Thẩm Kiều cất điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, giọng nói hơi
khàn: "Hôm nay cám ơn anh, làm anh chậm trễ bao nhiêu lâu, Thẩm Du sẽ
đến ngay bây giờ, anh cứ về trước đi."
Dương Kiền trầm ngâm nói: "Chờ cậu ta đến thì tôi sẽ đi."
"Vậy cũng được." Thẩm Kiều cúi đầu nghịch điện thoại di động. xung quanh mu
bàn chân mềm mại bị bầm tím, vấn đề không lớn, lúc này cũng không quá
đau đớn, nhưng mà bác sĩ dặn dò tốt nhất là nên nghỉ ngơi không nên đi
lại, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Du, cô cũng
không biết làm sao mình lại không nhịn được mà chảy xuống vài giọt nước
mắt.
Sau khi bị ngã, ông chú
lái xe điện cũng lo lắng cuống cuồng, trong lúc nhất thời không biết
phải làm gì, mà cô cũng bị dọa sợ không biết làm thế nào cho tốt. Nói
đến thật sự là khéo, đúng lúc đó lại có thể tình cờ gặp Dương Kiền đi
qua, cho nên anh đưa cô đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra thì cũng không
có vấn đề gì lớn, hai tay ông chú đi xe điện run rẩy lấy ra mấy tờ nhân
dân tệ nhăn nhúm, nói muốn phụ trách tiền thuốc thang cho cô. Thẩm Kiều
thấy mình cũng không có vấn đề gì lớn, nên làm phiền Dương Kiền đuổi ông chú đó đi, cũng không cần ông phụ trách tiền thuốc thang.
"Này, anh có thể giúp tôi mua chái nước không?"
Dương Kiền nghe xong thì đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Kiều lại tiếp đó dặn dò: "Tôi muốn cà phê."
Cuối hành lang có máy bán hàng tự động, Dương Kiền quay lại rất nhanh, cầm
trong tay một chai nước ép, Thẩm Kiều ngước mắt nhìn anh: "Cà phê...."
"Không được uống."
Thẩm Kiều bất đắc dĩ nhận lấy chai nước, dùng tay xoáy nắp chai ra rồi uống
ừng ực mấy ngụm. Sau đó, cô cũng không tìm được đề tài thích hợp, vì vậy bầu không khí cứ trầm mặc như vậy lại còn hơi mang theo một chút lúng
túng. Trong lúc đó, Dương Kiền nhận mấy cuộc điện thoại, có thể thấy, có rất nhiều chuyện phải làm. Bây giờ, anh đang làm phó phòng, nghe nói
gần đây có cơ hội lên chức, vì vậy quãng thời gian quan trọng này không
nên ở đây, thật sự là không thích hợp.
Tranh thủ lúc anh cúp máy, Thẩm Kiều cố gắng làm ra vẻ mình rất tốt, cười nói: "Một mình tôi ở đây cũng không có vấn đề, anh cứ về đi."
Dương Kiền quay đầu lại nhìn cô, trầm giọng nói: "Nếu như cảm thấy ngồi không có ý nghĩa thì nằm ngủ một giấc đi."
Thẩm Kiều: "..."
Thẩm Du cúp điện thoại xong thì vội vã chạy đến bệnh viện, trong khoảnh khắc bước vào phòng bệnh, anh không ngờ lại gặp Dương Kiền ở đây. Cũng không có gì bất ngờ, anh thoáng sửng sốt, rồi mới vội vã ngồi trước giường
bệnh, kiểm tra chân của Thẩm Kiều.
Thẩm Du nhìn chân của cô bị băng bó thành bánh bao, chân mày nhíu chặt: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Bị đụng phải."
"Theo lời chị nói, trong nước không thể so với nước ngoài, nhiều xe nhiều người, làm gì cũng phải cẩn thận nhìn đường."
Thẩm Kiều giải thích: "Chị có nhìn, là người kia không nhìn ấy chứ."
Thẩm Du quay đầu lại đánh giá Dương Kiền, híp mắt hỏi: "Là anh đụng phải?"
