Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 16: Thổi phá da trâu




Nam tử nho nhã điềm đạm nói: “Ta tên là Lý Quân Hiên, còn đây là xá đệ, Lý Quỳnh, xin hỏi phải xưng hô với quẻ sư như thế nào đây?”
Lục Tiểu Thanh gặp Lý Quân Hiên nói có lễ, ôm quyền nói: “Lục tiểu bất tài.”
Lý Quỳnh ở bên cạnh cười phì một tiếng nói: “Tuy nói người phiêu bạt ở trên giang hồ, không thể không xử sự theo phép tắc ở trên giang hồ, nhưng chúng ta cũng không phải là nhân vật trên giang hồ, ngươi không cần phải ôm quyền hành lễ, dù sao tên trên bảng hiệu của ngươi là Tái thần tiên, là thầy bói toán, như thế nào lại là bất tài.” 
Lục Tiểu Thanh nghe vậy liền biết chính mình lầm lễ tiết, nhưng cũng không đỏ mặt, sai liền sai, dù sao cũng không biết cái gì là đúng nhất, thấy Lý Quỳnh giễu cợt mình, biết gặp gỡ chủ nhân khó chơi, liền ha ha cười nói: “Lễ tiết của thế gian, ta quả thực không hiểu rõ cho lắm, đã để cho hai vị chê cười rồi.”
Lý Quân Hiên mỉm cười, không để ý tới Lục Tiểu Thanh giải thích, liền nói: “Tiền đồ, tương lai đều đã được định sẵn, ta không nghĩ hỏi đến những vấn đề đó, ta chỉ muốn tái thần tiên có thể sử dụng bảy bảy bốn mươi chín quẻ Phục Hy (1) cho ta nhìn qua được không.” Nghe vậy, Lý Quỳnh vẻ mặt vui cười nhìn Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quỳnh tươi cười vừa gian trá lại vừa là giễu cợt, trong lòng rất nhanh ý niệm chuyển trong đầu nói: “Chẳng lẽ mình nói sai rồi, Phục Hy bốn mươi chín quẻ, chẳng lẽ không đúng? Ừm, hơn phân nửa là thiếu, ta đây cho thêm một chút nữa vậy.” sau khi hạ quyết tâm, Lục Tiểu Thanh nhẹ phe phẩy quạt lông chim, mỉm cười nhìn Lý Quân Hiên nói: “Nhìn công tử tuấn tú lịch sự, chắc chắn là rồng trong biển người rồi, Phục Hy bốn mươi chín quẻ kia chỉ để dành cho những người thô lỗ mà thôi, đối với người như công tử, dù thế nào cũng phải dùng đến Phục Hy chín chín tám mươi mốt quẻ.”
“Ha ha ha, ca ca, tám mươi mốt quẻ, hắn muốn dùng tám mươi mốt quẻ, ha ha ha, ca ca.”
Lý Quân Hiên vỗ vỗ lưng của Lý Quỳnh đang cười sặc sụa ở bên cạnh, sắc mặt đỏ lên, cắn răng kiên trì nín cười, gật gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, quẻ sư hãy dùng tám mươi mốt quẻ này tính cho ta đi.”
Lục Tiểu Thanh cũng không phải đồ ngốc, thấy Lý Quỳnh cười thành bộ dáng này, khẳng định là mình lại nói sai rồi, không khỏi nhíu mày thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lại sai rồi? Phục Hy này thật là, rốt cuộc là bao nhiêu quẻ đây? Mình nhớ mang máng là trên năm mươi quẻ, cụ thể là bao nhiêu quẻ thì cũng không rõ, trời ạ, ngươi đây không phải là đang muốn chặt đứt đường kiếm ăn của ta đó chứ. Shit, mặc kệ, tám mươi mốt thì hơn, bốn mươi chín thì thiếu, vậy lấy trung gian, ta còn không tin làm không đúng.”
“Tái thần tiên, ngươi nhưng là tính a~.” Lý Quỳnh khóe mắt còn cười chảy cả nước mắt, lại ngẩng đầu thúc giục Tiểu Thanh, vẻ mặt đều là ý cười.
Lục Tiểu Thanh ho nhẹ một tiếng nói: “Này, bốn mươi chín, tám mươi mốt đều là để đối phó với người không hiểu, nếu hai vị là đại hành gia, ta cũng sẽ không bêu xấu, Phục Hy tám tám sáu tư quẻ không hơn không kém, miễn cho hai vị đã cho tái thần tiên ta chỉ là hư danh.”
Lý Quân Hiên nhìn thấy rõ ràng, thời điểm Lục Tiểu Thanh nói lời này tuy rằng là sắc mặt vẫn như thường, nhưng là cặp mắt kia cũng là quay tròn loạn chuyển, hiển nhiên là muốn từ trên người hai người nhìn ra đúng sai, lập tức mỉm cười, sắc mặt bất động, vững như Thái Sơn.
