĩ nhiên là Thái tử phi muốn thân thể của mình, “Không, không được, ta mới là phu quân mà!”
“Đúng vậy, điện hạ mới là phu!” Lâu Cảnh dùng đầu ngón tay quệt một khối thuốc mỡ, “Chính là, hiện giờ chúng ta không có danh phận, nếu điện hạ muốn đối xử với ta công bằng một chút, như thế này là được rồi.” Nói xong, Lâu Cảnh hôn lên môi của Tiêu Thừa Quân, chặn lại tất cả những lời phản đối của y, ngón tay dính thuốc mỡ nhanh chóng tìm được vị trí kia, nhẹ nhàng đánh vòng, thử dò xét đi vào một nửa ngón tay.
“Ah…” Tiêu Thừa Quân kêu lên một tiếng đau đớn, mở to hai mắt nhìn, cảm thấy Lâu Cảnh nói không sai, y đích thật là phu quân, vô luận là trước đây hay về sau, đều sẽ là như thế, hiện tại y lại không thể trao cho Lâu Cảnh một danh phận nào, đích xác là bất công, nhưng mà… cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Mân vương điện hạ bị ngón tay kia kích đến phản ứng trở nên trì độn, cứ cảm thấy rất không đúng, lại nói không ra lời gì để phản bác, đành để ngón tay gian xảo đó từ từ thẳng tiến chui vào thân thể y.
“Thừa Quân, hôm nay có người nói với ta chuyện làm ăn liên quan đến việc tu sửa đường sông, mà việc này… chỉ sợ sau này ta sẽ làm một chút việc quá phận.” Lâu Cảnh chậm rãi di động ngón tay, cúi người hôn khẽ lên ngực Tiêu Thừa Quân, “Ta sợ… sẽ có một ngày ngươi nghi ta, kỵ ta, đem vào gộp ta vào nhóm loạn thần tặc tử, sợ sau khi ngươi lên ngôi sẽ cưới một người khác.”
Tiêu Thừa Quân ngẩn người, nguyên lai việc Lâu Cảnh làm đêm nay không chỉ là muốn biết tình cảm sâu cạn của y với hắn, càng là thăm dò điểm mấu chốt của y, một lần lại một lần xác nhận tâm ý của y. Không khỏi cười khổ, chính mình hiện giờ như vậy, đích xác là không thể cấp được cái gì cam đoan cho hắn, thôi, hắn muốn thì liền cho hắn đi, chỉ cần có thể khiến hắn cảm thấy an tâm một chút.
Nghĩ như vậy, thân thể Tiêu Thừa Quân liền cố gắng thả lỏng.
Lâu Cảnh cong môi, hai ngón tay dò xét đi vào, đồng thời, miệng ngậm vào một viên tiểu đậu hồng nhạt, cái lưỡi hút liếm, đảo loạn.
Tiêu Thừa Quân nhíu mày, nghiêng đầu sang một bên, mím môi ngăn lại thanh âm trong miệng.
Lâu Cảnh cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng trước đó hắn đã học qua quyển sách kia, nhớ tới câu nói đầu tiên, “Nam tử lần đầu hầu hạ, đau đớn bất kham, nên từ từ xâm nhập…” Cho nên không dám liều lĩnh, một bên chuyên tâm mở rộng, một bên từ từ hôn một đường từ vành tai đến bụng, trấn an người dưới thân.
Động tác ôn hòa dần dần trấn an những điểm e ngại, Tiêu Thừa Quân nhìn đỉnh màn, cảm giác dị vật xâm nhập vào cơ thể thật không tốt, nhưng mà theo từng động tác của Lâu Cảnh, thân thể ngày càng phát nóng, nhịn không được mà vươn tay muốn đụng đến chỗ đó, lại bị một cái tay thon dài giữ chặt.
Đã có thể vào được bốn ngón tay, lúc này Lâu Cảnh lại đào thêm một chút thuốc mỡ vẽ loạn, cái tay còn lại thì bắt lấy bàn tay muốn đụng vào chỗ kia của Tiêu Thừa Quân, hai bàn tay đan vào nhau, ấn tay y xuống bên mép giường. Hắn nặng nề thở gấp, khàn khàn nói: “Có hơi đau, ngươi nhịn một chút.”
