Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 128: Gặp lại Quận vương phi




Ba ngày, Lục Tiểu Thanh chỉ dùng thời gian ba ngày đã gom đủ ba mươi vạn lượng bạc cùng mười vạn bao lương thực, gom được từ mấy ngân hàng tư nhân trong kinh thành cùng mấy vùng lân cận, làm cho giá lương thực trong nháy mắt tăng lên vùn vụt, bất quá việc nhỏ này cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Lục Tiểu Thanh.
Ở bên ngoài là Tấn vương quyên ba mươi vạn lượng bạc, bất quá người biết rõ nội tình tự nhiên là có thể đoán ra nguyên do, Tấn vương rõ ràng nghèo như vậy, cư nhiên lại có thể xuất ra nhiều bạc như thế, vậy thì thật sự là ban ngày gặp quỷ rồi.
Cho nên sau khi quân lương rất nhanh được vận chuyển đến chỗ tiền tuyến của Vô Diễm, Tấn vương phủ bình tĩnh nhiều năm bắt đầu trở nên náo nhiệt, người đến tận cửa bái phỏng cứ phải gọi là xe ngựa như nước, lúc mới đầu Lục Tiểu Thanh còn cảm thấy hứng thú, cuối cùng cũng có dịp để tổng quản nàng đây ra oai, sau lại bị nhiệt tình của nhóm đại thần tiểu thần đó dọa cho không dám bước ra khỏi cửa, rất đơn giản, kinh thành là trung tâm của tiểu hồ ly, đều là những người nắm bắt tin tức cực kỳ nhanh, biết đây chính là nữ tổng quản duy nhất của Đại Đường, lai lịch không đơn giản, người vừa mới phất tay một cái là đã quyên góp liền mấy chục vạn lượng bạc có thể đơn giản sao?
Hơn nữa đương kim hoàng thượng đối với Tấn vương, một người không thể có khả năng xuất ra nhiều bạc như vậy được, biết rõ sau lưng chắc chắn có ẩn tình, chẳng những không truy cứu ngược lại khắp nơi khen ngợi Tấn Vương, điều này làm cho nhóm hồ ly giỏi về lĩnh vực gió chiều nào xoay chiều ấy, cảm giác được sau lưng nhất định có vấn đề, mà vấn đề này phần lớn đều ở trên người Lục Tiểu Thanh đã sớm nổi tiếng ở trong kinh thành, cho nên, mọi người rất nhanh thi nhau chạy tới nịnh bợ Tấn vương, nhân tiện đề cập đến ý tưởng cầu thân.
Không ngại Lục Tiểu Thanh chính là tổng quản trong vương phủ, lại càng không để ý đến một nữ tử sống tại trong vương phủ, ở trong lòng bọn họ vấn đề đó lại càng tỏ rõ một điều nữ tử có tài năng và học vấn xuất chúng như thế mới xứng với "Quan quan kìa tiếng thư cưu. Đôi chim hót họa bãi sau sông Hà. Nết na cô gái mặn mà. Cùng chàng quân tử thật là xứng đôi" [1], đương nhiên là còn có của hồi môn trăm vạn lượng bạc kia nữa, thật đúng là cùng chàng quân tử thật là xứng đôi.
Ban đầu Lục Tiểu Thanh còn có thể mỉm cười ứng đối, dịu dàng khéo léo nói lời từ chối, mà lại còn diễn tả thiện cảm với mấy vị hồ ly vì con của mình đến cầu hôn, sau vài ngày liền đem toàn bộ việc này ném cho Thiên Vũ ứng phó, làm cho Thiên Vũ cười cũng không được giận cũng không xong, suốt ngày phải giải quyết vấn đề này.
Buổi tối, Lục Tiểu Thanh cùng đám bọn Hồng Ngọc, Ngô Lệ Hoa tập chung ở hang ổ phía sau viện, năm nữ tử ngồi thành một dãy, tựa lưng vào ghế dựa ngắm sao, mà trong tay Lục Tiểu Thanh đang cầm một cái chén lớn, bôi bôi quét quét cái thứ gì trăng trắng trong chén lên mặt năm nữ tử đang ngửa mặt nhắm mắt.
"Tỷ tỷ, tỷ thích công tử nhà ai? Ha ha, muội nhẩm tính mấy ngày nay đến cầu thân vừa vặn là mười hai nhà."
Lục Tiểu Thanh ngồi xuống vừa dùng gương soi tự đắp mặt nạ cho mình, vừa trả lời: "Lệ Hoa thích công tử nhà nào, chỉ cần muội vừa ý người nào trong số đó, tỷ tỷ sẽ nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích để tặng cho muội, hơn nữa còn chuẩn bị của hồi môn thật lớn cho muội, muội xem tỷ tỷ ta thật là tốt, cái gì tốt cũng đều để cho các muội chọn trước."
