Trinh Quán năm mười bảy [năm 643 công nguyên] ngày mùng 7 tháng 4, Lý Trị được chính thức phong làm Thái Tử, cùng ngày đó một Thần phi mới được tân phong bất ngờ chết ở Thiên Linh Cung, bởi vì cũng không được tiến phụng vào Tông miếu (1), cho nên gia phả của hoàng gia cũng không có ghi lại một người như vậy, trên lịch sử cũng không có ghi lại rằng từng tồn tại một người như vậy.
Cũng vào ngày phong Thái Tử đó, dân chúng khắp nơi kinh thành ngày đêm vui chơi, trên bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa nở rực rỡ chiếu sáng toàn bộ phía chân trời, người đi đường chật ních toàn bộ khắp nơi trong kinh thành, liền ngay cả dân chạy nạn ở những vùng lân cận cũng đều chen chúc chạy tới bên ngoài kinh thành, nguyên nhân là do Thái Tử được tấn phong là một dấu hiệu tốt, bất quá chính là sau một đêm này dân chạy nạn lại liền biến mất, giống như căn bản là chưa từng có xuất hiện vậy.
Tổng quản của Tấn vương - Lục Tiểu Thanh đã từng là người giàu có nhất thiên hạ, sản nghiệp ở cùng thời gian này toàn bộ hạ màn che, toàn bộ sản nghiệp mà nàng sở hữu cùng những người có liên quan biến mất không còn tăm hơi, như là đã quay về bước khởi đầu, một phú hào trong vòng vài ngày có thể xuất ra mấy chục vạn lượng bạc như vậy, mà chỉ trong một đêm tất cả toàn bộ sản nghiệp đều quay về con số không, thần thoại kia rất nhanh được lan truyền, đế quốc buôn bán ở trong khoảnh khắc này biến mất, ở một ngày mùng 7 tháng 4 Trinh Quán năm mười bảy này, hạ xuống màn che.
Có người nói là bởi vì nàng chán ghét không muốn tiếp tục buôn bán nữa; Có người lại nói bởi vì nàng có rất nhiều tiền, bị Hoàng Đế đố kị, cho nên âm thầm giết nàng rồi thu sản nghiệp của nàng; Cũng có người nói nàng là thiên tiên hạ phàm, bất quá chỉ là đến nhân gian để dạo chơi một chuyến, hiện tại đã đến lúc phải quay lại thiên giới; Cũng có người nói...... Đủ loại lời đồn đãi khoa trương, có người tin cũng có người không tin, bất quá cũng không ảnh hưởng gì, dù sao đương sự cũng chưa từng để ý đến điều này.
Bất quá có rất nhiều người âm thầm tìm nàng, chính là cho tới bây giờ cũng không có tìm được mà thôi, dần dà vốn là truyền kỳ trong giới thương nghiệp, cũng đã trở thành câu chuyện lấy ra để nói chuyện phiếm, theo thời gian trôi qua, dần dần cũng bị người quên lãng, quên lãng đi đã từng có một người có nhiều tiền đến mức có thể đè chết người.
Nhoáng cái vài năm đã trôi qua, ngày hôm đó trong một tòa biệt thự ở trên bờ biển Minh Châu, không có nói sai chính là biệt thự, chuẩn xác mà nói là một khu biệt thự, bên trong khu biệt thự vang lên tiếng người ầm ĩ, bên trong hoa viên của biệt thự người đến người đi, một dặm ở bên ngoài đều có thể nghe thấy thanh âm huyên náo đó không khác gì một cái chợ.
Chỉ cần nhìn qua là biết người xây khu biệt thự này rất chú trọng đến nguyên liệu xây dựng, toàn bộ đều là dùng công trình bằng gỗ kết cấu lên, khu biệt thự chiếm diện tích khá lớn, xen vào bên trong là phần đông dân cư sinh sống, hơn nữa chủ nhân của khu biệt thự này chắc chắn là một người giàu có xa hoa, cho nên toàn khu biệt thự chiếm diện tích mười dặm, bên trong có đình đài lầu các, có núi giả hồ nước, mặt đường trải đá, thiết bị chiếu sáng, cái gì cần có đều có.
Chưa nói đến khu biệt thự có diện tích mười dặm là có bao nhiêu xa xỉ, chỉ cần tiến vào cửa chính, sẽ thấy một cái ao to được xây ở bên trong hoa viên, bên trong ao đó nuôi loại cá gì? Cá không nhiều lắm chỉ có hai con mà thôi, cá thật sự không lớn lắm, chẳng qua chỉ là nuôi hai con cá voi mà thôi, dùng để chiếu sáng bất quá chính là vài viên dạ minh châu mà thôi, toàn bộ khu biệt thự trải dài mười dặm, toàn bộ đều dựa theo quy mô đèn đường của thời hiện đại dùng để chiếu sáng, ban đêm đi ở trên đường rộng thênh thang, không có một chút cảm giác tối là được rồi.
Lúc này ở bên trong khu biệt thự, chủ nhà đang bề bộn việc, khí thế ngút trời, chỉ thấy có mấy chục chiếc xe ngựa đỗ ở trong sân, có đến hơn một trăm người đang tới tới lui lui, trên bầu trời đồ bằng ngọc, đồ bằng vàng đan chéo nhau bay lượn, áo ngủ bằng gấm, gối thêu, trang phục quần áo ở dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang chói mắt, trên không trung, giữa không trung, bóng người bóng đồ vật chớp lên, người nhìn mà hoa cả mắt.
Xa xa, Lục Tụ đang cưỡi trên một chiếc xe đạp bay tới, hô lớn: "Ông xã tiếp lấy này, món đồ chơi này cũng là để mang về cho Hoàng Thượng đó."
Bên này, Lục Tiểu Lam vẻ mặt lãnh khốc, chân vừa động, vụt bay lên giữa không trung tiếp được vật mà Lục Tụ ném loạn không có mục đích, cao giọng quát: "Nàng nhìn rõ rồi hẵng ném cho ta có được không, làm hỏng rồi sẽ không có nữa đâu, món đồ chơi này chỉ có một cái duy nhất thôi đấy."
