Quân Vi Hạ

Chương 70: Tin dữ




Núi Cửu Kỳ có khoảng chừng hơn trăm người xuống núi quy phục, tuy rằng có quân tịch nhưng bọn họ vốn là sơn phỉ được chiêu an, vì thế trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an. Lâu Cảnh liền phất tay, trực tiếp để Lâm Đại Hổ đi quản nhóm người mới gia nhập này. Nhóm sơn phỉ nhìn thấy đầu lĩnh trước đây, liền cảm thấy an tâm không ít, mà đối với sự rộng lượng của Lâu Cảnh, Lâm Đại Hổ cũng phi thường cảm kích, dần dần mà dung nhập vào cái quân doanh này, trở thành một tiểu tướng đủ tư cách.
Khi cánh tay trái lành hẳn, Lâu Cảnh liền mang theo nhóm tướng sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu càn quét sơn phỉ ở bốn quận phía Nam, bởi vì địa thế khá phức tạp nên hắn quyết định giải quyết các sơn trại ở xung quanh Cửu Xương trước.
Sở dĩ sơn phỉ Giang Châu có thể tác oai tác quái lâu như vậy, là do bọn chúng đã liên kết sẵn với nhau từ trước, một khi quan binh tấn công, chống không được liền bỏ chạy, chờ quan binh rời đi lại trở về, cứ giằng co nhiều lần như thế mà tồn tại và phát triển đến trình độ hiện nay.
Mỗi khi đến một cái sơn trại, Lâu Cảnh đều hạ lệnh chặn kín toàn bộ lối đi, sau đó chỉ cần bắt ba ba trong hũ, quả thật là dễ như trở bàn tay! Đối với những sơn trại có nhiều lối rẽ, hắn liền trực tiếp ra lệnh tấn công lên núi, hủy đi toàn bộ nhà trống hàng rào, chờ bọn chúng chạy đến một cái sơn trại khác, lại đi một lưới bắt hết.
Bình thường, quan binh đánh trận luôn chú trọng đến các quy tắc nhất định, nhưng Lâu Cảnh lại không như vậy, bất cứ chiêu thức nào có thể gây thiệt hại cho địch nhân là dùng tuốt, ví dụ như hạ độc trong nước, đốt núi, đoạt lương thảo, thậm chí là dùng tiền mua chuộc tên đầu bếp của sơn trại để hắn thả thuốc sổ vào bữa cơm, đánh cho đến khi nhóm sơn phỉ sứt đầu mẻ trán, oa oa kêu to.
Không tới một tháng, toàn bộ sơn trại quanh Cửu Xương đều trải qua uy hiếp cực lớn, vài tên trùm thổ phỉ có máu mặt liền tề tụ lại một chỗ, cùng nhau thương lượng đối sách.
“Trấn Nam tướng quân này thật quá mức nham hiểm, căn bản là chúng ta không phải đối thủ của hắn.” Mấy tên trùm thổ phỉ đều mặt ủ mày ê, loại đại tướng quân như Lâu Cảnh là lần đầu bọn họ nhìn thấy, đừng nói là quan tâm đến thể diện của triều đình, căn bản là loại không mặt không mũi, so với bọn hắn còn không biết xấu hổ hơn.
“Ngày hôm trước hắn bắt thê nhi của lão Đại trên núi Tiểu Âm, cột chặt vào giàn hỏa thiêu dưới chân núi, nếu không hàng thì sẽ thêu chết nương hắn.” Một người ủ rũ nói, bọn hắn vào rừng làm cướp có đủ loại nguyên nhân, nhưng đều không phải là cả gia đình vào rừng làm cướp, người thân trong nhà vẫn cư trú ở Giang Châu, cũng là nơi ẩn thân tạm thời cho nhóm sơn phỉ.
“Dùng cứng đối cứng là không được.” Một người vỗ bàn nói, “Chúng ta đi quy phục!” Trước kia hắn cũng quy phục qua, đợi đến đợt quân doanh vận chuyển lương thảo thì lại đánh bài chuồn là xong.
Vì thế, một ngày này, mấy tên trùm thổ phỉ còn sót lại ở bốn quận phía Nam, dẫn đầu hàng ngũ trùng trùng điệp điệp mà đi đến nơi đóng quân của quan binh.
Trong trướng có hai hàng lính đứng thẳng tắp, mỗi người đều cầm đại đao trong tay, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, khiến nhóm sơn phỉ bồn chồn, lo lắng không yên, liền thành thành thật thật mà quỳ xuống đất tỏ vẻ nguyện ý tiếp nhận chiêu an.
