Một đôi bông tai, sau khi trải qua bao nhiêu thăng trầm rốt cuộc cũng đoàn
tụ lại. Thẩm Kiều cúi người nằm sấp trên bàn trang điểm, không hề chớp
mắt nhìn chằm chằm chúng nó, giống như chỉ một cái chớp mắt chúng nó sẽ
bay đi mất, hoặc là một cái trong đó sẽ biến mất không tìm thấy nữa. Cô
thật sự rất may mắn vì lúc ấy đã cứu nó ra khỏi bồn cầu.
Sau khi
do dự hết lần này đến lần khác, cô chụ một tấm hình rồi gửi cho Dương
Kiền. Còn bỏ đôi bông tai vào hộp gỗ lim được trạm trổ hoa văn vào vali
hành lý, muốn mang nó theo bên người.
Lúc Thẩm Kiều đi, Thẩm Du đi tống cơ (*tiễn lên máy bay).
Trước cửa kiểm tra an ninh, Thẩm Kiều hết nhìn đông ngó tây tìm kiếm.Thẩm Du giơ cổ tay nhìn đồng hồ, thúc
giục, "Khỏi phải nhìn, nhất định anh ta sẽ không tới."
Thẩm Kiều tức giận, "Ai nói muốn đợi anh ta."
Thẩm Du liếc mắt sang cười lạnh.
Rốt cuộc, thấy một người đi xuyên qua đám đông, chạy về phía cô, Thẩm Kiều
vội vẫy tay. Thẩm Du một mực cho rằng là Dương Kiền, nhưng mà không ngờ
người tới lại là Lương Thiều Vũ.
Lương Thiều Vũ thở nhẹ đưa một
tờ giấy có viết địa chỉ giao cho Thẩm Kiều, chân mày khẽ chau chặt: "Nếu như rảnh rỗi thì đi thăm cô ấy, đây là địa chỉ gần đây cô ấy mới đổi."
"Yên tâm đi, sẽ thay anh đi thăm cô ấy." Thẩm Kiều nhận lấy địa chỉ, cẩn
thận bỏ vào một góc trong balo đeo trên vai. "Cô ấy" trong miệng Lương
Thiều Vũ, là bạn gái của anh một mình một phiêu bạt ở Pháp. . .
Lương Thiều Vũ cười, thuần khiết như một đứa bé: "Phiền toái."
Thẩm Kiều liếc anh một cái, giả vờ giận dữ hung hăng đẩy bờ vai của anh ta, "Nói cái gì đó?"
"Vậy cám ơn nhiều."
Thẩm Kiều hoàn toàn không biết phải làm sao, lắc đầu nói: "Chao ôi, tôi nói
này, anh có thể đừng khách khí như vậy hay không? Cảm thấy người đứng
trước mặt không phải là Lương Thiều Vũ mà tôi biết!"
Thẩm Kiều tán gẫu với hai người bọn họ trong chốc lát, thời gian suýt soát
đến một khắc cuối cùng, Dương Kiền vẫn không xuất hiện. Thẩm Kiều che
giấu cảm giác mất mát, vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Thẩm An đối với
việc Thẩm Kiều và Dương Kiền ôm nhau ở cổng, sử dụng thái độ cực kỳ
không ủng hộ. Ông cho rằng, dù tình huống như thế nào, cũng không thể
trước mắt bao người ôm nhau như không như vậy. Hơn nữa, đây chính là đại viện Viện kiểm sát tối cao, chung quanh đây đều là nơi ở của lãnh đạo
Dương Kiền, đồng nghiệp và cấp dưới của Thẩm An, bọn họ là con cháu gia
đình xuất thân cách mạng, sao có thể phóng túng như vậy?
Lúc Thẩm Kiều rời Bắc Kinh, Dương Kiền đang chủ trì một hội nghị, không thể gọi
điện thoại, cũng không thể rời khỏi chỗ. Rốt cuộc tìm được người thích
hợp thay anh tiếp tục chủ trì, anh ngựa không ngừng vó chạy đến sân bay. Anh đang trên đường thì điện thoại của Thẩm Kiều đã ở trạng thái tắt
máy, anh còn chưa tới sân bay, máy bay đã cất cánh, lần gặp mặt cuối
cùng trước khi xa nhau, tóm lại là không thể gặp nhau.