Lục Tụ cười hắc hắc nói: "Chẳng phải là do ta biết chàng sẽ bắt được hay sao." Dứt lời lại cưỡi xe đạp bỏ chạy, hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, không nhanh một chút chỉ sợ sẽ không làm xong mất.
"Bà xã, nàng muốn đè chết ta phải không, mau tới giúp ta một tay nào." Xa xa Vân Thiên ôm một chồng sách còn cao hơn cả hắn, đang sờ soạng đi về phía bên này.
Lan Tâm đang ở trên xe ngựa thu xếp hàng hóa, vừa thấy liền ngừng tay chạy tới: "Ngốc thật, chàng không biết chia ra vài lần để mang đến đây sao?" vừa trực tiếp nhảy dựng lên lấy chồng sách quá đầu hắn, thuận tay liền ném qua cho Khuynh Tường.
Khuynh Tường xoay người lại, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nghe tiếng vật bay đến mang theo tiếng gió mà bắt lấy bộ sách, sau đó giận dữ hét: "Lan Tâm, ngươi tự làm đi chứ, đây chính là chuyện do hai ngươi phụ trách nha, ta còn đang bận việc của ta đây này, đừng đến quấy rầy ta." Vừa nói vừa đem chồng sách ném tới chỗ Lan Tâm đang thu thập ở trên xe ngựa.
Lan Tâm lập tức kêu lên: "Hồng Ngọc, ông xã tỷ bắt nạt muội."
Hồng Ngọc ở bên cạnh đang tiếp lấy đồ vật mà Tiêu Xảo ném qua, đầu cũng không quay lại, chỉ nói: "Dù sao cũng không phải là bắt nạt ta."
Khuynh Tường lập tức cười ha ha, lộn mèo [2] một vòng nhảy đến bên cạnh Hồng Ngọc, thoải mái hôn Hồng Ngọc một cái, bị Hồng Ngọc cốc vào đầu một cái rõ đau, lại rất nhanh nhảy về chỗ cũ, đắc ý cười nói: "Ngươi cũng không nhìn xem đó là bà xã của ai, bà xã của ta có thể để cho ta bị chịu thiệt sao?"
"Còn cười, nhanh chuẩn bị cho tốt đi, ta còn đang muốn đi đánh thêm hai ván mạt chược nữa đây." Nguyên Phong chân đạp lên ván trượt, xoay người một cái cầm đồ vật ở trong tay ném cho Lục Tiểu Lam, một chân giẫm một cái lại trượt rất xa.
"Ông xã, đem cẩm bình lại đây, ta vừa rồi đã quên mang lại đây rồi." Tiêu Xảo thấy Nguyên Phong trượt với tốc độ rất nhanh, vội kêu lớn.
"Đã biết, nàng lúc nào mà chả quên mất chuyện gì đó."
Hồng Ngọc lập tức quay đầu nói với Tiêu Xảo ở phía trước: "Nguyên Phong nói đúng đấy, chúng ta phải nhanh tay hơn chút nữa, hôm qua ta bị thua quá nhiều tiền, hôm nay ta phải thu lại mới được."
Vân Thiên cười hắc hắc nói: "Ai sợ ai chứ?"
Lục Tiểu Lam liếc mắt nói: "Tiểu tử ngươi ngày hôm qua còn thắng ta một ngàn hai trăm lượng, hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi nhả ra."
Xa xa, Thạch Đầu rướn dài cổ ra rống to: "Đúng vậy, ngày thường một người nhìn rất là ôn hòa, trên chiếu bài lại lộ ra bộ mặt thật, quen biết nhau hơn hai mươi năm, hôm nay ta mới nhìn thấy rõ bộ mặt thật của hắn."
Tiểu Trúc vẻ mặt mỉm cười, buông đồ vật ở trong tay xuống, xoay người vỗ vỗ bả vai Thạch Đầu nói: "Ông xã, để ta giúp chàng báo thù."
Lan Tâm vừa nhanh tay sắp xếp đồ vật lên trên xe ngựa, vừa cười nói: "Ông xã, chàng phải dốc sức làm thịt bọn họ cho ta, giết chết một người tính một người, chỉnh chết hai người tính làm một đôi."
Mấy người chính là vừa làm việc vừa đấu võ mồm như thế, đột nhiên Lục Tiểu Lam nhìn về phía cổng chính quát to: "Tiết Khánh, ngươi nếu dám trốn, ngày mai ngươi cũng đừng nghĩ là sẽ được đi theo chúng ta."
Mấy người đang nói chuyện với nhau, đồng thời cùng quay đầu nhìn về phía cổng chính, chỉ thấy Tiết Khánh đang rón ra rón rén muốn chuồn ra bên ngoài, Hồng Ngọc hắc hắc cười lạnh một tiếng nói: "Muốn trốn việc sao, tốt lắm, hôm nay ta phải tâm sự một phen với Lệ Hoa mới được."
Tiết Khánh vừa nghe nhắc tới Lệ Hoa, vội xoay người lại, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Ta là đại chưởng quỹ, các ngươi đã gặp qua lãnh đạo nào phải động tay vào làm việc chưa?"
Khuynh Tường hừ lạnh một tiếng nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, không đến hỗ trợ mà lại muốn chuồn mất, ngươi cứ đợi chết đi."
Xa xa, Thạch Đầu nhìn Vân Thiên nháy mắt một cái, Vân Thiên lập tức rướn cổ hướng xa xa kêu lên: "Lệ Hoa, ông xã của ngươi muốn chuồn đi tán gái này."
Thạch Đầu lập tức tiếp lời, lớn tiếng nói: "Vân Thiên, lần trước chúng ta ở Giang Nam, thấy có một người từ Vân Tiên lâu đi ra, có phải là đại chưởng quỹ của chúng ta không ấy nhỉ? Hôm nay như thế nào lại cảm thấy người đó rất giống với đại chưởng quỹ của chúng ta nha."
Xa xa, Ngô Lệ Hoa đang dẫn theo một đám người ôm đồ vật lại đây, nghe thấy vậy lập tức giận tái mặt nhìn Tiết Khánh đang đứng ở cạnh cổng chính, Tiết Khánh vội hắc hắc cười chạy tiến lên, tiếp nhận đồ vật trong tay Ngô Lệ Hoa, khẽ nói: "Bà xã, đừng nghe bọn họ nói bậy, nàng cũng biết là ta chướng mắt loại người đó mà."
