Quân Vương

Chương 26:




Biên tập: Mặc Nhiên
—————————————————–
Hoàng thành ban đêm rất im ắng, khắp nơi đều là thị vệ nghiêm mật canh gác.
Bên long sàng, nam tử phong trần mệt mỏi đang dùng ánh mắt say đắm nhìn quân vương đang ngủ mê mà hắn yêu nhất đời này.
Giải quyết xong chuyện hòa thân, Phượng Quân một khắc cũng không chờ đợi, suốt đêm khẩn cấp ra roi thúc ngựa tìm đến đô thành, trở về bên cạnh Phượng Vũ.
Tất cả kế hoạch Mẫn phó tướng đều dựa theo hắn phân phó mà tiến hành thuận lợi, Phượng Vũ uống vào nhuyễn cân tán, mê man đợi hắn đến. Mà đến lúc Phượng Vũ tỉnh lại thì trong cung đã qua xong một trận điên đảo.
Hôm nay có thể nói Phượng Quân đang nắm trong tay quyền hành tối cao nhất của Hỏa Phượng quốc, nhưng hắn không vì thế mà cảm thấy vui vẻ, việc bản thân phản bội Phượng Vũ đã khiến hắn trở nên cực kỳ thống khổ.
“Có phải ta nên để ngài vĩnh viễn ngủ say như thế này? Như vậy ngài không cần phải đối mặt với những chuyện này.” Phượng Quân cười khổ, rút tay lại, lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ trong lòng, mở nắp lọ đưa đến trước mũi Phượng Vũ.
Trong lọ bay ra một làn khói nhàn nhạt mà mắt thường khó nhìn thấy được.
Chỉ chốc lát sau, mí mắt Phượng Vũ nhẹ nhàng khẽ động, có vẻ như sắp tỉnh lại.
Khi Phượng Vũ mở mắt, chỉ thấy trước mặt có một bóng người mơ hồ, trong vô thức liền xem người đó là thái giám thường ngày hầu hạ, khàn giọng phân phó.
“Trẫm muốn uống nước.”
Phượng Quân vội vã xoay người đi rót tách trà, sau đó trở lại bên giường, đưa tách trà qua.
Phượng Vũ được đối phương đỡ ngồi dậy, tay mềm nhũn muốn giơ lên đón tách trà trước mắt, nhưng phát hiện cho dù có dùng sức cỡ nào, cách tay đều tựa như có một hòn đá to đè lên, không động đậy nổi.
“Trẫm…” Phượng Vũ bực mình nhíu mày, đang muốn trách nô tài hành sự thất trách, không đưa tách trà đến tay y thì lại thấy rõ khuôn mặt đối phương, hai mắt kinh hoàng mở to, giận dữ nói, “Sao ngươi lại ở chỗ này!”
Lúc này, ký ức trước khi ngất xỉu trong nháy mắt hiện lên, tên thái giám chưa bao giờ gặp, chén trà sâm cổ quá! Còn có Phượng Quân vốn không nên xuất hiện ở đây!
Ánh mắt Phượng Vũ dừng tại khuôn mặt vô diện biểu tình của Phượng Quân, những sự kiện vụn vặt trong đầu lập tức xâu chuỗi lại, y lập tức minh bạch tiền căn hậu quả mọi chuyện trong đó.
“Đồ hỗn trướng! Ngươi dám… dám…” Y nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng dược hiệu trong cơ thể vẫn chưa tan hết, kích động ngồi dậy khiến trước mắt một mảnh hôn thiên địa ám, thở hổn hển không ngừng, thân thể không tự chủ được ngã vào vòng tay Phượng Quân.
“Uống nước trước đã.” Phượng Quân làm như không nghe thấy, ân cân đưa chén trà đến bên môi y.
“Trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.” Phượng Vũ tức giận đến cả người phát run, cự tuyệt chén trà, quay mặt sang chỗ khác.
Cho dù không thể động đậy, y cũng sẽ không để mặc cho Phượng Quân bày bố!