Thẩm Kiều
rời đi, mỗi một ngày Dương Kiền đều cảm thấy vô cùng gian nan, lại bề
bộn nhiều việc, khi có thời gian rảnh rỗi, nhàn hạ, anh lại cảm thấy
thời gian trôi đi cực kì chậm, hận không thể khiến toàn bộ đồng hồ báo
thức quay thêm mấy vòng, tự mình xé từng tờ lịch đếm ngày cô trở về.
Có lúc bọn họ rất xui xẻo, với lại cô liên tục bề bộn nhiều việc, thường
thì 1-2 tuần bọn họ mới có thể gọi điện thoại một lần, mỗi lần thường
chưa nói được mấy câu đã vội vã cúp máy, Dương Kiền thường nhìn điện
thoại chỉ còn tiếng báo máy bận mà ngẩn người mất hồn, tâm tình mất mát.
Dương Kiền đã đi tìm Thịnh Hạ, nhưng cô ấy đã chuyển nhà, hàng xóm cũng không biết cô ấy chuyển đi đâu, điện thoại vẫn thông, nhưng trước sau vẫn
không nghe. Anh đến công ty Thẩm Du, mới biết Thịnh Hạ đã từ chức.
Sau lại sắp xếp điều tra, tìm được nhà mới của Thịnh Hạ, so sánh với chỗ ở
cũ thì hoàn cảnh khá hơn một chút. Trước mắt, cô đang làm thư ký ở một
công ty nhỏ, tiền lương và đãi ngộ không bằng trước đó. Cuối cùng anh
cũng biết, tại sao cô lại bị thương thường xuyên, tại sao mẹ cô lại ngã
trong toilet.
Dương Kiền dừng xe trước chung cư, đợi gần một
tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đợi đến lúc Thịnh Hạ tan việc quay về.
Dương Kiền buông tài liệu trong tay ra, mở cửa xuống xe.
Thịnh Hạ dừng bước, hai mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng quen thuộc. Có phải mùa
hè sắp tới rồi hay không, cho nên ngay cả gió cũng trở nên ấm áp? Có
phải cô nằm mơ quá nhiều, cho nên đã thành sự thật?
Dương Kiền cất bước đến gần, dừng lại trước mặt Thịnh Hạ.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, trái tim của cô đã hoàn toàn mất khống chế. Hai mắt cô chứa đựng nước mắt nóng bỏng, không cẩn thận, chúng sẽ lăn
xuống.
Dương Kiền nói: "Chúng ta nói chuyện một chút nhé."
Thịnh Hạ nghiêng đầu, cánh tay lau dòng nước mắt đã chảy ra, ra vẻ không có gì nở nụ cười: "Có gì để nói?"
"Lên xe trước đã." Nói xong, quay đầu lại đi về phía chiếc xe, mở cửa xe.
Thịnh Hạ cắn môi, do dự. Cô không biết anh muốn nói gì với cô, có phải bởi vì cô đi tìm Thẩm Kiều hay không? Không phải cô chưa từng nghĩ tới, làm
như vậy sẽ khiến anh càng ghét mình hơn, nhưng mà, cô vẫn không nhịn
được. Lần đó, cô lo lắng, cũng hi vọng, dù anh nổi giận đến tìm cô cũng
tốt, nhưng mà anh vẫn thờ ơ hờ hững. Cho đến gần đây, anh bắt đầu gọi
điện thoại cho cô, rốt cuộc cô cũng đợi được, rồi lại trở nên sợ hãi.
Dương Kiền không hề thúc giục, nhưng mà cô biết, sự kiên nhẫn của anh có hạn, kiên nhẫn đến vô cùng, sẽ không đặt trên người cô.
Thịnh Hạ cúi đầu đi tới, nghiêng người ngồi vào ghế lái phụ.
Bọn họ cũng không đi xa, chỉ rời khỏi chung cư. Dương Kiền dừng xe lại, liền mở miệng hỏi: "Tại sao dột nhiên lại dọn nhà?"