Lâu Cảnh lạnh mắt nhìn đám trùm thổ phỉ mỗi người một vẻ, có lưng hùm vai gấu, có sẹo ngang sẹo dọc xấu xí, nếu chỉ nhìn thoáng quá tướng mạo bên ngoài thì cũng khó mà nhìn ra được là thật lòng hay giả dối, liền đơn giản là không nhìn nữa, “Các ngươi nguyện ý quy phục, tất nhiên là bản tướng cảm thấy rất cao hứng.”
Mấy người này lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, xem ra chiêu này dùng đúng rồi, có vẻ như vị tướng quân nhị phẩm trẻ tuổi này cũng là người dễ nói chuyện.
“Bất quá...” Lâu Cảnh dùng một ngón tay gõ gõ xuống bàn, trái tim vừa buông lỏng của mấy tên trùm thổ phỉ lại treo lên.
Lúc này, Võ Vệ tướng quân Hoa Tây Thành cầm một quyển sổ đến, trình lên cho Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh mở sổ sách ra, dừng lại ở một tờ, chậm rãi mà đọc ra tên vài người, “Lý Sách, Từ Nguyên, Lục Khắc, là ba người nào?”
Ba người bị điểm danh hai mặt nhìn nhau, tiến lên một bước, không rõ ràng cho lắm.
“Lôi ra ngoài chém.” Lâu Cảnh gập quyển sổ lại, tựa lưng vào ghế da hổ.
“Cái gì!” Ba người cả kinh, còn chưa làm ra phản ứng, binh lính hai bên đã vây kín, đè xuống đất trói chặt.
“Những người này, trước kia đều là giả vờ chiêu an, sau đó lại vào rừng làm cướp.” Lâu Cảnh lạnh lùng mà nhếch môi lên, “Bản tướng cho chiêu an là để bớt đi một chút phiền toái mà thôi, trái lại, nếu sau này còn gặp nhiều phiền toái hơn thì đừng trách bản tướng tâm ngoan thủ lạt!”
(tâm ngoan thủ lạt: 心狠手辣 tâm địa tàn nhẫn, xử sự độc ác)
“Tha mạng a, tướng quân, tướng quân, ta là thành tâm mà đến a --” Ba người này nhanh chóng bị kéo ra ngoài, bị chém đầu trước tướng sĩ toàn quân.
Mấy tên trùm thổ phỉ đang quỳ trên mặt đất còn lại đều sợ đến tay chân mềm nhũn, tuyệt không dám giữ lại ý định bỏ trốn lúc đầu.
Cứ như vậy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, sơn phỉ ở sáu huyện trong quận Cửu Xương đều bị Lâu Cảnh dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch, quân doanh thu nạp và tổ chức biên chế thêm gần hai ngàn phỉ binh.
An trí xong nhóm sơn phỉ đến quy hàng, Lâu Cảnh mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lương thảo trong quân cũng không phải là thập phần đầy đủ, dùng để đánh trận còn hao phí gấp đôi ngày thường, mà quân lương là triều đình trực tiếp giao cho thứ sử Giang Châu phụ trách, tuy rằng mấy ngày gần đây lão già kia không có thời gian để đi tiễu phỉ, nhưng sẽ mở kho lương để an trí cho nạn dân, coi như là cắt xén quân lương của bốn quận phía Nam. Trên thực tế, nếu những người này không đến quy phục thì trong thời gian tới, hắn cũng không thể tiếp tục tấn công lên núi nữa.
Dân chúng đều có chút không dám tin, mới chưa đầy một tháng mà đám sơn phỉ tác oai tác quái nhiều năm như vậy đã được dẹp xong. Thẳng cho đến khi nửa tháng nữa trôi qua, mọi người mới dám đi lại trên quan đạo bình thường, nhất thời quận Cửu Xương liền vô cùng náo nhiệt, một số cửa hàng đã đóng cửa cũng mở cửa trở lại.
Rốt cục, khoản tiền diêm dẫn cuối cùng cũng được Triệu gia đưa tới, đi kèm theo còn có một phong thư của Triệu Hi.
“Hàn lâm nhiều thư ngốc, chẳng thú vị gì cả, gần đây toàn phải nghiên cứu và biên soạn sách sử suốt thôi, thật hâm mộ cảnh tượng Thái Tổ nam chinh bắc chiến năm xưa, lại cảm thấy bản thân mình thiệt đúng là sinh ra không gặp thời, không bằng ta từ quan mà đi, đến Giang Châu làm quân sư cho ngươi, cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện...” Lâu Cảnh buồn cười mà thu hồi thư tín trong tay, tên Triệu Cửu này, nói cái gì mà làm quân sư, chắc là cảm thấy ở Hàn Lâm viện thì thăng quan quá chậm, lại đánh cái chủ ý không chính đáng nào rồi.