“Đừng như vậy, nếu không uống nước, thân thể ngài sẽ không chịu nổi.” Phượng Quân nhíu nhíu mày, Phượng Vũ không hợp tác khiến hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ xoay mặt Phượng Vũ lại, khẽ nâng cằm y lên, ép buộc y mở miệng uống nước.
“Ngô! Ngô!”
Phượng Vũ vốn mất đi khí lực, cho dù có giãy giụa cũng không ảnh hưởng gì đến Phượng Quân, nhưng y vẫn nỗ lực mím chặt môi chống đối, nước trà tràn ra khóe môi, chảy dọc theo cái cổ ưu mỹ trắn nõn, thấm ướt long bào hỏa hồng đang mở rộng.
Mãi cho đến khi chén trà thấy đái, Phượng Quân mới chịu buông tay. Nhìn đôi môi ướt át của Phượng Vũ, hắn ôn nhu vươn ngón tay, chậm rãi lau đi nước đọng trên cánh môi mềm mại.
“Ngươi… Khái khái! Khái khái!” Phượng Vũ bị cưỡng chế đút nước trà liền ho không ngừng, hai gò má tuyết trắng dần dần ửng đỏ, chỉ là đôi mắt khiến người không dám nhìn thẳng mang theo vẻ uất hận trừng Phượng Quân, biểu hiện phẫn nộ cùng hận ý.
“Thêm nữa không? Đều tại ta không cẩn thận, quên dặn bọn họ không nên kê dược quá nặng.” Phượng Quân nhẹ nhàng vỗ lưng giúp Phượng Vũ giảm bớt khó chịu, tự khiển trách chính mình.
“Buông ra! Không được chạm vào trẫm!” Phượng Vũ muốn phá khai vòng tay hắn, tiếc là hữu tâm vô lực, chỉ có thể dùng nhãn thần tàn bạo uy hiếp hắn.
Phượng Quân hỏi, “Đói bụng không? Ta sai người chuẩn bị vài món cho ngài?”
Phượng Vũ nghiến răng, “Trẫm bảo ngươi buông, cút đi cho trẫm!”
Phượng Quân nhíu mày, “Ngài đã ngủ một ngày một đêm, nếu không ăn chút gì đó…”
“Câm miệng!” Phượng Vũ lớn tiếng cắt ngang lời hắn, “Trẫm không cần ngươi giả mù sa mưa! Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi cả! Nói cái gì đối với ngôi hoàng đế không có dã tâm, đối trẫm trung thành tận tụy, tất cả đều là giả! Để có được ngày hôm nay, ngươi đúng là chịu nhục giỏi a! Thảo nào lúc trẫm muốn sủng hạnh ngươi, ngươi lại đồng ý phối hợp, thì ra… thì ra…”
Nói đến lúc này Phượng Vũ khó có thể ức chế được nộ khí công tâm, một trận hoa mắt kéo tới, đành khó chịu nhắm chặt mắt lại.
“Ngài hiểu lầm rồi.” Phượng Quân dùng một câu lập lờ để giải thích.
“Hiểu lầm? Ha ha, trẫm hiểu lầm cái gì chứ? Ngay cả ăn vào cổ hoàn cũng không thể tiêu trừ lòng muông dạ thú của ngươi, ngươi còn bảo trẫm hiểu lầm cái gì?!” Phượng Vũ hai mắt đỏ đậm trừng hắn.
Phượng Quân dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má Phượng Vũ, “Lúc ngài bảo ta ăn cổ hoàn, ta đã biết ngài đã hoàn toàn bỏ mặc ta, thậm chí ngay cả sống chết của ta cũng không màng…” Hắn nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại là khổ não, có điều ngữ khí vẫn kiên định không gì sánh được, “Thành ra ta đành phải ra hạ sách, dùng ‘bách giải đan’ hóa giải hóa công tán và độc cổ hoàn trên người.”
