Quân Vi Hạ

Chương 60: Lâm giang




Tên sơn phỉ mặt thẹo nơm nớp lo sợ mà bị hai U Vân vệ áp giải vào miếu, sau khi bị ép quỳ trên mặt đất, hắn liền bắt đầu lớn tiếng kêu la, “Đại gia tha mạng a! Là tiểu nhân có mắt như mù nên không nhìn thấy Thái Sơn! Van cầu ngài lưu lại cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân xin làm trâu làm ngựa để báo đáp đại gia.”
Lời nói thập phần lưu loát, phỏng chừng trước kia hắn cũng trải qua không ít loại việc “co được dãn được” thế này.
Lâu Cảnh không đáp lời cũng không nhìn hắn, thong thả rắc gia vị lên con vịt, theo lý thuyết thì thú vật săn bắt được vào mùa xuân sẽ không được béo, nhưng hai con vịt mà Vân Thập Nhị săn về lại rất mập mạp, mỡ ứa ra xèo xèo rớt xuống dưới, chẳng mấy chốc đã thơm lừng. Lâu Cảnh nhoẻn cười nói với Tiêu Thừa Quân: “Vào đầu mùa xuân, vịt hoang sẽ bay thành từng đàn về vùng Trung Nguyên, hiện giờ có thể săn được vịt hoang ở nơi này, chắc chắn là do nó tham ăn quá nên béo tròn, muốn bay cũng bay không nổi mà rớt lại đấy.”
Tiêu Thừa Quân hơi hơi gật đầu, nguyên bản không cảm thấy gì, hiện giờ ngửi thấy hương thơm ngào ngạt tỏa ra quanh bếp, nhất thời cũng cảm thấy đói bụng.
Tên mặt thẹo bị ngó lơ cũng cảm thấy mất mặt, không dám lên tiếng nữa, thành thành thật thật mà bị U Vân vệ đè ép xuống đất.
“Các ngươi là người phương nào, tại sao lại đi ngang qua đây?” Cho người nọ đợi đủ, Tiêu Thừa Quân mới chậm rãi mở miệng.
Vừa mới trải qua một phen thân thiết, thắt lưng y còn có chút nhức mỏi, nhưng có mặt người ngoài ở đây nên vẫn ráng ngồi thẳng tắp, cơ thể thật không quá thoải mái, liền mở miệng hỏi để dời đi lực chú ý.
Nhìn hành vi thực không được tự nhiên của phu quân nhà mình, có thể lừa được người khác chứ tránh thế nào được ánh mắt của Lâu Cảnh, hắn lật xong con vịt trong tay liền dịch sang bên cạnh, kề sát vào người Tiêu Thừa Quân, thoạt nhìn, thật giống như hắn đang dựa vào người nhân gia.
Tiêu Thừa Quân cười nhẹ, không dấu vết mà tựa vào trên người Lâu Cảnh.
“Ta thuộc nhóm cướp trên đỉnh núi gần đây, ở vùng này cũng khá nổi tiếng.” Tên mặt thẹo kia đáp, “Chúng ta đang muốn đi đến Hắc Sơn.” Không cần người khác hỏi, tên này đã nhanh chóng khai tuốt tuồn tuột.
Lại nguyên lai, thời gian trước quan binh đến đây diệt phỉ, bọn họ chỉ là một nhóm nhỏ, không đánh được, lão đại của cả nhóm thấy tình thế không ổn liền hô tất cả bỏ chạy, nói là đến sơn trại bên cạnh nương tựa. Đám tiểu lâu la như bọn hắn nghe vậy liền nháo nhào lẩn trốn tứ phía, mấy ngày này vẫn lang thang ở các thôn trấn phụ cận, tập hợp thành từng nhóm nhỏ mà hướng sang huyện bên.
Lâu Cảnh nhướng mày, “Quan binh vừa đến các ngươi đã bỏ chạy, thế cái trại trên núi kia làm thế nào để chống đỡ nhiều năm như vậy?”
