Quân Vương

Chương 3:




Biên tập: Mặc Nhiên
————————————————
Lạc quý phi, mẫu phi của Phượng Quân được chính tay Phượng Vũ năm mười lăm tuổi khâm điểm tiến cung. Tuy rằng khi đó Phượng Vũ đã lập hoàng hậu, nhưng từ trước đến nay hoàng hậu đều do triều thần và thái hậu quyết định, y thích hay không cũng vậy, mà Lạc quý phi chính là phi tử đầu tiên y đích thân tuyển vào cung.
Lạc quý phi vốn là con gái của một Huyện lệnh, dịu dàng tú lệ. Phượng Vũ vừa thấy bức họa của nàng trong tập tranh tuyển tú liền yêu thích không thôi. Lạc quý phi sau khi vào cung nhận hết mọi sủng ái của Phượng Vũ, mặc dù nàng lớn hơn y ba tuổi, nhưng quân vương trẻ tuổi vẫn nơi nơi chốn chốn bảo hộ nàng, không nỡ để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào.
Lạc quý phi nói cung đình tịch mịch, Phượng Vũ liền ban cho nàng lệnh bài thông hành, để cho người nhà nàng có thể tùy thời vào cung cùng nàng bầu bạn. Nếu nàng hơi có chút buồn khổ, Phượng Vũ liền thấy tâm nhưng bị ai nhéo một cái, chỉ hận không thể đem trăng sao trên trời đều hái xuống hết cho nàng.
Vào cung hai tháng, nét cười trên mặt Lạc quý phi ngày càng ít đi, thiếu niên Phượng Vũ liền buông hết sự vụ, tận tâm tận lực cho nàng tìm vui.
Phượng Vũ nói, chỉ cần nàng nguyện ý, chuyện gì y cũng đáp ứng với nàng.
Lạc quý phi mày ngài hơi nhíu lại, sau đó hướng quân vương trẻ tuổi thỉnh cầu một chuyện.
Nguyên lai Lạc quý phi có một huynh trưởng, tướng mạo nhân phẩm đều rất tốt, hơn nữa còn là một tay cầm nghệ cực hảo, đáng tiếc vẫn chưa lập nên được sự nghiệp gì. Hiện giờ tới tuổi kết hôn, nhưng cao bất thành đê bất tựu (*), hy vọng Phượng Vũ có thể an bài cho hắn một chức trong cung, khiến hắn cũng có thể trèo cao, cưới được một thiên kim tiểu thư gia cảnh đàng hoàng.
(cao bất thành đê bất tựu: lấy những người sang giàu thì không xứng, lấy người thân phận thấp hơn thì không đáng)
Phượng Vũ vừa nghe nàng chỉ cầu một việc đơn giản thế, lập tức trước mặt Lạc quý phi hạ một đạo thánh chỉ, sắc phong huynh trưởng nàng làm ngự dụng nhạc sư, ngay lập tức tiến cung.
Quả thực, Lạc quý phi không còn mặt ủ mày chau nữa, mỗi ngày cùng huynh trưởng luận bàn cầm nghệ, cũng đối Phượng Vũ tươi cười nhiều hơn.
Một năm sau, Phượng Quân ra đời. Phượng Vũ nhìn hài tử đầu tiên của mình quấn trong khăn mềm vui sướng không thôi, đồng thời yêu thương với Lạc quý phi càng tăng không kể xiết.
Tới lúc Phượng Quân một tuổi, bộ dáng đã phát triển rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, nhìn không quá giống Phượng Vũ, cũng không quá giống Lạc quý phi, nhưng thật ra có vài phần tương tự huynh trưởng của Lạc quý phi. Mọi người đều bảo đó là do quan hệ huyết thống, cậu cháu giống nhau cũng là chuyện thường tình.
Lạc quý phi sau khi sinh Phượng Quân liền mang bệnh, ngay cả có dược thảo quý hiếm điều dưỡng cũng không khá hơn, rốt cuộc chưa kịp nghe Phượng Quân gọi một tiếng “mẫu phi” đã lìa đời.
Huynh trưởng Lạc quý phi sau khi muội muội chết đi cực kỳ bi thương, xin Phượng Vũ rời cung. Phượng Vũ nghĩ hai huynh muội họ tình cảm thâm hậu, lại sợ bản thân mình nhìn vật nhớ người, liền ân chuẩn cho hắn mang theo huyền cầm mà lúc còn sống Lạc quý phi cực kỳ yêu thích.
Phượng Quân ngày một trưởng thành, Phượng Vũ nhìn dung mạo hắn cùng huynh trưởng của Lạc quý phi càng ngày càng giống, không hiểu sao trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an. Cũng vì thế mà từ nhỏ Phượng Quân đã bị Phượng Vũ cấm không cho tiếp xúc với bất cứ loại đàn nào.