Tiêu Thừa Quân nhìn đầu Lâu Cảnh đầy mồ hôi, biết hắn nhẫn đến vất vả, liền cắn môi dưới, chậm rãi gật gật đầu.
Lâu Cảnh vươn tay mở miệng của Tiêu Thừa Quân, “Đừng cắn, đau thì nói ra, cứ cắn ta.” Nói xong, hắn cúi người đem đầu vai đưa tới bên môi của Tiêu Thừa Quân, đồng thời động thân xông vào.
“Ah…” Trong chớp mắt, Tiêu Thừa Quân nắm chặt cánh tay của Lâu Cảnh, cổ ngửa về phía sau, gân xanh cũng nổi lên, toàn thân đều run rẩy không ngừng, “Đau… đau quá… ưm… ra, đi ra ngoài… a…”
Lâu Cảnh nhẹ vỗ về đỉnh đầu người dưới thân, không ngừng mà hôn y, thì thầm, “Nguyên Lang, Nguyên Lang, đừng sợ!”
Nghe thấy tiếng gọi này, Tiêu Thừa Quân dần dần yên tĩnh lại, quay đầu nhìn Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh cười cười dùng chóp mũi chạm vào mũi y, “Nguyên Lang…” Hông dùng sức chậm rãi đẩy mạnh, toàn bộ lọt vào bên trong thân thể Tiêu Thừa Quân.
“Ah…” Tiêu Thừa Quân nắm chặt sàng đan dưới thân. Khi còn bé, mỗi khi y khóc, mẫu phi sẽ ở bên cạnh, dịu dàng mà gọi y như vậy; mỗi khi cười, phụ hậu cũng luôn gọi y như vậy. Cái tên Nguyên Lang này đã khắc thật sâu vào trong cốt tủy, kỳ dị mà làm nhạt đi đau đớn trên thân thể.
Lâu Cảnh nhìn sắc mặt trắng bệch vì đau đớn của Tiêu Thừa Quân, đau lòng ôm lấy y. Đợi tới khi cơn đau qua đi, người dưới thân đã bình ổn lại, hắn mới thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng mà di chuyển một chút.
Đau đớn ban đầu theo động tác chuyển động mềm nhẹ mà dần dần giảm bớt, sau khi đau đến chết lặng, dần dần dâng lên một cỗ nóng rực, thẳng đến Lâu Cảnh va chạm vào một nơi nào đó, cơ thể Tiêu Thừa Quân không nhịn được mà run lên một chút.
“Nơi này sao?” Lâu Cảnh cười khẽ, động tác nhanh hơn, nhằm địa phương kia đâm đến.
“Ưh, đừng… Aha…” Tiêu Thừa Quân không biết mình đang nói cái gì, hỗn hỗn độn độn mà tùy ý để người trên thân muốn làm gì thì làm, chỉ cảm thấy chính mình như đang mơ một giấc mộng thật dài, cơ thể tựa như một chiếc thuyền nan nhỏ bé, chìm nổi giữa những mênh mông sóng nước trên Hoàng Hà, Trường Giang.
Cảm giác tốt đẹp như vậy thật quá mê người, hai thiếu niên mới quen tư vị, tất nhiên là tiêu hồn đến tận xương, muốn ngừng mà không được, đợi cho tiếng trống canh gõ lên ba lần, Lâu Cảnh mới ngừng gây sức ép.
Tiêu Thừa Quân đã vô lực không nói nổi cái gì nữa, xụi lơ ở trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy, để mặc Lâu Cảnh một lần lại một lần vuốt ve trên người y, sau khi hô hấp bình ổn trở lại, rốt cục nhịn không được mà lâm vào ngủ say. Giấc ngủ đi qua, Tiêu Thừa Quân còn lầm bầm nói thầm, rõ ràng người này cũng là lần đầu, tại sao lại có thể gây sức ép khủng khiếp như vậy?
Lâu Cảnh nhìn Mân vương điện hạ vừa nhỏ giọng lầu bầu vừa ngủ, ý cười trên mặt thế nào cũng không rơi xuống được, phân phó Nhạc Nhàn trực đêm bên ngoài chuẩn bị nước nóng. Chờ dục đũng đã được chuẩn bị thỏa đáng, hắn mới đứng dậy ôm người đang ngủ say đi tẩy trừ.
