Quân Vương

Chương 31:




Biên tập: Mặc Nhiên
———————————————————
“Bùi Triển Vân!” Một tiếng gầm giận dữ vang ra từ một gian nhà cỏ.
“Thiếu Minh sư đệ, ngươi gọi thẳng tên sư huynh như vậy là rất không hợp quy củ nha.” Một giọng nam ôn hòa dễ nghe đáp lời.
Tuyên Thiếu Minh tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú chuyển màu xám ngắt, ngón tay run run chỉ vào người trong phòng, lớn tiếng chất vấn. “Ngươi, ngươi… các ngươi rốt cuộc đang làm gì!”
Bùi Triển Vân nhìn bản thân một chút, lại nhìn nam tử nửa thân trần bên cạnh một chút, vẻ mặt vô tội không gì sánh được trả lời, “Chúng ta đâu có làm gì đâu.”
“Hỗn đản! Không làm gì vậy ngươi cởi y phục hắn làm chi!” Tuyên Thiếu Minh nổi trận lôi đình.
“Ta đương nhiên là vì…” Bùi Triển Vân cố ý kéo dài ngữ điệu, đôi mắt tú lệ chuyển sang nhìn từ trên xuống dưới nam tử đang cùng mình “thông đồng làm bậy”.
Nam tử anh tuấn khẽ chau mày, hơi xoay mặt sang chỗ khác.
“Các ngươi… các ngươi…” Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tuyên Thiếu Minh biết được, nguyên lai tức giận đến cực điểm cũng có thể khiến người ta muốn khóc.
“Được rồi, ngươi đừng chọc Thiếu Minh nữa.” Vẫn là nam tử an tĩnh hợp thời, giải thích với Tuyên Thiếu Minh, “Triển Vân thấy tay ta không tiện hoạt động, muốn giúp ta lau người mà thôi.”
Bùi Triển Vân hé miệng cười trộm, “Sư đệ, ngươi rốt cuộc đang khẩn trương cái gì a?”
“Ta… ta… ta…” Tuyên Thiếu Minh “ta” nửa ngày cũng không nói được nguyên do.
Bùi Triển Vân thấy y nói không nên lời, liền tiếp tục muốn cởi áo của nam tử.
“Không được!” Nam tử cùng Tuyên Thiếu Minh trăm miệng một lời.
Bùi Triển Vân cười cười, “Các ngươi thật ăn ý nha.”
Tuyên Thiếu Minh bước nhanh tới đoạt lấy khăn, “Để ta giúp Lạc đại ca lau người, sư huynh ngươi ra ngoài đi!” Y trừng Bùi Triển Vân, ước gì hắn nhanh cút ra ngoài, đừng ở chỗ này nhìn trừng trừng thân thể nam nhân khác.
“Sư đệ ngươi tay chân vụng về, để ta làm vẫn hơn.” Dứt lời, khăn bông đã nhanh như chớp trở về trong tay Bùi Triển Vân.
“Ngươi mới vụng về! Trả khăn cho ta! Nếu không ta sẽ ra tuyệt chiêu!”
“Ha ha, sư đệ, công phu mèo ba chân của ngươi thì làm được gì chứ?”
“Đáng chết! Hôm nay ta nhất định phải thắng ngươi!”
“Tốt, thắng được ta sẽ thưởng.”
Tiếp đó là một trận “linh binh lách cách”, hai sư huynh đệ ngươi tranh ta đoạt, cuối cùng chiến trận chuyển ra ngoài phòng, mà nam tử bị kẹt giữa hai người họ lúc này không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.
Nam tử đúng là Phượng Quân đang dùng tên giả “Lạc Quân”. Ngày ấy hắn rơi xuống vách núi bị trọng thương hôn mê, chỉ mành treo chuông, may mà lúc đó Bùi Triển Vân võ công cao cường tình cờ đi ngang cứu được hắn.