Thẩm Kiều vội vàng nện cho cậu ta một đấm, "Nghĩ gì thế? May mà có người ta
tốt bụng đưa chị đến bệnh viện. Nhanh thay chị cám ơn người ta đi."
Thẩm Du hắng giọng, không tình nguyện nói một tiếng: "Cảm ơn."
Vẻ bên ngoài của Dương Kiền thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Thẩm Kiều, "Nếu Thẩm Du đến rồi, cô cũng đừng nằm lỳ ở bệnh viện nữa, không
có bệnh gì mà còn muốn nằm viện quan sát."
Thẩm Du tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, Thẩm Kiều giật giật khóe miệng.
Sau đó Thẩm Kiều vẫn luôn muốn giải thích, không muốn để Dương Kiền đưa cô
về nhà là sợ sẽ bị hiểu lầm, Thẩm Du nói thẳng ra ‘chỉ có trong lòng có
quỷ thì người ta mới sợ hãi bị hiểu lầm’. Thật sự là Thẩm Kiều khóc
không ra nước mắt nữa.
Dương Kiền rời khỏi bệnh viện thì đi thẳng đến đón Thịnh Hạ, vốn dĩ cô đang không biết nên viện lí do nào để xin
nghỉ, nhưng bởi vì hôm nay Thẩm Du chợt có việc nên hủy bỏ hội nghị, rốt cuộc lần này không cần tốn công suy nghĩ nữa.
Dọc đường Dương
Kiền vẫn cứ im lặng, từng bắp thịt trên gương mặt cũng căng thẳng, xem
ra tâm tình không được tốt lắm, Thịnh Hạ không dám làm phiền anh, vì vậy cũng tự động im lặng theo.
Theo tốc độ xe chậm lại, nhịp tim
Thịnh Hạ chợt tăng nhanh, thấp thỏm không yên, thế nhưng khi xe thật sự
rẽ vào đại viện có tường cao với các chiến sĩ đang đeo súng canh phòng
thì cô vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ đều không phải là thật.
Thịnh Hạ hoàn toàn không ngờ, Dương Kiền muốn dẫn cô đến một nơi, lại là nhà của anh.
Nhìn thấy cô khẩn trương, Dương Kiền cầm tay Thịnh Hạ, cười nói: "Không cần hồi hộp đâu."
"Nhưng mà, thật sự là em cực kì hồi hộp." Thịnh Hạ cố gắng điều chỉnh hô hấp,
nhưng trái tim vẫn đập cực kì nhanh. Anh không nói trước cho cô biết,
thậm chí cô chưa hề chuẩn bị gì cả.
Dọc theo đường mòn trong đại
viện, xe chậm rãi đi về phía trước, sau đó thì nhìn thấy Tần Niệm, Dương Kiền giảm tốc độ rồi dừng ở bên cạnh. Hình như cô ấy đang lo lắng tìm
cái gì đó, vì vậy liền hạ cửa sổ xe xuống nói: "Làm sao vậy?"
"Tìm chìa khóa xe." Tần Niệm vừa nói, vừa tiếp tục lục lọi túi xách.
"Muốn đi đâu vậy? Không thì lái xe của anh đi."
Rốt cuộc thì Tần Niệm cũng tìm thấy chìa khóa ở trong góc túi xách, giơ giơ tay lên rồi nở nụ cười: "Được rồi, không càn đâu, em phải đến bệnh viện một chuyến, chân Thẩm Kiều bị thương."
Dương Kiền do dự một lúc, nhắc nhở: "Không cần đến bệnh viện đâu, Thẩm Du đã đến đón cô ấy rồi,
chắc là lúc này đã đến nhà, muốn thăm thì đến nhà cô ấy đi."
Trong nháy mắt, nụ cười của Tần Niệm cứng lại ở trên mặt, nhưng cũng nhanh
chóng điều chỉnh lại cho tốt, dường như trong nháy mắt đó không làm cho
người ta nắm bắt được. Tần Niệm hơi cúi người, thấy Thịnh Hạ ở bên ghế
phụ, sau đó cách cửa sổ vỗ vỗ bả vai của Dương Kiền, "Thật lợi hại, rất
có hiệu suất, lúc nào thì cho mọi người uống rượu mừng đây?"
