Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 100: Đua ngựa




Ba người lập tức vẻ mặt đồng tình nhìn nàng, ngay cả Lưu Dật cũng đều lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa, tới tham gia thi đấu mà không có tìm hiểu kỹ quy tắc thi đấu, thật sự là ăn đủ rồi.
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt phẫn nộ xoay người nhìn Lục Tiểu Lam ở phía sau, Lục Tiểu Lam giọng lạnh như băng: "Ta nói rồi." Lục Tiểu Thanh ngẩn người cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là đã từng nghe qua có chuyện như vậy, bất quá lúc ấy mình đang mơ mơ màng màng đi gặp chu công, cho nên nghe cũng như không.
Đi theo Lục Tiểu Lam cưỡi lên lưng con ngựa nhiều ngày qua cũng được coi là quen thuộc, run rẩy cầm chặt lấy dây cương, con ngựa cao lớn đẹp mã phối hợp với một thân trang phục tuyệt mỹ của Lục Tiểu Thanh, người và ngựa chiếu rọi thật sự là vô cùng tuyệt mỹ, quần chúng vây xem tự nhiên là không ngớt trầm trồ khen ngợi.
Lục Tiểu Thanh thong thả cưỡi ngựa từng bước đi đến vạch xuất phát ở phía đối diện, Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ đã sớm chờ ở bên đó, Tề Nhã Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đắc ý phóng ngựa đi lên, không khỏi hừ lạnh nói: "Ngươi nhanh lên một chút, không phát hiện là mọi người đều chỉ còn chờ mỗi một mình ngươi thôi sao? Chậm quá còn ra thể thống gì nữa"
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Tề Nhã Chỉ, cũng không cùng nàng so đo, ngồi ở trên lưng ngựa chậm rì rì đi đến vạch xuất phát, thấy Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ đều cúi người ở trên lưng ngựa, thần thái vô cùng cẩn thận, trái lại Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thoải mái ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, một bên liên tục mỉm cười hướng bốn phía đang dậy vang tiếng hoan hô gật đầu thay cho chào hỏi.
Vút, chỉ nghe thấy tiếng một mũi tên cắt qua phía chân trời vang lên, Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ đồng thời vung roi ngựa lên, tốc độ nhanh như tên đã rời cung, Lục Tiểu Thanh ở phía sau hai người không chút hoang mang lôi kéo con ngựa, nhẹ nhàng hừ nói: "Ngựa ngoan, ngựa ngoan, ngươi chậm một chút đi, chậm một chút đi......"
Thì ra người này vừa nghe không được bỏ cuộc, lập tức hạ quyết tâm, dù giết chết cũng không đi tranh hạng nhất môn cưỡi ngựa này, hạng nhất đáng quý thật đó, nhưng sinh mạng còn đáng quý hơn nhiều, nếu như bị ngã ngựa chết may ra sẽ được quay trở về, đương nhiên là linh hồn xuyên qua, nếu ngã ngựa mà sống dở chết dở, thì phải làm sao? Cho nên buông tha quang vinh ván này là tốt nhất.
Lục Tiểu Thanh hừ hai tiếng, hắc mã ở phía dưới đột nhiên hí vang một tiếng, dạt ra bốn vó chạy với tốc độ cực nhanh, đuổi theo hai bạn ngựa đang cùng tiến ở phía trước.
"Này, này, này, ngươi có ý gì đấy? Đừng đuổi theo mà, này, ngươi là ngựa hay ta là ngựa? Ta bảo ngươi đừng đuổi theo, đừng đuổi theo, trời ạ, ngựa của ta nổi điên rồi." Lục Tiểu Thanh ngồi trên lưng ngựa đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo suýt nữa bị bảo mã đang điên cuồng gia tăng tốc độ hất từ trên lưng ngựa xuống.
Cũng may có kinh nghiệm từ vài lần tập cưỡi ngựa trước, Lục Tiểu Thanh tay nhanh như chớp theo bản năng cúi người xuống, ôm lấy cổ con ngựa, một bên điên cuồng hô: "Tiểu Lam, cứu mạng a, Tiểu Lam."