Thịnh Hạ khẽ nói: "Là ý của mẹ."
Dương Kiền mím môi, trầm ngâm một lát: "Nếu như cần giúp đỡ, anh có thể giúp
một tay."
Thịnh Hạ cười khổ hỏi: "Đây là anh muốn bồi thường sao?"
Dương Kiền than nhẹ: "Thịnh Hạ, cho dù đã tách ra, anh vẫn hi vọng chúng ta
có thể tâm bình khí hòa làm bạn bè, nếu như gặp phải phiền toái, nhất
định anh sẽ giúp đỡ."
Thịnh Hạ cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng
nước mắt vẫn nhanh chóng làm mơ hồ tầm mắt, bộ dáng của anh mơ hồ trong
mắt cô, cô khàn giọng nói: "Nhưng mà, em không muốn làm bạn bè."
Dương Kiền không muốn tranh chấp với cô về vấn đề này, anh phải thừa nhận,
tình hình hiện tại của Thịnh Hạ thành ra như vậy là do một tay anh tạo
thành, anh không có biện pháp cho cô tương lai, chỉ có thể cố gắng giúp
cô vượt qua cửa ải khó khăn, như vậy anh và Thẩm Kiều cũng sẽ bớt chút
trở ngại tâm lý.
Dương Kiền cầm chiếc túi giấy ở ghế sau lên, từ
trong đó lấy ra một tấm hình, đưa cho Thịnh Hạ. Trong nháy mắt nhìn thấy tấm hình, cả người Thịnh Hạ tràn đầy vẻ đề phòng, trong mắt chợt lóe
lên sợ hãi, không tránh được ánh mắt của Dương Kiền.
"Rất sợ hắn ta?" Dương Kiền hỏi.
Hai bàn tay của Thịnh Hạ nắm chặt lấy nhau, sắc mặt có phần tái nhợt,"Anh, sao anh lại. . . . . ."
"Em từ chức, chuyển nhà, gọi điện thoại cũng không nhận, không tìm thấy em, cho nên mới phái người điều tra." Dương Kiền thả hình vào túi giấy,
"Hai người chuyển nhà, là vì tránh hắn ta?"
Thịnh Hạ căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi đã hoàn toàn không còn chút máu, "Không, không phải vậy."
"Không cần lo lắng, về chuyện này, anh sẽ giúp em giải quyết. Hi vọng từ nay
về sau, em và bác gái có thể sống thoải mái yên ổn một chút. Về phần
công việc, nếu như cần, anh cũng có thể giúp một tay."
Thịnh Hạ
nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện lên nụ cười
tuyệt vọng, bất lực, cho tới bây giờ cô vẫn không muốn để anh biết những chuyện này, giữa anh với cô vốn tồn tại chênh lệch, cô không muốn chênh lệch càng kéo càng lớn, không muốn bị anh và bạn bè của anh coi thường, cô hi vọng bản thân có thể càng ngày càng tốt hơn. Nhưng mà, thực tế
luôn không giống như mong muốn.
Cô không biết cha ruột cô là ai,
từ khi có nhận thức, cô theo mẹ lớn lên, cuộc sống rất vất vả, hơn nữa
thường phải chuyển nhà. Năm ấy cô 8 tuổi, mẹ tái giá, ba mới đối xử với
cô rất tốt, cô cho rằng tất cả sẽ tốt lên. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn,
vài năm về sau, cha dượng buôn bán thất bại, trong nhà nợ nần rất mệt
mỏi. Cha dượng Vạn Tuyền bị đả kích, bắt đầu không làm việc đàng hoàng,
sống phóng túng, bài bạc, chơi gái, thậm chí này còn dính vào nghiện
ngập. Lúc mới bắt đầu thì trộm tiền trong nhà, trong nhà không có tiền
liền trộm ở ngoài, bị bắt vào trại giam mấy lần, nhưng từ đầu đến cuối
vẫn không biết hối cải, hơn nữa càng lún càng sâu.
