Quang Vinh Đế Phong Lưu

Chương 1: Tập kích




VIỆT NAM...đảo Sinh Tồn....1h đêm
Bờ biển được ánh trăng chiếu sáng lấp lánh, những cơn sóng ko ngừng mơn chớn bờ cát. Phía dưới một căn chòi, lớp cát ́trắng đang chuyển động.
PHỰT.Phặc...ựk..
Từ chỗ cát mấp mô,một thân ảnh bật lên nhanh như một u linh bật lên căn chòi bịt miệng, bẻ cổ hai tên lính Trung ở trong ngọn chòi. Thành thạo lắp các bộ phận của khẩu B46. Bóng đen bắn 4 phát gọn gàng, ko tiếng động(do giảm thanh) hạ gục 4 tên lính Trung ở trên 2 ngọn chòi bên cạnh. Đưa tay lên bộ đàm bên tai bóng đen cất giọng trầm:
-Ếch xanh báo cáo đã kiểm soát hoàn toàn khu vực 1
-Tốt lắm Ếch xanh, cậu hãy ểm trợ cho tiểu đội* tiến vào
Sau khi nhận lệnh, Quang - đội trưởng tiểu đội* của đơn vị đặc công nhái VIỆT NAM( tương đương với lính thuỷ đánh bộ của mỹ)nhấp nháy đèn pha trên căn chòi. Ngay lập tức, từ bờ biển những bóng đen xuất hiện như những bóng ma tiến vào bờ biển. Họ nhẹ nhàng tiến vào hòn đảo Sinh Tồn, nhẹ nhàng tiến sát một căn lều trên đảo. Một lúc sau,trong căn lều đã ́toàn là thi thể.
- Báo cáo đã vô hiệu phòng thông tin của địch.
-Tốt lắm Ếch xanh, các cậu bây giờ tự do hàng động hỗ trợ chiếm đảo.
Cùng với đó là những âm thanh chát chúa:Ầm...Ầm...Ầm....Ầm từ ngoài khơi.
1h sau.......
Trong một căn lều trên đảo Sinh Tồn, đại tướng hải quân Việt Nam Hải Sơn tuyên bố:
-Với cuộc tập kích bất ngờ chúng ta đã thành công giải phóng đảo Sinh Tồn sau khi bị Trung Quốc chiếm đóng hơn 1 tháng. Ngoài ra chúng ta còn thu thập được nhiều tài liệu quan trọng để tô ́ cáo Trung Quốc về hành vi vi phạm chủ quyền nước ta. Và nhờ công lớn của tiểu đội* vì vậy tôi sẽ quyết định thăng cấp cho tất cả thành viên của tiểu đội* và được nghỉ phép 7 ngày tại quê nhà.
Dưới ánh trăng, bên cạnh bãi biển,một bóng người đang nằm dài trên bãi biển. Đúng vậy, ko ai khác chính là đại tá Giáp Quốc Quang -đội trưởng tiểu đội*. Anh đang nằm ngắm ánh trăng tròn chịa mà nhớ tới khuôn mặt của người vợ sắp cưới của mình-Xuân. Anh nhớ tới ánh mắt, nhớ tới đôi môi, nhớ tới những lần hẹn hò cùng nàng. Đang miên man cùng nỗi nhớ thì một giọng nói vang lên:
-Lại nhớ tới Xuân hả?
Quang ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đứng đằng sau mình:
-Đại tướng
- Sáng hôm sau tàu tới cậu ko chuẩn bị còn ngẩn ngơ ở đây làm gì? Đằng nào vài ngày nữa cậu chẳng gặp cô ấy.
Chúc đại tướng ở lại bình an
Ngày hôm sau, tại bến cảng, Quang đứng đón những cơn gió biển mát lạnh thổi vào mặt của mình. Bỗng mây đen ùn ùn kéo đến. Việc giữa trời quang mây tạnh nổi mây đen ko kỳ lạ bằng việc 2 cơn giông kéo đến từ hai hướng đối lập: một tới từ hướng đông, một từ hướng tây. Một đạo thiên lôi khổng lồ giáng xuống bến tàu.
Ko biết bao lâu, Quang mở mắt. Anh cảm thấy đầu mình khá đau. Định thần lại anh thấy mình đang ngồi trên một bàn trà, đối diện anh là 2 lão giả. Một người có vóc người cao gầy tóc trắng dâu dài. Một người có vóc người hơi mập bụng phệ nhưng có nụ cười phúc hậu. Cả hai người đang nhìn anh với ánh mắt ái ngại. Phá tan không khí ái ngại Quang lên tiếng:
-Thưa hai ông cho cháu hỏi đây là đâu và tại sao cháu lại ở đây?
Vừa hỏi Quan vừa phát hiện hai lão giả đang nhìn nhau với ánh mắt:-ngươi nói đi -đéo tại sao lại là ta....... Sau một hồi, lão giả có dâu dài thở dài một tiếng ( ta thua rồi) vuốt râu nói:
-Chàng trai trẻ -hay đại tá Giáp Quốc Quang cậu đang ở trên thiên đàng hay nói cách khác là hiện giờ cậu ko còn sống CẬU ĐÃ CHẾT ái.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.