Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 108: Vô Diễm chết cũng không hối




Ban đêm gió lạnh thổi phiêu đãng ở trên không trung, cùng với một tiếng không oán không hối đầy khí phách kia, ánh trăng trên bầu trời vẫn sáng trong như cũ, mang theo ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi khắp mặt đất, đêm càng lúc càng tĩnh lặng, không biết người ở phương xa có cùng tâm sự với người nơi đây hay không.
Kinh thành, trong Tấn vương phủ.
Thiên Vũ nhìn Vô Diễm yên lặng không nói gì nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, toàn thân phát ra vẻ lãnh khốc còn hơn với cả trước kia, làm cho không khí xung quanh trở nên áp lực, Thiên Vũ đi đến bên cạnh Vô Diễm, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: "Thế nào, có tin tức gì không?" Nửa ngày không thấy Vô Diễm trả lời, Thiên Vũ cũng biết mình đã hỏi thừa, nếu có tin tức, người trước mắt sao có thể có bộ dáng như thế này được.
Thở dài một hơi, Thiên Vũ vỗ vỗ bả vai Vô Diễm nói: "Đừng để mình mệt mỏi, huynh nếu ngã xuống thì sẽ không còn có ai có thể giao đấu với Hà Gian vương."
Vô Diễm chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy dung nhan của chàng không thể nói rõ là tiều tụy, chính là trong đôi mắt sáng lấp lánh trong trẻo lạnh lùng như vì tinh tú trên bầu trời kia, đã không còn thần thái như ngày xưa, hai mắt vằn những tia máu, ánh mắt vốn là lạnh nhạt giờ lại biến thành vừa âm ngoan vừa sắc bén, nhiệt độ xung quanh chàng trong nháy mắt giảm xuống thấp nhất là năm đến sáu độ.
Vô Diễm nhìn thoáng qua Thiên Vũ nói: "Ta biết, trong lòng ta đều biết trạng thái hiện tại của mình là gì."
Thiên Vũ thấy Vô Diễm xoay người đi ra ngoài, cũng lắc đầu đi theo ra bên ngoài: "Trong lòng huynh đều biết, đệ chỉ sợ trong lòng huynh không có cân nhắc, huynh đã bao đêm không ngủ, chỉ vì muốn tìm thấy Tiểu Thanh trước Hà Gian vương, huynh mấy ngày nay có khi nào dừng lại để nghỉ ngơi đâu."
Vô Diễm đưa lưng về phía Thiên Vũ không nói gì, Thiên Vũ thấy Vô Diễm không nói lời nào, liền nói tiếp: "Chính huynh cũng biết việc tìm kiếm Tiểu Thanh không phải chỉ trong chốc lát là có thể tìm thấy, không phải là huynh không biết huynh càng cố gắng tìm kiếm thì Tiểu Thanh cũng không thể sẽ đột nhiên nhảy ra được, Đại Đường này quá rộng lớn, chỗ nào cũng có nơi thích hợp để lưu đày, không nên quá gấp gáp nóng nảy như vậy, chỉ sợ như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến sức phán đoán cùng phân tích của huynh."
Vô Diễm dừng lại ở giữa sân: "Ta có thể không gấp được sao? Nàng là Thanh Nhi."
Một câu nàng là Thanh Nhi lập tức đã ngăn chặn được cái miệng của Thiên Vũ, đúng vậy, đó là người quan trọng nhất trong lòng Vô Diễm, là người mà chàng một lòng một dạ vì nàng suy nghĩ, mất tích lâu như vậy, Vô Diễm có thể không sốt ruột sao? Không nói Vô Diễm, ngay cả mình tâm cũng loạn như ma, hận không thể trực tiếp cầu phụ hoàng hạ lệnh, tìm kiếm toàn bộ khắp khu vực ranh giới với Đại Đường, nếu không còn có một chút lý trí, chỉ sợ thật sự là mình đã làm như vậy.
Nhìn thoáng qua Vô Diễm đứng thẳng người ở trước mặt, tấm lưng kia vẫn cương nghị như trước, vẫn rộng rãi, rất lạnh lùng, nhưng hiện tại lại hơn thêm một phần sát khí, sát khí rất đậm, đậm đến nỗi ngay cả người trì độn cũng đều cảm giác được, lần này Vô Diễm thật sự tức giận rồi.