Vạn Tuyền ba
ngày bốn bữa lại về nhà, đảo lộn nhà cửa đến rối loạn, không tìm được
tiền thì đánh, đánh mẹ, cũng đánh cả cô. Bao giờ cha dượng quay về cũng
chửi mẹ con cô như tát nước, mắng mẹ cô là giày rách, mắng Thịnh Hạ là
con hoang.
Một nhà ba người, ba dòng họ, ngay cả cô cũng không
biết cha là ai, sao cô không phải con hoang? Mỗi lần nghĩ đến đây, cô
lại cảm thấy không khí loãng dần, hô hấp khó khăn.
Vè sau, cô tốt nghiệp đại học, có được công việc tốt, hơn nữa còn gặp Dương Kiền, cô
cho là rốt cuộc ông trời cũng mở mắt thấy được sự bất hạnh của cô, rốt
cuộc hạnh phúc cũng đến. Thế nhưng tất cả mọi thứ đều là giả, hy vọng
của cô cũng chỉ là xa vời. Cô không có cách nào thoát khỏi cái nhà kia,
thoát khỏi cơn ác mộng luôn tồn tại.
Dương Kiền đưa Thịnh Hạ về nhà, ở dưới lầu gặp người trong tấm ảnh .
Kể từ khi Vạn Tuyền phát hiện mẹ con Thịnh Hạ chuyển nhà, liền bắt đầu
nghĩ tất cả biện pháp tìm các cô. Rốt cuộc hôm nay cũng bị ông ta tìm
được, cho dù cách một khoảng, cũng có thể nhìn thấy Thịnh Hạ. Hiển nhiên Vạn Tuyền nhìn thấy người bên cạnh Thịnh Hạ, hai mắt không chớp nhìn
Dương Kiền từ trên xuống dưới.
Thịnh Hạ thấy Vạn Tuyền, dường như theo bản năng muốn trốntránh, tránh sau lưng Dương Kiền. Cô tuyệt đối
không ngờ, họ đã dọn nhà, lại có thể bị ông ta tìm được.
Người
này gầy còm, xương gò má rất cao, sắc mặt vàng vọt, đầu tóc rối bời,
quần áo bẩn thỉu không biết đã mặc bao lâu, con ngươi gàn như lồi ra,
nhìn Dương Kiền, âm thanh khàn khàn hỏi: “Anh là ai?"
Dương Kiền nhìn ông ta bằng nữa con mắt, nói: "Tôi nghĩ không cần thiết phải nói cho ông."
Vạn Tuyền nhìn Dương Kiền, lại liếc nhìn Thịnh Hạ đang tránh sau lưng Dương Kiền, chợt nở nụ cười: "Thì ra là bạn trai của nha đầu kia, không ngờ,
mày còn có thể tìm được bạn trai giàu sang như vậy."
Dương Kiền
mím môi quan sát ông ta, Vạn Tuyền bị ánh mắt đó nhìn chăm chú khiến cả
người không tự nhiên. Vì vậy ông ta bắt đầu tập trung vào Thịnh Hạ, hơn
nữa còn đưa tay kéo Thịnh Hạ đi, "Mấy ngày không gặp, xem ra hai mẹ con
mày rất sung sướng, sống thoải mái như vậy, tại sao có thể mặc kệ vứt
tao đi?"
Dương Kiền hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì cũng từ từ, đừng có lôi kéo."
"Lôi kéo? Hừ, tôi kéo con gái, có gì phải ngại? Được rồi, không muốn kéo nó cũng được, có lợi ích gì không?"
Dương Kiền nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang người đang run lẩy bẩy ở phía sau
mình, hừ lạnh nói: "Muốn tiền, cũng có thể, đi với tôi."
"Đi với
mày?" Con người ông ta đảo lòng vòng, quay sang bên cạnh nhổ nước bọt,
"Hừ, ai biết mày có ý đồ gì? Có tiền thì ngoan ngoãn lấy ra, không có
tiền, cũng nhanh cút đi đừng làm chậm trễ chính sự của lão tử!" Nói
xong, ông ta lại muốn kéo Thịnh Hạ đi.
