Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 116: Người tới thần bí




Cây đuốc chỉ còn cách mặt dòng nước đen đó có nửa thước, nếu một đốm lửa nhỏ hạ xuống thôi, thì hậu quả không thể lường được, Lục Tiểu Thanh mặt trắng bệch liên tục hét lên: "Tránh xa lửa khỏi chỗ đó, tránh xa lửa khỏi chỗ đó." Bởi vì ở tại đầu gió, mấy người cầm đuốc kia không có nghe thấy rõ Lục Tiểu Thanh đang nói gì.
Xuất Trần vừa thấy Lục Tiểu Thanh thất kinh như thế, không chút nghĩ ngợi vội lớn tiếng hét lên: "Tránh ra, không được để cho cây đuốc tiếp xúc với mặt nước, mau lui về phía sau." Một tiếng rống to làm cho mấy người kia đều ngẩn người nhìn về phía Xuất Trần, cây đuốc cầm trong tay dừng ở giữa không trung, ngay tức thì cũng không tiến lên cũng không lùi xuống.
Gia Luật Cuồng Sở đã cùng Xuất Trần phối hợp ăn ý ở trên chiến trường, vừa thấy Xuất Trần rống to, thân hình vừa động liền nhào về phía mấy người kia, trong lúc mấy người kia đang lăng ngốc đứng ngây tại chỗ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy mấy cây đuốc, mấy đá đã dập tắt được ngọn lửa, tất cả các động tác đều hoàn thành ở trong nháy mắt, Lục Tiểu Thanh thấy mấy cây đuốc kia đã bị dập tắt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất, nửa ngày cũng không có đứng lên.
Gia Luật Giá Huyên nửa ngày mới có phản ứng, lên tiếng hỏi: "Tiểu Thanh, thứ nước đen này không thể tiếp xúc với lửa sao?"
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Giá Huyên lên tiếng hỏi, vội vàng nói: "Đại Vương, mau truyền lệnh xuống, trong vòng một dặm quanh vùng nước đen này không thể có lửa, một ngọn lửa nhỏ cũng không được có."
Gia Luật Giá Huyên thấy Lục Tiểu Thanh nói rất thận trọng, không khỏi vội vàng phân phó xuống dưới, Xuất Trần nâng Lục Tiểu Thanh dậy hỏi: "Thứ này rốt cuộc là cái gì? Ngươi vừa rồi sao lại e ngại như thế?"
Lục Tiểu Thanh lau lau mồ hôi trán: "Thứ này không gọi là nước đen, nó gọi là dầu mỏ, gặp lửa sẽ bùng cháy." Vừa nói vừa lôi kéo Xuất Trần bước nhanh rời khỏi chu vi vùng dầu mỏ, đợi đến khi cách xa dầu mỏ một quãng, Lục Tiểu Thanh mới âm thầm kêu nguy hiểm thật, phải biết rằng đây chính là một giếng dầu mỏ, một khi bốc cháy, trời ạ, nổ mạnh cùng lửa cháy hừng hực, khẳng định mình sẽ bị đốt thành tro.
Xuất Trần gật đầu nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh kể kỹ một chút được không."
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở cũng đều đang nhìn mình, không khỏi nói: "Thứ này ngoài dễ cháy ra, những mặt khác đều không có hại." nếu ở hiện đại thì sẽ có nhiều tác dụng hơn, còn ở thời này thì, thật ngại quá, ngoài tác dụng để nhóm lửa ra chẳng còn tác dụng nào khác.
Thấy mấy người đều nhìn mình, Lục Tiểu Thanh thuận tay cầm lấy chén dầu mỏ mà vừa rồi Xuất Trần xem xét qua, hất xuống mặt đất, bảo Lục Tiểu Lam ném một cây đuốc vào đó, chỉ thấy một chút dầu mỏ kia khi gặp được lửa, phừng một tiếng liền bốc cháy hừng hực, ngọn lửa màu lam yêu dã dọa mọi người xung quanh nhảy dựng lên.