Dương Kiền quay đầu lại nhìn Thịnh Hạ, "Cứ chuẩn bị bao tiền lì xì rồi chờ xem, chắc chắc sẽ không thể thiếu em đâu."
Tần Niệm ngồi vào sau tay lái, trong lúc cài dây an toàn nhìn trong kính
chiếu hậu thấy chiếc xe đi càng lúc càng xa rốt cuộc chậm rãi dừng lại
trong khoảng sân nhỏ của một ngôi nhà trong viện. Tất cả mọi thứ đã sớm
kết thúc, một màn ngày hôm nay cũng đã có sự chuẩn bị, cho nên đối với
cô mà nói, từ đầu đến cuối không hề có gì đáng kinh ngạc cả.
Bởi
vì công việc bận rộn nên ba của Dương Kiền cũng không có thời gian rảnh
rỗi, vì vậy bữa cơm tối này chỉ có ba người. Mẹ Dương, bà Điền Ngữ Hồng
là vị luật sư nổi danh, từng giam gia soạn thảo ‘hiến pháp’, cho nên dù
là tính tình, hay lối sống, đều vô cùng chặt chẽ cẩn thận, còn có chút
nghiêm túc, tuy nhiên tài ăn nói thì vô cùng tốt, nhưng trong cuộc sống
thường ngày cũng không hề thể hiện rõ thái độ. Dương Kiền dẫn bạn gái
về, bà cũng không tỏ vẻ không hài lòng, dĩ nhiên cũng không cảm thấy đặc biệt yêu thích, chỉ khách khí, giữ không khí hòa
thuận.
Điền Ngữ Hồng tỏ ra ôn
hòa, Thịnh Hạ thấy vậy, chắc chắn trong lòng cũng không cảm thấy vui
mừng, vì vậy cảm xúc cũng có chút như đưa đám. Dương Kiền an ủi cô không cần suy nghĩ quá nhiều, Thịnh Hạ khẽ cười, nhưng trong lòng vẫn không
yên tâm.
Lúc ra khỏi cửa, thì gặp Trương Khải, Dương Kiền thật sự cảm thấy thằng nhãi này chuyên đi cắm chốt ở cửa, chuyên đi tóm bọn họ.
Trương Khải cực kì hăng hái tiến đến, nói gì cũng muốn đưa Thịnh Hạ về nhà.
Dương Kiền đẩy anh ta ra, không vừa ý nói: "Cậu có chuyện gì?"
Trương Khải nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi lái chiếc xe kia về, ông cụ hận không
thể xách đao chém tôi, nênvội vàng cho tôi một cái cơ hội để tôi lái xe
đi ra ngoài."
Dương Kiền nhìn bằng nửa con mắt: "Ai bảo cậu nghèo mà còn lên mặt."
Trương Khải ảo não vò đầu, "Sơ xuất thôi, đi nhanh quá, quên đổi xe." Quay
sang nói với Thịnh Hạ: "Em gái Thịnh, cho tôi một cơ hội nhé?"
"Chuyện này..." Thịnh Hạ không xác định nhìn Dương Kiền.
"Đừng nhìn nữa, cũng vậy cả thôi, lên xe!" Trương Khải nói xong, chẳng thèm
phân biệt đẩy luôn Thịnh Hạ vào trong xe, sau đó, không đợi anh ta động
thủ một lần nữa, Dương Kiền cũng ngoan ngoãn lên xe.
Nếu nói về
chiếc xe kia của Trương Khải, là chiếc Ferrari thể thao mui trần, còn
được sơn màu vàng sáng, chắc anh ta muốn bị chửi bị nên mới đánh lái
chiếc xe này về, không bị đuổi ra khỏi cửa cũng coi như ông cụ nhân từ
nương tay với anh ta.