“Đợi quan binh đi rồi, chúng ta lại trở về thôi.” Tên mặt thẹo kia lơ đễnh trả lời, mấy sơn trại lớn nhỏ ở Giang Châu đều là cái dạng này, quan binh tới thì sang sơn trại khác tị nạn, chỉ cần giao cho sơn trại đó đủ tiền tài là được.
Tiêu Thừa Quân cau mày, khó trách nạn trộm cướp ở Giang Châu diễn ra nhiều năm như vậy mà dẹp không được, xem ra vấn đề không chỉ nằm ở núi non gập nghềnh hiểm trở dễ thủ khó công, mà đám cướp núi này cũng rất giảo hoạt, căn bản là không giao tranh chính diện với quan binh, “Quan binh không đến bắt nhóm các ngươi à?”
Tên mặt thẹo lắc lắc đầu, tuy rằng bọn họ cũng sợ hãi, nhưng tránh né bằng ấy thời gian, chỉ có ngày đầu tiên là nhìn thấy quan binh đến vây quét núi, liền nhanh chóng bỏ chạy, sau đó lại không thấy có người đến bắt bọn họ nữa.
“Thật đúng là làm càn!” Tiêu Thừa Quân rất tức giận, vị tân nhậm thứ sử Giang Châu này muốn lập công diệt sơn phỉ, nhưng lại mặc kệ không suy xét xem nhóm cướp núi này sẽ hành động thế nào, khó trách Giang Châu lại loạn thành như vậy, “Phải dâng tấu vạch tội hắn một bản khi quân phạm thượng!”
Tên mặt thẹo nghe vậy, nhất thời ra một đầu mồ hôi lạnh, nghe khẩu khí này, chắc y cũng là người làm quan, có lẽ sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lâu Cảnh vươn tay vuốt ve sống lưng người bên cạnh, hất cằm với Vân Nhất, “Giết hắn.”
Vân Nhất lĩnh mệnh, tha tên mặt thẹo đang bị trói như bánh trưng ra ngoài.
“Quan lão gia tha mạng! Ta bất quá chỉ là muốn cướp chút tiền tài, về nhà phụng dưỡng lão mẫu thôi a!” Nghe nói mình sẽ bị giết, tên mặt thẹo nhanh chóng kêu gào ầm ĩ xin tha mạng.
Chỉ đoạt một chút tiền tài à? Nhớ lại cảnh tượng lúc mình vừa chạy đến, Lâu Cảnh hừ lạnh, có gan vung đao hướng vào người Tiêu Thừa Quân, ai quản ngươi là muốn giựt tiền hay cướp sắc, tất cả đều đáng chết!
“Người nào sắp bị giết chả nói như vậy.” Nếu thật sự hiếu thuận như thế, làm sao lại có thể không chút kiêng nể gì mà đi giết người cướp của như vậy? Vân Nhất đá tên mặt thẹo một cước, vung tay chém xuống, sạch sẽ lưu loát mà giết hắn.
“Ngươi muốn lưu lại Giang Châu không?” U Vân vệ đều lui cả ra ngoài, Tiêu Thừa Quân liền thả lỏng thân thể, dựa vào người Lâu Cảnh, nhớ đến hắn chính là đại tướng quân do triều đình phái tới, hiện giờ Thanh Châu đang đại loạn, sợ là phải vội vàng đến mấy quận phía Nam.
“Không cần đâu.” Lâu Cảnh ngồi xếp bằng, để phu quân nhà mình nằm gối đầu lên chân hắn, nhìn y cười thần bí, “Hiện giờ chưa phải lúc ta ra tay, đi đến bốn quận phía Nam điểm danh cái đã, sau đó ta sẽ theo ngươi đến Mân Châu.”
Ngày hôm sau, hai người lên đường, trước buổi trưa đã tới huyện Lâm Giang.
Con sông lớn nhất của Đại Dục chảy qua nơi này, chia đôi Giang Châu thành hai bờ Nam, Bắc; huyện Lâm Giang chính là nơi sông hẹp nhất, người bình thường đi quan đạo đều sẽ sang sông ở chỗ này.
