Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 25:




Phương Huyễn ngồi lặng yên trong ngự thư phòng, tay cầm tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm do Triều Tổ đưa tới. Ôn Hàm Chi xảo ngôn thiện biện, đối với việc Trưởng công chúa bỏ mình, Tô Hách Ba Lỗ khó có thể tự bào chữa, lại thêm giai nhân tha thiết mong ước còn chưa âu yếm lại đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn, tất nhiên đau thương tan nát cõi lòng, cuối cùng đáp ứng cùng Thánh triều liên thủ đối phó Truy Dương Vương Phương Thứ. Đây vốn là chuyện tốt, ai ngờ khi phù linh về, trên đường đi gặp cường phỉ, mặc dù bảo vệ được quan cữu Trưởng công chúa không mất, nhưng trung thư lệnh Ôn Hàm Chi văn nhược không biết võ nghệ, không cẩn thận bị kẻ khác cướp đi, đến giờ ở nơi nào cũng không rõ.
Phương Huyễn có phần buồn bực, đứng lên, ở trong ngự thư phòng đi tới đi lui. Rốt cuộc là người phương nào ngang ngược như vậy, bắt cóc quan viên triều đình? Chẳng lẽ là Tô Hách Ba Lỗ? Sẽ không, Hãn vương vừa cùng thánh triều kết minh, phá hỏng giao bang hai nước thực không khôn ngoan, có lẽ không phải là hắn vậy là ai? Chẳng lẽ là… Phương Huyễn dừng bước, Phương Thứ quả nhiên vẫn là chưa từ bỏ ý định, Thái phó nói không sai, không thể tiếp tục lưu hắn lại!
Trở lại ngồi sau án, chậm rãi nâng bút, hạ cổ tay, Phan Hải liền bước lên phía trước tỉ mỉ mài mực, Phương Huyễn một nét một nét viết xuống, cuộc chiến này nhất định phải đánh, sớm xem đấu pháp thế nào, cần cùng Tô Hách Ba Lỗ nói rõ ràng!
Trong đất Thục phủ Truy Dương Vương, Phương Thứ nhận được mật báo, tức giận đến hai tay phát run, “Bá ” một tiếng xé thư thành hai mảnh, gầm lên: “Nói, là ai làm?”
Phương Trác trước dè dặt khuyên nhủ: “Phụ vương, việc này xác thực cũng không phải là ta gây nên, sợ là…”
Phương Thứ liếc nhi tử, cơn tức lắng xuống vài phần: “Sợ là gì?”
Phương Trác nhăn mi: “Sợ là Phương Huyễn dựng chuyện, tự mình sai người cướp Ôn Hàm Chi, đem bút trướng này tính trên đầu chúng ta, cũng ngầm đẩy Tô Hách Ba Lỗ, thúc đẩy hai người liên thủ!”
Truy Dương Vương hừ lạnh một tiếng: “Hắn không cần phương pháp này, Tô Hách Ba Lỗ sớm đã cùng hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, đáng tiếc năm đó bản vương lại chưa từng thấy rõ lòng lang của Tô Hách Ba Lỗ!”
Phương Trác hơi thở dài: “Không ngờ man di cử chiến cuối cùng chỉ vì một nữ nhân, bây giờ nữ nhân kia không hiểu sao chết, toàn bộ đến tính trên đầu chúng ta.”
Truy Dương Vương gật đầu, đang định nói nữa, một vị tả mưu sĩ (mưu sĩ phía bên trái) chắp tay nói: “Vương gia, hiện giờ chúng ta binh lực không mạnh, không đủ để chống lại triều đình, theo như thuộc hạ thấy, không bằng phái người vào kinh, thứ nhất là hướng Hoàng đế tạm thời tỏ ra yếu kém, khiến cho hắn mất cảnh giác, kéo dài thời gian thứ hai cũng liên lạc cùng quan viên bộ hạ cũ, để cho bọn họ khoan sầu!”
