Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 28:




Phương Thứ đi qua đi lại trong tiền thính vương phũ củ trong kinh thành, buồn bực bất an. Vốn nghĩ lần này đến kinh đô lưu lại không quá nửa tháng, ai ngờ hiện giờ đã qua một tháng, hoàng đế vẫn không để hắn rời đi, nói cái gì từ sau khi hoàng thúc rời kinh tứ cư (ban thưởng chỗ ở) đất Thục, hai thúc chất (chú cháu) đã lâu không cùng một chỗ, lần này nếu đến đây, chi bằng ở lâu một chút. Loại tình cảm thúc chất này như chân với tay, huyết mạch tương thông, người làm con cháu thái độ phải hết sức hiếu thảo, hoàng thúc liền ở lâu một chút!
Khuôn mặt xinh đẹp của Truy Dương vương có chút vặn vẹo, oán hận nện một quyền trên bàn: Thân cận cái gì? Tình cảm thúc chất cái gì? Rõ ràng là muốn chế trụ bổn vương! Chẳng lẽ lần này lên kinh đúng là sai lầm rồi, cuối cùng tự đem bản thân vứt vào bên trong hiểm cảnh! Trước mắt mình không thể quay về Thục, nếu lúc này Phương Huyễn liên hợp Tô Hách Ba Lỗ...... Nhịn không được rùng mình: hành vi tự mình vào kinh thật quá mức lỗ mãn!
Một gã thị vệ chợt tiến vào, ôm quyền vái lạy: “Vương gia!”
Phương Thứ tức giận ngẩng đầu tùy ý liếc mắt một cái: “Chuyện gì?”
Thị vệ kia nhẹ nhàng mà cười, cũng không trả lời, đứng thẳng người mắt lẳng lặng chăm chú nhìn hắn. Tâm tình Phương Thứ không tốt, bị hắn nhìn đến không kiên nhẫn, quát: “Có việc mau bẩm, không chuyện cút!”
Thị vệ cười như cũ, cũng không lui ra ngoài, ngược lại sải bước về phía trước, thanh âm trong sáng ôn hòa: “Phụ vương...”
Phương Thứ sửng sốt, sau một lúc lâu, khi mở miệng dẫn theo vài phần run rẩy: “Trác... Trác nhi...”
Thị vệ chậm rãi gật đầu: “Phụ vương, ta không yên lòng, lên kinh tìm ngài!”
Truy Dương vương ngơ ngác nhìn nhi tử, đột nhiên giận tím mặt: “Ngươi sao có thể đến kinh? Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi này hỗn tiểu tử! Ta dặn dò ngươi cái gì, trăm triệu lần không thể tùy hứng làm bậy! Tình thế trong kinh không rõ, ta chính là lo lắng Phương Huyễn sau lưng ta liên thủ với Tô Hách Ba Lỗ đánh Thục, ngươi lại không nghe lời ta, nếu như...”
Phương Trác ngắt lời phụ thân: “Phụ vương, trong lòng hài nhi (con), ngươi là tối trọng yếu! Ngươi lâu không trở về Thục, hài nhi... hài nhi... Phụ vương... Ngài trừng phạt con đi!”Chậm rãi cong gối, quỳ xuống.
Phương Thứ nhìn nhi tử cúi thấp người, trong lòng vừa tức lại vừa đau, xoay người đi, thở dài một tiếng.
Phương Trác cúi đầu, thanh âm hơi chút mơ hồ: “Phụ vương, ngôi vị hoàng đế thật sự trọng yếu đến vậy sao?”
Hai vai Truy Dương vương khẽ run, rầu rĩ mở miệng: “Trác nhi, đây là tâm nguyện Hoàng tổ mẫu của ngươi!”
Phương Trác bỗng ngẩng đầu lên: “Phụ vương, tổ chế (quy định tổ tiên) thánh triều, lập trưởng không lập đích. Hoàng tổ mẫu thân là chính cung Hoàng hậu, sao lại không rõ? Tiên đế so với Phụ vương lớn hơn hai tuổi, đi lên ngôi vị hoàng đế không có gì không đúng!”