“Công tử muốn mua loại kẹo nào thế?” Chủ tiệm kẹo tươi cười, vồn vã hỏi han.
Lâu Cảnh nhìn trong những xiên kẹo hồ lô và các loại kẹo hoa quả rực rỡ sắc màu được bày bán trong tiệm, ngoại trừ đường trắng, các món ăn vặt còn lấy đường mạch nha và đường nâu làm chủ đạo. Giang Châu trồng rất nhiều mía, muốn mua đường ở chỗ này thật quá dễ, hiện giờ sơn phỉ đã bị quét sạch, trong thành Cửu Xương liền xuất hiện không ít các cửa hàng mới mở, các chủ hàng kẹo cũng bỏ rất nhiều tâm huyết để chế tạo ra những loại kẹo thơm ngon độc đáo với mong muốn hấp dẫn người mua.
“Nếu công tử muốn chọn loại kẹo ngon hơn thì chỗ này của ta có kẹo hổ phách đây, mới làm hôm nay đó, công tử nếm thử đi.” Chủ tiệm mở một ngăn kéo bằng gỗ ra, bên trong được lót bằng một tầng giấy phô, bên trên là những viên kẹo hổ phách trong suốt được xếp thành từng hàng, nhìn cực kì đẹp.
Lâu Cảnh tiếp nhận một viên bỏ vào trong miệng, thơm ngọt ngon miệng, là dùng mật đường và mạch nha ngao chế thành, “Cho ta hai cân loại này, đặt kẹo vào trong bình nhé.”
(ngao: nấu/ để lửa liu riu cho khô từ từ.)
“Được!” Chủ tiệm vui vẻ ra mặt, kẹo hổ phách này có giá khá cao, chỉ có nhóm nhà giàu trong thành mới chọn mua một ít, bây giờ bán ngay được hai cân, tính ra cũng là một khoản tiền không nhỏ.
“Chủ quán, chỗ này có kẹo sữa mật ong không?” Lâu Cảnh đưa bình kẹo cho Vân Nhất ôm, lại hỏi món kẹo làm từ sữa bò và mật, hắn đã đi dạo khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành Cửu Xương mà không thấy bóng dáng loại kẹo này ở đâu cả, ngay cả cửa hàng lớn nhất này cũng không có.
“Ta cũng từng nghe qua loại kẹo này, chính là chưa từng làm thử.” Chủ tiệm nghĩ nghĩ, “Nếu khách quan muốn, ta sẽ thử làm xem sao.”
“Như thế rất tốt.” Lâu Cảnh rốt cục lộ ra ý cười, sảng khoái mà thanh toán tiền đặt cọc.
Trở lại quân doanh, có người bẩm báo nói quận thủ Dương đại nhân tới.
“Dạo này tướng quân có khỏe không?” Dưng Dương đứng dậy chào hỏi với Lâu Cảnh.
“Đại nhân tới vừa đúng lúc, thật có chuyện muốn phiền toái ngài.” Lâu Cảnh mỉm cười mời Dương Dưng ngồi xuống.
“Thế tử có việc gì xin cứ phân phó, không cần cũng tiểu lão nhân khách khí như thế đâu.” Dương Hưng cười nói, bởi vì sơn phỉ đã được quét sạch, dân chúng hỉ nhạc an khang, muốn tặng lễ vật cho đại tướng quân lại không biết phải đưa thế nào, liền đưa đến chỗ quan phụ mẫu, thỉnh hắn chuyển giúp.
Lâu Cảnh nhìn nhìn danh mục quà tặng, đều là chút trứng gà, lương thực, vải vóc linh tinh, thậm chí còn có bánh mỳ, bánh bao, thịt khô, liền nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, “Quả thực là Dương đại nhân rất được dân chúng rất tin cậy.”
Dương Hưng bất đắc dĩ mà cười cười, hắn đối xử với dân chúng rất ôn hòa, người người trong thành Cửu Xương thường xuyên không nghĩ hắn là quận thủ lão gia, mà giống như một hàng xóm tốt bụng, nhiệt tình hơn, “Tiểu nữ đã muốn đến kinh, may mà được thế tử gia quan tâm cứu giúp.”
Ngụy thị đã hồi phủ, liên tục tìm cớ bắt bẻ Dương thị, mới đầu Dương thị cũng không dám làm trái ý Ngụy thị, mỗi ngày đều thật cẩn thận mà hầu hạ. Tuy rằng Lâu Kiến Du có phần ham của lạ mà hay ghé đến chỗ trắc thất, nhưng mấy chuyện nữ nhân trong nhà hắn cũng không quản, Dương thị lại không phải là người nói nhiều, cho nên mấy ngày đầu phải sống rất ủy khuất.