Vừa dứt lời, một vị hữu mưu sĩ (mưu sĩ bên phải) tiếp lời: “Không thể được! Vương gia, lần trước ám sát không có kết quả, Hoàng đế nhất định nổi lòng cảnh giác, nếu lần này liều lĩnh đi trước, vì phân trần, chẳng phải nói rõ ta thời khắc chú ý hướng đi của triều đình? Hoàng đế sợ là càng phòng bị!”
Tả mưu sĩ cười nhạo: “Vương gia chính là thân tử của thánh tổ hoàng đế, cũng có thể lo lắng cho triều chính. Có thể sai sử người vào kinh!”
Hữu mưu sĩ hừ lạnh: “Đương hạ chi tế, bất động vi giai (lập tức giao tiếp, không động thì tốt), Hoàng đế tại vị đã hơn mười năm, há có thể xem hắn như hài tử không biết gì?”
Tả mưu sĩ ngẩng đầu: Người quá đề cao chí khí người khác sao có thể làm được việc lớn?”
Hữu mưu sĩ tức giận đến phát run: “Ngươi ngươi…”
Tả mưu sĩ không hề để ý tới hắn, dứt khoát bước nhanh tới giữa điện, vén y phục quỳ xuống: “Thuộc hạ nguyện đi kinh thành trước, vì Vương gia giải ưu!”
Phương Thứ trầm ngâm chốc lát, khoát tay nói: “Việc này rất kỳ hoặc, để bản vương xem xét đã!”
Tiểu Vương gia Phương Trác trầm thanh nói: “Chỉ oán hài nhi phái ba gã thích khách kia quá mức ngu xuẩn, thế nhưng ngay cả góc áo Hoàng đế cũng không thể đụng tới, nếu không…”
Phương Thứ lắc đầu: “Nghe tin tức trong triều truyền đến, ba gã thích khách kia vốn có thể đắc thủ, chỉ là Úy Oản kia quá mức lợi hại, Thái phó Thái tử này không đơn giản… May là Phương Huyễn lấy hết quyền lực của hắn, bằng không đối phó Phương Huyễn sẽ khó khăn càng thêm khó khăn!” Tất cả đều im lặng.
Phương Thứ hơi ngửa đầu, nhìn lên ngói lưu ly đầu cửa điện trong ánh dương quang ánh lên bảy màu rực rỡ, nhẹ nhàng thở dài: “Úy Oản nếu cho ta sở dụng, cô vương đại sự chắc hẳn đã thành!”
Tế thảo sầu yên, u hoa khiếp lộ (1), bằng lan tổng thị tiêu hồn xử.
● Trích trong bài 《 Đạp Toa Hành 》 của Án Thù thời Bắc Tống. Cả câu: ngọn cây mảnh khãnh sương khói u sầu, nụ hoa e ấp, dựa vào lan can thẫn thờ.
Trong Vĩnh Yên cung, cây cỏ chen chúc sinh trưởng, nơi đường mòn, hoa đón xuân màu vàng từng chuỗi chuỗi nở rộ, cành hoa theo gió lắc lư tới lui, gợn sóng nhấp nhô liên tiếp, Úy Oản không ra cửa cung, đã thấy xuân ý dạt dào, tâm tình khoan khoái.
Hơi hơi phủ bụng, ý cười vẽ ra trên khóe miệng, sắp bốn tháng, ốm nghén sớm qua, mấy ngày này đi qua coi như an tĩnh, Cốc Lương Văn Hiên không yên lòng, thường tới thăm, Trác Nhạc thông minh đáng mến, ngay cả Hoàng đế cũng thường lui tới, cùng chính mình nói chút như có như không nhàn thoại.
Âm thầm bật cười, quả nhiên tuổi tác đã lớn, hưởng yên bình như vậy tựa như dưỡng lão tâm tình đúng là vui sướng, không có nửa phần không tự nhiên!