Đưa Thịnh Hạ về đến nhà an toàn, Trương
Khải lái xe đến cầu vượt ở đường vành đai, hai người ngồi trên lan can
màu xanh dương uống bia. Đối với chuyện Dương Kiền dẫn Thịnh Hạ về nhà,
từ đầu đến cuối Trương Khải đều cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy bởi vì Thẩm Kiều về nước nên vì thế mà Dương Kiền bị kích thích.
Trương Khải tận tình khuyên nhủ: "Cậu chắc chắn sau này sẽ không hối hận chứ?"
Dương Kiền uống một hớp bia, nhìn bóng đêm hư không rồi nói: "Nếu như đã quyết định, thì tôi sẽ không hối hận."
"Cậu có bị kích thích thì cũng không nên xúc động như vậy!"
Dương Kiền nghiêng đầu, nhíu mày hỏi: "Ai bị kích thích chứ?"
"Cậu đấy!" Trương Khải tỏ vẻ đương nhiên trả lời, "Bởi vì Thẩm Kiều về nước, bởi vì cô ấy vẫn ở cùng một chỗ với họ Giản kia, nên cậu mới bị kích
thích."
Dương Kiền chợt cười ha hả, cười khiến cả người Trương Khải sợ hãi.
"Thì ra là mình đưa Thịnh Hạ về nhà, theo các cậu lại do mình bị kích thích, vì trả thù. Con mẹ nó mình cũng không có bệnh đâu, tại sao vậy?"
"Đúng vậy đấy, tại sao chứ? Kết hôn, anh em, cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã vội vã kết hôn, cũng không ân ân ái ái, không thể tách ra được giống như Tử Tuấn và Tần Niệm."
Dương Kiền uống từng ngụm lớn, sau khi thấy
đáy thì lấy một lon mới, một hớp uống hết nửa lon thì mới dừng lại,
"Mình và Thịnh Hạ ở chung một chỗ, từ khi mới bắt đầu đã rất nghiêm túc, cũng không phải tùy tiện chơi đùa. Mặc kệ có phải Thẩm Kiều quay về vào lúc này hay không, mình đã dự định dẫn Thịnh Hạ về nhà gặp ba mẹ mình
rồi."
Trương Khải nghe vậy có hơi gấp gấp: "Nếu như vậy, hai năm qua, cậu gặp người đáng yêu hơn, có muốn kết hôn không?"
Dương Kiền đính chính: "Đó là cậu, chứ không phải mình."
Trương Khải: "....
Lời nói chèn ép này khiến một lúc lâu Trương Khải cũng khong phản bác lại,
sau một hồi, anh quyết định báo thù, vì vậy trực tiếp chất vấn: "Vậy tôi hỏi cậu, đối với Thẩm Kiều có phải cậu đã tuyệt vọng rồi hay không."
Thật lâu sau Dương Kiền cũng không giải đáp vấn đề này, sau đó, anh bóp nát
cái lon trống không đang cầm trong tay, nhìn về bầu trời đêm ở phía xa,
giống như đang cố gắng tìm kiếm một chút xíu ánh sao, mà tất cả ánh sao
đã trốn vào trong bóng đêm vô biên không chịu hé ra một chút nào, vẻ mặt bi thương nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô ấy tình nguyện chết, cũng không cần
mình, cậu nói xem, mình còn có thể không chết tâm sao?"
Tần Niệm
đẩy cửa vào, trong tay bưng một bát canh xương đại bổ thơm ngào ngạt, cô vừa đến thì gặp người giúp việc đang vội đưa canh cho Thẩm Kiều, vì vậy liền xung phong nhận việc.
"Đến rồi à?"
"Ăn canh đi, " Tần Niệm bê bát đưa đến, lại hỏi: "Không phải muốn mình đút cho chứ?"
"Dĩ nhiên không cần, chân bị thương, chứ không phải tay."
Tần Niệm: "..."
Tần Niệm thấy trên giường toán loạn toàn sách là sách, tùy ý cầm một quyển
lên lật đi lật lại, "Xảy ra chuyện gì
vậy?"