Ngô Lệ Hoa nhướng mày nói: "Vậy thì ngoan ngoãn làm việc đi, nếu chàng muốn làm cho bà xã của chàng mệt chết, thì chàng cứ việc chuồn đi cho ta." Vừa nói vừa trực tiếp chạy tới chỗ khác làm việc, còn lại Tiết Khánh vẻ mặt bất đắc dĩ ôm đống lớn đồ vật đi về phía Lục Tiểu Lam.
Lan Tâm ha ha cười nói: "Mặc cho ngươi tài trí cao tuyệt đỉnh, cả đời thông minh đến đâu, kết quả vẫn là bị Lệ Hoa xơi tái triệt để, aiz, nam nhân quả nhiên là hèn mà, vẫn là tỷ tỷ nói rất đúng."
"Bà xã, nàng nói cái gì?"
Lan Tâm nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiên không tốt, vài nam sĩ bên cạnh cũng đều là vẻ mặt sát khí trừng nàng, vội bước lên phía trước ôm lấy Vân Thiên liền cho một cái hôn, vừa cười xán lạn nói: "Nói giỡn thôi mà, nói giỡn thôi mà." Một bên lòng bàn chân như được bôi thêm dầu liền hướng xa xa chuồn gấp, còn lại vài nam sĩ ở một bên tranh cãi vô ích.
Ngồi ở trên ban công lầu hai của biệt thự, Thiên Vũ nhìn nhiệt tình khí thế ngất trời ở phía dưới, không khỏi cười nói: "Ta nói Tiểu Thanh, đây là những người mà nàng huấn luyện ra sao? Đây là nhóm quản gia của nàng sao? Như thế nào lại còn bết bát hơn so với năm đó ở trong phủ của ta vậy?"
Lục Tiểu Thanh ngồi ở một bên im lặng chống cằm, Vô Diễm ngồi bên cạnh nàng cười khổ nói: "Những người này đã bị Thanh Nhi làm hỏng rồi, đã sớm biết hôm nay đệ sẽ đi, vậy mà cả đám không cuống quít lo liệu từ sớm, lại đợi đến ngày cuối cùng mới xử lý, còn nói cái gì chỉ là chuyện nhỏ không cần phải gióng trống khua chiêng, tốn thời gian phí sức."
Thiên Vũ bật cười nói: "Thật đúng là càng ngày càng không có quy củ, Tiểu Thanh, tất cả bọn họ nhưng đều là học theo nàng đó."
Lục Tiểu Thanh ca thán một tiếng, sau nói: "Ta làm sao mà biết khi nào thì mình lại trở thành tấm gương cho bọn họ cơ chứ? Lại nói ta có lười như vậy sao? Ta cảm nhận được ta rất là chịu khó nha."
Vô Diễm kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nàng chịu khó? Ta nhưng cho tới bây giờ không nghĩ đến hai chữ này lại dính dáng đến nàng, nàng thử nói xem nếu nàng không đi đầu, bọn họ liệu có thể thành ra như bây giờ không? Cũng không biết là ai dạy: không lười biếng đến một khắc cuối cùng quyết không bỏ qua, có thể kéo dài tới buổi tối tuyệt đối không làm ở chạng vạng."
Lục Tiểu Thanh liếc mắt trừng Vô Diễm nói: "Tiểu tử, ít kiêu ngạo đi, chờ Thiên Vũ đi rồi, ta sẽ tới thu thập chàng."
Thiên Vũ phe phẩy quạt giấy nói: "Mời, hai người cứ coi như ta không tồn tại, ta không ngại, thật sự là không ngại đâu."
Vô Diễm cùng Lục Tiểu Thanh đồng thời trắng mắt liếc Thiên Vũ một cái nói: "Nhưng là chúng ta để ý."
Thiên Vũ lập tức cười ha ha nói: "Đi theo các ngươi thật sự tâm tình tốt hơn rất nhiều so với khi ở trên triều, mặc dù ta làm vua một nước, nhưng không thể được tiêu dao như các ngươi thế này."
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Mỗi người có một vận mệnh riêng, vị trí này của huynh không biết là có bao nhiêu người muốn làm ấy chứ, huynh lại còn ngại vì nó không thoải mái."
Thiên Vũ chán nản nói: "Ta nói Tiểu Thanh, nàng chừng nào thì biến thành người tin vận mệnh vậy?"
Lục Tiểu Thanh còn chưa có trả lời, Vô Diễm đã nhếch khóe miệng cười nói: "Nàng là đang an ủi đệ, chính là giọng điệu còn chưa có luyện đến được độ thành khẩn."
Thiên Vũ gật gật đầu liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ta còn đang băn khoăn sao nghe vào tai lại giống như vui sướng khi thấy người gặp họa vậy."
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Bó tay thôi, công lực của ta còn chưa đủ cao thâm, tin một nửa ta nhưng lại cho rằng là tin hoàn toàn, nhưng là trò này ta thật sự là không tin, cho nên nói ra cũng không diễn đạt được mục đích thật sự, xem ra ta còn phải luyện tập nhiều thêm mới được."
Thiên Vũ nhất thời không nói gì, Vô Diễm lắc đầu cười nói: "Thiên Vũ, lần này đệ trở về, chúng ta khả năng thật lâu sau mới có thể gặp lại, đệ nếu có chuyện gì hãy dùng lệnh bài của Hỗn Hỗn Minh ra mệnh lệnh trong liên minh vì đệ làm việc là được, không cần phải thông báo trước cho chúng ta, thuận tiện cũng giúp chúng ta trông nom một chút."
Thiên Vũ gật gật đầu nói: "Ta biết rồi, nếu ta không ở vị trí này, ta nhất định sẽ đi cùng mọi người, mới nghe qua thôi đã cảm thấy đó là một chuyện vô cùng kích thích, đúng rồi, nói đến Hỗn Hỗn Minh này, Tiểu Thanh à, đại trưởng quỹ của nàng đúng là thiên tài, cư nhiên đem toàn bộ sản nghiệp của nàng từ chỗ sáng chuyển tới chỗ tối, ở mặt ngoài nàng không có một cái gì cả, nhưng trên thực tế cái gì cũng vẫn đều còn tại ở trên tay nàng, uổng công ta mấy năm nay còn đang suy nghĩ mọi người hiện tại sống như thế nào? Không nghĩ tới cuộc sống của nàng còn xa xỉ hơn so với cả ta."
