Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 20:




Sắc liễu hồ quang (ánh sáng từ hồ) hòa vào nhau. Quân thần (vua quan) năm người ven theo con đê quanh co uốn lượn chậm rãi mà đi, sóng xanh lăn tăn, dương liễu (cây dương cây liễu)rủ, ô đỏ giữa khoảng không, gió đông khẽ ấm, ý xuân chợt lộ, một cảnh tượng thật vui sướng tốt tươi.
Phương Huyễn đi đằng trước, như có như không chậm lại hai bước chân, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang thái phó. Úy Oản thần sắc thanh thản, mặt mày mỉm cười, thoáng lưu lại phía sau, cùng Cốc Lương Văn Hoa sóng vai mà đi.
Ôn Hàm Chi bước nhanh vài bước vượt qua, nhỏ giọng thăm hỏi: “Thái phó thời gian gần đây có khỏe không?”
Úy Oản cười như gió xuân: “Làm phiền Ôn tướng lo lắng, trong cung từ trước đến nay có cân nhắc, rất tốt!”
Ôn Hàm Chi ngữ thanh thân thiết: “Sắc mặt thái phó không tốt, chính là thân thể không thoải mái?”
Hàng mi dài của Úy Oản tinh tế nhíu lại: “Không dối gạt Ôn tướng, đoạn thời gian trước quả thật ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, bệ hạ dặn ta tĩnh dưỡng, đối đãi ta rất tốt, nhịn không được bệnh tật nhàm chán, cho nên đến đây thưởng xuân.”
Phương Huyễn tai tính mắt tinh, hai người nhẹ giọng đối thoại sau đầu tiến vào trong tai, nhịn không được quay đầu lại nhìn thái phó. Thế nhưng thấy người nọ dung nhan như tuyết, sắc môi như sương, thản nhiên mà tôn lên hai tròng mắt đen sáng ngời, cảm thấy cả kinh: khí sắc quả nhiên rất kém! Chẳng lẽ là tối hôm qua... Cũng không đúng, đoạn thời gian này mỗi lần nhìn hắn, lại gầy yếu thêm vài phần, e rằng quả thực nhiễm phải chứng bệnh gì đó? Nhưng hắn vốn y thuật hơn người, nếu có chút bệnh tật gì cũng không tự biết sao?
Phương Huyễn có chút nghĩ không thông, cước bộ chậm lại, đến nỗi Cốc Lương Văn Hoa cúi đầu trầm tư đi lên suýt nữa đụng phải, may mắn thái sư tỉnh táo lại, cố gắng ngừng cước bộ, khó khăn lắm mới đứng sau hoàng đế ba tấc.
Tiêu Hàn Xa rơi lại cuối cùng, từ lúc Uý Oản xuất hiện, thủy chung mặt nhăn mày nhíu, làm như có nghi hoặc cái gì không giải thích được, thật nhịn không được, tiến lên, hạ giọng: “Thái phó cũng biết việc quy thiên của trưởng công chúa?”
Úy Oản lộ vẻ mặt kinh ngạc, làm như giật mình, sau một lúc lâu mới nói: “Trưởng công chúa quy thiên? Việc khi nào?” Nhìn hướng Phương Huyễn: “Bệ hạ mới vừa nói xảy ra sự cố, chính là việc này? Không biết trưởng công chúa làm sao mà mất?”
Phương Huyễn nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, đã thấy mặt hắn trầm mặc bi thương, kinh ngạc vạn phần, giống như lời nói dối vừa rồi đều không phải phát ra từ miệng hắn, tâm nghi ngờ nổi dậy: thật biết diễn trò! Không tiện vạch trần, chỉ thản nhiên trả lời: “Hôm qua Di Bang sai sứ giả lên triều, mang đến tin tức này, Hãn vương chỉ nói “chết bất đắc kỳ tử”, lại không nhiều lời!”
Úy Oản lặng yên, cúi đầu hạ mắt, làm như vì trưởng công chúa mà cảm thấy đau buồn, Ôn Hàm Chi nhìn thần sắc hắn, thật cẩn thận khuyên nhủ: “Thái phó bệnh nặng chưa khỏi, quá đau buồn tổn hại thân thể, nên bớt bi thương!” Những lời này được nói rất thấp, gần như thì thầm, Cốc Lương Văn Hoa cùng Tiêu Hàn Xa đi sau một chút cũng không nghe thấy, cố tình hoàng đế phía trước lại nghe được, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trung thư lệnh một cái: thật sự quan tâm nha!