Thiên Vũ không khỏi sờ sờ mũi, nói: "Cho dù nàng là Tiểu Thanh, huynh càng sốt ruột thì lại càng dễ dàng rơi vào ma chướng, phải biết rằng đối thủ của chúng ta là Hà Gian vương, thế lực của hắn không phải chúng ta nói động là có thể động tới, cũng không phải muốn tìm thấy Tiểu Thanh trước hắn là có thể tìm được trước hắn, huynh nếu cứ còn tiếp tục như vậy nữa, thân thể của huynh sẽ không theo kịp suy nghĩ trong đầu đâu."
Vô Diễm không để ý tới Thiên Vũ nói: "Đừng lải nhải giống như một cụ già vậy."
Thiên Vũ cười khổ nói: "Nếu không phải nhìn không được nữa, huynh nghĩ rằng đệ lại muốn nói nhiều như thế với huynh hay sao, mấy ngày nay huynh không có ở vương phủ của mình, mà ở trong phủ của đệ để thu thập tin tức, bố trí phương án, hiện trạng của huynh hiện tại ra sao, đệ chỉ sợ người trong phủ này còn hiểu rõ hơn huynh ấy chứ. Chớ quên huynh không thể ngã xuống, Tiểu Thanh còn chờ huynh đi cứu."
Vô Diễm hai tay chắp sau lưng, nghe vậy gắt gao nắm chặt thành quyền, nửa ngày khàn khàn giọng nói: "Chính là bởi vì ta biết điểm này, cho nên ta càng không thể yên lòng, cả ta và đệ đều biết rõ Hà Gian vương là nhân vật như thế nào, hoàn cảnh hiện tại của Thanh Nhi không biết có bao nhiêu ác liệt, chỉ cần nghĩ đến đó là ta đã muốn xẻ Hà Gian vương ra làm đôi, còn cả cái tên Lý Quân Hiên chết tiệt kia nữa chứ."
Thiên Vũ thấy trên mặt Vô Diễm không có chút thay đổi gì, vẫn là sự yên ả trước gió bão, ngày đó sau khi biết tin Tiểu Thanh bị người của Hà Gian vương mang đi, thần thái của Vô Diễm lúc đó quả thật rất giống như quỷ Dạ Xoa đến từ địa ngục, âm trầm khủng bố đến dọa người, lúc mình sốt ruột đòi đi Giang Nam ngay lập tức, thì trái lại Vô Diễm lại thốt ra một câu: "Không cần đi, đi cũng chỉ vô ích thôi, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn để làm."
Sau khi bình tĩnh lại mới biết được là Vô Diễm vì Tiểu Thanh mà làm biết bao nhiêu chuyện, thông qua người do cái tên Tiết Khánh kia cử đến báo cáo, mới biết mình đi đến Giang Nam cũng là mất công vô ích, lập tức bố trí người đi tìm, đi thăm dò, đi cứu, không bằng chính mình suy nghĩ cẩn thận vẫn hơn, Vô Diễm sớm đã hạ lệnh xuống dưới rồi.
Thiên Vũ nhìn Vô Diễm nói: "Có một chuyện đệ vẫn không hiểu, nếu biết là Hà Gian vương giở trò quỷ, chúng ta vì sao không đi Giang Nam, đi đến đó không phải là càng có thể tìm được dấu vết để lại hay sao."
Vô Diễm nắm chặt tay thành quyền: "Thứ nhất, đi Giang Nam tin tức chúng ta có được chưa chắc đã nhiều hơn so với chúng ta ở kinh thành, chỉ sợ sẽ còn ít hơn; thứ hai, ở trên địa bàn của Hà Gian vương, đệ cho rằng chúng ta có thể làm được gì đây? Có thể kềm chế được hắn hay sao? Thứ ba, nếu đi Giang Nam, ta chỉ sợ việc ta làm trước tiên chính là đánh chết cái tên Lý Quân Hiên vô liêm sỉ kia."
Thiên Vũ trầm mặc một chút, tinh tế suy tư tự nhiên hiểu được trọng điểm trong đó, kinh thành là địa bàn của bọn họ, ở trong này có thể có được tin tức có lợi nhất, Giang Nam chính là địa bàn của Hà Gian vương, mọi chuyện đều thoát không khỏi lòng bàn tay của hắn, bỏ dài dùng ngắn thật sự không phải là biện pháp sáng suốt, về phần Lý Quân Hiên, tuy rằng là bạn tốt, nhưng là chính mình cũng nhịn không được muốn đánh hắn một trận, đã đem người phó thác lại cho hắn, hắn liền phúc đáp cho mình như thế này đây, dựa vào sự để ý của Vô Diễm đối với Tiểu Thanh, quả thực nếu đi Giang Nam mà không đánh chết Quân Hiên không biết một chút võ công kia mới là lạ.