Phương Thứ đột nhiên xoay người, ánh mắt hung ác: “Ngươi nói cái gì? Không có gì không đúng? Phương Nhạ thuở nhỏ cố chấp kém cỏi, không tài không cán, văn trì vũ công (ý chỉ thành tựu về chính trị, quân sự) mọi thứ hắn đều không có, chỉ vì mang cái thân phận trưởng tử, liền đang cơ làm Hoàng đế, đây là đạo lý gì?”
Phương Trác yên lặng nhìn phụ thân: “Phương Nhạ tại vị hơn hai mươi năm, mặc dù không có công lớn, nhưng cũng chưa từng từng có sai lầm lớn. Huống chi hiện giờ Phương Huyễn tại vị, phổ biến thi hành nhân chính (nền chính trị nhân từ), có được lòng dân! Phụ vương, thời Phương Nhạ ngươi vẫn chưa chiếm được chỗ tốt, lại há có thể đoạt thiên hạ trong tay Phương Huyễn?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Truy Dương vương nhất thời vặn vẹo, nâng chân một cước trực tiếp đá trúng bụng nhi tử: “Nghiệt súc, ngươi thế nhưng xem thường bổn vương!”
Phương Trác kêu lên một tiếng đau đớn, theo một cước của phụ thân ngã trên mặt đất, một bàn tay che bụng, vẻ mặt có chút đau đớn.
Phương Thứ lắp bắp kinh hãi, sải bước tiến lên ngồi xổm xuống, ôm thân thể nhi tử, mở hai tay siết chặt quanh bụng hắn. Chỉ thấy một mảnh máu me nhầy nhụa trong tay, quần áo phần bụng nhuộm thành đỏ rực, hoảng sợ nói: “Trác nhi, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Phương Trác lắc lắc đầu: “Không có gì, trên đường bị người đánh lén, miệng vết thương có lẽ còn chưa lành tốt!”
Truy Dương vương luống cuống tay chân từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn vuông che ở bụng nhi tử: “Ngươi không phải dịch dung sao? Như thế nào bị người đánh trộm?”
Mắt Phương Trác nhìn khuôn mặt lo lắng của phụ thân, khóe miệng chậm rãi gợi lên: “Phụ vương, ngươi là lo lắng cho ta sao?”
Phương Thứ giật mình, buông tay, mặc cho thân thể nhi tử ngã trên mặt đất lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu ở lại Truy Dương, sao có thể bị thương?”
Phương Trác tự giễu cười cười, gằn từng chữ: “Phụ vương, ngươi còn không hiểu? Hài nhi dịch dung vội vàng đến kinh thành, lại nửa đường bị người đánh lén... Trong người của chúng ta có gian tế a!”
Phương Thứ dậm chân: “Gặp việc này, hoàng tộc bên ngoại, trừ phiên chủ (thủ lĩnh người dân tộc), con cái không được tuyên triệu không thể vào kinh, ngươi bị người đánh lén, nói vậy chuyện vào kinh cũng bị lộ!” Đi qua đi lại: “Chuyện này xử lý làm sao? Chẳng lẽ tâm huyết nhiều năm của bổn vương phải hủy trong một khắc sao?”
Phương Trác một tay chống đất, một tay che kín vết thương còn đang chảy máu, hạ mắt thản nhiên nói: “Ta lo lắng an nguy của Phụ vương, một mình vào kinh, cùng Phụ vương không có liên quan gì, sẽ không khiến Phụ vương khó xử!”
Truy Dương vương tức giận đến hận không thể lại đá hắn một cước: “Như thế nào không có liên quan gì, ngươi là nhi tử của ta, một mình vào kinh, đó là tội lớn, này không phải công khai tặng nhược điểm vào tay Phương Huyễn sao?”
Phương Trác ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe vẻ đau đớn, biểu tình có chút đờ đẫn: “Ta thật sự là nhi tử của ngài sao?”
