Quân Vi Hạ

Chương 55: Trắc thất




“Không biết nàng ấy là tiểu thư nhà nào?” Lâu Cảnh khẽ nhíu mày, trắc thất không phải là thiếp thất bình thường, không thể nạp bừa, lấy địa vị của phủ An Quốc công, ít nhất cũng phải là một thứ nữ của nhà huân quý bình thường mới được
“Đích nữ của quận thủ quận Cửu Xương, Giang Châu.” Nói đến trắc thất sắp nạp vào cửa, Lâu Kiến Du rất là đắc ý.
Đích nữ của quận thủ à? Lâu Cảnh cực kì kinh ngạc, không chỉ riêng các gia đình huân quý, nhóm quan văn cũng cực kì coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, mặc dù đối phương chỉ là quận thủ, không phải là quan lớn gì, nhưng ở địa phương đó cũng được coi là có chức quan không nhỏ, sao tự nhiên lại đem đích nữ nhà mình gả cho người ta làm trắc thất đây?
Đang vô cùng cao hứng, hiển nhiên là Lâu Kiến Du không có ý tứ cho nhi tử một lời giải thích, lần này gọi Lâu Cảnh đến đây là để thông báo một tiếng, nhắc hắn đừng gây chuyện phiền hà cho mình mà thôi.
Phụ thân muốn nạp trắc thất, Lâu Cảnh cũng không tiện nói cái gì, vâng dạ rồi trở về Chu Tước đường, kêu quản gia tới hỏi, “Mối hôn nhân này là do ai giới thiệu cho phụ thân ta thế?”
“Tiểu nhân không biết ạ, đầu xuân năm nay Quốc công gia mới bắt đầu đi làm trở lại, cũng không thấy lão quan gia nào tới bái phỏng cả.” Quản gia của Chu Tước đường cũng rất hồ đồ.
Lâu Cảnh xua tay cho quản gia đi xuống, tìm Vân Bát đến, cho hắn đi tra xem quận thủ quận Cửu Xương là người nào. Đang yên đang lành lại đem đích nữ gả cho người ta làm trắc thất, đây đâu phải là hành động mà người đọc sách đứng đắn sẽ làm, hoặc là quận thủ này nghĩ muốn nịnh bợ Lâu gia, hoặc chính là cô nương này có vấn đề.
Hai ngày sau, Vân Bát liền tra ra manh mối.
“Thế tử còn nhớ không ạ, chuyện nhóm huân quý thi nhau cho vay tiền năm ngoái ấy?” Hôm qua, sau khi Lâu Cảnh nhắc đến vị quan ở tít tận Giang Châu, xa đến nỗi có muốn bắn đại bác cũng chẳng tới nơi, Vân Bát liền đặc biệt mà điều tra lại danh sách những quan viên cùng An Quốc công lui tới năm ngoái, quả nhiên là tìm ngay được người này.
Quận thủ quận Cửu Xương tên là Dương Hưng, cũng có chút bà con họ hàng với Lâu gia, vốn là một huyện lệnh, năm ngoái vừa được thăng nhiệm làm quận thủ.
Lúc này Lâu Cảnh mới nhớ ra, năm ngoái Thẩm Liên đòi “lễ gặp mặt” của nhóm quan viên tới kinh thành báo cáo công tác, ít thì ngàn hai, nhiều thì đến vạn lượng, phần lớn quan viên đều không đào đâu ra chừng đó bạc, lại sợ bị Thẩm Liên tìm cớ gây phiền toái, đành phải hướng nhóm nhà giàu trong kinh mượn tiền. Lâu gia vốn là một gia đình giàu có, lúc ấy Lâu Kiến Du cũng đã cho vay không ít bạc.
“Nói như vậy, vị quận chủ kia đã vay tiền của phụ thân ta?” Lâu Cảnh nhướng mày, đây cũng là cơ hội tốt để làm thân với nhóm huân quý trong kinh thành, chỉ không biết vị phụ mẫu của quận Cửu Xương kia là coi trọng Lâu gia hay coi trọng Lâu Kiến Du mà thôi.
“Vâng.” Vân Bát lấy ra một tờ giấy, “Thuộc hạ đã sao chép lại sổ sách của phòng phu chi, những người khác đã lục tục trả dần nhưng vị Dương Hưng này không trả được mấy.”
Lâu Cảnh nhận lấy tờ giấy kia, chăm chú nhìn thật kĩ, bên trên viết, Dương Hưng thiếu một ngàn lượng bạc, tháng hai mới đưa tới một trăm hai mươi hai lượng, sau đó không liền không thấy đưa tiền tới nữa.
“Thuộc hạ cũng hỏi thăm qua gã sai vặt ở chính viện, hình như Quốc công gia và Dương gia đã bàn bạc xong, nếu không có bạc thì đưa nữ nhi tới.” Vân Bát cúi đầu, đem mọi việc điều ra được nói rõ ràng.