Gia Luật Cuồng Sở nhíu mày nói: "Nước cũng có thể nhóm lửa, thật kỳ dị." Vừa nói vừa nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, ánh mắt kia tràn ngập hứng thú cùng sắc bén.
Lục Tiểu Thanh không chú ý đến điểm này, khinh thường nhìn Gia Luật Cuồng Sở nói: "Hiếm thấy vô cùng."
Xuất Trần không để cho Gia Luật Cuồng Sở kịp mở miệng, chen vào nói: "Dầu mỏ này một khi đã dễ cháy như vậy, thế thì nhất định cần phải quản lý cho thật tốt, nếu để xảy ra một chút vấn đề, chỉ sợ sẽ xảy ra hỏa hoạn lớn."
Gia Luật Giá Huyên nghe Xuất Trần nói thế, không khỏi sắc mặt đại biến: "Vừa rồi nếu không phải Tiểu Thanh phản ứng nhanh, thì chúng ta hôm nay......"
Lục Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Một người cũng chạy không thoát, toàn bộ đều bị thiêu cháy thành tro."
Mấy người nghe vậy không khỏi hoảng sợ, chỉ có Xuất Trần vẫn còn đang nghĩ ngợi, mấy người trầm mặc một lát, Xuất Trần nói: "Dầu mỏ này đã khủng bố như thế, rất dễ bốc cháy, ta xem trước khi nó ngừng trào ra bên ngoài, phải chắn toàn bộ, phần lộ lên trên mặt đất phải thu thập một chút, lấy một phần để sử dụng trong việc nhóm lửa, ngoài ra toàn bộ dùng đất lấp lên, nơi đây lại dùng nước rửa sạch, chỗ này đành phải bỏ hoang không cho người ở nữa, người ở nơi này toàn bộ phải sơ tán, tìm một chỗ khác cho họ ở lại."
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần muốn đem một giếng dầu mỏ tốt như vậy lấp kín, không khỏi cảm thấy đau lòng, bất quá ngẫm lại cũng không còn biện pháp nào hơn, hiện tại nắm lấy thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại có khi còn gây ra đại họa ý chứ, bất quá không ai biết được nó có tác dụng tốt, nếu nhận ra, nói không chừng liền dám cùng Đại Đường khiêu chiến cũng nên, thứ này vẫn là không cần xuất hiện ở thời này là tốt nhất, lập tức cũng không nói gì, cười tủm tỉm nhìn Xuất Trần cùng Gia Luật Giá Huyên đang thương nghị.
Mấy người cũng đều là cực có chủ kiến chủ, nói mấy câu liền đem ý kiến phải xử lý như thế nào toàn bộ công đạo xuống dưới, Lục Tiểu Thanh cũng không muốn nghe chuyện triều chính, liền cùng Lục Tiểu Lam và Khuynh Tường lấy mấy thùng dầu mỏ trở về, dù sao đây chính là nguyên liệu nhóm lửa tốt nhất.
Sau khi thương nghị xong, Xuất Trần cùng Gia Luật Giá Huyên rời đi trước, để cho Gia Luật Cuồng Sở chỉ huy mọi người giải quyết tốt hậu quả, Gia Luật Giá Huyên cưỡi ngựa mà đến, còn Xuất Trần lại ngồi xe ngựa đến, đi được một lát, Gia Luật Giá Huyên liền không còn kiên nhẫn được nữa, lại thấy Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh nói chuyện cao hứng, liền cười vui vẻ để tùy Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần ngồi xe ngựa, chậm rãi trở về, còn mình dẫn theo đám người phi ngựa trở về Lăng Tiêu thành, còn có chuyện đợi hắn xử lý.
Ngồi ở trên xe ngựa, Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh, nửa ngày đột nhiên nói: "Tiểu Thanh, dầu mỏ này thật chỉ là vật dễ cháy thôi sao? Nó không còn tác dụng gì khác sao?"