Hiện giờ, bên ngoài thị trấn tập trung không ít nạn dân, nhưng không đông đảo như ở ngoài thành Tầm Dương, bởi vì thị trấn này rất nhỏ, bến tàu không nằm ở trong thành, ngoài thành còn có trọng binh canh gác. Dân chạy nạn tụ họp thành từng nhóm, chờ ở bến tàu, đợi có thuyền đi qua sẽ xin quá giang.
“Ở Thanh Châu đang xảy ra chuyện gì thế?” Lâu Cảnh nhìn nạn dân tập trung bên ngoài cửa thành, rất khó hiểu.
Tiêu Thừa Quân nắm chặt dây cương trong tay, “Hậu quả của nạn lũ lụt chưa được giải quyết tốt, chuyện tu sửa sông ngòi lại bị trì hoãn, nạn đói xảy ra khiến Thanh Châu náo loạn, kinh thành phái khâm sai đến xem xét, Thẩm Liên sợ triều đình biết được liền đuổi hết phụ nhụ không có khả năng lao động nặng sang Giang Châu.”
(phụ: đàn bà, nhụ: trẻ con)
Năm ngoái Thanh Châu bị lũ lụt nhưng thuế má vẫn không giảm đi chút nào, đất vườn bị vùi lấp và bỏ hoang, không còn lương thực, hậu quả thế nào thì không cần nghĩ cũng biết. Nạn dân trôi dạt khắp nơi, như ong vỡ tổ mà trốn sang Giang Châu, Giang Châu liền hỗn loạn, nhất thời nửa khắc không có người trông coi.
“Chủ nhân, có thể vào thành.” Vân Nhất lại đây bẩm báo, ngoài thành Lâm Giang cũng có trọng binh canh gác, nhưng chỉ cần mỗi người giao ra một lượng bạc làm thành phí là có thể đi vào.
“Công tử, xin ngài thương xót mà mang ta vào thành đi, ta có thể nấu cơm giặt giũ, chẻ củi...” Nhìn đến nhóm người đang cưỡi ngựa đến gần, nhóm dân chạy nạn liền ùa lên.
Tiêu Thừa Quân nhìn dáng vẻ tiều tụy của dân chúng mà thương tiếc không thôi, nhưng hiện giờ thân là phiên vương, không thể trực tiếp nhúng tay vào sự vụ của triều đình, gặp người và dặn dò công việc xong xuôi thì phải mau chóng đi đến đất phong.
U Vân thập lục vệ nhanh chóng hợp thành một vòng, bảo vệ hai chủ nhân vào giữa, rút bội đao bên hông ra không cho người khác tới gần, hai người liền giục ngựa đi nhanh vào thành.
Khác với ngoài thành, bên trong thành Lâm Giang là một mảnh an bình, tuy rằng vẫn bị phong thành không cho ra ngoài, nhưng trong một thời gian ngắn, dân chúng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Sau khi vào một khách điếm nghỉ chân, lau rửa mặt một phen, hai người liền thay một bộ trường bào phổ thông, cùng nhau đi đến tửu lâu ở bờ sông.
Sở dĩ thành này được gọi là Lâm Giang là bởi vì nó nằm ở một bên sông, cũng có không ít tửu lâu được xây dựng ở ven bờ, vừa có thể ngắm cảnh vừa có thể dùng cơm, đúng vẹn toàn cả đôi đường.
“Hiện giờ đang là mùa cá quyết, con nào cũng béo mập, lần này đến Lâm Giang, nhất định phải nếm thử mới được.” Lâu Cảnh lôi kéo phu quân nhà mình ngồi xuống, tầng hai của tửu lâu này không có cửa sổ, kéo màn trúc ra liền nhìn thấy lan can thấp bé, bên ngoài là mặt sông rộng lớn, đúng là địa phương thích hợp để ngắm cảnh.
(Cá quyết, tức quế hoa ngư 桂花魚 hay quý hoa ngư 鯚花魚, thân giẹp, lưng gồ lên, màu vàng nhạt, bụng xám tro, cả thân có vằn lốm đốm, miệng to, vảy nhỏ, sống ở hồ ao nước ngọt, thịt ăn ngon.)