Lục Tiểu Lam vẻ mặt hắc tuyến đứng tại điểm xuất phát, nhìn bóng dáng nhấp nhô lên xuống với tốc độ chóng mặt ở trên lưng ngựa kia, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hất ngã khỏi lưng ngựa, sắc mặt vô cùng khó coi. Khuynh Tường cũng đứng ở bên cạnh chú ý Tiểu Thanh, vừa nghe Lục Tiểu Thanh gào khóc thảm thiết, lập tức vừa lo lắng vừa không nhịn được cười, nói: "Ngươi không đi cứu nàng sao?"
"Không chết được." Lục Tiểu Lam sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng dáng lung lay sắp đổ kia, chết tiệt, đã bảo ngươi không được gọi ta là Tiểu Lam, cư nhiên lại còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà kêu gào cái tên đó, đã vậy cứ để cho ngươi ngã chết đi, Lục Tiểu Lam vẻ mặt hờn giận trừng người nào đó đang nghiêng ngả lảo đảo ở trên lưng ngựa, đúng là không có tiến lên cứu.
Hắc mã càng lúc chạy càng nhanh, tuy rằng ban đầu bị rớt lại phía sau hai con ngựa của Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ một đoạn, bất quá dần dần cư nhiên nó đã đuổi kịp, Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ một lòng một dạ chỉ chú ý phía trước, căn bản chẳng quan tâm đến Lục Tiểu Thanh đang kêu gào ở phía sau, rồi sau đó Lục Tiểu Thanh vùi đầu ở trên cổ ngựa, cũng chẳng quan tâm đến tình huống ở phía trước nữa.
Đám người vốn đang huyên náo cổ vũ bỗng dưng đều im bặt, chỉ thấy trên sân đua ngựa, hai con ngựa cùng tiến ở phía trước, hai người trên lưng ngựa hiên ngang, tư thế oai hùng, thần sắc chuyên chú lại kiên định, trên mặt Lưu Dật còn mang theo mỉm cười như một thói quen, gió thổi vạt áo các nàng tung bay, mê người nói không nên lời.
Mà phía sau hai người, một con hắc mã đang bốn vó điên cuồng phi, lông bờm dựng đứng lên, tốc độ chạy nhanh trong gió thành hình giọt nước, con ngựa hí một tiếng vang vọng khắp sân đua, hắc mã giống như ở trong lơ đãng tốc độ lại cực nhanh.
Mà vị chủ nhân đang ngồi ở trên lưng nó, lúc này vô cùng có cá tính, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, hai mắt nhắm nghiền, thân thể đung đưa theo tốc độ chạy của hắc mã, thân hình ở trên lưng ngựa lung lay sắp đổ, tùy thời có thể sẽ bị ngã xuống khỏi lưng ngựa, nhưng nửa ngày lại cũng không bị rơi xuống, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, miệng lại vẫn không nhàn rỗi: "Con mẹ nó, con ngựa này bị làm sao vậy, là ai đã chọn ngựa cho ta? Ta hôm nay nếu không chết, ta trở về sẽ giết chết lũ yêu tinh chuyên đi hại người các ngươi, mẹ ơi, rốt cuộc con ngựa này bị làm sao vậy? Cứu mạng a, ta còn chưa muốn chết, sinh mệnh của ta còn dài, ta vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, còn một cuộc sống rực rỡ đang chờ ta ở phía trước, ta không muốn một thời anh hùng của mình lại phải vùi thây ở trong này.
Shit, ngươi sao vẫn còn chạy thế này, mau dừng lại, dừng lại, biết không, rốt cuộc là vì ta không biết cưỡi ngựa, cho nên ngươi mới làm như ta không tồn tại đúng không? Có lầm không, rốt cuộc là ai chọn con ngựa này cho ta thế?"
Quần chúng vây xem một đầu đầy mồ hôi, nhìn chăm chú vào nữ tử co đầu rút cổ ở trên cổ ngựa, vẫn như cũ điên cuồng mắng không ngừng, trời, cùng với hình tượng mỹ nữ vừa rồi thật sự là kém xa vạn dặm, bất quá, thật sự là có cá tính, chúng ta thích, cuộc thi trầm mặc trong một lát, lập tức lại nổi lên tiếng hoan hô: "Lục Tiểu Thanh, cố lên, Lục Tiểu Thanh, cố lên......"