Thái phó lặng lẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Việc này thật kỳ quái, ngày hòa thân, sắc mặt trưởng công chúa hồng nhuận, cũng không gặp bệnh tật gì quấn thân, sao chỉ mới nửa tháng nhưng lại đột nhiên đăng tiên (chết)... thật sự khả nghi nha! Bệ hạ, chuyện này nhất định phải hảo hảo điều tra một phen, theo ý kiến của thần, sợ không phải “chết bất đắc kỳ tử” đơn giản như vậy.”
Phương Huyễn gật đầu: “Lời thái phó nói rất đúng, trẫm đã hạ chỉ, Ôn ái khanh cùng Triều Tổ đi Di đô trước nghênh đón di thể hoàng tỷ quay về, hoặc có thể điều tra một phen!”
Úy Oản dời mắt trông về phía Trung thư lệnh: “Ôn tướng quân đi lần này nhất định phải hảo hảo tra xét, trưởng công chúa thuở nhỏ khỏe mạnh, không có lý do gì bổng nhiên từ trần!”
Ôn Hàm Chi dự định tiếp lời, bên tai truyền đến ngữ thanh nho nhỏ thân thiết: “Hàm Chi, đi qua Di Bang cũng không cần cấp bách hồi kinh, sai bảo Triều Tổ hộ tống quan cữu (quan tài)quay về kinh, ngươi hãy tìm cớ đi Hàng thành một chuyến, thay ta thăm một người bạn. Sau khi nhìn qua cuộc sống an nhàn của nàng, phiền ngươi trở về báo cho ta một tiếng...” Đang nói đột nhiên yếu đi vài phần, lại có chút đứt quãng: “Ngươi nếu không nhận biết, có thể... có thể tìm Sử... Sử Tông cùng...” Tắt nghẽn mà dừng lại, thái phó bên cạnh chợt nâng một bàn tay, phút chốc che miệng lại, trong ngực phập phồng dồn dập, sau một lúc lâu mới êm dịu trở lại, bàn tay rời miệng. Ôn Hàm Chi mắt sắc, đã nhìn thấy lòng bàn tay kia loang lỗ màu đỏ sẫm, xinh đẹp như hoa đào, cảm thấy chấn động, suýt nữa kinh hô ra tiếng, đảo mắt đã thấy Uý Oản hai mắt nhu hòa đang yên lặng nhìn mình, trong mắt có ý thỉnh cầu chờ mong. Trên mặt Ôn Hàm Chi hiện lên vẻ đau xót: ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại có màu đỏ? Quay mặt đi, hiểu được mới vừa rồi lời nói kia nhất định là Uý Oản nói cho một mình mình nghe, kêu cái gì truyền âm nhập mật, chỉ không biết vì sao dặn dò kèm theo lén đi Hàng thành... Thôi được, thái phó làm việc thâm ảo (sâu xa huyền bí), nhất định có sự tình gì đó cần chính mình đi trước. Không đành lòng làm trái tâm ý của hão hữu, chỉ yên lặng khẽ gật đầu, trong lòng vẫn là không yên: như thế nào lại màu đỏ...
Thủy thiên thanh, ảnh trạm ba bình. Trọng trọng tự họa, khúc khúc như bình.
(Trích:
Thủy thiên thanh, ảnh trạm ba bình.
Ngư phiên tảo giám, lộ điểm yên đinh.
Quá sa khê cấp, sương khê lãnh, nguyệt khê minh.
Trọng trọng tự hoa, khúc khúc như bình
Dịch:
Trời nước ánh xanh, ẩn sóng lặng
Ngư vén cành tảo, lộ điểm tròn
Băng nhanh con suối, trăng mờ sương.
Tầng tầng như vẽ, cong cong như ghép
Hành hương tử – Tô Thức)
Nhìn con đê dài, hồ nước trống vắng một màu. Phương Huyễn đứng ở đình giữa hồ, mắt xa xăm thần trí thẫn thờ. Úy Oản tiến lên một bước, nhìn mênh mông sóng nước thanh trong, sướng khói nhẹ nhàng lay động, thì thào ngâm: “Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu, nhất luân kiển lũ nhất khinh câu. Hoa mãn chử, tửu mãn âu, vạn khoảnh ba trung đắc tự do (Một mái chèo, một thuyền nan, một dây tơ, một lưỡi câu. Hoa đầy thuyền, rượu đầy vò, giữa dòng khói sóng thật tự do).”