“Khách quan nói thật đúng, món sóc quế ngư ở chỗ chúng ta đứng đầu thành Lâm Giang đấy!” Tiểu nhị ân cần mà cười nói.
“Vậy cho một đĩa sóc quế ngư, thêm vài món sở trường của quán đi.” Lâu Cảnh vui vẻ gọi.
(sóc quế ngư là món cá chiên xù, mọi người có thể vào đây ngắm nó:
“Xong ngay đây a --” Tiểu nhị kia cao giọng đáp lời rồi rời đi.
Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Lâu cảnh, “Ngươi ấy, nào có giống một người đi đường, rõ ràng là đang đi du ngoạn mà!”
Tuy rằng y rất lo lắng về sự việc xảy ra ở Giang Châu, nhưng thời gian đi đến đất phong là có hạn, nếu trong vòng bốn mươi ngày mà không đến Mân Châu, sẽ có người vạch tội y với lý do tự tiện rời khỏi đất phong.
“Chỉ cần đi cùng ngươi, dù là bị lưu đày, đối với ta mà nói thì cũng là đi du ngoạn cả thôi.” Lâu Cảnh nắm chặt bàn tay của Mân vương điện hạ, dịu dàng nói.
Tiêu Thừa Quân ngẩn người, nhìn sự ôn nhu không chút nào che dấu trong mắt Lâu Cảnh, nhất thời không biết đáp lại thế nào, liền quay đầu nhìn ra bờ sông, giả bộ chăm chú quan sát cảnh sắc bên ngoài.
Một tay của Lâu Cảnh vẫn nắm chặt lấy bàn tay mềm mềm như con thỏ bánh bao kia thưởng thức, một tay chống cằm, tủm tỉm cười nhìn vành tai của Mân vương điện hạ đang từ trắng nõn chuyển thành đỏ rực.
“Sao không thấy chiếc thuyền nào trên sông nhỉ?” Tiêu Thừa Quân nhìn bến tàu trống trơn, hơi hơi nhíu mày.
Tiểu nhị vừa mang thức ăn đến, nghe được lời ấy liền nói: “Còn không phải do nạn dân hay sao, hôm trước có người ra sông đánh cá, mấy người chạy nạn liền bám luôn vào thuyền, thấy không được quá giang, họ đã đánh chết ngư ông đó.”
(ngư ông:漁翁 ông chài, dân đánh cá.)
Dân chạy nạn không có tiền, lại muốn lên thuyền sang sông, chỉ có thể dùng vũ lực để đoạt. Vì thế, hiện giờ người đưa đò, người đánh cá đều không dám đi thuyền nữa.
Trong lòng Tiêu Thừa Quân trầm xuống, không có thuyền, bọn họ phải rời đi thế nào đây?
“Đừng lo lắng, ta bảo Vân Bát đi tìm hiểu, nhất định sẽ có biện pháp.” Lâu Cảnh xua tay cho tiểu nhị đi xuống, lấy đũa gắp một miếng cá, đặt vào trong bát của Tiêu Thừa Quân, nghe Vân Cửu nói mấy ngày nay Nguyên Lang đều không ăn được mấy, làm hắn đau lòng không thôi, liền đặc biệt mà dẫn y đi thưởng thức vài món ngon quanh đây.
“Nếu cứ để mặc nạn dân thế này, sớm muộn gì cũng sẽ... Ngô...” Tiêu Thừa Quân còn muốn nói nữa, miệng đã bị nhét một miếng cá.
“Ngươi đang đợi ta uy phải không?” Lâu Cảnh làm bộ mình đã hiểu rõ, lập tức đứng dậy đi đến bên người Tiêu Thừa Quân rồi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Điện hạ nên sớm nói rõ mới phải, hại ta ngồi đoán cả nửa ngày nè!”
Tiêu Thừa Quân trừng mắt nhìn hắn, vì trong miệng còn đang bận nên không thể nói chuyện, chỉ đành đem thịt cá ăn trước. Thịt cá thơm mềm hòa với vị đậm đà của nước chấm, ăn ngon vô cùng, ánh mắt của Tiêu Thừa Quân liền lộ ra một chút vừa lòng, “Đừng nháo nữa, ngồi trở lại đi.”