Phương Thứ ngạc nhiên, sững sờ nhìn nhi tử nửa ngồi dưới đất cố hết sức đứng dậy. Phương Trác nhìn phụ thân, mờ mịt cười cười: “Ta đã sớm biết! Tiểu vương gia chân chính chính là nhi tử của bà vú đi? Ngài lo lắng vạn nhất đại sự liên lụy nhi tử, chặt đứt huyết căn (hậu duệ, con cháu), cho nên từ nhỏ liền tráo nhi tử thân sinh với nhi tử của bà vú, nếu việc thành sẽ vì hắn phục hồi thân phận.... Phụ... Vương gia, ngài yên tâm đi, một người làm một người chịu, ta sẽ không làm ngài khó xử! Ngài tâm tâm niệm niệm chính là nắm lấy long ỷ nạm vàng khảm ngọc kia, nghe lời mưu sĩ tự mình vào kinh, ta lại làm trái lệnh người, đến kinh thành....” Nâng tay từng chút từng chút chà lau dịch dung cao trên mặt, lộ ra dung mạo thanh niên, mặt hồng tóc đen, khuôn mặt anh tuấn.
Phương Trác hạ mắt, nhìn khăn lụa trong tay, ý cưới trên mặt ôn nhu như nước: “Cái này ngược lại, ta trái lệnh vào kinh, ngài có thể trói ta đưa cho Phương Huyễn trị tội, có thể cho thấy ngài đối với triều đình một mảnh trung tâm, đối với ngài chuyện có trăm lợi mà không một hại!”
Phương Thứ có chút không thể hồi thần, nhi tử nuôi nấng nhiều năm ngay tại trước mắt, giọng nói chậm rãi, đang bình tĩnh nói, càng nói càng khí định thần nhàn (bình tĩnh), phảng phất như tất cả đang nói đều là chuyện của người khác. Vết thương nơi bụng còn đang chảy máu, màu sắc đỏ rực đâm vào mắt có chút choáng váng, tay nhi tử lại hơi che lại, yên lặng nhìn chăm chú chính mình, toàn bộ không quan tâm, mặc máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên gạch nung màu đen... Đây là nhi tử của mình sao? Cũng hoài nghi không phải, năm đó vì bảo hộ cốt nhục bản thân, thay xà đổi cột, nghĩ đến ngày sau đại sự thành lại phục hồi thân phận của thân tử nếu bại, liền dặn bà vú mang thân tử rời khỏi vương phủ, cũng có thể bảo vệ một cái huyết mạch... Chính mình quan tâm chỉ có thân sinh nhi tử cốt nhục tương liên kia, đối với thay thế phẩm trước mặt này... Nuôi nấng nhiều năm như thế, sao lại không hề có cảm tình? Huống chi...
Phương Trác không nghe thấy Truy Dương vương đáp lại một câu, ánh mắt ảm đạm, tiếp đó thản nhiên nở nụ cười: làm rõ cũng tốt, nếu đợi ngày sau mới nói, chính mình bị thương tổn chỉ biết sẽ nhiều hơn nữa! Sự bại cũng thế, hết thảy chỉ có một chữ chết nếu là sự thành, bản thân nên đi nơi nào? Một ly độc rượu, một tấc lụa trắng? Hoặc là... Thôi, thương hắn, liền thành toàn hắn đi! Phân tình này cũng chưa từng đươc đáp lại, dù sao cuối cùng là chết, chết sớm chết muộn có khác gì nhau? Hiện tại chết, đối với hắn còn có chút tác dụng, có lẽ còn có thể được một hai phần tưởng niệm của hắn...
Chậm rãi xoay người, hạ mắt nhìn khăn lau dính đầy máu trong tay, ý cười trên mặt thêm mấy phần nhu tình, đem khăn lụa nhét vào trong ngực, cũng không liếc mắt nhìn Phương Thứ một cái, thấp giọng nói: “Vương gia, ta đi đây!” Biết ngươi không đành lòng tự tay trói ta thỉnh tội, ta tự mình đi vậy!