Ngày kế, An Thuận đúng giờ gõ cửa phòng, “Điện hạ, nên dậy rồi ạ.”
Tiêu Thừa Quân mệt mỏi mở mắt ra, thoáng giật giật, nhịn không được kêu rên ra tiếng. Thân thể khô mát, chỗ kia cũng không đau đớn lắm, chỉ là thắt lưng bủn rủn đến lợi hại, khiến y khó có thể chống đỡ thân thể đứng lên.
“Đi vào cung bẩm báo, nói thân thể Mân vương điện hạ khó chịu, hôm nay không thể vào triều.” Lâu Cảnh nhắm mắt lại, vòng tay ôm người đang cố gắng đứng dậy này vào lòng, cao giọng nói với An Thuận ngoài cửa.
“Sao có thể như vậy?” Tiêu Thừa Quân cau mày, giãy dụa muốn đứng lên.
“Điện hạ, cái dạng này mà đi vào trong triều, chẳng lẽ không sợ người ta nhìn ra chuyện gì hay sao?” Lâu Cảnh mở mắt ra, tươi cười liếm liếm ấn kí hồng hồng trên cổ Tiêu Thừa Quân.
Tiêu Thừa Quân cả kinh, vươn tay mở ngăn tủ trên đầu giường lấy ra một cái gương đồng nhỏ, địa phương khác vẫn hoàn hảo, nhưng trên cổ thì thấy vô cùng rõ ràng những dấu hôn xanh xanh, hồng hồng, liền tức giận trừng mắt nhìn Lâu Cảnh, giận dỗi xoay người nhích vào bên trong giường nằm xuống.
Lâu Cảnh buồn cười đuổi An Thuận đi vào cung bẩm báo, nắm bả vai của Mân vương điện hạ, nhẹ giọng nói: “Giấu tài a, nên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nếu không người ta nhìn ngươi chăm chỉ như vậy, kiểu gì Hoàng Thượng cũng lại nghĩ nhiều.”
Tiêu Thừa Quân không để ý tới hắn, nhắm hai mắt lại. Nhiều năm như vậy, y chưa bao giờ lười biếng, nay nghe Lâu Cảnh dỗ dành bên tai, trong lòng cũng sinh ra vài phần lười nhác. Đằng nào thì hôm nay cũng không thể vào cung, đơn giản cứ làm một giấc nữa.
Đuổi An Thuận tiến cung, Lâu Cảnh cũng nằm xuống, vỗ về, xoa bóp thắt lưng nhức mỏi giúp Mân vương điện hạ, hống y ngủ ngon. Đợi Tiêu Thừa Quân ngủ say, Lâu Cảnh mới đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, phân phó Nhạc Nhàn trông giữ ngoài cửa, chính mình thì chuẩn bị trèo tường rời đi.
“Thế tử, có thể đi qua cửa hông ạ.” Thường Ân nhăn mặt ngăn trở động tác chuẩn bị leo tường của Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh nhướng mày, không nghĩ tới còn chuẩn bị cửa hông cho hắn đi, “Không cần đâu, đi bằng cửa không được tiện lắm, trèo tường vẫn tốt hơn.” Hắn quay đầu lại nhìn cửa phòng Tiêu Thừa Quân đóng chặt, mỉm cười, dặn dò Thường Ân chuẩn bị những món ăn nhẹ vào bữa trưa cho y, sau đó phóng lên đầu tường, nhanh chóng biến mất trong mênh mông sương sớm.
Đương nhiên là lúc này Lâu Cảnh không muốn rời khỏi Tiêu Thừa Quân, nhưng sáng nay nhị cữu và cữu mẫu sẽ rời kinh, hắn cần phải đi tiễn.
Trong triều, Thuần Đức đế cầm một phần tấu chương, trầm giọng nói: “Có thượng thư đề xuất, Mân vương sẽ nhận nhiệm vụ đốc quản việc tu sửa đường sông ở Thanh Hà.”
Tả tướng Triệu Đoan cả kinh, lặng lẽ nhìn về vị trí của Tiêu Thừa Quân, ngạc nhiên phát hiện ra, Mân vương cần cù còn chưa có vào triều, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nếu lúc này Tiêu Thừa Quân ở đây, Thuần Đức đế đã nói ra như vậy, liền không có đạo lý chống đẩy mà chối không làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.