Bách giải đan là thần dược Phượng Quân tình cờ có được, nghe nói có thể giải được tất cả độc dược trong thiên hạ, hơn nữa trên đời chỉ có một viên. Hắn vốn là định dâng lên cho Phượng Vũ, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng cho chính bản thân mình.
Nghe vậy, thân thể Phượng Vũ không kìm được chấn động, ngực không thể cười nhạo nghĩ rằng, nguyên lai cho dù bản thân y có dùng cổ hoàn thật sự cũng không thể ngăn được tâm tư mưu phản của Phượng Quân, vậy mà y lại còn tin cậy hắn, quả thực là buồn cười!
Phượng Quân ôm lấy Phượng Vũ đang run rẩy, ngực đau đến không thể hình dung, nếu như có thể, hắn cũng không muốn mọi chuyện rơi vào tình trạng này, thế nhưng, hắn đã bị buộc tới bước đường cùng.
“Như vậy, hiện tại ngươi muốn thế nào?” Lúc này cho dù có tức giận thế nào cũng vô ích, Phượng Vũ bắt đầu tỉnh táo lại, lạnh lùng hỏi.
Phượng Quân khổ não cười, hắn làm những chuyện này cũng không phải là tự nguyện, “Ta đã thay ngài hạ chỉ tuyên cáo thiên hạ rằng ngài đang bệnh nặng phải tĩnh dưỡng, tạm thời tất cả quốc sự do ta xử lý. Mặc khác Phượng Lăng và Lý Toàn cũng đã bị ta bắt, bất quá ngài cứ yên tâm, ta sẽ không tổn tương bọn họ.”
“Ngươi tốt nhất không nên động vào một sợi tóc của Lăng nhi, bằng không trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Phượng Vũ nheo mắt.
“Nhi tử duy nhất của ngài, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố.” Phượng Quân lộ ra tươi cười muốn giúp y yên tâm.
Thế nhưng Phượng Vũ cũng không cảm kích.
“Vậy còn trẫm, ngươi muốn xử trí thế nào?” Y dùng ngữ khí châm chọc hỏi.
“Ta hiển nhiên càng không thể tổn thương ngài.”
“Thế nào? Ý ngươi là muốn giam lỏng trẫm, đem tất cả những gì trẫm làm với ngươi trả lại gấp bội?” Khi đưa ra suy đoán này, nhãn thần Phượng Vũ càng phát lạnh.
“Ta sẽ không làm như vậy.” Phượng Quân nói chắc chắn.
Phượng Vũ đáp lại bằng một tiếng cười nhạt đầy khinh bỉ.
Biết rõ trong lòng người này đã hận hắn đến tận xương tủy, Phượng Quân vẫn luyến tiếc buông tay, cho dù chỉ là ôm y trong chốc lát, hắn cũng đã xem như mình có được trân bảo quý nhất thế gian.
“Vũ.” Hắn nhẹ nhàng gọi.
Khi thanh âm trầm thấp tràn ngập cảm tình cất lên bên tai, Phượng Vũ tưởng như mình đột nhiên mất đi hô hấp.
Tục danh của Quân vương từ trước đến nay chưa từng có ai dám gọi thẳng, thế mà Phượng Quân lại gọi đến tự nhiên như vậy, đắc ý như vậy…
“Làm càn!” Phục hồi lại tinh thần, Phượng Vũ lập tức quát mắng.
Phượng Quân lơ đễnh cười, “Tên của ngày ta đã gọi trong lòng ngàn lần vạn lần, trước đây luôn ngại quan hệ phụ tử nên không dám nói thẳng, hiện tại ta đều không phải nhi tử của ngài, đương nhiên có thể gọi ngài như vậy.”
Phượng Vũ tức giận đến không nói nên lời, dù sao đi nữa y có muốn ngăn hắn cũng không được, chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ!
————–
Mặc Nhiên: Quân ca à, sao ca hiền thế, cứ đè Vũ ca ra, ngày đêm xxyyzz chẳng phải là được rồi sao =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.