Dương Kiền nhanh tay lẹ
mắt, vọt đến nắm chặt cổ tay của ông ta, ông ta không chỉ không thoát ra được, cổ tay còn bị nắm chặt nên đau đớn giãy dụa.
"Mau buông tay ra, nếu không muốn lão tử cho đẹp mặt." Vạn Tuyền vừa giãy giụa, vừa tự cho là đúng uy hiếp.
Dương Kiền không thèm đếm xỉa, lấy điện thoại ra gọi một dãy số. Vạn Tuyền
vừa nghe tiếng nói giống như là cảnh sát sắp tới, càng cao giọng kêu
gào: "Tại sao muốn bắt tao? Tao không phạm tội không giết người, gặp con gái để đòi tiền thì làm sao? Phạm pháp à?"
Dương Kiền cười lạnh, nhíu mày nói: "Dĩ nhiên không đáng, nhưng mà phá hoại đồ đạc thì. . . . . ."
"Cái gì?" Vạn Tuyền chợt không giãy giụa nữa, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.
Từ bên trong bồn hoa cạnh đó, Dương Kiền tìm được một viên gạch vỡ, bỏ vào tay ông ta, bắt ông ta cầm.
"Làm cái gì vậy? Mẹ nó, mau buông ra!" Vạn Tuyền không rõ chân tướng, nhưng
mà trong bụng thầm cảm thấy tình huống không đúng, nhưng luận về sức lực ông ta không phải là đối thủ của Dương Kiền? Mặc dù ông ta liều mạng
giãy giụa, nhưng thật sự chỉ có thể mặc cho anh thao túng.
Thịnh
Hạ bịt lấy lỗ tai đồng thời thét chói tai, viên gạch vỡ đã đập tan cửa
sổ xe bên ghế lái phụ, tiếng còi chống trộm vang vọng quanh đó.
Nửa giờ sau, ảnh sát dẫn Vạn Tuyền đi. Chung quanh có rất nhiều người dân
tụ lại tham gia náo nhiệt, bởi vì Thịnh Hạ mới dọn tới, nên tất cả mọi
người đều không biết cô, mọi người cho rằng có tên điên đập cửa sổ xe,
đúng lúc bị chủ xe bắt tại trận. Vì vậy sau khi Vạn Tuyền bị mang đi,
mọi người cũng giải tán theo.
Dương Kiền nói với Thịnh Hạ: "Yên tâm, cảnh sát sẽ bàn giao ông ta đến cơ sở
cai nghiện, về sau ông ta sẽ không quay lại quấy rầy hai người."
Thịnh Hạ im lặng gật đầu một cái.
"Về nhà đi, anh đi trước."
Xe của Dương Kiền đã bị kéo đi, nhưng mà bên ngoài chung cư đã có xe đậu
sẵn để đón anh. Dương Kiền xoay người rời đi, vừa mới đi được mấy bước,
Thịnh Hạ lại ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Mặt của cô dán chặt vào lưng của anh, khóc lóc khẩn cầu: "Xin anh, đừng bỏ em, em có thể đối
mặt với tất cả khó khăn, nhưng mà thật sự không thể mất anh. Anh có biết hay không, mấy ngày nay em khổ sở biết bao nhiêu? Nhớ lại thời gian
trước kia, thật là tốt đẹp, vậy mà hôm nay anh lại độc ác rời đi, mang
toàn bộ điều tốt đẹp đi, lòng của em giống như bị dao cắt. Anh thật sự
không thể yêu em sao? Cho dù là một chút?"
Dương Kiền nhíu mày, trầm giọng nói: "Thịnh Hạ, buông tay ra."
Thịnh Hạ liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi trên áo vest phẳng phiu của anh: "Cô ấy không thương anh, anh đừng yêu cô ấy, là cô ấy không cần anh, ngay
cả khi anh bị thương vì cô ấy, chẳng phải cô ấy cũng chưa từng quay đầu
lại liếc mắt nhìn anh à? Ở bên cạnh cô ấy anh sao có thể vui vẻ? Anh có
nghĩ tới hay không, khi cô ấy nhìn anh, thật là không hề muốn nhìn, thật sự là như thế mà?"