Ngô Lệ Hoa vội nói: "Muội không có hứng thú, loại thiếu gia kiểu này, các quan đại thần trong triều nghĩ cái gì, chúng ta còn không rõ hay sao? Muội không ngốc đến mức tự mình nhảy vào hố lửa đâu."
Hồng Ngọc ở bên cạnh cười một tiếng nói: "Lệ Hoa tỷ mắt nhìn rất cao, loại phàm phu tục tử này sao có thể lọt vào mắt xanh của tỷ ấy được, lại nói chúng ta cũng không phải là kẻ ngốc mà không nhận ra mấy người đó rõ ràng vì bạc mới đến cầu thân."
Lục Tiểu Thanh vội nói: "Đừng cười, sẽ có nếp nhăn."
Mấy người đang ở hậu viện nhắm mắt đắp mặt nạ dưỡng da, nhân tiện nói chuyện phiếm, nào là làm đẹp, nào là tình hình buôn bán hiện nay, chợt nghe thấy xa xa Thiên Vũ cùng Quân Hiên vừa bước đến vừa nói: "Tiểu Thanh, nàng vẫn còn hăng hái ghê, cư nhiên lại nhàn nhã ở trong này ngắm sao, nàng có biết là ta phải ứng phó khó khăn thế nào không?"
Quân Hiên cười nói tiếp lời: "Đi một mình là được rồi, cư nhiên còn mang theo cả nhóm quản gia chuồn mất, ta còn chưa thấy qua tổng quản nào lại muốn chủ tử tự mình ứng phó như nàng vậy." Hai người vừa cười nói vừa đi tới.
"Gì thế này? Tiểu Thanh nàng đang làm gì vậy?" Vừa mới bước đến trước mặt sáu người, Quân Hiên đã bị khuôn mặt trắng bệch như người chết của sáu người làm cho giật nảy mình, chỉ thấy trên sáu gương mặt lông mi cái mũi đều không có, chỉ để lộ ra hai con mắt đen lấp lánh, môi thì há rộng, ở trong đêm tối miễn bàn là có bao nhiêu dọa người.
Lục Tiểu Thanh còn chưa lên tiếng, Thiên Vũ liền cười nói: "Cũng không biết Tiểu Thanh nghĩ như thế nào nữa, sau khi dùng sữa trộn với bột trân châu quấy đặc lên, liền bôi bôi vẽ vẽ lên mặt như thế đó, nói là có công dụng làm trắng da, cũng không biết nàng từ chỗ nào nghĩ ra được cách làm đẹp mới lạ này."
Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh mở mắt ra trừng chàng, không khỏi bật cười nói: "Ta cũng từng nghe nói qua bột trân châu có thể dưỡng nhan, dùng bột trân châu trộn đặc với sữa như thế, sợ là chỉ có nàng mới nghĩ ra được thôi, sáu khuôn mặt không biết phải dùng hơn mấy ngàn viên trân châu đây? Bất quá thật sự có chút giống với chuyện ma quái ở Giang Nam lần đó, ngày ấy nếu có thể dùng khuôn mặt này, khẳng định hiệu quả sẽ càng chấn động hơn một chút." Vừa nói vừa nhịn không được cười ha ha, Lệ Hoa cùng Hồng Ngọc ở một bên cũng nhịn không được đều bật cười.
Lục Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng nói: "Kiếm nhiều tiền như vậy chính là để hưởng thụ, ngàn vàng cũng khó mà mua được sự cao hứng của ta, chỉ cần ta muốn huynh có thể quản được ta sao."
Thiên Vũ buồn cười nhìn Quân Hiên lắc đầu cười khổ, tiếp nhận dưa hấu Tiêu Xảo đưa qua, vừa ăn vừa nói: "Tiểu Thanh, từ nay trở đi có cuộc xã giao nào đối phương cũng mời nàng tới dự."
Lục Tiểu Thanh đảo cặp mắt trắng dã nói: "Không đi, không cần biết nó là cuộc xã giao của người nào ta đều không đi, những người này thật đúng là phiền toái, Thiên Vũ, trong khoảng thời gian này huynh cũng đừng đi, giảm bớt được nhiều chuyện."
Thấy Lục Tiểu Thanh cùng Thiên Vũ nói tới chính sự, bọn Hồng Ngọc đều lẳng lặng lui xuống, tuy rằng Lục Tiểu Thanh cũng không kiêng kị các nàng, bất quá mấy cô nàng này đều là những người thông minh lanh lợi, tự nhiên là biết khi nào thì nên tránh đi.