Không khỏi gật đầu nói: "Nói cũng đúng, quả thật là rất muốn đánh người kia một trận, bằng không sẽ ghi nhớ mãi. Cho nên huynh mới để cho Nguyên Phong mang thư đi đồng thời đánh cho hắn một trận sao?"
Vô Diễm hừ lạnh nói: "Không phải, đó là do Nguyên Phong cực kỳ tức giận, chính mình đánh, chứ không phải ta bảo Nguyên Phong ra tay, không đánh hắn gần chết, ta không tha cho hắn. Từ lúc biết chuyện làm ăn muối lậu kia, ta chỉ biết hắn rất sủng Thanh Nhi, sủng đến mức đã quên uy hiếp ở phía sau, đã quên chính mình là một Quận vương, sống bình yên ở Giang Nam lâu rồi đã làm cho hắn buông lỏng mình, một chút khôn khéo của bao năm lăn lộn trên thương trường cũng không có."
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Vốn Quân Hiên am hiểu mưu lược, việc này ngày xưa liếc mắt một cái là huynh ấy có thể nhìn ra được ngay, lần này cư nhiên lại do mình tạo ra, quả thật là làm Vương gia yên ổn đã lâu, huynh lần này cũng là cố ý làm cho huynh ấy chịu chút đau khổ đúng không? Để cho huynh ấy phải ăn năn, tự dằn vặt bản thân hai tháng."
Vô Diễm gương mặt vẫn lạnh lùng, nói: "Ta nếu không phải là nể mặt Thanh Nhi, thì ta đã để cho hắn tự chìm xuống rồi, một nam nhân khi đã ngã lòng, sẽ không nghĩ ra được biện pháp để giải quyết vấn đề cùng nguy hiểm, chỉ biết khốn khổ, tinh thần sa sút, đây được tính là gì? Uổng công ta đã xem trọng hắn, hắn chẳng lẽ không biết hắn bên này tinh thần sa sút, Thanh Nhi bên kia không phải trải qua khổ sở như hắn hay sao, thật sự là hồ đồ."
Thiên Vũ gật gật đầu nói: "Chỉ sợ là Quân Hiên chưa từng có trải qua những chuyện như thế này, Quân Hiên vẫn còn quá trẻ tuổi, bất quá cũng may là đã được huynh giáo huấn thông suốt, lập tức đã bừng tỉnh."
Vô Diễm lạnh lùng nói: "Hắn nếu không tỉnh lại, như vậy trước khi tìm thấy Thanh Nhi, ta không ngại đem hắn giải quyết, làm cho hắn phải đi cưới Kim Sơn công chúa, để Thanh Nhi đi theo một người luôn phải chịu ấm ức như vậy, ta thật sự là không yên lòng, người chỉ biết gây chuyện lại không biết giải quyết ra sao, người như vậy không xứng với Thanh Nhi."
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Cũng may vẫn là một người biết tiến biết lùi, vấp ngã cũng có thể lập tức đứng lên, một lần nữa tranh đấu, Quân Hiên như vậy mới là người trong kí ức của đệ, có thể mưu mô có thể đoạn tuyệt."
Vô Diễm hừ một tiếng không nói gì, Thiên Vũ thấy Vô Diễm thần sắc mệt mỏi, tuy rằng chỉ là cảm giác trong nháy mắt, nhưng là tuyệt đối không thể thoát khỏi ánh mắt của chàng, không khỏi nói: "Vô Diễm, vẫn nên nghe theo lời đệ đi, huynh nên đi nghỉ ngơi đi."
Vô Diễm trầm mặc một lát gằn từng chữ một: "Ta muốn đối phó là Hà Gian vương, muốn tìm thấy Thanh Nhi trước hắn, đây...... là chuyện rất khó."
Thiên Vũ trầm mặc một chút nói: "Hà Gian vương là người có công ngang với phụ hoàng, đệ tự nhiên biết hắn đối đãi với người của hắn bất lợi như thế nào, xuống tay ngoan độc ra sao, cũng chính vì điểm này, đệ mới muốn huynh phải chú ý đến thân thể của mình, huynh cũng biết đó đệ tuy rằng cũng như huynh rất lo lắng cho Tiểu Thanh, nhưng là đệ thật sự không có nhiều năng lực để có thể cùng Hà Gian vương đối kháng, đệ chỉ có thể ở một bên trợ giúp cho huynh, cho nên đệ mới khuyên huynh, huynh chính là cây đại thụ để cho Tiểu Thanh dựa vào, vì thế huynh không được đổ gục."