Ở hai bên đài cao, Gia Luật Giá Huyên nhìn thoáng qua Xuất Trần nói: "Đệ cư nhiên đem hắc mã cho nàng cưỡi, đệ là muốn nàng chết sớm siêu sinh sớm hay sao?"
Xuất Trần mắt vẫn nhìn Lục Tiểu Thanh, miệng nói: "Là chính nàng lựa chọn, nói con ngựa này đẹp, ngựa màu đen rất thích hợp với nàng, như thế mới nổi bật, cũng không biết ăn khớp gì với nàng đây."
Gia Luật Giá Huyên lại nhìn Lục Tiểu Thanh cùng hắc mã liếc mắt một cái, thấy trong mắt hắc mã tràn ngập luống cuống cùng hưng phấn, bốn vó phi như bay chở Lục Tiểu Thanh chạy như điên, không khỏi lắc đầu nói: "Hắc mã này vẫn cuồng vọng như vậy, không cho phép có bất kỳ con ngựa nào chạy ở phía trước nó, aiz, Lục Tiểu Thanh này thật đúng là có mắt nhìn, cư nhiên lại nhìn trúng hắc mã, cũng không biết nàng đã dùng cách gì để thu phục hắc mã vậy."
Xuất Trần lập tức bật cười nói: "Nàng đút cho hắc mã rất nhiều đồ ăn vặt, hắc mã liền cho phép nàng cưỡi, đệ cư nhiên cũng không biết được hắc mã liền chỉ vì một chút đồ ăn vặt đã bán đứngbản thân, thật sự là không phù hợp với tính tình vương trong loài ngựa."
Gia Luật Giá Huyên ồ một tiếng nói: "Thật đúng là nhìn không ra, Lục Tiểu Thanh này còn đúng là một cao thủ thu phục ngựa, hắc mã cao hứng không biết chừng lại giúp nàng tranh được giải nhất cũng nên."
Xuất Trần khẽ cười nói: "Không phải, nàng không mong đến hạng nhất ở cửa này đâu, chỉ mong có thể làm cho hắc mã giảm tốc độ một chút, đừng hất ngã nàng xuống là may mắn lắm rồi."
Gia Luật Giá Huyên nói: "Vậy a, bất quá, xem ra nguyện vọng của nàng không thực hiện được rồi, hắc mã mà đã hưng phấn, nàng không ngã xuống mới chính là vô cùng may mắn đó."
"Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường đã sớm qua bên đó rồi, bọn họ sẽ không để cho nàng bị thương đâu." Xuất Trần nhìn thoáng qua điểm xuất phát chỗ Lục Tiểu Lam đứng, hắn đã cùng Khuynh Tường cưỡi ngựa đi theo phía sau ba người, có hai người này thì yên tâm là người sẽ không bị quăng chết.
Mấy ngàn thước nói là xa nhưng kỳ thật cũng không xa lắm, ba con đều là ngựa tốt nhất được lựa chọn để tham gia thi đấu, đương nhiên phi rất nhanh, chỉ thấy Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ ở phía trước vẫn đang cùng đồng hành chưa kéo được khoảng cách với đối thủ, phía sau chính là hắc mã càng lúc càng tiếp cận hai người, Lục Tiểu Thanh ngồi ở trên lưng ngựa căn bản không nhìn thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể theo tiếng mắng kịch liệt phát ra, mới cảm thấy được sức sống vẫn mạnh mẽ như cũ.
Mắt thấy sắp đến điểm kết thúc, hắc mã hí một tiếng, bốn vó cư nhiên bay lên trời, đương nhiên góc độ tương đối nhỏ, như cơn cuồng phong lao về phía trước, phía trước khoảng cách giữa Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ chỉ hơn nhau có nửa thân ngựa, căn bản không có nhìn Lục Tiểu Thanh đuổi theo ở phía sau, mắt của hai người đều nhìn chằm chằm vào hồng kỳ đang tung bay ở phía trước, hồng kỳ kia được treo trên sợi dây vắt chính giữa đường vạch của điểm kết thúc.
Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ mắt thấy hồng kỳ cách mình càng lúc càng gần, cả hai đều duỗi một tay ra, nghiêng người chuẩn bị tốt tư thế chuẩn bị giật lấy hồng kỳ.
Lục Tiểu Thanh ở phía sau chỉ cảm thấy tay đã ôm cổ ngựa đến cứng hết cả hai tay, ngựa dưới thân vận động rất kịch liệt, chạy băng băng rất chi là hưng phấn, còn mình thật sự là đã váng đầu hoa mắt, đang lúc kinh hồn bạt vía, bỗng nhiên cảm thấy được dưới thân hí vang một tiếng, tiếp theo một cỗ lực lớn từ dưới thân truyền đến, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy hai tay vừa trượt, thân thể bay lên trời rời khỏi yên ngựa, lập tức khuôn mặt tái nhợt, điên cuồng hô: "Ta toi rồi."
Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ ở phía trước mắt thấy mình có thể bắt được hồng kỳ, cả hai đều liều mạng gia tăng tốc độ, hai con ngựa vẫn cùng tiến, khoảng cách vẫn như cũ không giãn ra một khẽ hở, hai tay đồng loạt vươn ra cùng chụp vào hồng kỳ đang tung bay ở phía trước, ngay tại khoảng cách chỉ còn cách hồng kỳ một centimet, hai người đều cảm thấy hưng phấn, nghiêng người định đoạt lấy, không ngờ, trước mắt nhoáng lên một bóng dáng, hồng kỳ đã biến mất không còn tung tích.
Hai người ngẩn ra, phía sau vang lên tiếng ngựa hí, một hắc mã chen vào giữa mà phi qua, vượt qua hai người, phi qua vạch kẻ điểm kết thúc.
Lúc này Lục Tiểu Thanh đang ở giữa không trung, trong lòng chỉ có một ý niệm, kiếp sau, ta nhất định phải làm thịt con ngựa kia, để giải mối hận trong lòng ta.
Nhắm chặt hai mắt lại chờ đợi sự đau đớn như trong dự tính, chờ đợi nửa ngày không thấy có phản ứng gì, đợi thêm một lát nữa vẫn không cảm thấy đau triệt nội tâm như trong dự đoán của mình, Lục Tiểu Thanh không khỏi hé một mắt ra nhìn, nếu vẫn còn ở trong không trung thì chỉ cần nhắm mắt một cái là đã rơi xuống đất rồi chứ.
Đập vào mắt, chỉ thấy Lục Tiểu Lam vẻ mặt lãnh khốc đang nhìn mình, lại nháy mắt thêm mấy cái nữa, vẫn là gương mặt lạnh còn hơn cả đá tảng của Lục Tiểu Lam, Lục Tiểu Thanh lập tức mở choàng hai mắt ra, đánh giá từ trên xuống dưới một chút, thấy mình đang được Lục Tiểu Lam ôm lấy, thử cử động tay chân, Ok, không có bị tổn hại chỗ nào cả, Lục Tiểu Thanh lập tức thở phào một cái, cảm ơn thượng đế đã cho con sống.
Sau khi đã đứng vững, Lục Tiểu Thanh tiện tay liền cho Lục Tiểu Lam một cước, cả giận nói: "Là ai chọn con ngựa kia cho ta? Là muốn hại chết ta phải không?"
Lục Tiểu Lam bốp một phát trả lại cho nàng một chưởng, giọng lạnh lùng: "Là do chính ngươi chọn."
Lục Tiểu Thanh trừng Lục Tiểu Lam, người này có còn biết mình là chủ tử của hắn nữa không vậy, lại có nô lệ dám ra tay đánh chủ tử của mình sao? Đánh đau quá, vuốt vuốt cánh tay phẫn nộ trừng Lục Tiểu Lam n lần, người này quá kiêu ngạo, vả lại mình cũng không đánh lại hắn, rồi sẽ có lúc mình cũng tìm được một người chỉnh đốn lại hắn.