Thiên Vũ thấy năm cô gái đã rời đi, không khỏi nói: "Lời này là sao?" Mà Quân Hiên ở bên cạnh nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh, trong mắt giống như tán dương giống như yêu thích.
Lục Tiểu Thanh nhìn Thiên Vũ nói: "Không có bất kỳ một đế vương nào ở khi hắn còn đang tại thế, hy vọng con hắn cùng quần thần kéo bè kết phái."
Dứt lời, Quân Hiên lập tức lộ ra tươi cười nói: "Tiểu Thanh nhìn thật thấu đáo, ta hiện tại đột nhiên cảm thấy Thiên Vũ nếu có nàng phụ trợ, về sau nhất định sẽ thành người có năng lực."
Thiên Vũ lại nói: "Nhưng là ta đâu có ý nghĩ như bọn họ đâu cơ chứ? Mà hai người kia cũng đã giúp ta không ít."
Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Thiên Vũ không cần ta phụ trợ, mà ta cũng căn bản không phụ trợ được, ta chỉ là rút kinh nghiệm từ cổ nhân thôi. Về phần Thiên Vũ nói, đôi khi cũng không phải là vì huynh không nghĩ thì người khác sẽ không sinh sự, lúc này cẩn thận vẫn hơn, nói đến hai người kia, hắc hắc, [thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà] [2], làm con của Lý Thế Dân một thế hệ minh quân, khẳng định quy luật tranh vị của triều trước cũng không dùng được."
Lục Tiểu Thanh nhắm mắt lại nhẩm tính thời gian, sang năm chính là thời điểm Thiên Vũ được phong làm thái tử, hiện tại chuyện chính để làm chính là bảo vệ tốt nhóm người hậu thuẫn phía sau cho mình, điều cần làm chính là không nên làm bất cứ chuyện gì. Thiên Vũ cùng Quân Hiên sau khi liếc nhau, thấy Lục Tiểu Thanh đã muốn không đề cập đến đề tài này nữa, cũng biết có đôi khi chỉ với một câu nói cũng sẽ làm thiên hạ này thay đổi.
Trầm mặc trong giây lát, Quân Hiên cười khẽ phá tan trầm mặc, nói: "Sắp tới là sinh thần của Ngụy vương, Tiểu Thanh, nàng có muốn đi hay không?"
Lục Tiểu Thanh vừa nghe liền mở to mắt: "Là sinh thần của Lý Thái sao?"
Thấy Thiên Vũ cười gật gật đầu, lập tức hắc hắc cười gian hai tiếng nói: "Xem ra một Boss cuối cùng cũng lộ diện rồi, ta đương nhiên phải đi rồi, vị nhân huynh này là một nhân tài rất khá, rất nổi danh trong lịch sử, không thể không đi xin chữ ký của hắn được, hơn nữa lại còn là chúc mừng sinh thần, ha ha, có trò hay để xem rồi."
Quân Hiên lập tức bật cười nói: "Có lầm hay không, vừa rồi còn lớn tiếng nói chuyện đại nghĩa nghiêm túc như vậy, hại ta nghĩ rằng nàng đang vòng vo tính toán muốn bắt đầu tham gia vào chính sự, nói không chừng còn có thể trở thành một nhân vật oai phong một cõi ý chứ, hiện tại lại lộ ra bản mặt thật nhanh như vậy, giống hệt ngày xưa."
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Quân Hiên một cái, sau cười nói với Thiên Vũ: "Huynh cũng không phải là không biết, Tiểu Thanh là người có thể ra mặt đưa ra chủ ý, về phần nội dung cụ thể huynh nếu tìm nàng thì chỉ có tốn công vô ích, nàng có thể nói được cái gì chứ? Điểm ấy theo nàng buôn bán không phải đã biết rõ rồi sao."
Quân Hiên cười gật đầu nói: "Sự thật đúng là vậy, người này nếu cho đi đốn củi, thì búa và rừng rậm chả liên quan gì đến nàng, ta nghĩ chúng ta vẫn là kết hợp lại mới bền chắc được. Đúng rồi Tiểu Thanh, nếu đáp ứng đi, nàng cũng tặng luôn phần lễ vật của hai chúng ta nhé."
Lục Tiểu Thanh lập tức cả giận nói: "Dựa vào cái gì mà muốn ta tặng luôn cả phần lễ vật của hai người?"
"Bởi vì chúng ta không có nhiều tiền như nàng." Thiên Vũ mỉm cười nói một câu, lập tức liền làm cho lớp trân châu trộn với sữa trên mặt nàng dưới sự kích thích trực tiếp vỡ tan.