Thẳng cho đến khi nha hoàn của Chu Tước đường tìm cơ hội nói với nàng một câu, “Quốc công gia là một người thẳng tính, vẫn mặc kệ mấy chuyện trong nhà.”
Dương thị cẩn thận mà cân nhắc một phen, hiểu được ý tứ trong đó, ngày hôm sau, đến thời điểm phải đi vấn an chính thất, nàng liền cố ý đi muộn một khắc. Quả nhiên là Ngụy thị lập tức phát tác, làm ầm ĩ mà giũa cho nàng một trận, vừa lúc Lâu Kiến Du nghỉ ngơi ở chính phòng, nghe vậy liền không kiên nhẫn nói “Có thế thôi mà cũng làm to chuyện lên”, lúc này Dương thị mới yên lòng lại. Hóa ra Ngụy thị cũng chỉ là người ngoài mạnh trong yếu, mà An Quốc công cũng không hoàn toàn cấp cho chính thất chỗ dựa vững chắc, như thế là có đường sống cho nàng rồi, mò mẫn tìm hiểu, thử nghiệm ít lâu, cuối cùng cũng sống thoải mái hơn không ít.
Lâu Cảnh khoát tay, không muốn nói lại mấy chuyện này, chuyện trong phủ An Quốc công, hắn còn rõ ràng hơn so với Dương Hưng, “Có hai chuyện muốn nhờ đại nhân giúp đỡ, một là thỉnh đại nhân giúp ta tìm một mảnh đất vườn ở Cửu Xương, hai là giúp ta xây dựng phủ Trấn Nam tướng quân.” Nói xong, hắn giao một hộp ngân phiếu cho Dương Hưng.
“Thế tử nhờ vả, làm sao dám không tuân lời, chính là trăm triệu lần cũng không thể thu số ngân phiếu này trước được, để ta trở về nhắn sư gia tìm một vài mảnh đất tốt, tính xem cần dùng bao nhiêu nguyên liệu, lúc ấy hãy nhận cũng không muộn.” Dương Hưng vội vàng từ chối, đây chính là tiền của Lâu gia, bây giờ hắn tuyệt đối không dám nhận.
“Vậy cũng được.” Lâu Cảnh cũng không kiên trì, “Ta sẽ rời đi mấy ngày, ngân phiếu sẽ để lại ở chỗ thân vệ, đại nhân có chuyện gì cần bàn, cứ gặp hắn thương lượng là được.” Nói xong, Lâu Cảnh chỉ chỉ vào Vân Bát.
Xử lý xong các việc vụn vặt, Lâu Cảnh liền mang theo mấy U Vân vệ, chạy thẳng đến Mân Châu.
Sự vụ Mân Châu nặng nề, so với bốn quận phía Nam của Lâu Cảnh thì khó thống trị hơn nhiều lắm, một tháng này Tiêu Thừa Quân cực kì bận rộn, hai người chỉ cách nhau ba ngày đi đường, lại chưa từng gặp mặt nhau một lần nào.
Phủ Mân vương được khởi công xây dựng từ năm trước, thoắt một cái đã đến tháng sáu, rốt cục cũng hoàn thành xong. Lâu Cảnh mang theo mấy U Vân vệ, một đường chạy gấp, trực tiếp vọt thẳng vào phủ Mân vương, lại không nhìn thấy người hằng nhung nhớ ở đâu.
Trong phủ hoàn toàn yên tĩnh, thoạt nhìn vắng vắng vẻ vẻ, bọn hạ nhân mặc quần áo màu trắng nhạt, ngay cảnh màn che, khăn trải bàn cũng là màu trắng, điều này khiến Lâu Cảnh có dự cảm xấu.
“Đây là có chuyện gì? Vương gia đâu?” Lâu Cảnh vội vàng tiến đến hỏi Nhạc Nhàn, người vẫn phụ trách thay quần áo cho hắn.
“Vương gia đã ra bờ biển rồi ạ.” Nhạc Nhàn nhìn phải nhìn trái, nói nhỏ, “Hôm qua trong kinh truyền đến tin tức, tứ hoàng tử mất rồi.”
“Ai?” Trong lòng Lâu Cảnh lộp bộp một chút, hoàng tử, mất rồi...
“Là tứ hoàng tử.” Trên mặt Nhạc Nhàn không còn vẻ vui mừng như ngày thường, thấp giọng nói: “Tháng trước giao chiến với giặc Thát, đã trúng bẫy và bị bắn chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.