Lục Tiểu Thanh lập tức đắc ý dào dạt nói: "Hết cách rồi, người một khi đã có tiền rồi thì thật sự là muốn nghĩ là không có tiền cũng không được, ta nói muốn xây một căn biệt thự tầm một dặm, bọn họ cứng rắn xây mười dặm cho ta, ta nói nuôi cá mập là được rồi, bọn Hắc Tử lại trực tiếp mang về cho ta hai con cá voi, aiz, ta như thế nào lại nhiều tiền như thế này chứ."
Thiên Vũ không nói gì chỉ thưởng cho nàng một cái liếc mắt đầy khinh thường, Vô Diễm tức giận gõ đầu nàng một cái, nói: "Nàng ít nói mát đi cho ta nhờ, nếu nàng ngại nhiều tiền, thì để ta đem ném hết ra biển vậy."
Lục Tiểu Thanh vội ôm chặt lấy cánh tay Vô Diễm nói: "Nói đùa gì vậy chứ, dù tiền nhiều hơn nữa cũng không thể lấy ra để lấp biển a~, đấy chính là hang không đáy đó, muốn lấp thì cũng lấp ở ao cá nhà chúng ta chứ, dù thế nào thì cũng không thể để nước phù sa chảy ruộng người ngoài được."
Thiên Vũ đau đầu nhìn hai người bọn Vô Diễm cùng Lục Tiểu Thanh đối thoại ngu ngốc, chen vào nói: "Chẳng lẽ không có người nào nghĩ có nhiều tiền hơn thì đưa cho ta sử dụng hay sao?"
Lục Tiểu Thanh lập tức quay phắt đầu lại bổ một câu: "Ta có nhiều tiền hơn nữa liệu có thể nhiều bằng huynh không? Lại nói lợi nhuận ta thu được từ muối lậu cũng phải đưa cho huynh một nửa rồi còn gì, ta chưa từng có gặp qua một vị Hoàng đế nào lại còn kiêm luôn chức buôn bán muối lậu như huynh đấy."
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Quản gia của ta buôn bán làm ăn, ta sao không thể nhúng một tay được đây? Có Tiết Khánh kinh doanh, ta rất yên tâm, nếu đổi lại là nàng kinh doanh, ta đã sớm rút tay lại mặc kệ rồi."
Lục Tiểu Thanh lập tức cả giận nói: "Khen cho Thiên Vũ nhà ngươi, cư nhiên khinh thường ta, tên Tiết Khánh chết tiệt kia không phải chỉ là thiên mệnh giả thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ, chuyện ta biết khẳng định còn nhiều hơn hắn."
Vô Diễm lập tức lắc đầu nói: "Nàng lại phân biệt hồ đồ rồi, ta đã nói với nàng bao nhiêu lần là thiên mệnh giả không thể biết được chuyện quá khứ lẫn tương lai, mà chỉ là học đế vương học, là người chuyên môn phụ trợ hoàng đế tạo lên thành tựu trong bá nghiệp, đó mới là ý nghĩa của từ thiên mệnh, theo như lời của thuật sĩ Viên Thiên Cương kia trên trời dưới đất không gì là không làm được, có quỷ mới tin."
Thiên Vũ bật cười nói: "Phụ hoàng nghĩ rằng thiên mệnh giả chính là nhà tiên đoán, lại không biết thiên mệnh giả chân chính là nhân tài ra sức học tập tìm hiểu thói quen tập quán từ cổ chí kim để phụ trợ cho đế vương, năm đó phụ hoàng nghe được Tiết Khánh nói như thế, sau đó mới biết được mình đã sai lầm lớn như thế nào, bất quá Tiết Khánh lại thật sự là một người giảo hoạt, khi phụ hoàng vẫn còn mông lung thì hắn lại chuồn mất, mãi cho đến khi phụ hoàng mất đều không tìm được hắn, cũng không có tìm được người kia."
Lục Tiểu Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua Tiết Khánh đang bị Lục Tiểu Lam chỉ huy hỗ trợ, tức giận nói: "Người này giống như là chân nhân chưa lộ diện vậy, hại ta phải đeo trên lưng cái danh đó lâu như vậy, ta bị cha của huynh bắt nạt thảm như vậy, còn hắn lại đến là tiêu dao."
Vô Diễm nghe vậy lập tức cười to thành tiếng, nói: "Hắn tiêu dao? Cũng không biết mấy năm nay là ai đem người khác đến bắt nạt sít sao hắn nhỉ, bản thân mình không chỉnh được hắn liền lấy ngay muội muội của mình ra để chỉnh hắn, mấy năm nay ta không có thấy Tiết Khánh được sống dễ chịu như nàng nói đâu."
Lục Tiểu Thanh đắc ý nhíu mày cười, từ ngày ấy sau khi trốn chạy, biết được Tiết Khánh mới là thiên mệnh giả chó chết kia, mà ngày đó ý tứ cùng truyền lưu của thiên mệnh giả cũng đã lệch khỏi quỹ đạo, làm cho nàng không khỏi vài năm này túm lấy Ngô Lệ Hoa, gắt gao lắm mới có thể chèn ép được Tiết Khánh, ai kêu hắn nói triều đại này cũng không cần sự phụ trợ của hắn, mà hắn cũng không có tâm tư bồi dưỡng Hoàng Đế để tranh thiên hạ gì đó, vẫn là tới chỗ Lục Tiểu Thanh làm công là tốt nhất. Hơn nữa một người làm công nho nhỏ, đem muội muội của lão bản quyến rũ chạy theo hắn, hắn cũng chẳng thiệt thòi gì nha.
Phía dưới một trận bụi đất tung bay, lông ngỗng bay loạn đầy trời, làm mũi của Lục Tiểu Thanh ngứa ngứa hắt xì vài cái. Lập tức duỗi cổ ra quát: "Mọi người làm gì thế? Không muốn để cho người khác sống nữa sao?"