Đang suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Uý Oản quay đầu lại, chỉ thấy hài tử mười hai tuổi tươi cười hưng phấn, sáng lóa, mắt tròn to sáng ngời trong suốt, tựa như một dòng suối trong xanh sâu rộng, thư thái làm cho người ta không tự chủ được đáy lòng cảm thấy vô cùng yêu thích.
Trác Nhạc thật xa chạy nhảy tới: “Thái phó!” Úy Oản mỉm cười gật đầu, đón nhận nắm lấy tay hắn, hai người hướng Thọ Nhân điện đi đến.
Thọ Nhân điện vẫn trống rỗng, trừ bỏ một cái giường rộng lớn điêu khắc tinh mỹ thì không còn bài trí cái gì khác. Trên cửa sổ đặt một cái khay, Trác Nhạc đi qua chu miệng nói: “Lại không hết, sư phụ, người ăn càng ngày càng ít!”
Thái phó không quan tâm cười cười: “Hôm nay ngươi đi vội vàng, chính là có chuyện gì sao?”
Trác Nhạc gật gật đầu: “Nghe Lý công công nói, Truy Dương vương vào kinh, buổi tối bệ hạ phải ở trong cung tiếp đón vương gia, cho nên hôm nay ngự thiện phòng thật bận rộn, thiếu người. Lý công công bảo ta nhanh nhẹn một chút, cũng giúp cái này cái kia! Sớm tới tìm khi sư phụ đang nghỉ ngơi, ta đi trước!”
Úy Oản nhíu mày: “Truy Dương vương vào kinh... là chuyện lúc nào?”
Hài tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Nghe nhóm các công công nói, Truy Dương vương tựa hồ đã sắp tới kinh thành, lần này vào kinh, là vì đạt được một kiện bảo vật khó lường, tự mình mang đến hiến cho hoàng thượng!”
Thái phó lặng yên không nói, Trác Nhạc tò mò hỏi: “Sư phụ, người đã gặp qua Truy Dương vương sao?”
Úy Oản ảm đạm cười: “Gặp qua vài lần, sao lại hỏi cái này?”
Hài tử có chút ngượng ngùng vặn vẹo ngón tay: “Ta nghe các công công nói, vị Vương gia này nam sinh nữ tương (ý chỉ con trai lớn lên giống con gái), bộ dạng thực... thực...”
Úy Oản có chút buồn cười nhìn hắn: “Thực cái gì?”
Trác Nhạn trộm liếc sư phụ một cái, thấy sắc mặt sư phụ ôn hòa, yên tâm lớn mật mở miệng: “Bộ dạng rất mỹ lệ!”
Thái phó nhịn không được cười lên tiếng: “Mỹ lệ sao? Ha hả, này không phải từ ngữ hình dung nam nhân! Huống hồ Truy Dương vương chính là huynh đệ của tiên đế, tuổi tác đã cao, dung mạo nhất định sớm thay đổi!”
Hài tử không phục nói: “Sư phụ mặc dù gần năm mươi, ta xem thế nhưng chỉ nhi lập chi tương(khoảng ba mươi tuổi), có thể Truy Dương vương kia có trú nhan thuật đâu!”
Úy Oản lắc lắc đầu, chuyển hướng đề tài: “Tiểu Nhạc, đã nhiều ngày thuật thổ nạp của ngươi luyện được đến đâu rồi? Ta xem ngươi mặt mày thanh thản vài phần, nhất định đã chăm chỉ luyện tập!”
Trác Nhạc cúi đầu cười, nhịn không được giữ chặt ống tay áo sư phụ: “Sư phụ, mấy quyển sách người cho ta đã đọc xong, quyển thổ nạp kia cũng luyện căn bản thành thục, hôm nay ta đến còn muốn từ sư phụ lại học một chút!”
Úy Oản xoay người đi đến bên giường, xốc chăn đệm lên, dưới cái gối đầu giường chính là các bộ sách chồn chất, đoạn thời gian này, thái độ Hoàng đế có chuyển biến, Thái phó chỉ thoáng nói một câu, liền sai người lựa chọn một lượng sách lớn đưa tới để giảm phần tịch mịch. Uý Oản tùy tiện nhìn nhìn, rút ra một quyển, đưa cho Trác Nhạc: “Đi đọc đi!”