Ba ngày sau là đến sinh thần của Ngụy vương Lý Thái, trên ngã tư đường hướng về Ngụy vương phủ, nào là kiệu, nào là xe ngựa chen chen đẩy đẩy dẫn đến tình trạng bị tắc nghẽn một đường dài, hình ảnh trước mắt cứ phải gọi là xe ngựa như nước. Nhàn nhã ngồi ở trong xe ngựa xa hoa, Lục Tiểu Thanh, Thiên Vũ, Quân Hiên chậm rãi hướng Ngụy vương phủ mà đi.
Trên xe ngựa, Lục Tiểu Thanh gương mặt trầm lặng có thể vắt ra nước, đây chính là kết quả tranh luận với con của Lão hồ ly, cùng một con sói đội lốt cừu ngày hôm trước, cuối cùng vẫn phải chi ra thêm hai phần lễ vật nữa cho bọn họ, hai người còn cùng tuyên bố: tuyệt đối không thể lấy đồ giá rẻ gì đó để chống chế, niệm tình là bằng hữu nên chưa tính sổ với bọn họ.
Nhưng là hôm qua xui xẻo thế nào lại bị Tân Thành công chúa kia bắt tiến cung, trước tiên là nói muốn so xúc cúc với nàng, so với đứa trẻ này một chút, cư nhiên lại không tính toán đến hiềm khích trước kia, bắt đầu cùng mình lôi kéo làm quen, lập tức làm như thân nhau như tỷ muội vậy, sau đó đến lúc mình sắp hồi phủ, liền tươi cười nói mai là sinh thần của ca ca, làm muội muội không thể không có lễ vật tặng cho ca ca được, vì thế tri kỷ bằng hữu tốt nhất của mình phải hỗ trợ, bị nàng vừa đấm vừa xoa phải đưa thêm một phần lễ vật nữa.
Điểm ấy coi như cho qua, ở trong cung phức tạp, lại nói dù sao cũng là công chúa do Trưởng Tôn Hoàng Hậu thân sinh, tính ra vẫn là muội muội của Thiên Vũ, đành phải cam tâm tình nguyện trích ra một chút máu. Nhưng là, nghiêm trọng nhất chính là, dựa vào cái gì mà mình lại phải giúp Lý Thế Dân đưa thêm một phần lễ vật nữa?
Nhớ tới lúc đang mau mau chóng chóng rời cung, lại bị Lý Thế Dân gọi trở lại, sau đó lại xoay mình lòng vòng như lần trước, trong lúc mình đang choáng váng liền bị bắt ép mang ra một con ngựa điêu khắc bằng bạch ngọc, Lý Thế Dân đánh giá ngựa bạch ngọc thật kỹ, sau trực tiếp đưa cho thái giám bên cạnh đưa qua phủ Ngụy vương, nói là lễ vật hắn mừng sinh thần Lý Thái. Mình lúc ấy trực tiếc hộc máu mồm, đây là sinh thần của con hắn, sao có thể có đạo lý bắt lão tử cấp lễ vật cho người ngoài như thế được? Mà lúc ấy bị bắt ép lấy ra con ngựa bạch ngọc đó không phải là lý do này, chuyện này nên được tính là gì đây? Mình cư nhiên lại bị lừa như vậy.
Trên xe ngựa, Quân Hiên cùng Thiên Vũ nín cười nhìn Lục Tiểu Thanh, từ hôm qua lúc ở trong cung trở về, bộ dáng của nàng chính là như vậy, cũng đã bảo trì được tròn một ngày rồi, xem ra phong cách làm việc Lý Thế Dân vượt quá dự liệu của mọi người, thật sự là đã cho Lục Tiểu Thanh một cú đả kích nghiêm trọng rồi, đây cũng coi như là bị lừa gạt vô cùng nghiêm trọng.
Thật xa chỉ nghe thấy bên trong Ngụy vương phủ truyền đến tiếng người ồn ào, ba người được tổng quản của Ngụy vương phủ đứng ở cửa đón khách nghênh đón vào bên trong, trực tiếp đi vào trong phủ, Lục Tiểu Thanh đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, chà, chà, quả thật là thân vương có thực quyền có khác, phủ thân vương này cao cấp hơn rất nhiều so với phủ của Thiên Vũ, chỉ cần nhìn cặp sư tử bạch ngọc ở ngoài cửa là cũng đủ biết Ngụy vương này thật sự là chủ tử giàu có, cặp sư tử bạch ngọc này không biết có giá trị bao nhiêu đây? Tuy rằng chất lượng không cao, nhưng cũng to sấp xỉ cặp sư tử ở trong cung.