Bùi Triển Vân cùng Tuyên Thiếu Minh tự xưng là đệ tử của Linh Huyền phái, nhưng vì sao bọn họ ẩn cư ở đây thì không nói, Phượng Quân cũng không hỏi nhiều, chỉ mơ hồ cảm giác quan hệ bọn họ cũng không đơn giản là sư huynh đệ như đã nói.
Tự lau mình xong, Phượng Quân khoát ngoại bào, nghĩ muốn ra ngoài đi lại vận động, từ lúc tỉnh lại tới nay, hắn nằm trên giường cũng không biết đã mấy tháng, mãi đến gần đây thân thể khôi phục kha khá mới có thể xuống đất tự mình đi lại.
Ra khỏi cửa, ánh nắng mặt trời có chút chói mắt, Phượng Quân giơ tay che, chỉ thấy trên đại thụ trước nhà, Bùi Triển Vân còn đang cùng Tuyên Thiếu Minh đùa giỡn đến bất nhạc diệt hồ. Bùi Triển Vân thân nhẹ như yến, thoát một cái đã nhảy lên tới ngọn cây, mà Tuyên Thiếu Minh công phu chưa đến đâu, chỉ có thể đứng dưới gốc cây giận dỗi giậm chân.
Bùi Triển Vân nhìn Tuyên Thiếu Minh, trên mặt ngoài vẻ trêu tức còn có ôn nhu không thèm che giấu.
Gió nhẹ thoáng qua, bóng trắng nhoáng cái bay xuống gốc cây, rồi lại nhoáng cái biến mất, nhìn lại, dưới tàng cây cũng đã không còn ai đứng.
Phượng Quân hiểu ý cười cười, xoay người đi về hướng ngược lại, lặng lẽ cấp cho hai người trên cây cơ hội một mình bên nhau.
Một đường thảnh thơi đi lên đỉnh núi, Phượng Quân nhìn trước mắt núi non trùng điệp, cảnh sắc hài hòa, không khỏi hít mạnh một hơi, thở ra những phiền muộn do nhiều ngày phải nằm trên giường không được ra khỏi cửa.
Nơi này khí trời tốt hiếm có, thiên lãng vân thanh, so với Hỏa Phượng quốc lúc này vẫn còn tuyết rơi lạnh lẽo hiển nhiên là khiến người dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là không hiểu sao lúc này, nỗi nhớ nhà càng trở nên nồng đậm.
Nhưng mà, hắn trở về không được, sau khi đã phản bội người kia…
Tay trái Phượng Quân vô thức xoa xoa tay phải.
Vết thương đã khép lại cũng không còn đau đớn, chỉ là đôi tay này, sợ rằng không còn có thể vì Phượng Vũ mà huy kiếm cầm vương trảm tướng.
Lúc mới bị rơi xuống vực, thẩn thể quặn đau, hắn vốn tưởng bản thân phải chết là chắc chắn, trong một thoáng, hắn thậm chí còn nghĩ chi bằng dùng cái chết để kết thúc tất cả, thành ra cứ để thân thể tự do rơi xuống vực sâu. Thế nhưng, ngay tại lúc nhắm mắt lại nghênh đón tử vong cận kề, hắn đột nhiên nghĩ tới người mình yêu thương nhất — nếu thật cứ như vậy mà chết đi, hắn không cam lòng!
Ngay trong lúc chỉ mạnh treo chuông, hắn giơ mạnh kiếm trong tay cắm vào vách núi, muốn mượn thân kiếm xem vào các kẽ hở trên vách đá để dừng thân thể lại. Bất đắc dĩ tốc độ rơi lại quá nhanh, vách núi lại dốc, phải mất một lúc lâu hắn mới có thể cắm được kiếm vào. Thế nhưng, thân kiếm mỏng rất nhanh không chịu nổi trọng lực, gãy đôi, hắn đành phải trực tiếp dùng tay không nắm chặt lưỡi kiếm gãy, lưỡi kiếm sắc bén khiến bàn tay huyết nhục mơ hồ, hơn nữa thân thể dừng lại khiến toàn bộ lực đều dồn vào tay phải, xương cánh tay liền phát ra tiếng răng rắc.
