Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 41:




Bách xích du ti thiên lý mộng, vô hạn thê mê.
Bên trong tẩm cung đế vương, hương khói mờ ảo, trên long sàng mành khép một nửa, bóng người mơ hồ bất an lẩm nhẩm, thì thào: “Lão sư… Lão sư… ” Đột nhiên ngồi dậy, hơi thở nặng nề: “Lão sư… ”
Lưu Trụ lấy làm kinh hãi, sau khi đưua ánh mắt, cung nữ thái giám đều lui ra ngoài, tự mình nhẹ nhang lặng lẽ nâng lên mành mây: “Hoàng thượng, người tỉnh! Thực làm nô tài sợ hãi!”
Hoàng đế lúc này mứoi khôi phục một chút thần trí, lăng lăng nhìn thái giám tâm phúc ân cần trước giường: “Tỉnh gì? Trẫm ngủ lâu rồi sao?”
Lưu Trụ cười híp mắt: “Không có thể như vậy, hoàng thượng ngủ một ngày một đêm. May là bị thương không nặng, thái y xem qua, đều nói không ngại!”
Phương Huyễn tu mi cau lại: “Bị thương không nặng?”
Lưu Trụ cảm thấy đây là cơ hội tốt khoe công lao: Nô tài Nô tài hôm qua phát hiện hoàng thượng ngã xuống đất ngất đi ở rừng mai trước Vĩnh Yên cung… ”
Hoàng đế đột nhiên biến sắc: “Rừng mai trước Vĩnh Yên cung? Lão sư… “Nắm áo Lưu Trụ: “Thái phó thật là ở Vĩnh Yên cung?”
Lưu Trụ lại càng hoảng sợ, kêu đừng đừng không dám mở lời, đang lúc do dự, lại nghe được tiếng người ngoài cửa hỗn loạn: “Ôi ôi ôi, tổng quản công công ngài không thể vào!”
” Bệ hạ đã thức dậy, làm sao không cho ta đi vào thỉnh tội?” Đây là thanh âm Phan Hải.
” Công công, công công, ngài không nên làm khó nô tài, nô tài phụng lệnh Lưu công công…”
Phương Huyễn chọn mi, lạnh lùng liếc mắt Lưu Trụ, trầm thanh quát: “Làm cho Phan Hải đi vào!” Buông áo Lưu Trụ, tự mình lấy y phục, Lưu Trụ vội vàng cuống quýt tiến lên giúp đỡ, bị hắn bỏ qua.
Phan Hải từng bước một thong thả đi đến, vừa mới bước vào cánh cửa, đã khom ngừoi: “Phan Hải mắt mờ, tham hại quân vương, tội ác tày trời, đặc biệt đến thỉnh tội, xin bệ hạ nghiêm trị!”
Hoàng đế chậm rãi chỉnh nút thắt y quan, ngồi vào trước đài gương, tùy Lưu Trụ thay hắn vấn tóc, thản nhiên nói: “Tham hại quân vương? Phan Hải, ngươi hại trẫm thế nào?”
Lão thái giám mặt không chút thay đổi: “Lời nói của thần quá đáng, làm bệ hạ thổ huyết hôn mê, long thể đại thương, tội thật đáng chém!”
Phương Huyễn giật mình, bỗng nhiên đẩy Lưu Trụ ra, xoay người, yên lặng nhìn Phan Hải, thanh âm có chút run rẩy: “Lời nói quá đáng? Lời nói quá đáng gì?”
Phan Hải ngẩng đầu: “Hoàng thượng đã quên sao? Trong rừng mai, hai tòa mộ phần…”
Hoàng đế đứng dậy, “đặng đặng đặng” bước nhanh tiến lên, hai mắt sung huyết, kéo áo Phan Hải: “Hai tòa mộ phần… Hai tòa mộ phần… Đó là sự thực? Đây không phải là mơ? Lão sư… ”
Lão thái giám đạm đạm nhất tiếu, gật đầu nói: “Hoàng thượng trí nhớ tốt, chuyện hôm qua hôm nay đã không nhớ rõ!”