Trác Nhạc nhận vào tay, nhìn nhìn tên sách ──《 dị chí lục》, khó hiểu nói: “Sư phụ, đây là sách gì?”
Thái phó vỗ vỗ đỉnh đầu hắn: “Ngươi đọc quyển sách này cho xong đi, vi sư cho ngươi thời gian nửa tháng, đợi khi đọc xong, vi sư muốn nói một việc cho ngươi!”
Đôi mắt to hồn nhiển của Trác Nhạc nháy nháy: “Sư phụ muốn nói chuyện gì cho ta?”
Úy Oản nhẹ nhàng cười, tươi cười ân cần hòa ái, lắc đầu: “Đợi ngươi đọc xong quyển sách này, sư phụ sẽ nói cho ngươi nghe!”
Trác Nhạc nghe lời gật đầu, một bàn tay cầm sách, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách.
Phượng tiêu xuy đoạn thủy vân nhàn, trọng án nghê thường ca biến triệt. (Khúc tiêu đứt đoạn mây nước tự do, khúc nghê thường lặp lại bài ca chấm dứt)
Tịch gian hoà thuận vui vẻ ấm ấm áp áp, kiều nga liên bộ di tiêm túc, sa nhiễu mãn đường hồng (mỹ nữ bước từng bước nhỏ, tơ lực vương vít khắp phòng). Theo quy định, Thái tử, Thái phó ngồi bên trái bá quan như cũ, thân phận Truy Dương vương tôn quý, chính là hoàng thúc của đương kim thánh thượng, vị trí tại nửa bậc thang bên dưới trái thiên tử, ý cười ấm áp, mặt mũi hiền lành.
Úy Oản tới chạng vạng mới được Phan Hải báo tin, tiếng kèn đồng giòn giã, hương thơm lượn lờ, Thái phó chỉ cảm thấy huyệt thái dương trướng đau, nhảy khiến người ta váng đầu hoa mắt.
Rượu không thể uống, cũng may chúng thần biết hắn “Thân thể không thoải mái”, không có ý của Hoàng đế, ai cũng không dám hướng hắn kính rượu, Uý Oản vui vẻ thanh nhàn.
Chỉ tiếc thanh nhàn này rất nhanh bị đánh vỡ, Truy Dương vương được Hoàng đế cho phép, đi xuống ngọc giai (thềm ngọc), bước đến chỗ quan lại dự thính, thăm hỏi kính rượu từng người, đứng đầu liền là Thái tử và Thái phó.
Úy Oản có chút bất đắc dĩ, giơ chén rượu lên: “Đa tạ Vương gia, chỉ là hạ quan uống rượu không tốt...”
Phương Thứ mỉm cười, mặc dù đã qua năm mươi tuổi, dung mạo như nữ tử lại tăng thêm vài phần thành thục quyến rũ: “Không sao, bổn vương đều không phải là người ngang ngược, Thái phó chỉ cần nhấp một ngụm để biểu đạt tâm ý là được!”
Úy Oản nhìn nhìn chất lỏng hương thơm đậm đặc trong chén, âm thầm nhíu mày, không tiện từ chối ý tốt của Truy Dương vương, thực sự nâng chén khẽ nhấp một ngụm, chua cay đến cổ họng, đầu càng đau đớn.
Phương Thứ đi qua Thái phó Thái tử, cũng không ngừng lại, di chuyển đến Cốc Lương Văn Hoa bên phải, Uý Oản nhẹ nhàng buông chén rượu, vững vàng ngồi xuống, nhịn không được nâng tay xoa xoa thái dương, đau đầu muốn nứt ra.
Hoàng đế gọi Phan Hải, đưa lỗ tai phân phó vài câu, Phân Hải gật gật đầu, nâng bước đến bên cạnh thái phó, hạ thấp thắt lưng, thấp giọng nói: “Thái phó cảm thấy không được thoải mái sao?”