Vân Bát cầm danh thiếp của Lâu Cảnh, đi tìm quan viên quen biết ở Lại bộ, hỏi thăm quận thủ quận Cửu Xương là người thế nào. Nguyên bản tưởng rằng hắn là một người ham phú quý, bán nữ nhi cầu vinh, ai ngờ, kết quả lại vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Dương Hưng có xuất thân bần hàn, nhiều thế hệ trong nhà vừa làm ruộng vừa đi học, chỉ có vài mẫu đất cằn, sáu năm trước đậu tiến sĩ, sau đó được phân đến Giang Châu làm huyện lệnh, là một vị quan thanh liêm, không biết đút lót và nịnh nọt bề trên nên mất bằng ấy năm mới được thăng chức làm quận thủ. Hắn thật sự không thể tìm đâu ra một ngàn hai trăm lượng bạc, chỉ đành đem nữ nhi gả lại đây.
“Sơn phỉ ở Giang Châu hoành hành rất dữ, làm quan ở đó thật không dễ dàng, chắc vị Dương đại nhân kia cũng rất khó khăn.” Trình Tu Nho đứng bên cạnh giúp đỡ việc sổ sách cũng không nhịn được mà thổn thức, cùng là văn nhân, hắn rất bội phục và đồng tình với vị quận thủ họ Dương này.
(sơn phỉ: sơn: núi, phỉ: quân cướp bóc địa phương -> hiểu tạm là cướp núi, cướp đường Ò_Ó)
Thẩm Liên muốn thu tiền hiếu kính, thu cũng quá bá đạo, không dâng đủ cho hắn là không được. Hẳn là vị Dương đại nhân này đã lâm vào đường cùng nên mới tìm đến Lâu Kiến Du vay tiền, không lường trước là trở về Giang Châu cũng không gom được chừng ấy bạc để trả nợ, chỉ có thể nhịn đau mà đem nữ nhi gả đi làm trắc thất.
Lâu Cảnh cầm tờ giấy kia vỗ mạnh lên bàn, đây là cái quái gì? Làm thế này, Lâu gia có khác gì bọn ác bá cường đoạt dân nữ đâu hả?
“Thế tử, ngài đừng can thiệp vào việc này.” Tuy rằng Trình Tu Nho rất thông cảm với Dương gia, nhưng đây là phụ thân nạp thiếp, Lâu Cảnh là nhi tử, không thể xem mồm vào.
Chuyện An Quốc công muốn nạp trắc thất nhanh chóng được lan truyền khắp phủ, nhị thẩm vừa nghe tin, miệng há rộng đến tận mang tai. An Quốc công cũng quá hoành tráng rồi đi, chân trước vừa mới cho Ngụy thị đi dưỡng bệnh, chân sau đã muốn nạp trắc thiếp vào cửa rồi.
“Chuyện này thì có gì tốt? Chúng ta còn chưa phân ra sống riêng đâu, nạp trắc thất cũng không phải mua thiếp, cần có lễ hỏi đấy, chẳng phải lại xuất từ quỹ chung hay sao?” Tam thẩm bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu.
Ý cười trên mặt nhị thẩm nhất thời cứng đờ, “Không phải chứ? Không được, ta phải gọi người gửi thư báo tin cho phu nhân ngay.”
Muốn nạp trắc thất là phải được chính phòng phu nhân đồng ý, tuy rằng Ngụy thị chưa chắc có thể quản được An Quốc công, nhưng nếu khiến Ngụy thị tức giận rồi trở về làm ầm ĩ, khẳng định là An Quốc công sẽ không dễ nạp trắc thất được ngay, nếu phân chia tài sản xong, ra ở riêng rồi mới nạp vào cửa thì càng tốt. Nói xong liền làm ngay, nhị thẩm gọi một bà quản sự đến, cho nàng đi Phù Huyền tặng đồ cho An Quốc công phu nhân.
“Nên nói như thế nào, ngươi biết cả rồi chứ?” Nhị thẩm hỏi bà tử kia.
“Biết ạ, nhị thái thái cứ yên tâm đi.” Bà tử kia nhận thưởng, vui vẻ ra mặt mà nói.
Đương nhiên là Ngụy thị không tự mình đi gặp bà tử làm việc trong phủ, chỉ cho nha hoàn bên người tới gặp. Nha hoàn kia còn nhỏ tuổi, chưa giỏi giấu giếm, vừa mới quay lưng về liền hai năm rõ mười mà kể hết mọi chuyện cho nàng nghe.
Quốc công gia muốn nạp trắc thất, nghe nói tiểu thư đó là đích nữ nhà quan, tính tuổi mụ thì năm nay mới mười tám!
Trắc thất, đích nữ nhà quan, mười tám....