Sắc mặt Phương Huyễn trắng bệch, lảo đảo lùi lại phía sau hai bước: “Không phải là mơ… Không phải là mơ… ” Thân thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước, trong mắt dẫn theo vài phần mong mỏi mờ mịt: “Lão sư kia… Thái phó của trẫm…”
Phan Hải vẫn là vân đạm phong thanh: “Thái phó hôm qua đời rồi! ” Thân thể hoàng đế cao ngất mạnh mẽ run rẩy, Lưu Trụ lại càng hoảng sợ, vội vã tiến lên đỡ lấy.
Phương Huyễn một phát đẩy Lưu Trụ đang nâng đỡ ra, khuôn mặt vặn vẹo, vội vàng bước ra ngoài điện: “Trẫm không tin… Trẫm không tin… Trẫm muốn đi nhìn một cái, lão sư nhất định còn sống… ”
Khóe miệng lão thái giám câu lên một nụ cười tàn nhẫn, cất cao thanh âm: “Hoàng thượng, khỏi cần đi! Hôm qua lão nô cùng Cốc Lương tiên sinh, theo ước nguyện thái phó, đã hoả thiêu thân thể hắn. Sáng sớm hôm nay, Cốc Lương tiên sinh đã mang bình tro cốt rời khỏi hoàng thành!”
Hoàng đế lảo đảo một cái, tiên huyết phun trên cánh cửa, đỏ sẫm loang lổ, Lưu Trụ hoảng hốt: “Hoàng thượng… ”
Phương Huyễn nhưng không để ý tới, một mình đi ra ngoài, Lưu Trụ cố đuổi theo, đã thấy minh hoàng y bào nháy mắt đã không thấy, có lẽ hoàng đế sử dụng khinh công thân pháp, đi Vĩnh Yên cung.
Lưu Trụ phân phó bọn thị vệ thái giám bên ngoài mau đi Vĩnh Yên cung, bản thân quay đầu, oán hận nhìn Phan Hải: “Phan công công, ngươi là muốn ép chết hoàng thượng sao?”
Lão thái giám lắc đầu: “Lưu công công, ngươi một lòng muốn vị trí của ta, lần này nhất định có thể toại nguyện! “Thản nhiên vươn hai tay: “Cốc Lương tiên sinh muốn ta cùng đi, nhưng ta cũng không đồng ý, một xấp tuổi như thế, không phải chết ở nơi nào đều như nhau?”
Lưu Trụ lạnh ngắt: “Đừng tưởng rằng không dám trói ngươi lại?”
Phan Hải ngửa đầu cười dài “Ngươi đã trói một lần, sợ gì lần thứ hai!”
Sắc mặt Lưu Trụ âm trầm, liếc mắt phân phó vài tên thị vệ ở một bên, thị vệ đồng loạt bước lên trước, thuần thục trói Phan Hải lại, Lưu Trụ hung hăng nói: “Trước tiên đầy hắn xuống hạ, đợi sau khi nghỉ ngơi sẽ sửa trị hắn!”
Lão thái giám không sợ không lo: “Lưu Trụ, ta đợi ngươi!” Thị vệ nghe được không kiên nhẫn, thuận chân đá một cước: “Đi mau!” Áp giải Phan Hải rời khỏi tẩm điện.
Phan Hải ngẩng đầu mà bước, tóc trắng xoá, thắt lưng ngày thường lúc nào cũng mang ba phần cúi xuống lúc này đứng thẳng như trúc. Lưu Trụ nhìn bóng lưng cương trực kia, một hơi lườm ở trong lòng, hơn nửa ngày mới nặng nề mà hừ ra.
Du trần yểm hư tọa, cô trướng phúc không sàng.
Thọ Nhân điện trống trải, cái bàn đêm trước đem đến, bày thức ăn tinh mỹ đã sớm bị thu đi, nước đọng mặt đất trải qua một ngày một đêm dần dần khô lại, chỉ còn hơi ẩm ướt, Phương Huyễn đầu cháng váng hoa mắt vọt vào trong điện, tìm kiếm bóng dáng Úy Oản xung quanh.
Hình như có người dè dặt tiến đến: “Hoàng thượng… ” Phương Huyễn trừng hai mắt, ra sức đẩy ra, “Ôi” một tiếng, thái giám vươn tay ngã nhào trên đất, vội vàng cuống quýt quỳ lên, liều mạng dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng…”
Hoàng đế làm lơ, rất giống dạo chơi trong phòng, thậm chí ngồi xổm xuống quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm, kế đó lại ảo não mà đứng lên, đia quanh bàn ăn tới tới lui lui tìm kiếm.