Lục Tiểu Thanh quay đầu nhìn Xuất Trần, thấy Xuất Trần mỉm cười nhìn mình, không khỏi khẽ cười nói: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
Xuất Trần cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh nói: "Bởi vì biểu hiện vừa rồi của ngươi rất hoảng sợ, ta nghĩ nếu cái thứ gọi là dầu mỏ này chỉ là vật dễ cháy, thì bằng với vài người có võ công như chúng ta muốn an toàn rời đi cũng không phải chuyện khó, nhưng là sắc mặt của ngươi khi đó thật sự là rất khó coi, ta nghĩ nguyên nhân có thể làm cho ngươi khiếp sợ đến mức đó trên thế giới này không nhiều lắm."
Lục Tiểu Thanh than một tiếng, nhìn Xuất Trần nói: "Xuất Trần, ngươi có biết hay không, ngươi quá thông minh, thông minh làm cho người ta không biết là nên đánh ngươi một trận, hay là phải nói vài tiếng bội phục đây."
Xuất Trần khẽ cười nói: "Ngươi cũng rất thông minh, sự thông minh của ta toàn bộ đều lộ ra bên ngoài, sự thông minh của ngươi toàn bộ lại che giấu ở bên trong, ngươi nói thử xem trong hai chúng ta, rốt cuộc ai là người thông minh hơn?"
Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần nửa ngày, sau mới cười nói: "Dầu mỏ này có rất nhiều tác dụng, nhưng là ở thời này nó cũng chỉ có tác dụng dùng để nhóm lửa thôi, những tác dụng khác ngươi không cần nghĩ, suy nghĩ cũng vô dụng."
Xuất Trần ồ lên một tiếng nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Được, chỉ cần ngươi nói ta sẽ tin."
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Ngươi cho ta lạt mềm buộc chặt hay sao? Ha ha, ta cũng không gạt ngươi, nguyên nhân ta hôm nay hoảng sợ như thế, không phải dầu mỏ là chất dễ cháy, mà là phạm vi dầu mỏ cùng giếng dầu lớn như vậy, một khi gặp lửa đốt, chào đón chúng ta không chỉ có hỏa hoạn hừng hực đâu, càng nguy hiểm hơn chính là sẽ gây ra nổ mạnh, chỉ trong nháy mắt, ta nghĩ người chung quanh không có một ai có thể sống sót, bao gồm những người tự cho mình là cao thủ như các ngươi."
Xuất Trần nhướng mi hỏi: "Sẽ nổ mạnh? Sao có thể nổ mạnh?"
Nghe Xuất Trần hỏi như vậy, Lục Tiểu Thanh mới biết được thuốc nổ mặc dù là do Trung Quốc phát minh ra, nhưng cũng là do Tây phương vận dụng vào làm vũ khí, căn bản mình không có kiến thức về nguyên nhân sẽ xảy ra quy mô nổ mạnh, tuy rằng dầu mỏ không phải thuốc nổ, nhưng là một lượng lớn tập chung ở cùng một chỗ như vậy, chỉ sợ bằng mấy tấn thuốc nổ cũng không biết chừng.
Lục Tiểu Thanh lập tức cười nói: "Không có kiến thức về lĩnh vực đó, ta chỉ biết sẽ nổ mạnh, nhưng là bản thân cũng chưa từng trải qua, cho nên đừng hỏi ta sao có thể nổ mạnh, vấn đề này ta không thể nói rõ nguyên do được."
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh đang cười tủm tỉm, cũng cười nói: "Ngươi là không muốn nói, ngươi sợ ta sau khi biết tác dụng của dầu mỏ, sẽ khuếch trương lãnh thổ Mạt Hạt, đúng không?"