Phương Thứ đuổi nhanh vài bước về phía trước: “Trác nhi...”
Phương Trác giống như không nghe thấy, nhấc chân đi khỏi đại sảnh. Ngoài phòng, vài tên quân sĩ theo Phương Thứ từ Truy Dương đến lập tức chỉnh tề, trong đó một gã tướng lĩnh ăn mặc như quan quân tiến lên: “Tiểu vương gia, đắc tội!”
Phương Thứ lao ra khỏi cửa phòng, hô to: “Trác nhi!”
Phương Trác chưa từng quay đầu lại, mặc người trói hắn chặt chẽ, Phương Thứ bước nhanh đến, kéo ống tay áo hắn: “Trác nhi, ngươi lần này vào kinh, đã mang sẵn tâm lý phải chết sao?”
Phương Trác lắc lắc đầu, nhìn cửa lớn vương phủ “kèn kẹt” mở ra: “Ta nào đức độ như vậy? Chẳng qua nửa đường bị tập kích, việc vào kinh bại lộ... Lần này chính là ta tùy hứng gây ra, nên bị trừng phạt! Từ nay về sau, ta không thể ở bên cạnh ngài, mong ngài bảo trọng nhiểu hơn! Vương tướng quân, chúng ta đi thôi!” Lắc mình vùng thoát khỏi ngón tay Phương Thứ đang nắm ống tay áo hắn, ngẩng đầu hướng đại môn đi đến.
Truy Dương vương thần sắc đau xót, nhanh chóng đuổi theo muốn bắt lấy cánh tay nhi tử, bên cạnh chợt xuất hiện một người, mạnh mẽ ôm lấy cánh tay hắn: “Vương gia không thể, tội của Tiểu Vương gia không đáng chết, chịu đòn nhận tội bệ hạ còn có thể võng khai nhất diện(mở lưới phóng sinh – ý chỉ thái độ khoan hồng độ lượng), nếu Vương gia luyến tiếc...”
Phương Thứ rút tay về, mắt nhìn nhi tử theo quân sĩ ra khỏi phủ, suy sụp thở dài, lẩm bẩm nói: “Ngôi vị hoàng đế thực sự trọng yếu đến vậy sao?”
Ba ngày sau, hình bộ truyền đến tin tức khiến Truy Dương vương xinh đẹp vô song hộc máu, tóc đen chớp mắt nhiễm sương trắng. Thế tử Phương Trác của Truy Dương vương tự tiện vào kinh, coi thường vương pháp, vốn phải nghiêm trị, niệm tình tự trói thỉnh tội, lấy thân đền tội, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngay hôm đó giam vào thiên lao. Lại không đoán được Tiểu Vương gia tâm tính cao ngạo, thân tử kiều quý (được nuông chiều), chịu không nổi khuất nhục khổ sở trong ngục, ngày thứ hai liền đập đầu vào tường tự sát bỏ mình, thi thể đưa về phủ Truy Dương vương cũ, an bài hậu sự thích đáng! Truy Dương vương qua tuổi năm mươi, vẻn vẹn một đứa con, cũng không con cháu, có thể từ hoàng tộc chọn con thừa tự dưới gối, làm hết đạo hiếu!
Phương Thứ nắm thánh chỉ, tơ máu từ khóe miệng từng sợi từng sợi chảy ra, trên mặt gấm màu vàng đã sớm nhiễm hồng, máu tươi cùng bút tích màu son lẫn lộn giao thoa, một mảnh mơ hồ.
