Quân Vương

Chương 6:




Biên tập: Mặc Nhiên
—————————————-
Cảm giác hạ thân chợt lạnh, Phượng Quân không thể tin nổi mà trợn to hai mắt.
Phượng Vũ là muốn làm thật!
Tuy rằng từng đáng xấu hổ mà tưởng tượng vô số lần cảnh tượng hai người da thịt thân cận, nhưng Phượng Quân tuyệt không ngờ rằng khi sự tình thật sự phát sinh lại là tình huống này — quân vương mảnh khảnh mỹ mạo lại đem thân hình cao lớn của hắn áp đảo dưới thân. Loại vị trí sai lầm này so với đơn thuần bị  áp đảo càng khiến hắn khó chấp nhận hơn
“Buông! Nếu ngài chọn phương thức này để sỉ nhục ta, chẳng phải là cũng đang vũ nhục chính ngài?” Hắn phẫn nộ quát lên.
Thoáng nhìn hai gò má đỏ ửng của thanh niên tuấn lãng, Phượng Vũ cảm giác tâm tình sảng khoái hẳn lên. Thường ngày đã quen nhìn bộ dáng lúc nào cũng trầm ổn như đoán trước được mọi việc của hắn, lúc này lại thấy hắn một thân chật vật, thật không khỏi khiến người thống khoái.
“Vì sao lại nhục nhã? Trẫm đang định hảo hảo sủng hạnh ngươi mà.” Y lạnh lùng mị hoặc mà cười.
Nghe Phượng Vũ đem những từ dùng với phi tử hậu cung nói với mình, Phượng Quân cả người phát lạnh, tuy tay chân không thể thuận lợi dùng sức nhưng vẫn kiệt lực chống cự.
“Buông, ta không phải phi tử của ngài!”
“Nếu ngươi hầu hạ khiến trẫm vừa lòng, ngày mai trẫm liền phong ngươi làm Quân phi, thấy thế nào?” Phượng Vũ cay nghiệt châm chọc.
“Ta là đại hoàng tử của Hỏa Phượng quốc, trên danh nghĩa vẫn là con của ngài, ngài không thể làm như thế!” Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Quân lập tức trắng bệch.
Phượng Vũ lạnh lùng nhếch khóe môi tuyệt đẹp của mình, “Vậy ngươi giải thích thế nào về ái mộ của ngươi với trẫm? Ngươi có dám nói là chưa từng mơ ước đến trẫm?”
“Ta…” Phượng Quân không còn lời nào để nói, yêu một người tự nhiên sẽ có dục vọng chiếm được người đó, là người ai chẳng thế?
Nhưng dù vậy, hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ tới ép buộc Phượng Vũ. Hắn yêu Phượng Vũ, đồng thời cũng kính trọng Phượng Vũ. Nếu không phải vừa kính vừa yêu, đêm hôm đó hắn sẽ không tự đưa tay chịu trói, lại còn rơi vào kết cục cá nằm trên thớt như ngày hôm nay.
“Bị trẫm nói đúng rồi phải không?” Đôi mắt Phượng Vũ toát ra hàn quang.
Phượng Quân kìm nén chua sót dâng lên trong lòng, nói. “Ngài làm loại sự tình này chỉ là muốn vũ nhục ta, mà ta nghĩ muốn chạm vào ngài là bởi khát vọng tình yêu, hai chuyện hoàn toàn bất đồng.”
“Nói được một lý do thật đường hoàng a.” Phượng Vũ cười đầy khinh miệt, đồng thời đem hai tay Phượng Quân cột chặt vào thanh vịn trên tháp, thẳng người nhìn hắn, “Ngươi nghĩ muốn chạm vào trẫm, vậy trẫm thành toàn cho ngươi.”
Dứt lời ngón tay liền điểm vào vài cái huyệt đạo trên người Phượng Quân, Phượng Quân lập tức cảm giác khí lực cả người nhanh chóng bị rút đi, hiện tại ngay cả muốn chống cự cũng không thể!
Phượng Vũ nâng khóe mắt, đắc ý nói. “Đã nhiều năm trẫm chưa tự mình động thủ, xem ra vẫn còn chưa thụt lùi.”