Lục Tiểu Thanh cũng không do dự gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi vốn là có thể từ một mà suy ra ba, nếu ta lại nói cho ngươi biết nên vận dụng như thế nào, ai biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì đây? Dầu mỏ này ở trên chiến trường có thể có tác dụng rất lớn, nhưng ngược lại nếu không cẩn thận, có khi toàn bộ quân mình cũng sẽ bị diệt, tính uy hiếp của nó quá lớn, thật sự không nên xuất hiện ở thời đại này."
Thấy Xuất Trần nghiêm túc nghe, Lục Tiểu Thanh nói tiếp: "Xuất Trần, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều mà làm gì, thứ này coi như chúng ta chưa từng gặp qua, chôn sâu nó là tốt nhất."
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh, nửa ngày mỉm cười nói: "Một khi đã như vậy thì chôn sâu nó vậy, bất quá Tiểu Thanh, ta vẫn còn một vấn đề nữa muốn hỏi ngươi."
Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái nói: "Vấn đề gì? Ta biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết, nhưng là ngươi cũng biết ta không có thói quen trả lời không công, ta phải thu phí."
Xuất Trần lập tức cười cười, nghiêm trang nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh, ngươi rốt cuộc là loại người nào? Ta cảm thấy được trong lời của ngươi có rất nhiều điều không phù hợp với hiện tại, giống như ngươi sớm đã biết thời đại này sẽ phát sinh ra cái gì vậy, tựa như một người thờ ơ lại tựa như một người trong cuộc vậy, Tiểu Thanh, ta càng tiếp xúc nhiều với ngươi ta lại càng cảm thấy ngươi không đơn giản, suy nghĩ của ngươi, phương thức cùng học thức của ngươi không có khả năng là giáo thụ của Đại Đường, có rất nhiều điều ta biết cũng không phải người bình thường có thể nhận thức được."
Lục Tiểu Thanh hắc hắc ngây ngô cười một trận, thầm nghĩ: "Đã sớm biết Xuất Trần này không đơn giản, cư nhiên ngay cả điểm này cũng có thể nhìn ra." Không khỏi cười hớ hớ nói: "Biểu hiện của ta có khoa trương như ngươi nói sao? Ta bất quá chỉ là một người Đại Đường, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá."
Xuất Trần khẽ cười nói: "Ngươi không muốn nói thì thôi vậy, ta cũng không bắt buộc."
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần khép hờ mắt như muốn chợp mắt, trầm mặc nửa ngày nói: "Xuất Trần, có lẽ có một ngày ta sẽ nói cho ngươi biết, có lẽ cả đời này ta cũng không thể nói cho ngươi biết."
Xuất Trần không có mở mắt ra, chỉ vỗ vỗ bàn tay của Lục Tiểu Thanh trong tay mình, khóe miệng toát ra vẻ tươi cười, nói: "Ta biết, là vị trí của ta ở trong lòng ngươi không có quan trọng đến mức có thể cùng ngươi chia sẻ tất cả, Tiểu Thanh, không sao, đôi khi không cần nhất thiết phải để cho người khác biết được bí mật của mình, có cảm giác bí mật cũng tốt, như vậy ở chung sẽ thú vị hơn."
Lục Tiểu Thanh không khỏi cười khẽ: "Tiểu Trần Trần nhà ta đúng là không giống người thường, được, vậy ngươi cứ đoán đi, nếu ngươi thật sự có thể đoán trúng, quên đi, ngươi không có khả năng đoán trúng đâu, cá cược cũng chả có ý nghĩa gì."
Xuất Trần cũng không nói gì, chính là nắm thật chặt tay Lục Tiểu Thanh, trên mặt lộ ra một chút bất mãn, Lục Tiểu Thanh lập tức ha ha cười nói: "Biết ngươi thông minh, bất quá không phải là ta đang vũ nhục chỉ số thông minh của ngươi, mà là ngươi nếu có thể đoán trúng lai lịch của ta, thế thì gặp quỷ rồi."