Dù sao cũng là hoàng tử đầu tiên của mình, Phượng Vũ không hề cố kỵ sủng ái hài tử Phượng Quân. Lúc Phượng Quân bi bô tập nói, y dạy Phượng Quân nếu mở miệng nói câu đầu tiên thì đó phải là “phụ hoàng”.
Phượng Quân dưới sự ôn nhu che chở của lãnh diện quân vương mà lớn lên, loại đãi ngộ này các hoàng tử công chúa khác đều chưa từng có được.
Càng là đứa con mình yêu thương, kỳ vọng với nó hiển nhiên càng lớn. Yêu cầu của Phượng Vũ đối với Phượng Quân tự nhiên cũng nghiêm khắc hơn hẳn. Y tỉ mỉ đem Phượng Quân bồi dưỡng thành một võ tướng kiệt xuất, y muốn hoàng tử y vừa ý nhất không những có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà còn phải có năng lực bảo vệ giang sơn của y.
Phượng Quân không làm y thất vọng, hoàn thành hết mọi yêu cầu của y, thậm chí còn vượt cả kỳ vọng. Này vốn là chuyện y phải vui mừng, nhưng mà, một chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh.
Ai cũng không nghĩ ra, huynh trưởng của Lạc quý phi căn bản không phải hài tử của Lạc gia mà chỉ là con nuôi. Hắn cùng Lạc quý phi đều không phải huynh muội ruột thịt, thậm chí trước lúc Lạc quý phi tiến cung hai người đã ái mộ lẫn nhau.
Phần mật báo này đã giải khai hết thảy mọi bất an nghi ngờ tích tụ nhiều năm trong lòng Phượng Vũ.
Phượng Quân, hoàng tử y kiêu ngạo nhất, kết quả lại không phải là con y! Y cư nhiên chẳng hay chẳng biết gì hai mươi năm qua, suốt hai mươi năm!
Một khắc sau khi xem xong mật báo kia, Phượng Vũ phẫn nộ nghĩ, một quân vương thiên hạ chí tôn sao có thể dễ dàng tha thứ một chuyện như thế phát sinh với mình! Đáng hận nhất chính là người kế thừa vương vị y tiêu phí nhiều năm tâm huyết như vậy bồi dưỡng cư nhiên lại là một tiện chủng! Uổng phí y yêu thương hắn nhiều năm như vậy, giáo dục hắn, mà đến nay nghĩ lại, toàn bộ đều biến thành nhục nhã!
Phượng Vũ cuồng nộ xét nát phần mật báo kia, hạ lệnh tịch thu gia sản, tru di cả nhà Lạc gia, huynh trưởng Lạc quý phi dù đã chết và được hạ táng nhiều năm, y vẫn lệnh cho người đào lên đánh nát thi thể, phát tiết mối hận trong lòng.
Nhưng mà, làm nhiều như thế vẫn không tiêu tan được hận ý trong lòng quân vương, trừ bỏ người nhà Lạc gia, còn một người cần bị trừng phạt, hơn nữa phải là trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Người đó, hiển nhiên là người đã chiếm được nhiều sủng ái của y nhất, cũng khiến y hổ thẹn nhất — Phượng Quân.
Nhưng là, hiện tại Phượng Quân không phải một hoàng tử tay không thực quyền. Hắn có binh phù suất lĩnh thiên quân vạn mã của Hỏa Phượng quốc, có đủ điều kiện đối kháng triều đình cùng quân vương. Cho dù Phượng Vũ có hận hắn đến tận xương tủy cũng không dễ dàng làm gì được hắn.
Ngay lúc này, biên quan lại có tin tức truyền đến, nói danh vọng của Phượng Quân ngày càng lớn mạnh, thậm chí còn muốn hơn cả y. Điều này càng khiến quân vương trong lòng cảm thấy không ra tư vị.
Một gã hạ tiện há lại có tư cách ngồi lên vương vị!
Không thể đả thảo kinh xà, Phượng Vũ đành phải án binh bất động, trước tiên phát một đạo chỉ lệnh vời Phượng Quân về kinh gặp mặt. Đợi Phượng Quân vào cung, y liền dùng dược nghĩ muốn nghe ra bí mật trong lòng Phượng Quân. Cho dù không thể quang minh chính đại giết hắn, ít nhất cũng có thể dặt cho một cái tội tạo phản linh tinh này nọ.
Phượng Quân sơ sẩy không phòng bị quả nhiên trúng kế, hết thảy đều rất thuận lợi, chẳng qua kết quả cuối cùng lại xa ngoài dự liệu của Phượng Vũ. Y nghĩ sao cũng không nghĩ ra bí mật giấu sâu trong lòng Phượng Quân lại là ái mộ đối với mình.