Khi đến trông thấy thái giám quỳ trên mặt đất đầu đã dập đến chảy máu, còn không chịu ngừng lại, thở dài, nhỏ giọng phân phó tên thái giám kia đứng lên, tự mình chậm rãi đi về phía hoàng đế đang không ngừng lượn vòng: “Hoàng thượng… ”
Phương Huyễn vòng vo chuyển con ngươi dại ra, nhìn thấy Lưu Trụ, bỗng nhiên vươn tay, nhéo áo thái giám tâm phúc: “Ngươi nói, thái phó đi đâu vậy? ” Dưới tay hắn dùng sức, chặt chẽ chế trụ cổ Lưu Trụ.
Lưu Trụ bị hắn đè nén mắt trợn trắng, căn bản đáp không ra lời, hoàng đế vẫn không tha, trên tay kình đạo sắc bén: “Nói mau, thái phó đi đâu vậy?”
Mắt Lưu Trụ chỉ chốc lát sau liền trở nên trắng, đã nhìn thấy một chút hắc sắc, thái giám bên cạnh thấy tình thế không ổn, liền bước lên phía trước lớn tiếng hô hoán: “Hoàng thượng, đè sẽ hỏng Lưu công công!” Cũng không dám đi vào kéo tay hoàng đế.
Lưu Trụ giãy dụa yếu ớt trong tay Phương Huyễn, lực dùng trên tay đế vương càng ngày càng nặng, bất giác buông lỏng tay ra, Lưu Trụ thuận lợi ngã trên mặt đất, kịch không ngừng, hồi lâu sau mới thở thông suốt.
Phương Huyễn cau mi nhìn thái giám tâm phúc co quắp thành một đoàn trên mặt đất: “Lưu Trụ, ngươi làm sao vậy?”
Lưu Trụ ách thanh khổ nói không nên lời, chỉ lấy mắt nhìn hoàng đế, xoay cái cổ mong có thể phát lên tiếng.
Hoàng đế nhíu mi thành chữ xuyên (川): “Lưu Trụ, trẫm đang ở Thọ Nhân điện sao? Thái phó là ai vậy?”
Lưu Trụ ngốc lăng, nhìn bộ dáng này của chủ tử, lại có chút ngây dại, lẽ nào… Cả người choáng váng, đã lấy lại hơi thở, dùng đầu gối vừa đi vừa bò qua ôm lấy hai chân hoàng đế: “Hoàng thượng, hoàng thượng, người xảy ra chuyện gì? Người không nên hù dọa nô tài!”
Vẻ mặt Phương Huyễn mơ mơ màng màng: “Trẫm làm sao vậy? Trẫm điều không phải đứng ở chỗ này sao? Nơi này…. Là Vĩnh Yên cung Thọ Nhân điện… Lão sư! Lão sư người đâu? Lão sư người đâu?” Hắn thì thào, bỏ qua Lưu Trụ vướng víu, lại bắt đầu ở trong điện xoay quanh tìm kiếm.
Không biết hắn phát hiện cái gì, đột nhiên “ùm” Một tiếng quỳ rạp trên mặt đất vài cái bò vào gầm giường, đào đào sờ sờ, rốt cuộc móc ra một đống vải vụn bạch sắc, vải vụn trên tay rơ bẩn rách nát, rõ ràng ném ở gầm giướng đã lâu.
Lưu Trụ giật mình, cẩn thận đi qua: “Hoàng thượng… “Dưới sàng sai lại có vải vụn? Nhìn màu sắc này, nhất định là chất vải y phục trên người thái phó!
Phương Huyễn đứng lên, khóe miệng câu dẫn ra một mạt mỉm cười dịu dàng, nâng một đống vải vụn, hài lòng kêu lên: “Ngươi nhìn, lão sư ở chỗ này, ta cuối cùng tìm lão sư!”
Lưu Trụ hoảng hốt, như vậy sợ là điên rồi, không đúng không đúng, là tâm trí mê man… Hai tay chà xát qua lại liên tục: này làm sao đây?
Thái giám đứng ở một bên nhìn Lưu công công bộ dạng chân tay luống cuống, tiến lên, thì thầm nói: “Công công, hoàng thượng như vậy giống tâm trí mơ hồ, ngài nhìn, có cần gọi hắn tỉnh hay không?”