Lúc đó Phượng Quân đã bị thương trong người, vốn mất rất nhiều máu, giờ đây một trận đau đớn dữ dội kéo đến, trong đầu hắn hầu như trống rỗng, trước mắt biến thành màu đen, nếu không phải trời sinh bản tính ngoan cường, chỉ sợ đã buông lỏng tay từ lâu.
Một lúc sau, chờ thần trí có chút thanh tỉnh, hắn liền xé áo, dùng miệng quấn vải quanh tay trái, lúc này mới buông tay phải đã đau đến không còn cảm giác ra, thay bằng tay trái cầm kiếm.
Dùng đoạn kiếm bám vào vách núi, Phượng Quân cũng không biết đến tột cùng mình phải mất bao lâu mới xuống được tới đáy vực. Đến khi hai chân vừa tiếp đất, hắn cũng vô phương điều khiển thân thể vốn không còn chút sức lực nữa, cứ như thế ngất trên mặt đất, đợi đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trong gian nhà cỏ, rồi sau đó quen biết Bùi Triển Vân cùng Tuyên Thiếu Minh.
Bùi Triển Vân có biết sơ về y thuật, nỗ lực trị liệu cho hắn, thương tích ở những chỗ khác trên thân thể đều có thể trị khỏi, duy chỉ bàn tay phải, Bùi Triển Vân nói là vết cắt quá sâu, còn bị trật khớp nghiêm trọng, lúc cứu hắn về bàn tay gần như đứt lìa, tuy có thể đem nối lại, nhưng kinh mạch tổn thương quá nặng, sinh hoạt bình thường còn có thể, cầm đao múa kiếm như lúc trước thì vô phương.
Phượng Quân cúi đầu nhìn tay phải bị quấn băng kín không còn kẽ hở, vươn tay trái đè lại, nhưng làm thế nào cũng không thể khiến tay phải ngừng run rẩy.
Bùi Triển Vân nói chuyện này là không thể tránh khỏi, nếu sau này tình huống chuyển biến tốt, số lần run sẽ giảm từ từ, còn nếu trở nên xấu, không chỉ run liên lục, mà còn có thể ngày càng dữ dội hơn.
Với tình trạng này, sao có thể trở lại gặp Phượng Vũ chứ?
Phượng Quân vô thức dùng quá sức, lớp băng vải trắng nhiễm ra một mảnh đỏ ửng.
Hắn sẽ không ở đây lâu dài, đợi đến lúc thương thế lành lặn hết, hắn phải đi ngay. Ở đây tuy có thể hưởng thụ những ngày tháng vô tư lự, thế nhưng hắn không muốn quấy rầy Bùi Triển Vân với Tuyên Thiếu Minh, huống hồ thiên địa rộng lớn, cho dù không thể về Hỏa Phượng quốc, hắn cũng có thể đến một nơi nào đó để ở tạm.
Cố gắng chờ đến một ngày, khi tay phải hoàn toàn khôi phục, hắn sẽ trở lại tìm Phượng Vũ để thỉnh tội.
Phượng Quân buông tay, để tay phải buông thỏng bên người, mặc cho huyết châu uốn lượn theo ngón tay thon dài, nhỏ giọt xuống đất cát đến lúc ngừng hẳn.
Đứng chưa bao lâu mặt trời đã lên cao, đại khái là sắp đến giữa trưa, Phượng Quân dự định xuống núi, có thể là thân thể vẫn đang suy yếu, hoặc là do gió núi quá mạnh, mới đứng ngây người chốc lát hắn đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Xoay người, chân chưa kịp bước đi đã như bị đóng băng tại chỗ.
“Tham sống sợ chết hẳn không phải là tác phong ngươi nên có.” Người đối diện dùng thanh âm lạnh lùng băng lãnh nói.
Phượng Quân giật mình ngẩn người tại chỗ, không dám tin người xuất hiện trước mắt là thật, nhưng dung mạo tuyệt mỹ thế gian hiếm gặp này hắn sao lại có thể nhận sai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.