Lâu Cảnh nhìn nhìn màn trúc quây quanh bốn phía, căn bản là những người ngồi bàn khác đều không thể thấy rõ bọn họ, “Không về đâu, trừ phi ngươi cũng uy ta ăn một miếng.”
Thịt cá quyết không có xương dăm, có thể ăn thoải mái, Tiêu Thừa Quân không còn cách nào, liền gắp một miếng cá to, nhúng qua nước chấm, nhét thẳng vào miệng tên gia hỏa đang chơi xấu.
“Ngô...” Miệng Lâu Cảnh bị nhét đầy ụ, chỉ phải phồng mang trợn má mà nhai nuốt, thoạt nhìn thật giống hệt như con sóc đang ăn một loại quả vừa lớn vừa cứng.
Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, nỗi lo lắng vừa rồi như hóa thành hư không, quả thực là ở cùng một chỗ với người này, một chút ưu sầu cũng không dậy nổi.
Vân Bát chạy một vòng ở thành Lâm Giang, đi đến bến đò đậu tạm, nhưng nói thế nào nhóm lái thuyền cũng không chịu đi, còn bảo ít nhất là bảy ngày nữa họ mới có thể chở người sang sông.
“Hiện giờ chỉ có hai biện pháp, hoặc là mua một cái thuyền nhỏ ở bến đò, tự chúng ta đi qua sông, hoặc là đợi đến đêm, lúc ấy người cầm lái mới đồng ý rời bến sang sông.” Trở lại khách điếm, Vân Bát đem tin tức mình tìm hiểu được nhất nhất nói ra.
“Vào ban ngày, nhóm dân chạy nạn luôn nhìn chằm chằm, dù chúng ta có mua thuyền thì cũng chưa chắc có thể qua được sông.” Vân Thập Lục đi tìm hiểu tình hình trong thành nói, “Vả lại, khúc sông ở Lâm Giang cong như mỏ chim hạc, còn có rất nhiều bãi đá ngầm nguy hiểm, nếu không có người cầm lái quen thuộc từng đường đi nước bước, căn bản là chúng ta không thể đi qua.”
“Vậy thì chúng ta sẽ qua sông vào ban đêm, ngươi đến thương lượng lại với người lái thuyền đi.” Lâu Cảnh trầm ngâm một lúc, cho Vân Bát đi làm nhanh một chút, ngoài trừ người, bọn họ còn có mười tám con ngựa, căn bản là một cái thuyền thì không thể nào chở hết.
Vân Bát nhanh chóng tìm được hai chiếc thuyền nhỏ, bình thường thì nhà thuyền không trở ngựa, may mà có một thương nhân cũng vội đến phía Nam Giang Châu buôn bán, có một cái thuyền hàng lớn, chỉ cần đưa chút bạc là có thể giúp bọn hắn mang ngựa qua, chỉ là cái thuyền hàng này rất bẩn, bọn họ liền để hai U Vân vệ đi theo thuyền hàng. Tất cả những người còn lại liền chia nhau ra ngồi trên hai chiếc thuyền nhỏ kia.
Đi đường thủy vào ban đêm, dù người cầm lái có kĩ thuật cao siêu đến đâu đi nữa thì vẫn là thập phần nguy hiểm, Lâu Cảnh nhìn mặt sông tối đen như mực, dòng nước ào ào chảy xiết không ngừng, trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần bất an. Hắn bèn lấy từ trong bao quần áo ra một cái đai lưng bằng gấm, buộc hai đai lưng của hắn và Tiêu Thừa Quân vào với nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hai thước.
“Đây là làm gì vậy?” Tiêu Thừa Quân không có ngăn cản hắn, để hắn buộc tốt rồi mới mở miệng hỏi.
Lâu Cảnh nắm chặt tay y, “Ta sợ sẽ mất ngươi.”
Lâu Cảnh có trực giác giống dã thú thiệt, ngửi ngay được mùi nguy hiểm ~!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.