Hoàng đế khẽ chấn động: “Thái phó là ân sư của trẫm, thơ ca võ công đều hơn người, nói cái gì dây tơ, lưỡi câu, không có lý do gì hủy đi chí hướng!”
Thái phó nhẹ nhàng cưới đạm mạt: “Chí hướng thuở nhỏ của thần, bất quá chỉ là trôi nổi trên ngũ hồ khói nước trăng thanh mà thôi, danh lợi trói buộc, thật không phải ý nguyện của thần.” Sóng mắt hơi đổi: “Bệ hạ nếu ban thưởng thần một thuyền một cây một lưỡi câu, cho phép thần ở trên sóng nước Cẩm hồ trôi nổi thả câu, thần vô cùng cảm kích!”
Phương Huyễn chuyễn mắt, nhìn ánh mắt thái phó dần dần ấm áp: “Chuyện nào có đáng gì, nếu thái phó cam nguyện chỉ làm người đánh cá, dù cho đem cá Cẩm hồ câu sạch cũng có thể.”
Úy Oản ha ha cười, quả nhiên cúi người vái lạy: “Cảm tạ long ân của bệ hạ!”
Tay phải Phương Huyễn hư thoát: “Thái phó tịch mịch sống tại Vĩnh Yên cung, trẫm ngày thường bận quốc sự, thật không có rãnh rỗi thăm thái phó, tìm chút việc có ích cho thân thể và tinh thần vốn là phải làm! Cẩm hồ nhiều cá chép, thái phó câu cá đợi chờ nhó rõ không thể dùng lưỡi câu thẳng a (dựa theo tích xưa Lã Vọng câu cá)!”
Úy Oản tự nhiên không thèm để ý: “Lưỡi câu thẳng câu cá? Thần nào dám so với hiền giả thời cổ, bản lĩnh không đến như vậy, bệ hạ xin hãy yên tâm! Thần tuy không phải câu cá quen tay, thủ pháp câu cá cơ bản vẫn là biết đến.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, xoay người lại chỉ một cái đuôi cá chép đỏ tươi nhảy vọt lên trong hồ: “Thái phó, mong một ngày trẫm có thể ăn được món cá chép mà ngươi câu!”
Mắt Úy Oản xem xét đuôi cá chép hồng kia không lặn vào trong nước, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, nhẹ giọng nói: “Thần khi còn bé cùng sư huynh thường làm người đánh cá, cá câu lên làm sạch vảy mổ bụng, lấy cành cây làm giá dùng lửa nướng lên, rắc muối ăn, đợi khi da cá vàng óng ánh liền ăn được, vị thịt tươi mềm, đến nay nghĩ đến vẫn nhớ mùi vị ấy vô cùng a!”
Sắc mặt Phương Huyễn trầm xuống: “Thái phó quá nhiên có hưng trí!”
Úy Oản lắc đầu: “Cách làm sơn dã kỳ thật không khó, nếu thần thật sự có thể câu được một con, nguyện cùng bệ hạ nướng lên cùng thưởng thức!”
Hoàng đế dò xét nhìn hắn, trong mũi hừ một tiếng, sắc mặt ấm lại vài phần.
Tam đại trọng thần tất cung tất kính đứng phía sau trong đình, nghe bên cột trụ quân thần hai người đối thoại, tất cả đề nhíu mày. Cốc Lương Văn Hoa tự cao vốn thân cữu của hoàng đế, lại là thái sư đương triều, đối với vị thái phó đi lại tự do ở hậu cung này bất mãn đã lâu, thấy hoàng đế thân thiết với hắn như vậy, lại tức giận bất bình, nghĩ đến khi nhìn thấy thái hậu, nhất định phải hảo hảo nói cho muội muội nghe rõ ràng.
Ôn Hàm Chi hãy còn kinh hãi, vết máu trên bàn tay Uý Oản đã không thấy tung tích, nghĩ là trộm lau đi, thái phó công lực thâm hậu, khi xưa đã thấy hắn tiến hành phương pháp này, cũng không tổn thương thân thể, tại sao lần này thế nhưng có máu? Nếu cuộc sống trong cung thật sự thoải mái, nhất định sẽ không như thế? Nghe lời này, dường như thái phó trong cung không được tự do, ngay cả thả câu việc nhỏ bậc này cũng muốn hoàng đế tự thân ân chuẩn, này... chẳng lẽ nói cuộc sống thái phó cũng không như ý?