Quả nhiên mẹ nào con nấy, đều dâm loạn thấp hèn như nhau!
Phượng Vũ ôm hận nhìn vẻ mặt không thể tin của Phượng Quân, khoái cảm trả thù tràn ngập trong lòng.
Nếu Phượng Quân thương y, vậy chẳng phải muốn tra tấn tên tiện loại này càng dễ dàng hơn?
“Phụ hoàng, ta không tin lời ngài, một chữ cũng không tin!” Phượng Quân đau đớn hét to.
Hắn vẫn xem mình là con của Phượng Vũ mà kiêu ngạo. Nếu ngay cả là con của Phượng Vũ cũng không phải, vậy thì giữa hắn và Phượng Vũ sẽ không còn chút liên hệ nào!
Phượng Quân ngồi dậy, quỳ gối trước mặt Phượng Vũ, thống khổ thỉnh cầu.
“Xin ngài, phụ hoàng, hãy nói cho ta biết hết thảy đều không phải sự thật. Ta là con ngài, là con của ngài!”
“Câm miệng!” Phượng Vũ giơ tay chưởng Phượng Quân một chưởng, chữ “con” đó quả thật là nhục nhã trắng trợn nhất đối với y.
“Không có khả năng, chuyện đó không có khả năng…” Tơ máu chảy tràn trên đôi môi mấp máy của Phượng Quân, hắn lắc lắc đầu, không tin sự thật tàn khốc này.
Phượng Vũ cười lạnh nói. “Có lẽ ngươi nên xem bức họa của cha ruột ngươi lúc còn trẻ, khuôn mặt này của ngươi chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh mẫu phi ngươi phản bội trẫm!”
Phượng Quân nhất thời không thể thừa nhận được đả kích quá lớn, trong lúc hốt hoảng chỉ còn biết liên tục lắc đầu cự tuyệt.
“Trẫm đáp ứng ngươi, giao ra binh phù, trẫm lưu tính mệnh lại cho ngươi.” Phượng Vũ nhắc lại, đây là lần cuối cùng hắn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện cùng Phượng Quân.
Phượng Quân không khỏi cười khổ, khuôn mặt tuấn lãng chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.
Hắn chinh chiến xa trường, thấy qua không ít sinh ly tử biệt, thống khổ hơn cảm động hơn cũng không khiến hắn rơi được nửa giọt lệ, nhưng chỉ cần một cái nhìn khinh thường của Phượng Vũ đã khiến hắn khó chịu còn hơn phải chết.
Hắn biết rõ với thân phận hiện tại của mình, theo như tác phong của Phượng Vũ, cho dù hắn có giao ra binh phù y cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha hắn. Chết với hắn không gì đáng sợ, nhưng nếu lúc này chết đi, địa vị của hắn trong lòng Phượng Vũ sẽ vĩnh viễn không thể sửa đổi.
Nếu sự tình đã đi đến nước này, Phượng Quân cũng không sợ tranh một trận cá chết lưới rách. (ý nói giờ em đã không còn gì để mất nữa rồi, đánh liều cú chót)
“Nếu ta không giao, ngài sẽ xử ta thế nào?” Phượng Quân giương mắt, bình tĩnh nhìn vị quân vương không có nửa điểm quan hệ huyết thống với hắn.
Phượng Vũ nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm, “Ngươi muốn uy hiếp trẫm?”
“Không dám.” Phượng Quân thùy hạ mi mắt, thái độ không có chút nào vượt quá giới hạn, vẫn là bộ dáng kính cẩn tuân theo, nhưng câu kế tiếp nói ra lại khiến quân vương phát nộ.
Hắn nói, “Binh phù là tự ngài giao cho ta, muốn ta bảo vệ quốc gia, ta tự nhận mình không phạm sai lầm, vì sao phải trả lại binh phù?”
Phượng Vũ nghe vậy, giận dữ mà cười gằn.
Hay cho một Phượng Quân, hay cho một Đại tướng quân trí dũng song toàn! Dám lấy việc y không muốn đường hoàng nói toạt ra sự thật mà áp chế y! Thật sự khiến người ta giận tới cực điểm.
Bất luận là thân thế của Phượng Quân, hay cho dù Phượng Quân có làm phản, Phượng Vũ cũng không thể đường hoàng công bố thiên hạ. Thứ nhất, y không thể khiến hoàng gia hổ thẹn; thứ hai, y lo lắng Phượng Quân danh vọng cực cao nếu bị nhốt sẽ khiến lòng dân dao động. Không ngờ tới điểm này lại tặng cho Phượng Quân lợi thế để đàm phán với y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.