Nhìn Vô Diễm không nói gì, Thiên Vũ tiếp tục nói: "Đệ hiểu được cảm xúc hiện tại của huynh, nhưng là đệ càng hiểu được tình huống hiện tại mà chúng ta phải đối mặt, Hà Gian vương đã đến kinh thành vì Quân Hiên cầu hôn, mà thư Quân Hiên muốn chúng ta hỗ trợ cũng đã được gửi tới đây, dưới tình huống như vậy, chúng ta nên giúp Quân Hiên, Hà Gian vương cho dù trước kia không có hạ độc thủ với Tiểu Thanh, nhưng là hiện tại xem Quân Hiên kiên quyết như thế, với hiểu biết của đệ về huynh ấy, nhất định sẽ kết thúc tất cả hy vọng của Quân Hiên, lúc đó Tiểu Thanh sẽ càng nguy hiểm.
Muốn tìm được Tiểu Thanh trước Hà Gian vương, không cần đệ nói, trong lòng huynh cũng hiểu được là khó khăn lớn đến mức nào, có thể ở dưới tình huống như vậy, chống đỡ chu toàn với Hà Gian vương không phải đệ mà cũng không phải là Quân Hiên, mà chỉ có huynh, chỉ có bộ binh trong tay huynh, chỉ có mật thám bộ binh mới có thể cùng người của Hà Gian vương phân cao thấp.
Huống chi huynh đã từng cùng Hà Gian vương sóng vai chinh chiến sát tràng, mưu mô cùng thủ đoạn của hắn, huynh khẳng định hiểu rõ hơn so với đệ cùng Quân Hiên, hắn có hành động gì huynh đoán chuẩn hơn so với chúng ta, mà người của bộ binh chỉ có huynh mới có thể điều động được, nếu huynh gục ngã, vậy thì đệ đành phải chuẩn bị nhặt xác Tiểu Thanh vậy."
Vô Diễm lập tức quát: "Không được nói lung tung."
Thiên Vũ thấy Vô Diễm sắc mặt thay đổi mấy lần, sau lại nói với mình: "Thật xin lỗi, ta không phải là tìm đệ để phát tiết đâu, nhưng là trong lòng ta rất loạn, cứ mỗi khi nhắm mắt lại, đều hiện lên hình ảnh Thanh Nhi gặp nạn, ta thật sự ngủ không được, càng...... không dám ngủ."
Thiên Vũ thở dài một hơi nói: "Chữ tình làm tổn thương người, một khi rơi xuống, thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được, chưa từng nghĩ tới một người có tính cách lãnh ngạo như huynh, cũng sẽ có một ngày như vậy, đệ vẫn nghĩ anh hùng khó qua ải mỹ nhân bất quá chỉ là một câu nói đùa, mà căn bản hoàng gia không có khả năng có một người như vậy, cho dù có người như vậy cũng tuyệt đối không phải là huynh, không nghĩ tới người lãnh khốc vô tình nhất ở trong mắt đệ, lại là người đa tình nhất."
Vô Diễm chậm rãi lắc đầu nói: "Ta không phải đa tình, ta từ nhỏ đã là một người vô tình, chinh chiến sát tràng giết người như ngóe, cho dù là một đứa trẻ mới mười ba tuổi, ta xuống tay cũng chưa từng nhăn mặt nhăn mày, phụ mẫu huynh đệ chí thân, ta cũng hiểu được họ chỉ là thân nhân mà thôi, không thể ảnh hưởng quá lớn đến cảm xúc của ta, ta nghĩ ta chính là người trời sinh ra đã vô tâm."
Thiên Vũ thấy Vô Diễm dừng một chút không có nói tiếp, không khỏi cũng không lên tiếng, chờ Vô Diễm nói hết, nửa ngày Vô Diễm mới sâu kín mở miệng nói: "Từ khi gặp gỡ Thanh Nhi, rất kỳ quái là ta luôn cảm thấy không thích hợp với nàng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng liền cảm thấy rất tức giận, không biết vì sao mình lại cảm thấy rất tức giận, nhưng là trong lòng cũng rất vui mừng, cảm xúc dao động khó nói nên lời. Ngay lúc đó ta rất giật mình, cho nên ném nàng đi, theo đệ hồi kinh, ta không biết đó là nỗi lòng như thế nào nữa.
Sau lại bị đệ phái đi tìm nàng trở về, dọc theo đường đi cùng nàng ở chung một chỗ, nàng luôn có thể dễ dàng khơi mào tính tình của ta, luôn chống đối ta, ta nói hướng đông nàng muốn đi hướng tây, ta nói đi hướng tây nàng muốn đi hướng đông, đồng thời khi ta càng ngày càng tức giận thì trong lòng lại càng lúc càng để ý đến một người như vậy, ta biết ta đã thích nàng.