Tiêu Hàn Xa cũng cũng lòng vô cùng không thoải mái, thái phó lời này rõ ràng có ý thoái ẩn, thoái ẩn cũng được, thế nào lại ở trong cung? Cẩm hồ mặc dù lớn, sao so được với sông nước mênh mông? Huống chi hậu cung là nơi phi tần ở, dù là Vĩnh Yên cung, cũng là nơi di dưỡng của thái thượng hoàng thoái vị, thái phó một không phải phi tần, hai không là hoàng tộc, ở lại trong cung rốt cuộc là đạo lý gì? Bệ hạ cũng kỳ quái, thái phó lúc mới chuyển đến đây, hắn chọn lời nói, làm cho chính mình đệ tấu chương, đệ liền đệ đi, nguyên bản cảm thấy thái phó ở trong cung lâu thật là không ổn, nếu có thể ra cung, có lẽ là một chuyện tốt. Hoàng đế lúc này tỏ thái độ, nói cái gì tôn sư trọng đạo, nói tập tử (xấp giấy viết tay = tấu chương) này giống như tờ giấy bỏ đi bình thường, không có đến nửa điểm tác dụng. Chẳng phải kẻ khác ảo não? Thái phó hùng tài đại lược (tài trí mưu lược kiệt xuất), như thế nào cam tâm tình nguyện mà bị nhốt ở bên trong thâm cung, không được tự do?
Quân thần năm người mỗi kẻ một tâm tư, nhất thời tất cả đều lặng yên, Ôn Hàm Chi nhịn không được nhìn Uý Oản, nhưng thấy sắc mặt thái phó giống như lại trắng vài phần, lại tinh tế nhìn, tay chạm vào người phía sau run nhè nhẹ, ngón tay hai tay nắm lại, siết chặt, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, làm như cố hết sức khắc chế cái gì, bỗng nhiên cảm thấy nặng nề: thái phó, ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Ải ải ngưng xuân thái, dong dong mị hiểu quang, xuân nhật ngọ thì tối hảo.
(Mây mù sương khói tạo nên hình thái của mùa xuân, mênh ông mị hoặc ánh sáng ban mai, buổi trưa ngày xuân tốt nhất)
Xa xa, Phan Hải vội vã chạy lại: “Hoàng Thượng, đã đến thời điểm dùng thiện.”
Hoàng đế nhìn nhìn bốn vị thần tử bên người, phân phó nói: “Hôm nay liền dùng thiện trong đình này đi, phân phó ngự thiện phòng, trẫm phải thỉnh bốn vị ái khanh cùng dùng ngọ thiện, chuẩn bị nhiều thức ăn chút!”
Phan Hải lên tiếng trả lời rồi ra khỏi đình, Uý Oản nhíu mày: “Bệ hạ, thần nhiễm phong hàn đã nhiều ngày chưa khỏi, không tiện cùng bệ hạ dùng bữa, thần vẫn là quay về điện thì tốt hơn!”
Phương Huyễn cũng không kiên trì, gật đầu: “Thái phó nên điều dưỡng tốt, nếu có cần cái gì, cứ phân phó những nô tài này!”
Úy Oản thẳng người chắp tay thi lễ: “Tạ chủ long ân, vi thần cáo lui. Ba vị đại nhân, Uý Oản đi trước một bước, cáo từ.”
Cốc Lương Văn Hoa tùy tiện vái chào, Tiêu Hàn Xa chỉ nhíu mày, cũng không nói lời nào, ngược lại Ôn Hàm Chi không yên lòng, tiến lên một bước: “Thái phó cần chú ý giữ gìn sức khỏe hơn! Đợi hạ quan lo liệu xong, nhất định đến thăm viếng thái phó.”
Úy Oản ảm đạm cười: “Làm phiền ngài rồi!” Xoay người ống tay áo màu trắng tung bay, thân như tùng, cao ngất ngang nhiên, đi như gió, bước mạnh mẽ thẳng thắn. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh màu trắng nhập vào trong khung cảnh khói nước liễu rủ tuyệt đẹp, tố y (y phục màu trắng thuần) dung nhan thanh tú, đã không còn tung tích.