Lưu Trụ liếc đứa nhỏ cửu ngũ chí tôn lúc này đã ngồi vào bên giường ôm một đống vải vụn cười khúc khích không ngớt, nhịn không được hướng thái giám kia: “Nói thì đơn giản, sao gọi tỉnh được?”
Thái giám kia hạ giọng “Khi ta ở nhà có nghe lão nhân nói, có một biện pháp có thể đánh thức!”
Lưu Trụ liên tục thúc giục: “Cách gì, ngươi còn không nói mau!”
Thái giám kia nhìn trái nhìn phải, âm thanh yếu ớt: Cảnh tỉnh Cảnh tỉnh! Ngẫm lại hoàng thượng rốt cuộc vì sao tâm trí mê man, thì lấy cái đó nói lại!”
Lưu Trụ mặt nhăn, có chút do dự: “Hoàng thượng đã thành ra như vậy, nếu nhắc lại, chỉ sợ…”
Thái giám ngượng ngùng nói: “Lẽ nào mặc cho hoàng thượng điên như thế?”
Lưu Trụ khiển trách: “Điên hay không điên cái gì? Tiểu tể tử nói càn… ” Lời còn chưa dứt, lại nghe thanh âm hoàng đế sáng lên: “Lão sư, ngươi tại sao trốn đi không chịu gặp ta? Là Huyễn Nhi chọc giận ngươi sao?”
Lưu Trụ cắn răng mạnh dậm chân: “Mà thôi mà thôi, ngựa chết coi như ngựa sống đi! Thử một lần biện pháp ngươi nói. ” Xoay người lại chế trụ tay thái giám hiến kế, hạ mệnh lệnh: “Hai ta cùng đi!”
Thái giám kia có chút không tình nguyện, rồi lại không dám vùng vẫy thoát ra khỏi, đành phải mày ủ mặt ê mà theo Lưu Trụ kinh hồn táng đảm dời về phía hoàng đế.
Phương Huyễn vui mừng ngoảnh lại, nhìn thấy hai gã thái giám đứng ở trước giường cách đó không xa, kinh ngạc nói: “Các ngươi ở chỗ này làm gì? Mau đi ra, trẫm cùng thái phó phải nghỉ ngơi! ”
Lưu Trụ đứng ở ba thước trước giường, khom lưng hành lễ: “Hoàng thượng, đừng vội nghỉ ngơi, chúng nô taig có chuyện quan trọng bẩm báo!”
Hoàng đế mất hứng, trầm mặt: “Ngươi có chuyện quan trọng gì canà bẩm báo? Đợi trời sáng rồi nói sau!”
Lưu Trụ có chút dở khóc dở cười, bên ngoài mặt trời chiếu sáng, hừng đông đường đường, chủ nhân này lại ở chỗ này mà nói mê sảng! Chỉnh lại cổ họng, cất cao thanh âm: “Hoàng thượng, ngươi nghe nô tài nói đi! Nô tài chỉ nói một câu!”
Phương Huyễn gắt gao ôm mở vải vụn trong lòng, không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn nói cái gì? Nói mau đi! Nói xong thì đi mau lên!”
Lưu Trụ nhìn trộm khuôn mặt hoàng đế nghiêm trang, tâm trạng thực thấp thỏm bất an, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, gằn từng chữ: “Hoàng thượng, thái phó qua đời rồi!”
Phương Huyễn giật mình, cúi đầu nhìn vải vụn trong lòng, nổi giận bừng bừng: “Nô tài chết bầm vả miệng, thái phó rõ ràng yên lành ở chỗ này, sao có thể một mực khẳng định nguyền rủa hắn! Vả miệng vả miệng!”
Lưu Trụ thở dài, quay về với chính nghĩa, dứt khoát nói: “Hoàng thượng, thái phó hôm qua từ thế, ngài nhìn cẩn thận một chút, trong lòng ngài ôm chính là một đống vải vụn!”
Hoàng đế không tin mà liếc hắn, một lần nữa nhìn phía trong lòng, làm như tỉ mỉ nghiên cứu một phen, đột nhiên nhảy dựng lên, kêu thảm thiết: “Lão sư… “Tiên huyết chợt phun ra, trừng trừng mắt, thẳng tắp ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.