Tuy tướng mạo bề ngoài Phượng Vũ là tú lệ mỹ diễm, nhưng y không phải hạng người nhu nhược vô lực. Bất quá sau khi đăng cơ địa vị tôn quý, bên cạnh lại có một đám đông cao thủ hộ giá, thành ra cơ hội động thủ ngày càng ít đi.
Chuyện này với Phượng Quân cũng không phải bí mật gì, chỉ là hắn không biết thứ Phượng Vũ am hiểu nhất lại là thuật điểm huyệt.
“Không!” Thứ duy nhất hiện tại Phượng Quân có thể dùng để kháng nghị chỉ có đôi môi mỏng đã trắng bệch này.
Phượng Vũ làm như không nghe thấy, ánh mắt bao hàm hứng thú lẫn miệt thị nhìn hạ thân quang lõa của Phượng Quân, chậm rãi lướt theo đôi chân đáng được khen thưởng của hắn.
Hai chân thon dài mà thẳng tắp, bắp đùi sờ lên không có cảm giác trắng mềm như nữ tử mà là rắn chắn, cơ thịt rõ ràng, tựa như đang vuốt ve một tuấn mã tuổi trẻ tràn ngập sức chiến đấu.
Tưởng tượng một đôi chân mạnh mẽ xinh đẹp như thế kẹp hai bên hông mình mà phóng đãng đong đưa, Phượng Vũ vốn trời sinh tính tình hờ hững cũng không khỏi sinh ra vài phần xúc động nôn nóng.
Hạ thân bị người nhìn thẳng, Phượng Quân thẹn quá nhắm chặt hai mắt, đáng tiếc mắt không nhìn thấy thì cơ thể lại càng mẫn cảm hơn. Ánh mắt người kia rõ ràng lạnh băng nhưng lại khiến da thịt hắn không khống chế được bắt đầu nóng lên.
Phượng Vũ đang chăm chú nhìn hắn, chỉ chuyện này thôi cũng đã làm thanh niên khí huyết phương cương rung động. Dù sao đây cũng là người hắn đã thầm mến hơn mười năm, trong không khí ám muội này, hắn muốn không động tình cũng là chuyện khó.
Cảm giác được thứ bên dưới khố mình có phản ứng, Phượng Quân cuống quít mở mắt ra, chống lại ánh mắt khinh miệt đến cực điểm của Phượng Vũ.
Phượng Vũ cười khẩy, “Luôn miệng nói không cần, nhưng nơi này lại có vẻ khá chờ mong.”
Phượng Quân vừa giận dữ lại vừa xấu hổ không dám đối mặt với y, hai chân căng thẳng. “Ngài mau thả ta ra.” Ngữ khí đã có điều bất ổn.
“Thả ra? Trẫm sao có thể thả được.” Phượng Vũ tựa tiếu phi tiếu.
Hai chân thình lình bị tách ra kéo lên cao, thân thể Phượng Quân chấn động, nâng mắt nhìn lại đã thấy thân thể mảnh khảnh của Phượng Vũ kề sát hai chân mình, dục vọng dưới hạ thân rục rịch ngẩng đầu.
Trong lúc bối rối, hai chân còn mang xiềng xích của Phượng Quân lung tung đá vào Phượng Vũ.
“Ngài không thể…”
“Trẫm có gì không thể?” Phượng Vũ một tay giữ hai chân đang đá loạn của hắn, tay còn lại nâng cặp mông rắn chắc của Phượng Quân, không chút thương tiếc xỏ xuyên vào.
“A—-!”
Đau đớn khó có thể tưởng tượng từ trong cơ thể bạo liệt. Đôi mắt Phượng Quân trừng lớn như muốn nứt ra, môi cơ hồ bị cắn nát, trong nháy mắt mồi hôi lạnh chảy ròng ròng, chỗ bị xâm chiếm cảm giác được có thứ gì đó ấm ấm sền sệt chảy ta, từ giữa hai mông nhỏ giọt xuống nhuyễn tháp.
Tháp trải nệm vàng, huyết sắc cực kỳ diễm lệ nở rộ từng đóa, tựa như mang đi hết thảy huyết sắc trên mặt Phượng Quân, chỉ để lại trên dung nhan tuấn tú kia một màu trắng bệch.
“Ra… đi!” Hai khớp hàm cứng ngắt của Phượng Quân phải gian nan lắm mới phun ra được hai chữ.