Lục Tiểu Thanh vừa cười vừa cùng Xuất Trần nói chuyện phiếm, hai người đang nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện đông tây nam bắc, đột nhiên xe ngựa chấn động, hai người lập tức ngã về phía sau, Xuất Trần vốn là đang tựa lưng vào vách xe, cho nên ngã cũng không khó coi lắm, còn Lục Tiểu Thanh thì ngã chổng vó lăn lộn ở bên trong xe ngựa.
Đồng thời chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang vọng lại, tiếp theo chợt nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Khuynh Tường, vừa vặn tâm tình Lục Tiểu Thanh cũng rất tức giận, cả giận nói: "Là tên khốn nào đi đường không thèm nhìn đường vậy? Hắn chẳng lẽ không biết đây là xe ngựa của Dật Bắc Vương hay sao, tức chết ta." Vừa nói vừa lăn lông lốc một vòng đứng dậy, không đợi Xuất Trần lên tiếng, một cước đá văng mành xe liền nhảy xuống.
Chỉ thấy phía trước có một người đang đứng bên cạnh một con ngựa, trên đầu có đội nón rộng vành, nhìn không thấy dung mạo, trên người vận một bộ áo dài màu xanh, dáng người thon dài. Lúc này đang đứng ở trước ngựa của Khuynh Tường nghe la rầy.
Lục Tiểu Thanh nhảy xuống nói với Khuynh Tường: "Chuyện gì xảy ra?"
Khuynh Tường xuống ngựa đi tới nói: "Người này giống như là bị say rượu, đi đường không nhìn đường, vừa rồi thiếu chút nữa hai ngựa đã đâm vào nhau."
Lục Tiểu Thanh trừng người đang cúi đầu ở trước mắt, hại mình bị ngã chổng vó một cái, hiện tại mông vẫn còn đau, không khỏi hai bước tiến nhanh lên phía trước nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt uống rượu, ngươi uống rượu thì cứ uống, đừng đến đùa giỡn chúng ta, ngươi có biết hay không, vừa rồi ngươi hại ta bị ngã một cái rất mạnh, chết tiệt."
Người trước mặt cũng không có phản bác càng cúi thấp đầu hơn, Lục Tiểu Thanh không khỏi hung tợn nói: "Ngươi câm điếc sao, ngay cả câu xin lỗi cũng không biết nói, lớn như vậy mà ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu, có phải muốn ta đánh ngươi một trận ngươi mới hiểu lễ phép hay không?"
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, Lục Tiểu Thanh men theo mép nón rộng vành kia nhìn thấy đôi môi ánh nhũ đỏ bạc đang chậm rãi nhếch lên, không khỏi nheo mắt lại, có lầm hay không, bị người mắng, ngược lại còn cười, người này có phải là có tật xấu hay không? Khả năng là do uống rượu say.
Lục Tiểu Thanh đang ở do dự có nên nổi bão với một kẻ say rượu hay không, thì đôi môi đỏ mọng kia lại nhẹ nhàng mở ra, một giọng nói như có như không truyền đến: "Tiểu Thanh, thật xin lỗi."
Thanh âm cực thấp, thấp đến mức trừ bỏ Lục Tiểu Thanh ra không ai có thể nghe thấy, có lẽ ngay cả Lục Tiểu Thanh cũng không có nghe rõ, mép mũ vẫn là che nửa khuôn mặt, người nọ vẫn đứng vô cùng cung kính, Lục Tiểu Thanh lại nắm chặt tay thành quyền, biểu tình trên mặt từ khiếp sợ đến kinh hỉ, rồi đến bình tĩnh không chút gợn sóng. Ở trong nháy mắt biến đổi thất thường, nhưng lại không thể không nhận ra hai tay nắm chặt thành quyền kia đang không ngừng run run.