Ta chưa từng có nghĩ tới ta cũng sẽ có một ngày thích một người, cho nên ta không chút do dự đem Thanh Nhi mang về vương phủ, ta nghĩ đem nàng ở lại bên cạnh ta. Ta nghĩ làm cho nàng thích ta, giống như ta thích nàng, không phải bề ngoài, không phải thân phận, mà chính là con người.
Nhưng là nàng lại nói cho ta biết nàng không muốn làm sườn phi của ta, không muốn cùng một nữ nhân khác chia sẻ một nam nhân, yêu chỉ được dành cho một người, tình cũng chỉ dành cho một người, không thể chia sẻ. Khi nàng rời đi, ta nhìn theo bóng dáng nàng dứt khoát rời đi, trái tim của ta kịch liệt run rẩy, một khắc đó ta mới biết được, thì ra ta cũng là người có tình như vậy."
Thiên Vũ thấy Vô Diễm trên mặt chợt lóe qua một tia ôn nhu, không khỏi nhẹ giọng nói: "Vậy huynh vì sao không tranh thủ cơ hội này? Hôm nay giúp Quân Hiên, ngày sau có lẽ huynh sẽ phải chứng kiến cảnh Tiểu Thanh ở cùng một chỗ với Quân Hiên, huynh chẳng lẽ buông tay như vậy sao?"
Vô Diễm ngẩng đầu nhìn về phương xa, chậm rãi nói: "Hiện tại ta không có tư cách để tranh giành, nếu Thanh Nhi cảm thấy Quân Hiên là hạnh phúc của nàng, như vậy ta cũng không ngại thành toàn cho nàng, những chuyện nàng muốn ta nhất định sẽ giúp nàng làm được."
Thiên Vũ khẽ thở dài một hơi nói: "Vô Diễm, tội gì phải tự làm khổ mình như thế, huynh nếu thật sự yêu Tiểu Thanh, chuyện khó xử như thế cứ để cho đệ làm cho."
Vô Diễm lắc đầu nói: "Không, gả cho ta có thể là vinh quang của nàng cũng có thể là bi ai của nàng, ta không thể vì một nữ nhân, mà hủy đi một nữ nhân khác, tuy rằng ta không thương nàng, nhưng là nàng là thê tử của ta, ta không thể nhẫn tâm tuyệt tình như thế được, như vậy ta mới không đủ tư cách đi nói từ yêu với Thanh Nhi."
Thiên Vũ nhíu mày nói: "Vậy huynh tính làm sao bây giờ? Đệ xem ra Tiểu Thanh cũng có một chút thích huynh, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hay sao?"
Vô Diễm thu hồi ánh mắt nhìn xa xa, quay đầu nhìn Thiên Vũ nói: "Ở ánh mắt đầu tiên nhận định mình đã thương người đó, ta làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế được."
Thiên Vũ thấy Vô Diễm không có nói tiếp, cũng không có hỏi lại, hai người trầm mặc một lát sau Thiên Vũ nói: "Chuyện của Quân Hiên phải xử lý như thế nào đây?"
Vô Diễm khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, trầm ngâm một lát nói: "Thực lực hiện tại của Quân Hiên không thể liều mạng chống đối lại phụ vương hắn được, căn bản Quân Hiên vẫn không có năng lực để tự bảo vệ mình, ta bảo Tiết Khánh âm thầm trông nom hắn, tuy rằng Hà Gian vương sẽ không làm ra chuyện gì với con của mình, bất quá ta cũng không thể để cho hắn bị thương tổn được. Về phần Kim Sơn công chúa ta cũng đã lên kế hoạch tốt cả rồi, chỉ cần đệ phối hợp thì sẽ không có vấn đề gì."
Thiên Vũ gật gật đầu nói: "Nếu vậy thì tốt rồi, chỉ lo Hà Gian vương là người túc trí đa mưu, chúng ta phải đi từng bước một, cẩn thận đề phòng hắn."
Vô Diễm ừm một tiếng nói: "Điểm ấy Quân Hiên cũng có nói qua, bất quá Hà Gian vương đã quên, hắn chỉ là Vương của phiên trấn, ở Giang Nam hắn có thể một tay che trời, nhưng ở kinh thành chưa chắc đã là nơi để cho hắn tùy tiện lên tiếng, phiên trấn lớn mạnh chính là đại kị của hoàng gia, thân phận Hà Gian vương của hắn đủ cao, cho dù Hoàng Thượng không thèm để ý, cũng có thể khắc chế được một chút, ta nghĩ có rất nhiều người có cùng chung ý tưởng này."