Phía dưới Hắc Tử cùng Hải Hoa đang giũ chăn lông do Lục Tiểu Thanh tự chế, tuy rằng đầy lông chim, mùi cũng không được tốt lắm, nhưng là tuyệt đối ấm áp mà lại nhẹ, lần này Thiên Vũ thật vất vả mới lén chạy đến đây một chuyến, nhất định phải chuẩn bị một đống đồ vật để cho Thiên Vũ mang về dùng. Đọc 𝙩hê𝗺 các chương 𝗺ới 𝙩ại ﹎ ТrU𝗺Тr 𝑢𝑦en.𝐕n ﹎
Thiên Vũ dùng quạt phẩy lông chim đang bay loạn, cười nói: "Tiểu Thanh, ta cảm thấy chiếc xe đạp kia của nàng rất tốt, đáng tiếc là không thể mang về."
Vô Diễm cười nói: "Vật này không thể xuất hiện ở thời đại này được, nếu để cho đệ mang về khẳng định sẽ sinh thêm nhiều rắc rối, đệ muốn cưỡi thì chỉ có thể đến chỗ chúng ta mà cưỡi thôi, lúc nào cũng hoan nghênh đệ đến."
Thiên Vũ đang muốn trả lời, phía dưới Ngô Lệ Hoa đột nhiên lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, tỷ có thấy ấm Linh Lung không, cái đó là muốn đưa cho Hoàng Thượng"
Lục Tiểu Thanh lập tức rống trả lại: "Ta làm sao mà biết được, không phải đều là do mọi người thu thập sao?"
Hồng Ngọc không khỏi kêu lên: "Chính là bởi vì không biết mới hỏi tỷ mà, nếu tìm được rồi thì hỏi tỷ làm gì?"
Một câu này làm cho Lục Tiểu Thanh tức giận không nhẹ, đang muốn phát uy để cho Thiên Vũ biết nàng vẫn là đương gia của nơi này, nàng mới là lão đại chân chính, chỉ thấy Vô Diễm duỗi tay ra kéo lấy tay nàng, Lục Tiểu Thanh tức giận quay đầu cả giận nói: "Làm gì vậy?"
Vô Diễm kéo Lục Tiểu Thanh qua, cười nói: "Hôn ta một cái, ta liền nói cho nàng biết ấm Linh Lung ở chỗ nào." Lục Tiểu Thanh lập tức không nói hai lời, trực tiếp nhoài người về phía trước cắn lên bả vai Vô Diễm một cái, Vô Diễm bị nàng cắn đau, đẩy vai nàng ra nói: "Nàng cầm tinh con chó à, chỉ biết cắn người."
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, hung tợn cười nói: "Có nói hay không."
Vô Diễm lắc lắc đầu nói: "Sao ta lại gặp gỡ phải nàng thế này?" nói như vậy nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười, Lục Tiểu Thanh nhíu mày trừng Vô Diễm: "Đã gặp gỡ rồi, chàng không có đường lui nói lời tạm biệt đâu."
Vô Diễm sủng nịch cười chỉ vào ấm trà bên cạnh ba người đang dùng để uống trà nói: "Có phải là kia không."
Lục Tiểu Thanh nhất thời á khẩu, Thiên Vũ cười ha ha nói: "Tiểu Thanh, đây là ấm Linh Lung mà nàng muốn đưa cho ta sao, nàng thật đúng là có cá tính, thứ tốt đều phải chính mình dùng qua rồi mới tặng cho người khác."
Lục Tiểu Thanh bừng bừng lửa giận cầm ấm trà cùng chén trà ném xuống phía dưới, chỉ thấy trước mặt bay lên mấy bóng người, ấm Linh Lung cùng chén trà ở trên không trung đều được đón lấy "Oa, ta kháo, nóng quá, có lầm hay không đây, cư nhiên dùng ấm Linh Lung làm ấm trà, lão đại, ngài cũng quá xa sỉ rồi đó."
Lục Tiểu Thanh vươn dài cổ ra giận dữ hét: "Câm miệng, còn không nhanh thu thập cho ta."
Thiên Vũ cùng Vô Diễm ở bên cạnh nhịn không được cười ha ha, tiếng cười chưa dứt, Thiên Vũ lại nói: "Xuất Trần đâu? Hôm nay sao lại không thấy hắn, người này sao lại có vẻ thần bí thế nhỉ."
Vô Diễm nhướng mi lạnh giọng nói: "Không biết, trong khoảng thời gian này đều là như vậy, mất tích là tốt nhất, giảm được một ngày phiền phức."
"Là ai nói ta phiền đấy, Tiểu Thanh, có người dám nói ta phiền kìa, Tiểu Thanh, ngươi phải giáo huấn người nọ tốt một chút vào nha." Ba người thấy hoa mắt, Xuất Trần mái tóc bạch kim trực tiếp từ trên ban công nhảy vào, từ sau khi thân thể của người này đã hoàn toàn tốt, Vô Diễm liền dạy hắn phương pháp lấy lại nội lực, không đến vài năm cư nhiên lại cũng có được thành tựu nho nhỏ, trèo tường đi trên vách tường là chuyện nhỏ.
Xuất Trần thoải mái từ bên cạnh Vô Diễm kéo Lục Tiểu Thanh qua, sau khi cho nàng một cái ôm nồng nhiệt xong, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Thanh, đến đây ngồi với ta."
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc còn chưa có đáp ứng, Vô Diễm đã duỗi tay ra trực tiếp kéo Lục Tiểu Thanh trở lại, ôm vào trong ngực không buông tay, vẻ mặt lãnh khốc trừng Xuất Trần, Xuất Trần giống như không có cảm giác thấy, tự chạy vào trong phòng rót cho mình một chén trà, nhàn nhã cùng Thiên Vũ nói chuyện.
Thiên Vũ cười, chịu đựng bị kẹp giữa hai người này, đến đây cũng đã được mấy ngày, chưa từng thấy hai người này chung sống hòa bình với nhau được lấy một ngày, ngày nào cũng là không phải Xuất Trần gây rối chọc tức Vô Diễm, thì chính là Vô Diễm đánh Xuất Trần chạy loạn khắp tòa nhà, việc này coi như là có liên quan đến khinh công của Xuất Trần xem như đã được khôi phục lại.
Lục Tiểu Thanh ngồi ở trong lòng Vô Diễm, túm lấy tóc bạch kim của Xuất Trần khẽ giật giật nói: "Ngươi lại chạy đến chỗ nào vậy?"