Đang lúc đưa mắt đánh giá bốn phía, phía trước có một nam nhân lớn lên có vài phần giống với Thiên Vũ đang bước nhanh đi tới, tươi cười nói: "Cửu đệ, sao bây giờ mới đến? Huynh đệ ta chỉ còn thiếu mỗi mình đệ thôi đó."
Lục Tiểu Thanh vừa nghe liền biết đây chính là Ngụy vương Lý Thái, Thiên Vũ đang cùng hắn hàn huyên, không khỏi từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, thấy người này đại khái là hơn hai mươi tuổi, vẻ nho nhã phong lưu trong mắt không bằng Thiên Vũ, khí thế cũng thua khí phách uy nghiêm của Lý Thế Dân, cho dù là Thục Vương mà mình không vừa mắt kia cũng hào phóng bưu hãn hơn hắn nhiều, thân hình hơi mập, nhìn qua thì rất hòa nhã nhưng giấu diếm bên trong là sự sắc sảo, kỳ thật lời này quá súc tích, tóm lại chính là người lớn lên hình thức không có gì là nổi bật.
"Cửu đệ, vị cô nương này hẳn là tổng quản trong phủ của đệ, Lục Tiểu Thanh cô nương đúng không?" Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thái cùng Thiên Vũ và Quân Hiên hàn huyên hai câu, sau liền đem đề tài đặt lên trên người mình, không khỏi mỉm cười nói với Lý Thái: "Lục Tiểu Thanh bái kiến Ngụy Vương điện hạ, điện hạ có thể ký tên cho ta được không?" Vừa nói vừa trực tiếp cho tay vào ống tay áo rút ra một tờ giấy, tuy rằng lớn lên hình thức không được nổi bật cho lắm, nhưng cũng được coi là một nhân vật lớn trong lịch sử đó.
Lý Thái đầu tiên là ngẩn người, sau đó thấy Thiên Vũ cùng Quân Hiên quay đầu nhìn về phương xa, không khỏi cười ha ha nói: "Quả nhiên là thú vị như lời đồn, được, được, ta đáp ứng ngươi." Vừa nói vừa tiếp nhận tờ giấy ở trong tay Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh không khỏi cười nói: "Thật là người sảng khoái, còn sảng khoái hơn so với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói như thế nào cũng không ký tên cho ta." Lời này nói ra làm cho ba người đều là ngẩn ra, Lý Thái vội nói: "Thư pháp của Phụ hoàng ta sao có thể so sánh được chứ, Lục tổng quản nói đùa rồi." Bị người ta nói sảng khoái hơn so với Hoàng Thượng, hơn nữa lại ở trước mắt nhiều người như vậy, quả thật không thể không bác bỏ.
Lục Tiểu Thanh ảo não gật đầu nói: "Cũng đúng."
Bốn người đang đứng ở một chỗ nói chuyện, thì thấy Thục vương Lý Cách đang từ xa xa đi đến chỗ này, Lục Tiểu Thanh thấy Lý Cách cũng không thèm nhìn nàng cho dù chỉ là một cái liếc mắt, chỉ cùng Thiên Vũ, Quân Hiên, và Lý Thái nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn chỗ khác, chỉ thấy khắp nơi trong Ngụy vương phủ toàn người là người, thỉnh thoảng lại thấy ba người, hoặc là năm người tụm lại một chỗ nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết phần lớn quan lại trong triều đều đến đây, đa số là người trẻ tuổi, chỉ có vài lão nhân là không có mặt, xem ra chỉ có vài vị đại nhân cùng thời Hoàng đế là không có tới.
Mắt tinh thấy mọi người tuy rằng trong miệng đang nói chuyện, nhưng là khóe mắt lại đều đang liếc về bên này, không biết là đang nhìn mình? Hay là đang nhìn mấy vị hoàng tử quyền cao chức trọng ở bên cạnh đây? Lục Tiểu Thanh cũng không để ý tới, ngược lại càng thêm ngẩng cao đầu, người lớn lên xinh đẹp như vậy vốn là để cho người khác ngắm, huống chi hiện tại nơi này cũng chỉ có một mình mình là khách nữ, người ta cứ đưa mắt nhìn về phía bên này, mình sao có thể không đắc ý một phen được đây.
Lục Tiểu Thanh vừa bước đi tự tin mà tao nhã bước theo đám người Thiên Vũ, vừa thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với Quân Hiên, Quân Hiên nhìn mà bật cười, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Khó lắm mới được nhìn thấy bộ dáng dịu dàng ít nói, lịch sự tao nhã như thế này của nàng, ta còn không biết được nàng cũng có một mặt này đấy."
Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: "Phải không?" sau đó giống như lơ đãng dẫm một cước lên chân Quân Hiên.
Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, cho nên Thiên Vũ cùng Lý Thái, Quân Hiên ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn có vài vị đại thần đến nói mấy câu hành lễ, Lục Tiểu Thanh nghe xong hai câu thật sự là nhàm chán, tuy rằng lần đầu tiên gặp Lý Thái đại boss, nhưng thật sự là tướng mạo của hắn chẳng gợi lên được một chút hứng thú nào, không khỏi lách mình đi đến nơi khác dạo.
Khắp nơi đều là đình đài lầu các, cầu nhỏ, hòn non bộ nước chảy róc rách, vương phủ hết sức xa hoa, nhưng là lại khắp nơi biểu hiện ta không xa xỉ, nó chính là do thiên nhiên tạo thành, Lục Tiểu Thanh không khỏi thầm than: "Cừ thật, quả nhiên là quản lý quốc khố, biển thủ cũng thật nhiều tiền, vì sao ông trời lại không cho ta một người cha như vậy chứ? Ta cũng rất muốn sinh ra liền đã dùng vàng ăn cơm, gối lên vàng, ôm vàng làm chăn, đó mới gọi là cuộc sống chứ."
Trong lúc bất giác Lục Tiểu Thanh liền không biết đã đi tới nơi nào, sớm đã không còn nghe thấy thanh âm huyên náo ở rất xa nữa, chung quanh không có lấy một bóng người, trừ bỏ hòn non bộ nước chảy róc rách ra thì chả còn thấy gì cả, Lục Tiểu Thanh không khỏi dừng bước, nhíu mày nhìn chung quanh, thành công tổng kết kinh nghiệm, mình đã lạc đường, vương phủ này quá lớn.
"Đùa phải không, lại chạy đến chỗ nào thế này? Trăm ngàn lần đừng làm cho ta bỏ mất bữa cơm chiều, ta tặng năm phần lễ vật lớn như thế, dù thế nào hôm nay cũng phải ăn một bữa mới trở về, nếu bỏ qua bữa tiệc hôm nay, không phải ta đã lỗ lớn hay sao."
Chính đang trong lúc nói thầm, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn thấy ở cách đó không xa Lý Cách cư nhiên đang chậm rãi đi tới, sau khi ngẩn người liền tiến lên đón: "Thục vương điện hạ, ngài có biết làm thế nào để quay lại đại sảnh hay không, chỗ này địa thế phức tạp quá, ta tìm không được đường." Tuy rằng đã từng cùng hắn bất hòa, nhưng hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt.
Lý Cách đứng ở trước mặt Lục Tiểu Thanh, gương mặt không biểu tình nhìn nàng, nửa ngày ngay tại lúc Lục Tiểu Thanh đã có ý nghĩ bỏ đi, Lý Cách đột nhiên nói: "Chúng ta liên thủ, thế nào?"
Lục Tiểu Thanh ngẩn ra, lời này thật mạnh bạo, cư nhiên mới mở miệng liền văng ra một câu như vậy, nếu lý giải không sai chính là nói Thiên Vũ cùng hắn liên thủ đối phó Lý Thái, không khỏi thốt ra: "Sao lại nói với ta lời này? Ta nhưng không làm chủ được chuyện này."
Lý Cách mắt nhìn xa xa, sau đó nói: "Cửu đệ là loại người gì, ngươi hiểu được ta cũng hiểu được, nếu không phải là mấy chục vạn lượng bạc kia của ngươi, Cửu đệ căn bản không có một chút cơ hội."
Lục Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Tấn vương gia chúng ta cũng không muốn tranh cái gì cả, ngươi đừng tìm người lung tung."
Lý Cách cười nhẹ nói: "Trước kia đã đánh giá sai ngươi, nếu sớm biết Cửu đệ có ngọn núi là ngươi để dựa vào, có lẽ hiện tại đã không phải là thế cục này."
Lục Tiểu Thanh nhìn Lý Cách liếc mắt một cái không nói gì, tên này lại còn nói mình là ngọn núi để cho Thiên Vũ dựa vào, Thiên Vũ mới chính là ngọn núi cho mình dựa vào thì đúng hơn, không biết có phải là mắt người này có vấn đề hay không? Hay là đầu có vấn đề?
Lý Cách thấy Lục Tiểu Thanh trầm mặc, đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi cho là số quân lương kia có thể đến chỗ Vô Diễm đúng hạn được sao?"
Lục Tiểu Thanh trong lòng căng thẳng, lập tức ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có ý gì?"