Nhưng Lý Quỳnh kia tuổi nhỏ vẫn chưa hiểu rõ, lập tức kinh ngạc nói: “Thì ra ngươi có biết, lằng nhằng lâu như vậy là nhằm trêu người.”
Lục Tiểu Thanh lúc này ưỡn ngực, thần khí nói: “Đó là tất nhiên, ta là Tái thần tiên, ta nhưng là quẻ sư có tiếng tăm độc nhất vô nhị trong thiên hạ, phải biết rằng ở kinh thành, bao nhiêu quan to, quý nhân muốn mời ta xem cho một que mà còn mời không được, ta nói không rảnh để đến, bọn họ tình nguyện xếp hàng chờ, cũng muốn ta đi ra, xem liếc mắt một cái cho bọn hắn. Aiz, ngươi là không biết a~, thịnh tình như thế không thể chối từ, mỗi ngày đều là kiệu lớn tám người khiêng từ khắp mọi nơi đến cửa, thấy ta một tiếng lại một tiếng gọi thần tiên, trận thế khi đó, phỏng chừng ngươi còn chưa có sinh ra đâu.”
Mắt sắc lườm Lý Quỳnh đang muốn ngắt lời, Lục Tiểu Thanh lại nói tiếp: “Bất quá, ta dù sao cũng là thần tiên, không phải người bình thường, không thể ở một chỗ, ta tín ngưỡng nhưng là lấy trời làm mành che, lấy đất làm giường nằm, trời đất bao la, ta tiêu dao đi lại khắp mọi nơi, cho nên dạo chơi đến đây.”
Một mặt cười thầm: Ta nhưng là người đã thành tinh, công phu múa mép khua môi năm đó chính là tuyệt kỹ của ta, phần đông hộ khách đều bị thua một cách thuyết phục, bị đùa giỡn xoay quanh, nên ngừng nên thổi đó là một tiêu chuẩn, làm cho xoay chuyển mọi việc, tuyệt kỹ cần phải sử dụng xuất thần nhập hóa, muốn bắt được sai lầm của ta, ngươi sống thêm một trăm năm nữa đi.
Lý Quỳnh không tin nói: “Ngươi chỉ thổi phồng, ngươi bao nhiêu tuổi chứ, dám nói ta còn chưa được sinh ra.”
Lục Tiểu Thanh khẽ sờ chòm râu dê nói: “Đó là bản thân bảo dưỡng tốt, sống thọ cùng trời đất, tỏa sáng cùng nhật nguyệt.”
Lý Quỳnh chu miệng lên, nghĩ muốn phản bác lại, lại không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, trong lúc nhất thời bộ dáng vừa linh động vừa quyến rũ, Lục Tiểu Thanh thầm kêu một tiếng: “Thật ngoan độc, ngoan độc, tên này đúng là không phải là nam nhân a~, ta cá với thần thánh, hơn phân nửa là nhân yêu.” Nghĩ như vậy, lại cảm thấy tò mò, nhìn sang hướng người ngồi bên cạnh Lý Quỳnh.
Lý Quân Hiên thấy hành động đó của Lục Tiểu Thanh, ho khan một tiếng nói: “Quẻ sư còn không có xem tướng sao.”
Chuyện này nhằm nhò gì, nhìn ngươi bề ngoài như thế này, khẳng định gia thế rất tốt, ta thuận miệng tâng bốc ngươi vài câu, đúng là không khó khăn gì.
Lý Quân Hiên thần thái thong dong cầm ly rượu trên bàn lên, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Phục Hy sáu mươi tư quẻ này chính là thần vật, nghĩ tính cũng không được vì rất hiếm người gặp được, ta xem quẻ sư hay là dùng mười bốn quẻ trong đó đến giải thích nghi hoặc cho ta là được rồi”
Lục Tiểu Thanh ngẩn người, chết tiệt, mười bốn quẻ là cái gì, đoàng, đoàng, không tốt, là tới phá ta, mau chuồn gấp. Mắt ngọc chuyển động, thu lại tươi cười, lạnh lùng nhìn Lý Quân Hiên nói: “Lằng nhằng nửa ngày, xem quẻ là giả, phá mặt là thật, tiểu tử, nếu là người có tình lưu lại cho ta một đường, ngày sau gặp lại còn có thể hữu hảo, nếu muốn trở thành người xấu, chắn đường nhân tài, như vậy đã làm hỏng đạo nghĩa trên giang hồ.” Trên giang hồ nói không cần để ý đến chuyện nhỏ nhặt, tiêu chuẩn nhất trên giang hồ chính là võ thuật.
Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh thay đổi sắc mặt, khinh thường nói: “Ai kêu ngươi giả danh lừa bịp.” Lý Quân Hiên nhưng thật ra vẻ mặt mỉm cười, không nói chuyện, cũng không tức giận. Lục Tiểu Thanh sau khi công đạo đưa ra hai trường hợp, đang muốn bỏ trốn mất dạng, đoàn người phía sau đột nhiên hùng hùng hổ hổ đi lên trên tửu lâu, bốn đến năm người khí thế rào rạt, giống như sói, lại giống như hổ, vẻ mặt bầm tím, chật vật không chịu nổi. Đi theo phía sau hai bên trái phải, cũng là năm tên hạ nhân, vẻ mặt đầy vết thương, thần sắc vừa tức vừa giận, miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ.
Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái thấy hai người đi đầu, ánh mắt sáng ngời, phe phẩy quạt lông chim che khuất hai gò má, rất nhanh quay lại, hắc hắc cười không ngừng thầm nghĩ: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là khách làng chơi của Bích Vân Hiên, người chi ra một trăm năm mươi hai lạng mua chỗ ngồi đầu, ha ha, ta nhưng là đối với hai vị ký ức hãy còn mới mẻ, ra tay hào phóng, hào sảng, ta thích. Bất quá xem tướng mạo này, hắc hắc hắc, vận động kịch liệt quá, ha ha ha.” Lý Quân Hiên tựa hồ không có chú ý đến hai phe người đang đi lên, mỉm cười nhìn vẻ mặt lén lút của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu hung hăng liếc chàng trắng mắt, Lý Quân Hiên ngược lại cười ngoác cả miệng.
“Thiếu gia, mau, uống một ly rượu để giảm tức giận.”
“Ngu ngốc, thiếu gia ta có thể nuốt xuống được cơn tức giận này sao? Mẹ nó, đầu ngón tay của hoa khôi còn chưa có động tới, đã bị đánh thành như vậy, ôi, đau.”
“Thiếu gia, người đừng tức giận,  Bích Vân Hiên kia cũng đã bị vùi trong biển lửa rồi, đợi lát nữa chúng ta đến thanh lâu nổi tiếng của Tô Châu, sẽ đi tìm Tiểu Kim Vũ, hoa khôi ở đó cũng không kém hoa khôi kinh thành đâu.”  Tên hạ nhân vẻ mặt hèn mọn cười lấy lòng tên thiếu gia gầy còm.
“Nói cũng đúng, ôi, vết thương ở miệng của ta, chỉ có Tiểu Kim Vũ ôn nhu mới có thể xoa dịu, ôi, Tiểu Kim Vũ của ta.” Tên thiếu gia gầy còm vẻ mặt vặn vẹo, cười dâm đãng, nước miếng chảy tòng tòng.
“Dương Lô Bình, ngươi ý này là gì, dám theo ta tranh Tiểu Kim Vũ, mẹ nó, muốn tìm cái chết có phải hay không.” trong nhóm người vào kia có tên nam tử béo tròn như thùng phi, vành mắt đen thui căm tức nhìn tên thiếu gia gầy còm vừa mới mở miệng.
“Đúng vậy, Tiểu Kim Vũ là người của thiếu gia ta, ngươi chỉ là kẻ chen vô, nghĩ muốn theo thiếu gia ta tranh đoạt, không có cửa đâu.” Tên hạ nhân xấu xí đi theo bên người nam tử béo tròn kêu gào nói.
“Thối lắm, Hoa Mộc, Lão Tử không dạy cho ngươi một bài học thì ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì mà, hoa khôi của Bích Vân Hiên nếu không phải do ngươi tranh với bổn thiếu, thì ta sẽ không phải ra tay như vậy, bây giờ còn nghĩ theo ta tranh Tiểu Kim Vũ, ngươi là ăn gan hùm mật báo mới đi tranh với ta.” Dương Lô Bình vỗ xuống bàn, tức giận hùng hổ đứng lên.
Hoa Mộc cũng không yếu thế, hất ly rượu trong tay về phía Dương Lô Bình kêu gào nói: “Còn dám nói đến hoa khôi của Bích Vân Hiên, nếu không phải do ngươi, bổn thiếu gia đâu thành ra như bây giờ. Nói cũng không suy nghĩ, lại còn nói đều là hùng hổ tức giận, đừng tưởng rằng nhà ngươi mở trăm quán trọ mà Lão Tử phải sợ ngươi nha.”
________
[1]: quẻ Phục Hy: trong kinh dịch, gồm có 64 quẻ dịch, hay còn gọi là bát quái do vua Phục Hy tạo ra
*************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.