Xuất Trần quay đầu tà khí cười nói: "Tiểu Thanh, hôn một cái ta liền nói cho ngươi biết."
Lục Tiểu Thanh còn chưa có trả lời, giọng nói lạnh như băng của Vô Diễm trực tiếp vang lên: "Không cần, ngươi muốn chạy đi đâu thì tùy ngươi, cho dù có chết cũng không có người hỏi đến đâu."
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh nhún nhún vai, mỉm cười nói: "Tiểu Thanh, đây cũng không phải là do ta không muốn nói nha."
Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười, thấp giọng nói: "Vậy tìm thời điểm ngươi một mình thì nói cho ta biết là được."
Xuất Trần lập tức cũng nhẹ giọng nói: "Được, chúng ta tìm chỗ không có người đi." Hai người tuy rằng đều đè thấp âm thanh, nhưng là bốn người ngồi gần nhau, không ai là không nghe thấy, Vô Diễm lập tức ôm lấy Lục Tiểu Thanh, híp mắt nói: "Chúng ta đi xuống thu thập đồ cho Thiên Vũ." Nói xong trực tiếp từ trên ban công nhảy xuống, căn bản không đợi Lục Tiểu Thanh lên tiếng phản đối, thấy tình huống như vậy, Thiên Vũ lập tức cười ha ha, Xuất Trần uống một ngụm trà, sau chậm rãi nói: "Người này sao lại nhỏ mọn như vậy chứ?"
Tuy rằng bọn Hồng Ngọc, Lục Tiểu Lam hoàn toàn kiên quyết thực hiện theo quan niệm thần thánh của Lục Tiểu Thanh: không đến một khắc cuối cùng tuyệt đối không làm việc, nhưng là không thể không khích lệ bọn họ, động tác của bọn họ thật sự là nhanh, quả nhiên có thể ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành trong khoảng thời gian gấp rút như vậy, đúng là chỉ có nhân tài mới làm được.
Không đến một canh giờ, mấy chục xe chuyên chở hàng hóa đã vững vàng đứng ở trong sân loạn như cái chợ, mọi người dùng tốc độ gió cuốn mây tan, rất nhanh thu thập sạch sẽ, Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa liếc nhau, vỗ vỗ tay nói: "Chúng ta quả nhiên là nhân tài."
Chỉnh tề xếp thành hàng ở giữa sân, Thiên Vũ, Lục Tiểu Thanh, Vô Diễm, Xuất Trần chậm rãi đi tới, Tiết Khánh mỉm cười tiến lên nói: "Hoàng Thượng, tất cả đã chuẩn bị xong, người có thể đi được rồi."
Thiên Vũ nhíu mày nhìn Tiết Khánh nói: "Ta như thế nào lại cảm thấy ngươi vô cùng mong muốn ta nhanh rời khỏi đây thế này?"
Tiết Khánh nghiêm trang mỉm cười nói: "Nào có, có thể cùng Hoàng Thượng chung sống một thời gian lâu như vậy, là phúc khí của chúng ta, ta chỉ là cho rằng Hoàng Thượng đã ra ngoài lâu như vậy, trong triều mặc dù có một đám nguyên lão đại thần lo liệu, nhưng là Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, nền móng chưa ổn, sớm một chút trở về xử lý mọi chuyện là tốt nhất, về sau thời gian còn dài, có khi thời gian gặp nhau còn nhiều hơn nữa." Một phen nói rất đường hoàng, Khuynh Tường đứng ở phía sau hắn học động tác của Lục Tiểu Thanh, ở sau lưng giơ ngón giữa lên, vẻ mặt khinh bỉ.
Thiên Vũ bật cười lắc đầu nói: "Quên đi, ta cũng lười cùng các ngươi so đo, các ngươi cũng chỉ ước gì ta sớm đi, để cho các ngươi được tiêu dao, quên đi, quên đi, ta cũng không muốn quét mất hứng thú của các ngươi, dù sao sau khi trở về, ta có thời gian để thu thập các ngươi."
Ở trong một chuỗi tiếng cười ha ha cùng lưu luyến đưa tiễn của mọi người, Thiên Vũ đã đăng cơ làm Hoàng đế ngồi vào trong xe ngựa, rời khỏi khu biệt thự xa hoa ở trên bờ biển, nhìn Thiên Vũ dần dần đi xa, cho đến lúc biến mất không còn thấy bóng dáng, Lục Tiểu Thanh lập tức điên cuồng hô một tiếng: "Chuẩn bị, tiến về phía trước." Lời này vừa dứt, chợt nghe thấy mấy chục người ở phía sau đi theo điên cuồng hét lên, lập tức chạy như điên vào tòa nhà, lại bắt đầu một vòng công tác chuẩn bị mới.
Sau cả một đêm bận rộn, sáng sớm ngày hôm sau, một nhóm người nhất tề xuất hiện ở bờ biển, trên mặt biển đậu ba chiến thuyền rất lớn đã được vải bạt che lại, Lục Tiểu Thanh ở trong tiếng kêu la của mọi người chậm rãi đi ra, chỉ thấy trang phục nàng mặc thật cá tính, chân đi một đôi giày ủng da đế cao, mặc một chiếc quần soóc ngang đầu gối, để lộ ra bắp chân trắng nõn, phần trên mặc áo T-shirt màu đen không có tay bó sát người, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc có mặt là một chiếc đầu lâu, trên đầu đội chiếc mũ tự chế mang phong cách cao bồi miền Tây nước Mỹ, bên hông dắt một thanh loan đao, uy phong lẫm liệt bước về phía trước.
Bên cạnh nàng là Vô Diễm, một thân quần áo màu bạc bó sát người, bên hông đeo một đai lưng bằng kim loại sáng lóng lánh, một cái roi da quấn quanh ở trên cánh tay chàng, chân đi một đôi giày ủng da đế cao, bộ quần áo bó sát người làm lộ ra tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, tản mát ra lãnh khốc nói không nên lời, khí phách cùng cuồng ngạo.