"Trong thời điểm này, sai một bước là sẽ thua toàn bộ, Tứ đệ sẽ không để xảy ra sơ xuất lớn như vậy đâu, số lương thảo kia chỉ cần ở trên đường cản trở một chút sẽ không thuận lợi đến được chỗ cần đến, tất cả công sức của ngươi chỉ uổng phí mà thôi."
Lục Tiểu Thanh lạnh lùng nhìn Lý Cách, trong ánh mắt không có biểu tình gì giống như là đang cân nhắc lời nói của hắn, lại giống như là đang muốn nhìn thấu Lý Cách. Lý Cách nhìn ánh mắt của Lục Tiểu Thanh giống như hai hồ nước sâu, không khỏi mỉm cười, cùng hắn hợp tác phải là người có năng lực, nhìn biểu tình của Lục Tiểu Thanh này là đã biết, đây chính là người giấu diếm tài năng, trước kia quả thật là đã đánh giá sai về nàng rồi. Qủa thật Lục Tiểu Thanh lúc này không nghĩ đến cái gì cả, chỉ là cảm thấy khó hiểu vì sao người nào cũng đều phải đến tìm nàng? Chẳng lẽ mình thật sự rất giống quân sư quạt mo sao? Hơn nữa cư nhiên Lý Thái còn muốn động vào lương thảo cấp cho Vô Diễm, thật sự là không thể nhịn được nữa, làm cho người ta không thể không lo lắng.
"Có lợi gì?" chỉ một câu đơn giản, Lục Tiểu Thanh biết càng nói ngắn ngọn, càng thể hiện mình có năng lực, có thế lực, nói nhiều lại càng sai nhiều, mình lại không biết che giấu cảm xúc, cùng ngấm ngầm tính kế gì đó, tùy tiện nói nhiều hơn một chữ chỉ sợ cũng là một vấn đề lớn.
Trong mắt Lý Cách hiện lên một tia thưởng thức nói: "Vô Diễm bình an không xảy ra việc gì, về sau Cửu đệ vĩnh viễn là An Nhạc Vương gia."
Ý tứ đương nhiên là sau này hắn làm thái tử, hoàng đế, Thiên Vũ cả đời sẽ sống trong những ngày tháng tốt lành, chuyện này chỉ sợ cũng là do xem xét thời thế sau này của Lý Cách mà phán đoán, biết là bởi vì Vô Diễm bên kia, nên hắn mới ra mặt mạnh như vậy, Lục Tiểu Thanh làm bộ suy tư nửa ngày, sau đó cố ra vẻ gắng gượng nói: "Đồng ý."
Lý Cách cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Biết thời thế, quả nhiên Cửu đệ là nghe lời ngươi."
Lục Tiểu Thanh nghĩ mãi mà không rõ, Thiên Vũ từ khi nào thì nghe lời mình? Hơn nữa vì sao người này lại tìm mình, loại chuyện liên minh này tìm đương sự không phải là tốt nhất sao? Cho dù không tìm đương sự, thì tìm Quân Hiên cũng rất có sức thuyết phục mà? Chẳng lẽ ở trong mắt mọi người, mình đã biến thành mẫu thân của Thiên Vũ, có thể làm cho Thiên Vũ nghe lời mình, trở về nói với Thiên Vũ cùng Quân Hiên, bảo đảm hai người này sẽ cười đến chết cho mà xem.
Nàng lại không biết Lý Cách tìm đến nàng đương nhiên là có suy tính của hắn, Thiên Vũ không có ý tranh đoạt, điểm ấy Lý Cách tự nhiên là nhìn thấy, bất quá không nghĩ tới Vô Diễm là một chuyện, đột nhiên từ sau lưng Thiên Vũ lại xuất hiện thêm một người nữa là nàng, vốn thế cục đã chắc chắn, chỉ với một khoản tiền toàn bộ thế cục đã xoay chuyển, chuyện này không thể xem thường được, Thiên Vũ cũng không thể đứng ngoài như trước được nữa, trong số người thay đổi thế cục không thể thiếu được nàng, như vậy có còn ai có thể xem nhẹ nàng được nữa không, Thiên Vũ bao năm nay tính tình yếu đuối đột nhiên cường thế ngẩng đầu, người đứng sau lưng trừ bỏ nàng ra còn ai vào đây nữa. Cho nên trực tiếp tìm đến người mấu chốt nhất để nói chuyện hợp tác, so với tìm Thiên Vũ còn mạnh hơn nhiều.