Hai người ở trong nháy mắt cũng không có ai lên tiếng, Khuynh Tường bên cạnh thấy Lục Tiểu Thanh căm tức người nọ, mà người nọ lại đứng vô cùng cung kính, thỉnh thoảng lại lung lay, giống như căn bản là chưa có tỉnh lại, không khỏi nói: "Người này chắc uống say quá rồi, Vương phi có muốn bỏ qua cho hắn không? Không nên trì hoãn thời gian nữa, Vương còn phải hồi phủ để uống thuốc."
Bên tai Lục Tiểu Thanh vang lên mấy lời của Khuynh Tường, khóe miệng đột nhiên mỉm cười, tiếp theo đập một phát lên trên bả vai của người nọ, cả giận nói: "Hừ, một tên say rượu mà cũng dám tùy tiện xông loạn, dám làm kinh động đến Dật Bắc Vương, còn gì nữa là phép tắc nữa, mang người này về phủ cho ta, ta phải dạy bảo hắn cho thật tốt mới được, cho hắn biết đi đường phải nên đi như thế nào, mang đi." Một bên lại hung hăng giẫm cho hắn một cước.
Người nọ còn giống như là không có phản ứng, vẫn đứng sững sờ ở tại chỗ như trước, Lục Tiểu Thanh chạy thẳng đến chỗ Lục Tiểu Lam nói: "Bắt hắn về cho ta, tức chết ta, một chút quy củ cũng không hiểu." Vừa nói vừa tiến vào trong xe ngựa, dùng tốc độ nhanh hơn để hồi phủ.
Trở lại trong phủ, sau khi Xuất Trần đã ăn dược xong, thấy Lục Tiểu Thanh cứ mỉm cười suốt, thỉnh thoảng lại còn nhìn ra phía ngoài cửa, không khỏi nói với Khuynh Tường: "Đem người mang lại đây, để cho Vương phi của ta giáo huấn hắn cho thật tốt." Khuynh Tường ứng lời liền lui xuống.
Lục Tiểu Thanh lại quýnh lên xua tay nói: "Không cần, không cần, để mình ta đi giáo huấn là được rồi, ngươi vẫn là cứ nghỉ ngơi trước đi, hôm nay ngươi cũng khá mệt mỏi rồi."
Xuất Trần mỉm cười nói: "Sao, không muốn ta gặp mặt Kình Quận Vương này sao?"
Lục Tiểu Thanh lập tức kinh ngạc nhìn Xuất Trần nói: "Ngươi sao lại đoán ra là hắn?"
Xuất Trần cười nói: "Vương phi của ta cũng không phải là người có bụng dạ hẹp hòi, chuyện nhỏ như vậy mà cũng điều động binh lực bắt người mang trở về phủ, hơn nữa cảm xúc lại còn kích động như vậy, ta nghĩ phần lớn chính là người mà ngươi vẫn hy vọng đến, ngươi nói có phải hay không? Vương phi của ta."
Lục Tiểu Thanh nâng tay sờ sờ mặt nói: "Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"
Xuất Trần cười nói: "Không rõ ràng, mà vô cùng bình tĩnh, trừ bỏ ta ra không có kẻ nào có thể nhìn ra được, bất quá ngươi lại không lừa được ta."
Lục Tiểu Thanh nhìn Xuất Trần cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, bất quá ngươi cũng đoán sai rồi, người đến cũng không phải là Vô Diễm." Xuất Trần lập tức nhướng mi nói: "Xem ra ta cũng đã trông nhầm, loại quý khí trên người hắn cho dù hắn có che giấu như thế nào đi chăng nữa, cũng không che giấu được, không phải Kình Quận Vương, xem ra hẳn là bằng hữu khác của ngươi, ta rất tò mò rốt cuộc lại là một người như thế nào đây?"
Hai người đang nói mấy câu, chỉ thấy người che thấp nón kia theo Khuynh Tường tiến vào, Xuất Trần cũng không nói gì, ra hiệu cho Khuynh Tường đóng cửa lại, trong phòng liền chỉ có bốn người, còn có thêm một khách nhân không rõ lai lịch này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.