Lập tức nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi cứ chờ đó cho ta, ta đi chỉnh đốn lại con ngựa thối nát kia, rồi sẽ đến giáo huấn ngươi." Vừa nói vừa bừng bừng sát khí đi về phía hắc mã đang đứng ở điểm kết thúc, hắc mã kia vừa thấy Lục Tiểu Thanh đi tới, lập tức giương đầu lên hướng nàng gầm rú hai tiếng, nếu Lục Tiểu Thanh có thể nghe hiểu được tiếng ngựa, nhất định có thể hiểu được hắc mã hiện tại đang vô cùng đắc ý, hưng phấn, còn có tranh công.
Thế nhưng Lục Tiểu Thanh cũng không biết tiếng ngựa, vì thế nàng tiến lên, không nói một lời liền cho hắc mã một cái tát, tiếp theo tay cùng chân xông lên vừa đánh vừa mắng: "Cái tên gia hỏa nhà ngươi, ngươi muốn đem ta ngã chết đúng không, uổng công ta đã đút cho ngươi nhiều thức ăn ngon như vậy, lương tâm của ngươi bị chó gặm rồi, ta đánh chết ngươi đồ khốn khiếp, sau đó sẽ hầm ngươi lên nấu canh uống, tức chết ta, tức chết ta mà."
Hắc mã bị trúng mấy bàn tát cùng mấy cú đá của Lục Tiểu Thanh, lập tức hí dài một tiếng, bốn vó vừa động vụt một tiếng chuồn gấp, để lại một mình Lục Tiểu Thanh đứng ở tại chỗ hờn dỗi. Xoay người đang muốn đi tìm Xuất Trần, dù sao cũng đã biết thua một cửa, không cần phải ở lại quan sát nữa mà làm gì, lại nói hai chân của mình giờ cũng mềm nhũn cả rồi, trái tim vẫn còn đang bị treo lơ lửng chưa có hạ xuống, cần phải tĩnh dưỡng.
Vừa mới xoay người liền thấy Tề Nhã Chỉ vẻ mặt phẫn nộ trừng mình, mà Lưu Dật ở bên cạnh nàng lại là cười bất đắc dĩ cũng đang nhìn mình, lập tức nói: "Nhìn cái gì, có cái gì đẹp mặt đâu mà nhìn, không phải là không biết cưỡi ngựa thôi sao, có cái gì to tát lắm đâu."
Tề Nhã Chỉ nghe Lục Tiểu Thanh nói vậy, lập tức nảy lên một cỗ xúc động muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết cưỡi ngựa, ngươi cho là ta không biết cưỡi ngựa."
Lục Tiểu Thanh nhìn Tề Nhã Chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống mình, không khỏi nhíu mày xoay người, hai bước đi đến bên cạnh Lục Tiểu Lam, người này có võ, tuy rằng không biết cô ta tức giận cái gì, bất quá vạn nhất bùng nổ muốn đánh mình thì phải làm sao, tốt xấu gì cũng phải tìm một ngọn núi để dựa vào mới được.
Đứng ở bên cạnh Lục Tiểu Lam, Lục Tiểu Thanh lập tức đúng lý hợp tình trừng lại Tề Nhã Chỉ, muốn so trừng mắt sao, xem ai sợ ai chứ, nhìn thấy Tề Nhã Chỉ càng lúc càng tức giận, Lục Tiểu Thanh thật sự là không hiểu nổi, mình đã giẫm phải đuôi của cô ta hay sao, cho dù cô ta có thắng cuộc cũng đâu cần phải lộ ra biểu tình như vậy.
Lục Tiểu Lam thấy hai người trừng mắt với nhau, đành phải lên tiếng: "Nhìn xem dưới chân ngươi."
Lục Tiểu Thanh lập tức nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Tiểu Lam, sau đó nhìn xuống dưới chân mình, ơ, là vật gì đó màu đỏ, đang quấn ở trên giày của mình, Lục Tiểu Thanh ngồi xổm xuống, cởi bỏ vải dệt màu đỏ đang thắt nút tại đế giày của mình, đang chuẩn bị tiện tay ném đi, Lục Tiểu Lam kịp lúc mở miệng: "Đó là hồng kỳ đắc thắng."
Vốn đã muốn ném vải đỏ đó đi, lập tức người nào đó như điện giật thu tay lại, Lục Tiểu Thanh khó có thể tin trợn to mắt hỏi: "Thật sao?" Vừa nói vừa lật qua lật lại nhìn vải đỏ trong tay.