Ngụy thị vừa nghe, sắc mặt liền càng ngày càng tái nhợt, hai mắt nhắm lại, ngả người lăn đùng ra ngất.
“Phu nhân bị sốc nên đã sinh non rồi ạ.” Người trong thôn trang ở Phù Huyền trở về bẩm báo.
“Là nam hay nữ?” Lâu Kiến Du nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ mặt tươi cười, vội vàng hỏi người mới tới.
Gã sai vặt kia rất kinh ngạc, chỉ phải nói tiếp: “Là tiểu thư ạ, may mắn là cả hai mẫu tử đều bình an.”
Nghe thấy là nữ hài, nét tươi cười trên mặt Lâu Kiến Du liền phai nhạt hẳn đi, cho người đưa một chút thuốc bổ đến Phù Huyền, cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Đứa trẻ kia vốn chỉ được tính là con thứ, nếu là nhi tử thì còn dễ dàng xử lý, ai dè lại là nữ nhi, thân phận sẽ là thứ nữ, về sau cũng không thể gả cho nhà huân quý môn đăng hộ đối, thật sự là vô dụng!
Lâu Cảnh biết tin chỉ thản nhiên gật gật đầu, cũng lười để ý mấy việc bát nháo trong nhà, đem mọi việc trong kinh an bài thỏa đáng, lấy một cái hộp gỗ màu đen từ trong ngăn tủ bí mật, mở nắp hộp ra, bên trong chính là ngọc bội của tam hoàng tử mà hắn thuận tay “mượn tạm” ở ngự hoa viên.
Đem ngọc bội nhét vào trong tay áo, Lâu Cảnh mở bản đồ địa hình, dùng ngón tay điểm điểm ở Mân Châu, lại dịch đến Lĩnh Nam, nếu thỉnh chỉ đi Đông Nam, chỉ sợ Thuần Đức đế sẽ không đáp ứng, nếu đi Lĩnh Nam, không biết có khiến cữu cữu rước lấy tai họa hay không? Hắn rất muốn đi tìm Tiêu Thừa Quân, tách ra lâu như vậy khiến hắn có chút chịu không nổi, mấy ngày nay không có hành động gì là vì còn có chút do dự.
Hắn đang cần một lý do, một lý do có thể thuyết phục được Thuần Đức đế cho hắn rời đi mà không rước lấy phiền toái gì vào người!
“Thế tử, không tốt rồi!” Cao Nghĩa vội vã mà chạy vào, “Chính viện xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâu Cảnh gập bản đồ lại, ngẩng đầu hỏi.
“Bên Giang Châu phái người đến đây, không biết họ nói với nhau những gì, nhưng trong phủ đang loạn hết rồi ạ.” Cao Nghĩa nói xong, hơi có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Lâu Cảnh nhíu mày, nhấc chân đi đến chính viện.
“Quốc công gia, thật sự không phải do lão gia nhà ta cố ý đâu. Gần đây sơn phỉ Giang Châu hoạt động rất dữ, lớn mật vô cùng, chúng ta thật không dám đưa dâu qua quan đạo đâu ạ.” Một hạ nhân ăn mặc rất diện quỳ gối trong chính sảnh, mang vẻ mặt cầu xin mà nói.
(quan đạo: đường công, giống như đường quốc lộ bây giờ ấy)
“Ta không tin! Có quan binh của quận thủ ở đấy mà sơn phỉ cũng dám nhảy vào cướp hay sao?” Lâu Kiến Du tuyệt đối không tin, đinh ninh rằng, tên Dương Hưng kia là muốn xù nợ, chỉ lấy cớ để không phải đem nữ nhi nhà mình đến đây mà thôi.
“Thứ sử tân nhậm của Giang Châu đang diệt phỉ, binh lực trong quận đều bị điều đi cả rồi ạ.” Người nọ tận lực cầu xin, Giang Châu đang rất loạn, Dương Hưng nào dám để nữ nhi ra ngoài lúc này, chỉ có thể phái gia phó đến, muốn thương lượng với Lâu Kiến Du dời lại ngày đón dâu một chút.
“Ngươi nói, Giang Châu đang diệt phỉ hả?” Lâu Cảnh vừa mới nghe nói như thế liền đi qua hỏi người nọ, “Hiện giờ thế nào rồi?”
Khuôn mặt của gia phó nhà họ Dương càng nhăn nhó lợi hại hơn, “Sơn phỉ làm loạn ở Giang Châu cũng không phải là ngày một ngày hai, thứ sử tân nhậm của Tấn Châu muốn trừ bỏ nạn trộm cướp, lại không ngờ rằng nhóm sơn phỉ kia khó chơi như vậy, cứ thế này, dân chúng cũng gặp phải tai ương, hiện giờ đi qua quan đạo nguy hiểm lắm ạ.”