Thiên Vũ lập tức cười nói: "Thật là ngoan độc, điểm này nhưng cũng là đã đánh vào tử huyệt của hắn."
Vô Diễm lạnh lùng cười nói: "Có trách thì trách hắn, hắn đã ra tay với người mà ta để ý, thì cũng đừng trách ta vô tình."
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Huynh so với Quân Hiên ác liệt hơn nhiều, nếu một gậy này thật sự đánh ra, chỉ sợ Hà Gian vương sẽ phải lui về Giang Nam an dưỡng tuổi già mất."
Vô Diễm lạnh giọng nói: "Quân Hiên là do còn bận tâm đến Hà Gian vương là phụ vương của hắn, ta cũng không có nhiều bận tâm như vậy, trên triều đình có tam công cửu khanh (1), có ai mà không phải là người đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn với Hoàng Thượng chứ, nhưng không có một ai được nở mày nở mặt như Hà Gian vương, công trạng ngạo mạn thiên hạ, đất phong trải dài khắp thiên hạ, còn ngoại lệ được phong làm vương, ngay cả con cái cũng có vị trí cao nhất so với bạn bè đồng trang lứa, vinh sủng cao như vậy, hắn nếu còn không biết chừng mực, như vậy tự nhiên sẽ có người khiến hắn phải cảm thấy như vậy là thỏa mãn rồi."
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Muốn nói địa vị cao nhất so với bạn bè cùng trang lứa, quả thật là Quân Hiên, nhưng là vị trí tôn quý nhất lại là huynh, tuy rằng đều là Quận vương, nhưng đãi ngộ của huynh không kém Thân vương, hoặc có thể nói là ngay cả Thân Vương cũng không có đặc quyền của huynh, một ngày vẫn còn huynh, Quân Hiên cho dù có ngồi ở vị trí cao đến đâu cũng không vượt được huynh.
Lại nói, ai chẳng biết huynh chính là hậu bối mà thế hệ tam công cửu khanh trước yêu thích nhất, trẻ tuổi, công trạng cao ngất, lại có tài năng, nhưng lại không ham mê quyền vị, là nhân tài tốt nhất phụ trợ cho bậc đế vương kế nhiệm, hơn nữa lại cũng không có qua lại với hoàng thân quốc thích, lại qua lại thân thiết cùng với một thân vương không có tài cán gì như ta, những điều này làm cho phụ hoàng khen huynh không dứt miệng, ở trong khinh thành những hoàng tử như chúng ta đều bị xếp sau huynh, huynh nếu đứng ở trước mặt những công thần chỉ điểm vài câu, việc này tùy tùy tiện tiện cũng thành."
Vô Diễm thản nhiên cười nói: "Không cần ta mở miệng, việc này tự nhiên sẽ có người đi làm."
Thiên Vũ khoa trương thở dài nói: "Vô Diễm, đệ không phải là ngày một ngày hai quen biết với huynh, bất quá bây giờ đệ mới nhìn rõ huynh, huynh không chỉ có là con hổ, mà còn là con sói, cao ngạo, hung tàn, giảo hoạt, một khi đã làm cho huynh phải để lộ ra móng vuốt, thì chính là lúc đối thủ của huynh phải đi vào chỗ chết. Trách không được Thất thúc thúc đem toàn bộ Kinh vương phủ giao lại cho huynh làm chủ, bản thân thì lại chạy đến mảnh đất được phong để tiêu dao, ban đầu đệ vẫn không hiểu nổi làm phụ thân như thế nào lại còn không làm gì được con, hiện tại đệ đã hiểu được, phụ thân là cừu, sao có thể quản nổi con là hổ đây."
Vô Diễm ném cho Thiên Vũ một cái liếc mắt nói: "Cừu có thể sinh ra hổ sao?"
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Nhưng sự thật đúng là như vậy, khắp kinh thành ai mà chẳng biết Kình Quận Vương làm chủ Kinh vương phủ, ngay cả phụ hoàng đệ cũng đều giễu cợt Thất thúc thúc, nói ông làm phụ vương còn phải nghe theo lời con mình, thật sự là rất uất ức, Thất thúc thúc còn vui cười hớn hở nói có được một người con như vậy, thật sự là đã giúp ông giảm được không ít gánh nặng ở trong lòng, nghe con cũng không có gì là không tốt."
Vô Diễm khẽ cười cười nói: "Tính tình của phụ vương ta rất tốt."