Lục Tiểu Thanh nghe xong Lý Cách nói, mỉm cười cũng không nói gì nữa, giống như là đang cam chịu vậy, trong lòng lại chuyển cực nhanh, xem ra Lý Thái sẽ ra tay với quân lương chuyển cho Vô Diễm, mà cùng Lý Cách này liên minh, nghe ý tứ của hắn khẳng định là sẽ hỗ trợ, nếu vậy thì tốt rồi, bên Vô Diễm trước mắt sẽ không xảy ra chuyện gì, bất quá mình cũng phải trở về chuẩn bị một chút, điều động một khoản trong ngân hàng tư nhân ở kinh thành, phải nhanh chóng từ Giang Nam điều động một khoản tiền lại đây, bên Vô Diễm không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào được.
Lý Cách thấy Lục Tiểu Thanh cam chịu không khỏi tự đắc cười nói: "Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Lục Tiểu Thanh mỉm cười, làm ra biểu tình có lễ: "Ta sẽ truyền đạt."
Sau khi Lý Cách chỉ đường cho Lục Tiểu Thanh, liền chậm rãi rời đi, cuộc nói chuyện của hai người không bị một ai nghe thấy, Lục Tiểu Thanh thấy Lý Cách đã đi xa, nhướng mày cười nhẹ, liền đi theo đường mà Lý Cách chỉ, hai hổ tranh chấp mình sao có thể để cho mình bị kẹp ở giữa bọn họ cơ chứ, trên đời này không có tấm lá chắn tốt như vậy đâu, chỉ cần lương thảo chuyển cho Vô Diễm không xảy ra vấn đề gì, những chuyện khác không cần quan tâm.
Đi được một đoạn, Lục Tiểu Thanh nhìn phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, lập tức liền đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Chỉ thấy phía trước có một nữ nhân đang chậm rãi đi về phía nàng, ung dung đẹp đẽ quý phái, dáng vẻ hào sảng, trên mặt mang theo nét thản nhiên, mắt không chút biểu tình nhìn nàng, đúng là Quận vương phi của Vô Diễm. Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ một tiếng: vận khí thật là tốt, không phải chỉ là ở trong bữa tiệc cảm thấy buồn, nên mới đi ra ngoài một chút hay sao, thế mà lại gặp được hai đại Boss, xem ra vận khí hôm nay của mình thật không phải là tốt bình thường đâu.
Lục Tiểu Thanh thấy Quận vương phi đi về phía mình, ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa chung quanh mình cũng không có người, xem ra Quận vương phi này là nhằm vào mình mà đến, không khỏi đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, ta chẳng làm gì hổ thẹn với ngươi cả, tự nhiên cũng sẽ không e ngại ngươi, ngươi nếu muốn tìm phiền toái, ta đây xin tiếp ngươi.
Quận vương phi chậm rãi đi đến đứng ở trước mặt Lục Tiểu Thanh, hai người đứng đối diện cách nhau mấy thước, Lục Tiểu Thanh thấy ánh mắt của Quận vương nhìn mình lạnh tanh, lại không mang theo sát khí, trong lòng cũng không biết rốt cuộc là nàng muốn làm cái gì, liền không hé răng đánh giá nàng, hai người cứ nhìn đối phương như vậy, không ai mở miệng trước.
**********
[1] Quan Thư 1 - Khổng Tử:
Quan quan 關關: tiếng chim trống chim mái ứng họa nhau.
Thư cưu 雎鳩: loài chim nước, lại có một tên nữa là vương thư, hình dạng giống như chim phù y, ngay trong khoảng Trường giang và sông Hoài thì có chim ấy. Chim này sống có đôi nhất định mà không hề lẫn lộn.
[2]:
" Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà": Thành sự tại Tiêu Hà, bại sự cũng tại Tiêu Hà: Đó là câu nói của người Trung Quốc ý nói rằng Hàn Tín thành danh lên đỉnh vinh quang cũng nhờ thừa tướng Tiêu hà ( Lúc Lưu bang chỉ cho hàn tín một chức quan nhỏ trông coi lương thực trong quân ngũ Hàn Tín đẫ tức giận mà bỏ đi, Tiêu Hà mới khuyên Lưu Bang là nên giữ người này lại sẽ làm nên nghiệp lớn rồi cưỡi ngựa đuổi theo Hàn Tín gọi trở lại.... sau đó Lưu Bang nghe lời Tiêu Hà mà đăng đái bái tướng). Hàn Tín Công cao quá mặc dù bị phế chức nhiều lần nhưng Lã Hâu và Lưu Bang vẫn lo sợ ảnh hưởng của Hàn Tín nên mới nhờ Trần bình cho Tiêu Hà đi gọi Hàn Tín vào cung và bắt giam rồi vu cho tội làm phản mà đem giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.