“Nơi này ngươi định đoạt hay là trẫm định đoạt? Hả?” Âm cuối vút cao hàm chứ ý uy hiếp. Phượng Vũ động thắt lưng, đem phân thân hoàn toàn rút khỏi hậu huyệt vừa bị xé rách, sau đó lập tức hung hăng đâm vào.
“Không, a— dừng lại, dừng lại!” Phượng Quân không chịu nổi khóc thét lên, thân thể theo bản năng nghiêng trái nghiêng phải mong đẩy thứ nóng rực trong cơ thể ra.
Nghe được người dưới thân liên tục kêu thảm thiết, trong lòng Phượng Vũ nảy sinh khoái ý, y một tay đè lại bả vai ngăn không cho Phượng Quân nhúc nhích, tay còn lại đem chân hắn áp sát lên ngực, đem chỗ cả hai kết hợp bày ra rõ ràng rành mạch trước mắt hắn.
Phượng Quân cả người phát run, huyệt khẩu bị thương không ngừng co rút lại, dục vọng bị hắn hấp thụ cũng run lên, hình ảnh dâm mỹ cứ thể đập vào mắt.
Trong khoảnh khắc, họa dục trong cơ thể Phượng Vũ dâng lên cuồng cuộn, đôi mắt hoa đào đỏ đậm, không thèm nhìn đến chống cự yếu ớt không đáng kể của Phượng Quân, đẩy nhanh động tác, mạnh bảo trừu tống, bắt buột mật huyệt không ngừng chảy máu kia nhun ra nuốt vào dục vọng của mình.
Đôi con ngươi đen láy của Phượng Quân từ trong thất thần khôi phục lại vẻ phân minh, toàn thân cao thấp trừ bỏ đau đớn ra không còn cảm giác gì khác.
Vô luận là thân thể bị tùy tiện bày bố, hay bộ vị bị trừu sáp kịch liệt, đau đớn cứ như thế thấm vào xương tủy hắn, từng trận cuồn cuộn không dứt.
Phượng Vũ thật sự chà đạp hắn đến nông nỗi này! Thậm chí một chút tôn nghiêm cơ bản của nam tử cũng không chừa lại cho hắn.
“Ngài… thì ra… hận ta như thế…” Hắn nói đứt quãng.
Phượng Vũ đối hắn cười lạnh, rét buốt tận xương tận tủy.
Hận, sao lại không hận chứ! Y uổng phí hai mươi năm khổ tâm dạy dỗ một gã tiện loại không phải con ruột mình, còn nghĩ sẽ cho hắn làm người kế vị. Nỗi nhục nhã này cả đời y cũng không phai nhạt được, chỉ cần nghĩ tới là hận đến nỗi muốn đem hết thảy những ai liên quan lăng trì xử tử!
Bất quá, trừng phạt trước mắt này đối với Phượng Quân mà nói, so với chết càng thêm tra tấn. Khuôn mặt tương tự cha ruột mình lộ ra biểu tình thống khổ khuất nhục, thân mình được chiến trường tôi luyện kiện khang giãy dụa dưới thân nam nhân cầu xin tha thứ, bộ dáng muốn sống không được muốn chết không yên.
Phượng Vũ hưng phấn dị thường! Nhục nhã y chịu đựng phải trả lại gấp trăm ngàn lần trên người Phượng Quân!
“Không muốn trẫm hận ngươi thì biểu hiện cho tốt, nói không chừng làm trẫm vừa lòng, sau này sẽ tiếp tục hảo hảo yêu thương ngươi.” Phượng Vũ đùa cợt nói, dùng sức mở to hai chân Phượng Quân, hung hăng tiến sâu hơn vào hậu huyệt chật chội.
“A—-! Dừng lại… A —-” Phượng Quân trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, lời nói đứt quãng giữa từng đợt tiến nhập của Phượng Vũ, tràn ra bên môi chỉ còn tiếng hô đau đáng xấu hổ. Bản thân hắn tâm cao khí ngạo không muốn nghe thấy tiếng mình kêu rên, cố sức cắn chặt môi dưới, cắn đến xuất huyết.
Đau đớn ùn ùn kéo đến khiến ánh mắt hắn dần trở nên xa xôi…
Nhớ đến Phượng Vũ sẽ không còn ôn nhu với mình nữa, bên môi Phượng Quân tràn ra một nụ cười chua sót.
Thân thể đau có thể nào so được với tâm đau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.