Trong lòng Lâu Cảnh khẽ động một cái, hơi hơi nhếch môi lên, xoay người liền đi.
“Hoàng Thượng, thế tử An Quốc công cầu kiến, đã đợi ở bên ngoài hơn một canh giờ rồi ạ.” Thấy Thuần Đức đế ngủ trưa vừa tỉnh, Hoài Trung liền nói khẽ.
“Tiểu tử Lâu gia à?” Thuần Đức đế ngạc nhiên hỏi, từ lúc Thái tử bị phế, Lâu Cảnh chưa từng chủ động đến gặp hắn, “Cho hắn vào đi.”
Thuần Đức đế thay đổi thường phục, ngồi ở chính điện điện Bàn Long gặp Lâu Cảnh.
“Hoàng Thượng!” Lâu Cảnh nhìn thấy Thuần Đức đế, không có ấn theo quy quỷ hành lễ, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Thần nghe nói sơn phỉ làm loạn ở Giang Châu, thỉnh Hoàng Thượng chuẩn thần đến tiêu diệt.”
Thuần Đức đế sửng sốt, tình báo của Giang Châu vừa mới gửi đến hôm trước, đúng là có sơn phỉ thật, nhưng làm gì đến nỗi để triều đình phải xuất binh? Hắn cũng chẳng để ý đến chuyện nhỏ nhặt này làm gì, “Đang êm đang đẹp, ngươi chạy đến Giang Châu làm gì?”
Tứ hoàng tử còn đang kháng địch, đến giờ vẫn không thể đánh lui người Thát, Thuần Đức đế còn muốn giữ Lâu Cảnh ở lại để sau này đi bảo vệ Tây Bắc.
Lâu Cảnh mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi mà nhìn Thuần Đức đế, một lúc lâu mới nói: “Gia phụ muốn nạp một phòng trắc thất, nhà ở Giang Châu, bị mắc kẹt giữa đường...”
“Trạc Ngọc, ngươi nói thật cho trẫm!” Thuần Đức đế vẫn thực thưởng thức Lâu Cảnh, hơn nữa vẫn luôn cảm thấy áy náy về việc hạ thánh chỉ gả hắn cho Thái tử, lần này cùng hắn nói chuyện, liền nhịn không được mà dùng ngữ khí như đối đãi với con cháu trong nhà.
Nhất thời, hai mắt của Lâu Cảnh liền đỏ bừng, “Thần không thể ở lại kinh thành được đâu ạ, thỉnh Hoàng Thượng khai ân!” Nói xong, hắn liền cúi người dập đầu.
Thuần Đức đế cau mày, ngữ khí nghiêm khắc nói: “Đang yên đang lành, thống lĩnh Vũ Lâm quân không làm, tự nhiên lại đòi đi đánh giặc ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy làm gì? Ngươi nói cho trẫm một lý do!”
“Thần...” Lâu Cảnh nâng người lên, quỳ thẳng tắp, một lúc lâu mới nói, “Bao đời nay Lâu gia vẫn nguyện trung thành với Đại Dục, thần được tổ phụ giáo dục từ nhỏ, trung quân chính là ý nghĩa sống của thần, chỉ ngóng trông một ngày có thể đền đáp quân thượng, nhưng mà...”
Nói tới đây, thanh âm của Lâu Cảnh đã có chút nghẹn ngào, tựa hồ khó có thể mở miệng.
“Ngươi nói đi, gặp cái gì ủy khuất, trẫm làm chủ cho ngươi.” Thuần Đức đế nghe ra ý tứ trong này, đoán rằng có ai đó đang cố tình làm khó hắn, liền không khỏi có chút căm tức. Vì không muốn nhóm huân quý trong kinh thành xa lánh và coi thường Lâu Cảnh, hắn đã đặc biệt mà thăng chức cho tiểu tử này, thế mà lại có kẻ dám gây khó dễ cho Lâu Cảnh sao?
Lâu Cảnh mím môi, móc một khối ngọc bội từ trong tay áo ra, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, “Mặc dù tư chất của thần chỉ thường thường, nhưng vẫn tự nhận là có vài phần bản lĩnh vì Hoàng Thượng dốc sức, trước đây gả cho Thái tử là hoàng mệnh, thần tự nhiên vâng theo, cũng là vinh quang của Lâu gia, nhưng... nhưng thần không phải là người.... dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác....”
Thuần Đức đế mở to hai mắt nhìn chằm chằm, lại cầm ngọc bội kia nhìn thật kĩ.
Trang sức của hoàng gia luôn luôn có dấu hiệu, tự nhiên Thuần Đức đế nhận ra ngọc bội này là của ai. Đây chính là cái ngọc bội năm trước hắn vừa mới thưởng cho tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc chứ đâu! Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lâu Cảnh, liên tưởng đến những lời vừa rồi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, còn phải hỏi hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.