Thiên Vũ gật gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu để cho Thất thúc thúc biết con của mình cư nhiên lại vặn ngã Hà Gian vương quyền khuynh cả một vùng Giang Nam, không biết có phải hay không sẽ khen một tiếng: đứa con này thật giỏi giang." Vừa nói vừa mỉm cười.
Vô Diễm nhíu mày nói: "Muốn vặn ngã Hà Gian vương cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, ta chẳng qua chỉ là muốn cảnh tỉnh hắn, làm cho hắn biết hắn không cần kiêu ngạo như vậy, biết rõ là người bên cạnh đệ mà cũng dám ra tay, hắn rất không đem đệ và ta đặt ở trong mắt, như vậy ta liền nói cho hắn, thiên hạ này không tới phiên hắn kiêu ngạo."
Thiên Vũ vốn muốn trêu chọc cho Vô Diễm vui vẻ, cho nên mới chuyển đề tài như vậy, muốn nói câu chuyện thoải mái một chút, bất quá xem ra không có tác dụng gì rồi, Vô Diễm luôn luôn đặt chuyện của Tiểu Thanh ở trong lòng, không có gì có thể quan trọng bằng chuyện của nàng, lập tức đành phải gật gật đầu nói: "Chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, bất quá mấu chốt nhất là một khi đã làm như vậy, Quân Hiên tuy rằng là không phải thú thê tử, nhưng Tiểu Thanh chắc chắn sẽ nguy hiểm."
Vô Diễm trầm mặc nửa ngày nói: "Phải làm, ta không muốn Thanh Nhi lại một lần nữa bởi vì chuyện như vậy mà không thể có được hạnh phúc, tuy rằng nguy hiểm, nhưng là ta không muốn đến lúc Thanh Nhi trở về sẽ phải thất vọng, thống khổ."
Thiên Vũ nhíu mày nói: "Huynh làm tất cả vẫn đều là vì nàng mà suy nghĩ."
Vô Diễm nhẹ giọng nói: "Thiên Vũ, đệ không biết được có một người để cho ta nhớ, để cho ta yêu, để cho ta chờ, để cho ta tưởng niệm, là một chuyện hạnh phúc đến thế nào đâu, đời này có một người có thể ở trong lòng ta mọc rễ nẩy mầm, là ông trời đã chiếu cố ta rồi."
Thiên Vũ không khỏi nhẹ nhàng thì thầm: "Là như vậy sao? Có một người cho ta nhớ, cho ta yêu, đây là hạnh phúc sao? Vô Diễm, đệ lại không biết được rằng yêu cầu của huynh lại đơn giản như thế."
Vô Diễm ôn nhu cười nói: "Đơn giản sao? Có thể tìm được một người như vậy nhưng là rất khó khăn, không biết phải tu mấy đời thì kiếp này mới có thể gặp được nàng."
Thiên Vũ thấy Vô Diễm toát ra ôn nhu, bèn cười nói: "Vô Diễm, lần này tìm được Tiểu Thanh, liền giữ nàng ở lại kinh thành đi, ở trong này tuy rằng là nơi quyền lợi cùng thế lực vô cùng hỗn loạn, nhưng cũng là nơi an toàn nhất, thế lực của huynh ở kinh thành là lớn nhất, một khi ra khỏi kinh thành cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng cho dù là nhỏ nhất."
Vô Diễm mỉm cười nói: "Đệ cho rằng Thanh Nhi sẽ ngẩn ngơ mà sống ở một chỗ sao? Nàng muốn bay, nàng muốn ngao du khắp thiên hạ như cánh chim ưng bay liệng trên bầu trời, bay lượn ở trên vạn trượng trời cao, mà không phải giống một con cừu, chỉ sống ở trên một mảnh cỏ cả đời, chúng ta không nên cắt đứt đôi cánh của nàng, nàng muốn bay cứ để cho nàng bay."
Thiên Vũ tưởng tượng đến bộ dáng Tiểu Thanh cười tinh quái, không khỏi cười nói: "Nhưng là rất nguy hiểm, với tính tình của nàng, cùng phát sinh chuyện này của Quân Hiên, muốn cho nàng cứ tiếp tục vô ưu vô lo không có một chút phòng bị nào như vậy, sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề lớn."
Vô Diễm ngẩng đầu hít sâu một hơi nói: "Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ bảo vệ nàng, ta sẽ không cho phép chuyện lần này lại phát sinh một lần nữa, nếu ai lại động vào nàng, ta tuyệt đối sẽ làm cho hắn sống không bằng chết."