Ôn Hàm Chi buồn bả như mất cái gì, nhất thời nhưng lại đã quên đang ở nơi nào, chỉ lăng lăng nhìn thân ảnh thái phó dần dần biến mất, trong lòng trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển, lộ vẻ bất an. Chợt nghe thanh âm hoàng đế hừ lạnh, đột nhiên hồi phục tinh thần, cúi đầu bước nhanh tiến lại vào trong đình.
Xuân phong thập lí nhu tình, chẩm nại hà, hoan ngu tiệm tùy lưu thủy (Gió xuân ấm áp trải dài mười dặm giang sơn, tại vì sao, vui vẻ lại dần dần cuốn theo dòng nước chảy).
Úy Oản bước đi không đám trì hoãn chút nào, vội vàng đi về phía trước, vòng qua các hành lang uốn khúc, đi được tới chỗ hoa mai, không thể kiềm được, nghiêng ngả lảo đảo tiến bước vào trong rừng, một tay đỡ lấy cây mai, một tay che miệng, kịch liệt ho khan, mới vừa rồi cưỡng ép vận chân khí dùng truyền âm nhập mật nhắc nhở Ôn Hàm Chi, quả thật miễn cưỡng.
Dần dần bình ổn lại, nhịn không được buồn rầu thở dài, chính mình bắt mạch, lông mày nhíu lại, mạch tượng này... Một thanh âm trong trẻo bỗng nhiên vang lên: “Ngươi luôn làm cho người ta không yên lòng! Lại đi nơi nào?”
Người mặc y phục màu đen tuấn tú phiêu dật, da nõn nà, đôi mắt đẹp như ánh mặt trời đầy chờ mong, mắt long lanh lưu chuyển, hai tay thon dài nâng lên: “Đúng là lại không nghe lời ta nói?”
Úy Oản quay đầu lại cười cười: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Cốc Lương Văn Hiên thiêu mi nói: “Ta đã qua Vĩnh Yên cung, bưng bưng mang mang thật náo nhiệt. Vài tên thái giám cuối cùng ở lại sắp xếp giường. Ngươi thật có hưng trí, nhàn đến nhàm chán tìm người dọn giường chơi đùa sao?”
Úy Oản cười khẽ ra tiếng: “Ta sắp năm mươi, nói cái gì chơi đùa? Mấy đêm trước đó ngủ không an ổn, chỉ vì giường kia luôn luôn phát ra tiếng vang, nên bảo người đến sửa thôi.”
Văn Hiên bán tín bán nghi: “Ta thấy trong điện có người, không muốn cùng bọn chúng dài dòng, cho nên đi ra. Đi đến nơi này, vừa vặn thấy ngươi!” Hắn đột nhiên vươn tay, giữ chặt một tay Uý Oản, vết máu dường như còn trên bàn tay, ánh mắt buồn bực thâm trầm: “Như thế nào lại đỏ?” Ngẩng đầu nhìn Uý Oản, trong mắt ẩn chứa tức giận: “Ngươi không phải giấu diếm ta cái gì chứ? Dù cho cưỡng ép đề chân khí, cũng không đến nỗi có máu!”
Thái phó ý cười nhàn nhạt: “Ngươi thật đa tâm, nào có cí gì giấu diếm ngươi? Chẵng qua đêm qua nhất thời tâm tường, làm việc muộn, không đề chân khí không thể được, bị chút vết thương nhẹ, ăn xong tham hoàn hiện tại đã hết lo ngại. Máu ứ bên trong, phun ra hết là tốt nhất!”
Cốc Lương Văn Hiên thầm nghĩ: đây là công phu tà ma gì vậy, luyện đến bên trong thân thể tụ máu? Chính là hoài nghi: “Chỉ mong ngươi không cần gạt ta! Hiện giờ thân thể ngươi không thể so với trước, không cần luyện công gì nữa, lấy điều dưỡng làm trọng.”
Úy Oản vỗ vỗ tay hắn trấn an: “Yên tâm đi, ta là người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Không để cho ngươi lo lắng vô ích!”
Văn Hiên nén giận nói: “Ngươi nếu quả thật nhớ nửa phần tâm ý của ta, ta cũng không cần lo lắng như thế!” Úy Oản cười nhưng không nói, giữa mặt xuân ý dạt dào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.