Gấm vàng bay xuống, như lá rụng ngày thu, suy sụp thoát lực. Sắc mặt Truy Dương vương tái nhợt, từng bước một đi đến bên thi thể nhi tử... Phương Trác lẳng lặng nằm trên ván gỗ, từ đầu đến chân phủ một tấm vải trắng, nhìn thân hình chẳng phân biệt được rõ ràng... Phương Thứ tay run rẩy thật vất vả nắm một góc vải trắng: Trác nhi, chính tầng vải trắng này ngăn cách ngươi ta sao? Ta đã sớm hiểu tâm tư của ngươi, ngươi không phải muốn cùng ta cả đời làm bạn sao? Trác nhi, Phụ vương đáp ứng ngươi, ngươi đứng lên đi! Phụ vương trong lòng cũng... Yêu ngươi... Trác nhi!”Bá” một tiếng, xốc mở vải trắng ra.
Phương Trác mi thanh mục tú, khóe miệng một vầng trăng khuyết, cánh mai trong tuyết, hoa nở mùa xuân, nhẹ nhàng uyển chuyển, phất phơ lay động, chỉ thản nhiên cong lên như vậy... Phương Thứ cúi đầu gọi: “Trác nhi...” Hé miệng “oa” một tiếng, phun ra máu tươi nóng bỏng, nhiễm lên khuôn mặt xanh trắng lạnh như băng, bóng người cao gầy lảo đảo, yếu ớt tê liệt ngã trên mặt đất.
Thử tình dĩ tự thành truy ức, linh lạc uyên ương (Chữ tình thuở ấy thành hồi ức, uyên ương lẻ cánh).
Úy Oản cư ngụ chốn thâm cung vắng vẻ, cho đến khi Truy Dương vương phụng chỉ đưa quan tài về Thục, từ trong miệng Trác Nhạc mới biết được một chút nguyên do sự việc. Từ sau khi Cốc Lương Văn Hiên dời đến Thọ Nhân điện, hai thầy trò không thể tùy ý nói cười trong điện như xưa, dù cho dạy văn tập võ cũng phải tìm nơi bí mật. Trải qua dày vò, cuối cùng sâu trong rừng mai tìm được một cái động núi giả, cửa động rất nhỏ, cành mai rậm rạp, người chui vào, che chắn thật kín kẽ, không bị người du ngoạn bên ngoài phát hiện. Nếu không nói chuyện lớn tiếng, nghĩ cũng không có người chú ý tới góc hẻo lánh này.
Úy Oản mang thai vừa tròn năm tháng, cởi áo khoác, bụng gồ lên vừa xem hiểu ngay. Nửa tháng trước, Trác Nhạc liền biết sư phụ không giống người thường, hắn từ sau khi đọc qua《 dị chí lục 》, không nghĩ kỳ quái, ngược lại thập phần hân hoan, ngày ngày nhớ thương tiểu bảo bảo, hận không thể lập tức liền có thể nhìn bộ dáng thai nhi.
Lúc này, tay hài tử thật cẩn thận xoa bụng sư phụ, cười khanh khách nói: “Sư phụ, bảo bảo dường như chuyển động!”
Thái phó ảm đạm cười: “Nói hưu nói vượn, thai nhi nhỏ như thế, sao có thể động? Tiểu Nhạc, công phu luyện nhiều ngày ra sao rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Nhạc khẽ ngẩng lên, mắt to chợt tỏa sáng: “Sư phụ yên tâm đi! Đồ nhi đã luyện xong bản nội công tâm pháp thứ nhất rồi, hiện nay đang bắt đầu luyện tập giai đoạn hai!”
Úy Oản đưa tay xoa xoa đầu tiểu đồ đệ, mặt mỉm cười: “Hài tử ngoan, cứ tiếp tục siêng năng luyện tập như vậy, lúc bảo bảo sinh ra ngươi liền có thể luyện đến giai đoạn ba, đến lúc đó liền có thể tập luyện kiếm thuật chưởng pháp!”
Trác Nhạc nắm thành quyền: “Sư phụ, ta nhất định phải luyện tốt võ công, học được bản lĩnh, sau này hảo hảo bảo hộ tiểu sư đệ!”
Thái phó có chút vui vẻ: “Ngươi sao biết là sư đệ? Nếu là con gái thì sao?”
Hài tử nghiêng đầu: “Ta cảm thấy được là nam hài tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.