Thiên Vũ nhìn Vô Diễm nói: "Vô Diễm, huynh nói đệ cùng Quân Hiên sủng nàng, kỳ thật người sủng nàng nhất chính là huynh, vì nàng huynh có thể làm tất cả, thậm chí là chống lại Hà Gian vương, huynh cũng không sợ nguy hiểm gì, Quân Hiên là con của Hà Gian vương, dù nói thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng là người một nhà, cho dù Quân Hiên tiếp tục tranh cãi gây náo loạn, thì cũng chỉ là chuyện giữa hai cha con bọn họ, mà huynh nếu đối phó Hà Gian vương, vậy không phải là việc nhỏ, thắng bại sẽ liên quan đến rất nhiều người, huynh hiểu rõ sự lợi hại trong đó hơn đệ, nhưng là huynh vẫn là vì an toàn của Tiểu Thanh mà chống lại Hà Gian Vương.
Người yêu nàng nhất cũng chính là huynh, sự phẫn nộ, ưu thương, lo âu của huynh mấy ngày nay, cho dù huynh có che giấu tốt đến đâu, đệ cũng có thể nhìn ra, huynh thật sự đã đem Tiểu Thanh đặt quá sâu vào trong lòng mình rồi, đặt sâu tới mức tất cả đều vì nàng mà suy nghĩ, đặt sâu đến mức trong đầu lúc nào cũng chỉ có nàng, trong lòng sợ là có thể vì nàng mà chết ý chứ."
Vô Diễm nghe Thiên Vũ nói vậy, trong đôi mắt lóe lên tia phức tạp mà không một ai có thể hiểu được, Thiên Vũ thở dài nói: "Vô Diễm, huynh dùng phương thức riêng của mình để yêu Tiểu Thanh, không yêu cầu xa vời nàng đáp trả lại tình cảm của mình, cho dù không được nhìn thấy nàng, nhưng chỉ cần biết nàng sống rất tốt là huynh đã cảm thấy vui vẻ rồi, Vô Diễm, huynh từ bao giờ lại trở lên ngốc đến mức này, ngốc như vậy, si mê như vậy, huynh thật sự làm cho đệ không biết phải nói như thế nào mới tốt đây."
Vô Diễm trầm mặc nửa ngày chậm rãi nói: "Việc ta làm chỉ là do ta muốn làm, không muốn để cho Thanh Nhi biết, cũng không nguyện ý để cho Thanh Nhi biết, ta không muốn những việc mà ta làm vì nàng sẽ cản trở tâm ý của nàng, mê hoặc quyết định của nàng, yêu nàng là sẽ để cho nàng không có nỗi buồn phiền ở phía sau, cứ mặc sức vui cười, mặc sức quậy, mặc sức yêu."
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Vô Diễm, huynh đó, tựa như một người vô tâm, một khi đã yêu cư nhiên lại có thể làm được như thế này, Vô Diễm, phần cuồng dại này của huynh có thể kham nổi với đất trời, sánh cùng nhật nguyệt."
Vô Diễm trong mắt tràn ngập nồng đậm yêu thương, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ: "Bởi vì yêu nàng cho nên mới để cho nàng giương cánh bay cao, bởi vì yêu nàng cho nên chết cũng không hối."
**********
[1] tam công cửu khanh: ba quan công chín quan khanh. Tam công là 3 chức quan đầu triều, gồm:
1. Thừa tướng: tổng quản chính vụ, giúp hoàng đế cai trị dân, nắm thu chi của nhà nước, quản lý các công trình công cộng.
2. Thái úy: phụ trách về quân sự.
3. Ngự sử đại phu: nắm giữ văn thư và giám sát các quan.
Cửu khanh gồm 9 vị quan phụ trách các công việc khác nhau như:
1.Lang trung lệnh: quản lý túc vệ thị tòng, thủ vệ cung điện trắc môn
2. Vệ uý: quản lý cung môn, bảo vệ các đồn lính
3. Thái phó: phụ trách việc hoàng đế sử dụng ngựa và mã chính toàn quốc
4. Đình úy: chưởng quản hình sự và thẩm phán
5. Điển khách: phụ trách tiếp đãi các dân tộc ít người quy phục về với triều đình và đối ngoại
6. Trị túc nội sử: coi về thuế má, kho tiền và sự thu nhập quốc gia
7. Tổng chính: coi sóc tiền tài trong hoàng tộc và đồ đạc trong thất
8. Thiếu phủ: phụ trách sự việc trong cung đình
9. Phụng thường: phụ trách chế độ lễ nghi và cúng tế.
=== ===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.