Mà một người khác đi theo bên cạnh nàng là Xuất Trần, một thân áo trắng bó sát người, cổ đeo đồ trang sức ba vòng màu đỏ thẫm như lửa kéo dài đến tận dưới ngực, mà cổ áo được khoét rộng đến ngực, lộ ra cơ ngực khêu gợi không lời nào có thể tả nổi, cơ ngực như ẩn như hiện phối với trang sức diễm lệ, cùng nụ cười tà khí bên khóe miệng kia của hắn, làm cho toàn thân hắn tràn ngập tà khí nói không nên lời, dụ người phạm tội nói không nên lời.
Bọn Lục Tiểu Lam cũng chẳng khác là mấy, cũng trang phục bó sát người, đều tự lộ ra phẩm vị cùng đặc điểm riêng của mỗi người, tất cả mọi người ở trên bến tàu đều bị phong thái của bọn họ mê hoặc, lại bị khí thế của bọn họ làm cho rung động, một bên chảy nước miếng, một bên lại sợ hãi lui ra thật xa.
Lục Tiểu Thanh đi đến trước con thuyền thật lớn bị vải bạt trùm kín, khóe miệng hiện lên ý cười, nói: "Kéo ra."
"Dạ." Mấy chục người đồng thanh hét lớn, tiếp theo vải bạt được mấy chục người kéo xuống, chậm rãi rơi xuống dưới, ba chiến thuyền lớn trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt mọi người, đúng vậy, là chiến thuyền, dùng sắt tốt nhất tạo thành, các loại đồ trang thiết bị đều là đồ tốt nhất, vượt qua muôn ngàn thử thách mới cho ra được thành quả này.
Chỉ thấy ba chiến thuyền ở dưới ánh mặt trời phát ra quang mang màu bạc, thân chiến thuyền màu đen ánh bạc vô cùng uy phong đứng sừng sững ở trên bến tàu, trên thân chiến thuyền thứ nhất có khắc hai chữ cái LL bằng tiếng Anh, là tên gọi tắt của Lục Tiểu Thanh cùng Lý Vô Diễm, trên thân chiến thuyền thứ hai có khắc một chữ cái Y, vốn là tên của Xuất Trần, trên thân chiến thuyền thứ ba có khắc hai chữ LT, tên gọi tắt của Thiên Vũ cùng Quân Hiên.
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn ba chiến thuyền, vung tay lên nói: "Lên thuyền." rồi đi trước lôi kéo Vô Diễm bước về phía chiến thuyền thứ nhất, Xuất Trần cùng Khuynh Tường đi về phía chiến thuyền thứ hai, Lục Tiểu Lam đi về phía chiến thuyền thứ ba, phía sau hơn trăm người gào thét đi theo lên thuyền.
Đang lúc mọi người thu thập xong, là lúc có một chiếc xe ngựa rất nhanh chạy bon bon lại đây, dừng lại ở trên bến tàu, rèm che được vén lên lộ ra một khuôn mặt mỉm cười ôn nhu, nhìn mọi người ở trên thuyền nói: "Như thế nào lại không đợi chúng ta vậy." Vừa nói vừa cùng người đi theo nhảy xuống xe ngựa.
Lục Tiểu Thanh cúi đầu vừa thấy đúng là Quân Hiên, Vô Diễm không khỏi cười rộ lên nói: "Đến thật đúng lúc, còn tưởng rằng ngươi không đến chứ."
Quân Hiên cười nhìn bọn họ nói: "Vì sao lại không đến? Có trò vui như vậy, sao có thể thiếu ta, ta ngồi trên chiến thuyền nào đây?"
Bên cạnh chàng là Tân Thành cũng cười híp mắt hướng Lục Tiểu Thanh vẫy tay nói: "Tiểu Thanh, muội đến đây, muội cũng phải đi."
Lục Tiểu Thanh cười nhìn hai người nắm chặt tay nhau, trực tiếp hất đầu về một phía nói: "Chiến thuyền thứ ba là của hai người, tự mình đi lên đi, ta sắp khai thuyền rồi."
Quân Hiên cùng Tân Thành cũng không nhiều lời, động tác nhanh nhẹn trực tiếp nhảy lên chiến thuyền thứ ba, tiếp nhận quần áo Lục Tiểu Lam đưa qua, chạy vào trong thay trang phục.
Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm nhìn nhau, Vô Diễm mỉm cười nói: "Nàng phát lệnh đi."
Lục Tiểu Thanh cười nói: "Ta không phải thuyền trưởng, ta cũng không biết đường biển, chàng làm đi, ba chiến thuyền này đều là do chàng tạo ra, chàng khẳng định là hiểu chúng hơn ta nhiều, trò này cũng bắt đầu từ chàng đi."
Vô Diễm ôm Lục Tiểu Thanh nói: "Ta chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của nàng mà thôi, ta......"
Hai người đang tranh luận xem ai phát lệnh khai thuyền, thì trên bến tàu chậm rãi truyền đến một giọng nói mềm yếu: "Xuất Trần, ăn xong liền muốn chuồn sao?"
Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm cực kỳ khiếp sợ, đồng thời cùng nhìn về phía bến tàu, người ở trên ba chiến thuyền cũng nhất loạt vươn đầu ra nhìn, chỉ thấy có một nữ tử đang đứng đón gió ở trên bến tàu, nữ tử này ăn mặc cũng rất tùy ý, cũng không có trang điểm gì cả, mái tóc mềm mại được thả tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tách ra cũng không phải là xuất sắc, ít nhất không có tuyệt mỹ như Xuất Trần, nhưng là cùng hợp lại với nhau lại mị hoặc nói không nên lời, một đôi mắt phượng hút hồn, đôi môi hơi mỏng đang cong cong chu lên, toàn bộ lông mi khóe mắt đều tản mát ra dụ hoặc làm cho người ta hít thở không thông.
Nếu nói Xuất Trần là thiên sứ Lucifer [3] lạc xuống trần gian, thì nữ nhân kia chính là Ma Quỷ Hoa [4] yêu diễm nhất địa ngục, hai người một người làm cho người ta thất hồn, một người làm cho người ta mất phách, một cái nhíu mày cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành, một lời nói thầm, một nụ cười nhẹ cũng đủ khiến cho vạn vật trong nhân gian mất hết nhan sắc.
Mọi người chưa kịp bị nụ cười kia làm mất hết hồn, thì đã thấy Xuất Trần nghiêng người tựa vào trên thân thuyền thản nhiên cười nói: "Ta có ăn ngươi sao? Ta như thế nào lại không biết điều đó?"