Lưu Dật cười bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy."
Lục Tiểu Thanh lập tức miệng há hốc, này, như vậy mà cũng có thể dành được hạng nhất, thì ra là vừa rồi Lục Tiểu Thanh bị hắc mã hất tung, bởi vì hắc mã đang phi điên cuồng về phía trước, phụ trợ cho Tiểu Thanh cũng bay về phía trước, lập tức nhanh hơn một giây so với Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ đang vươn tay ra chụp lấy hồng kỳ, dùng đế giày trực tiếp móc lấy hồng kỳ, người này quả thật là giẫm phải vận cứt chó gì không biết.
Lục Tiểu Thanh lập tức hiểu được nguyên nhân làm cho Tề Nhã Chỉ phẫn nộ, nhìn hạng nhất bị mình đoạt mất nhưng lại là ở dưới phương thức này, có thể không rút kiếm ra là may lắm rồi, thật sự là tu dưỡng tính tình khá tốt.
Lật qua lật lại nhìn hồng kỳ vài lần, mặt trên đã bị mình giẫm bẩn, Lục Tiểu Thanh trên mặt tươi cười càng lúc càng lớn, nửa ngày ha ha cười điên cuồng, một tay vung hồng kỳ, một bên cười hô hố nói: "Như vậy mà cũng được, ha ha ha ha, ta là thiên tài, ta là thiên tài mà." Vừa cầm hồng kỳ vung vẩy quay một vòng, làm cho quần chúng vốn đang trợn mắt há hốc mồm, cũng không nhịn được nữa cười vang, lập tức toàn bộ hội trường vang lên tiếng cười lớn, trong đó còn kèm theo tiếng cổ vũ Lục Tiểu Thanh cố lên cùng tiếng chúc mừng.
Nhị Vương phi đứng ở điểm kết thúc cũng thật sự là nhịn không được nữa, vừa cười vừa cao giọng tuyên bố nói: "Cửa thứ hai, đua ngựa, Lục Tiểu Thanh thắng." Lục Tiểu Thanh ở giữa sân diễu võ dương oai, cười ha ha, lập tức khoa trương, một người cuồng tiếu cư nhiên có thể so sánh với vạn người cười vui.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha......" Lục Tiểu Thanh sau khi ngồi xuống bên cạnh Xuất Trần, nhìn hồng kỳ trong tay, nửa ngày nhịn không được lại cười to thành tiếng, Xuất Trần nhịn không được dùng sức vỗ vỗ vai Lục Tiểu Thanh, khó nén tươi cười nói: "Đừng cười nữa, đã cười một canh giờ rồi đấy."
Nghe Xuất Trần nói thế, Lục Tiểu Thanh lập tức tựa vào trên vai Xuất Trần cười ha ha nói: "Ta thật sự là không nhịn được, chuyện như vậy mà ta cũng gặp được, xem ra trời phù hộ ta rồi."
Xuất Trần đưa cho Lục Tiểu Thanh một quả táo, cười nói: "Ta cũng không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại có thể dành được chiến thắng ở cửa thứ hai này, vận khí như vây, ta không biết nên nói là tốt hay là không tốt nữa đây. Đừng cười nữa, buổi chiều hôm nay còn phải so kiếm, ta nhưng rất mong chờ ngươi sẽ lại cho ta kinh hỉ gì nữa đây ta."
Lục Tiểu Thanh vừa cười vừa ăn quả táo, hai cuộc tranh tài diễn ra buổi sáng đã kết thúc, bởi vì chỉ có ba người thi đấu, cho nên buổi chiều cũng sắp xếp một cuộc tỷ thí, chính là cửa thứ ba: so kiếm, ba người không thể phân thành tổ để thi đấu được, vì thế đặt ra quy củ chính là cả ba người cùng đồng thời vào sân, ai bị đánh rơi kiếm trước thì sẽ đứng ở vị trí cuối cùng, đến cuối cùng ai vẫn còn kiếm ở trên tay, thì người đó thắng, tỷ thí chỉ so cao thấp, không cho phép đả thương người, nếu làm trái với quy định chính là đã thua.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.