Úy Oản nghiêng thân: “Công công, có biện pháp khiến ta rời đi được không?”
Lão thái giám nhìn nhìn Hoàng đế ngồi phía trên ngọc giai, lặng lẽ gật đầu: “Đợi dùng xong điểm tâm Thái phó có thể tự mình rời đi! Bệ hạ nói, Thái phó thân thể không tốt, không cần cùng yến tiệc.”
Úy Oản hạ mắt cười khẽ: “Tạ chủ long ân!”
Sanh ca vị tán tôn tiền tại, chúc minh hương ám họa lâu thâm (Khúc ca lức trước, nến sáng hương trầm tranh lầu các thâm trầm).
Cung đăng (đèn trong cung) thấp sáng, nối tiếp nhau như du long (rồng uốn lượn), Uý Oản thong thả bước đi, đêm lạnh như nước, mùi hoa thản nhiên bay qua chóp mũi, đầu óc căng đến phát đau ngược lại thoải mái vài phần.
Vì thịnh yến đêm nay, bầu không khí trong cung càng thêm náo nhiệt, cung nữ, thái giám qua qua lại lại, trên mặt mỗi người ý cười trong suốt, Uý Oản một đường đi tới, thở dài trong lòng, nghĩ nghĩ, cuối cùng quay bước, đi về Vĩnh Yên cung.
Vĩnh Yên cung ở chỗ hẻo lánh, đi được tới nơi này, không còn gặp người như nước chảy, tiếng trống tinh tế truyền đến biệt điện, Uý Oản thở ra một hơi, lúc này mới qua cuộc sống dưỡng lão mấy tháng, đã không thể thích ứng cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt bực này.
Định bước vào trong cung, rồi lại dừng cước bộ, ngửa đầu nhìn không trung vạn dặm, trời bao la bát ngát, mặt trăng như một vòng tròn, quả nhiên trăng tròn là một ngày tốt lành a!
Ven theo đường mòn vào rừng mai, thời tiết này, cây mai chỉ còn cành lá, không có nửa điểm hoa. Uý Oản thả chậm cước bộ, đêm xuân mát lạnh, hít không khí mang theo mùi hương cây cỏ vào trong phổi, từng chút từng chút xua tan cảm giác nóng cháy của chén rượu mạnh vừa rồi.
Âm thanh kèn trống bị ngăn ngoài rừng mai, trong rừng im ắng, ánh trăng chiếu xuống, ống tay áo bạch y nhân (người mặc áo trắng) tung bay như bướm, đi lại nhẹ nhàng, như nguyệt thần hàng thế, tiên tử hạ phàm, vạn vật đều yên lặng say mê.
Bỗng nhiên có tiếng vỗ cánh “phành phạch” vang lên, Uý Oản đưa mắt nhìn nhìn, nghĩ dến chim kiếm ăn ban đêm, đánh vỡ yên tĩnh.
Bất tri bất giác (không để ý) lại đến bên cạnh cây bạch mai, Uý Oản xao nhẹ cành khô, khóe miệng hiện lên nụ cười như rượu làm say lòng người, có lẽ còn có thể có một hài tử làm bạn dưới bạch mai từ từ lớn lên, đến lúc đó… hơi thở dài một tiếng, ngón tay xẹt qua cành cây, vẻ mặt ngưng trọng.
“Thái phó thật hưng trí! Tới đây ngắm trăng sao? Ngược lại đúng là một nơi tuyệt hảo!”
Úy Oản hơi kinh ngạc, theo tiếng nói nhìn lại, một người dấu nửa mặt trong cành lá rậm rạp, ý cười trong suốt. Nhờ vào ánh trăng, Uý Oản nhìn thấy rõ ràng bộ dáng người nọ, mĩ lệ đoan trang, xinh đẹp động lòng người.
Tiến nhanh tới một bước, ôm quyền lạy: “Vương gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.