Nàng kia nhíu mày cười nói: "Có ăn hay không cũng không phải do ngươi định đoạt, tất cả đều do ta định đoạt, ngươi muốn tránh khỏi sự truy đuổi của ta, ngươi cảm thấy có khả năng đó sao?" Vừa nói nâng tay chống cằm ném cho Xuất Trần một cái liếc mắt đưa tình đầy quyến rũ.
Trong mắt Xuất Trần chợt lóe sáng, cúi người ở trên thân thuyền khẽ cười nói: "Ngươi cảm thấy không có khả năng sao?"
Nàng kia vuốt nhẹ mái tóc dài, mỉm cười nói: "Ta cảm thấy không có khả năng, cho nên ta đuổi theo." Dứt lời không hề nhìn về phía Xuất Trần, mà là quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh ôm ngực nhìn nàng này, nàng kia cười nói với Lục Tiểu Thanh: "Tỷ tỷ, muội gọi là Tử Mị, trước đó vài ngày ngẫu nhiên gặp được Xuất Trần, Tử Mị thích Xuất Trần, muội muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, tỷ tỷ, muội có thể lên thuyền được không?"
Lục Tiểu Thanh âm thầm vỗ tay một cái, Tử Mị này là coi trọng Xuất Trần nên mới dây dưa đến tận đây, bất quá thoải mái nói ra mình thích hắn như vậy, không biết là nàng hơn nữ tử thời đại này bao nhiêu đây, mình rất thích nữ nhân thẳng thắn như vậy, tuy rằng vẻ bề ngoài của nàng lẳng lơ đến tận xương, mị thái tự nhiên, kỳ thực lại là yêu chính là yêu, hận chính là hận, không cần phải che giấu chút nào cả, đây mới là người xứng với Xuất Trần.
Lập tức cùng Vô Diễm liếc nhau, không tiếng động hỏi ý tứ của Vô Diễm, mắt nhìn của mình đối với nam nhân có vẻ chuẩn, nhưng đánh giá nữ nhân có lẽ không được chuẩn lắm, Vô Diễm quay sang Xuất Trần hắc hắc cười lạnh, miệng lại thấp giọng nói: "Một lão hồ ly và một tiểu hồ ly, có trò hay để xem rồi." Xuất Trần ung dung tựa vào thân thuyền, không phản đối cũng không đồng ý, nhếch môi nhìn Tử Mị tự nhiên hào phóng ở phía dưới, Lục Tiểu Thanh lúc này vung tay lên nói: "Lên thuyền đi, Xuất Trần liền giao cho muội."
Tử Mị kia cũng không nói lời cảm tạ, thân hình chớp lên liền nhảy về phía Xuất Trần đang đứng ở trên chiến thuyền, nhẹ nhàng cười nói với Xuất Trần đang tựa lưng vào thân thuyền, tiếp theo hôn một cái lên má Xuất Trần, thanh âm mềm mại nói với Xuất Trần: "Ta thích chàng, chàng cho dù có đi đến tận chân trời, ta cũng sẽ đuổi theo chàng."
Xuất Trần nhìn Tử Mị trước mặt, nhíu mày cười cười cũng không nói chuyện, Tử Mị cũng không cần hắn trả lời, nở nụ cười thư thái ôm lấy cánh tay Xuất Trần, Xuất Trần thấy Tử Mị cười cực kỳ mị hoặc, nhưng là ánh mắt kia lại vô cùng hồn nhiên, không khỏi cũng khẽ nở nụ cười, một người vẻ ngoài lẳng lơ đến tận xương như vậy, nhưng bên trong lại vô cùng thuần khiết, có một người với nhiều bộ mặt quỷ kế đa đoan, giảo hoạt gian trá bồi ở bên cạnh, một đường này cũng sẽ không tịch mịch.
Vô Diễm cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Thanh Nhi, khai thuyền đi, chúng ta đi chinh phục thế giới."
Lục Tiểu Thanh lập tức mặt mày hớn hở, thần thái như bay lên, một phen rút bội đao ở bên hông ra, chỉ thẳng lên trời lớn tiếng nói: "Đi, chúng ta đi làm hải tặc, trạm thứ nhất, Nhật Bản."
Lời còn chưa dứt, tiếng rẽ nước ào ào vang lên, ba chiến thuyền ở trong ánh mắt của mọi người rời bến, hướng về đại dương bao la mà đi, đứng ở trên chiến thuyền thứ nhất, có một nam một nữ đang đứng dựa sát vào nhau nhìn phương xa, ở dưới ánh nắng vàng mùa hạ, hai người được bao phủ bởi một tầng sắc thái mê ly, dần dần dung nhập vào trời cao biển rộng.
Toàn thư hoàn
**********
[1]: tông miếu: nơi thờ tổ tiên của vua
[2] lộn mèo: một động tác thể thao, nhảy vọt người lên, lộn vòng người về phía trước hay phía sau.
[3] thiên sứ Lucifer: Theo kinh thánh Thiên Chúa giáo thì Lucifer là thiên thần bậc cao, với 3 đôi cánh ( biểu tượng của quyền lực và quyền hạn). Nhiệm vụ của. Ngài là Người cố vấn của Thiên đàng. Nguyên nhân sâu xa nhất dẫn đến việc Lucier phát động cuộc bạo loạn này là sự sáng tạo ra loài người, và trên hết là việc Thiên Chúa ra lệnh cho toàn thể các thiên thần cúi mình trước loàig người. Lucifer coi đây là một sự sỉ nhục, và sau đó ông bèn tập hợp các thiên sứ khác-những thiên sứ cũng coi hành động này là một sự sỉ nhục khi mà họ mới chính là tạo vật đầu tiên của Thiên chúa và khởi động cuộc bạo loạn. Khi mà sự bất đồng ko thể dung hòa, Lucifer đã dẫn đầu 14400 thiên thần tổ chức cuộc chiến HELL vs HEAVEN lừng danh
[4] Ma Qủy Hoa: loài hoa nở ở địa ngục, nếu hít phải mùi hương Ma Quỷ hoa tràn ngập trong một thời gian khá lâu, cũng khiến cho công lực giảm bớt.