Thẩm Kiều không thèm để ý nói: "Không có chuyện gì, chỉ bị một ông chú chạy xe điện không cẩn thận va vào một phát."
Tần Niệm ngước mắt liếc nhìn cô ấy, bàn tay vẫn lật lật tờ giấy, "Sao Dương Kiền lại biết ?"
"Dương thúc thúc lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, thấy mình bị thương, nên đưa mình đến bệnh viện."
Tần Niệm tra đến tận cùng không buông: "Sao anh ấy lại biết cậu bị thương?"
Thẩm Kiều cẩn thận lại nghiêm túc nói: "Nếu như mình nói là đúng lúc đi ngang qua, cậu có tin không?"
Tần Niệm gật đầu, "Tin chứ."
"Vậy thì đúng rồi." Thẩm Kiều để cái bát không lên tủ đầu giường, hài lòng
vỗ vỗ cái bụng, thím giúp việc trong nhà nấu canh càng ngày càng ngon
rồi.”
Ánh mắt của Tần Niệm lại trở về trên trang sách, nhìn như
vô tình nhắc tới: "Lúc nãy, đụng phải Dương Kiền, anh ta về đại viện,
còn dẫn Thịnh Hạ đi cùng."
Thẩm Kiều cầm quyển sách vừa mới lật được một nửa lên: "Ừ, vậy cũng tốt."
Tần Niệm nhìn dáng vẻ không thèm để ý của cô ấy, trái lại bản thân lại cảm
thấy không nén được giận giữ, đè quyển sách trong tay cô ấy xuống, rồi
hỏi: "Trả lời thật đi, hai năm ở nước ngoài, rốt cuộc cậu và Dương Kiền
đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Kiều ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời
không vướng bận, "Không có gì cả. Mình và Giản Dư Mặc rất tốt, có thể có chuyện gì với anh ta? Sao phải đùa cậu." Nói xong, đẩy tay Tần Niệm ra. Nhưng chốc lát sau, bàn tay của Tần Niệm lại để vào đó.
"thế vết thương trên vai trái của cậu là như thế nào? Một năm rưỡi trước, mình
gặp cậu, khi đó cậu cũng không có hình xăm này, nói cách khác trong một
năm trở lại đây, cậu mới có vết thương đó, sau khi tốt lên thì mới xăm
con cá heo này."
Thẩm Kiều hoi lùi người về phía sau, tay phải
vuốt ve hình xăm, hơi cảnh giác nói: "Sao phải nghiêm túc như
vậy."
Tần Niệm không thèm để ý,
tiếp tục phân tích nói: "Vị trí ở chỗ vai trái chếch xuống một chút,
không đụng được, cũng không thể tự làm mình bị thương, do đó vết thương
là do người khác tạo nên, theo quan sát của mình từ lần trước, đường
kính vết thương cũng không lớn hơn một cm.... Đừng nói với mình là cậu
tiêm chủng rồi lưu lại!"
"Được rồi, được rồi, nói cho cậu biết
vậy, trước tham gia trại huấn luyện của một tổ chức quốc tế, cái này là
do đạn giấy làm bị thương, cậu cũng biết mặc dù đạn giấy không làm chết
người nhưng vẫn có chút uy lực, nên lưu lại vết sẹo khó nhìn, nên mình
đợi cho nó lành thì đi xăm để xóa nó đi."
Tần Niệm nhìn Thẩm Kiều chằm chằm, hai mắt không hề chớp nói tiếp: " Hai năm trước, Dương Kiền
bị trao đổi ra nước ngoài học, nhưng thật chất là để theo đội điều tra
một vụ án, theo như mình được biết, về sau cậu cũng tham gia vụ án đó,
cậu có dám khẳng định là không phải bị thương vào thời gian đó không?
Cậu xác định đi, không có nhớ nhầm chứ?"
Thẩm Kiều: "..."
Tần Niệm mở phòng của Thẩm Kiều rồi rời đi, sửa sang lại váy rồi xuống lầu. Lúc này, cánh cửa phòng Thẩm Kiều bị kéo mạnh ra, Thẩm Kiều khập khiễng đi ra rồi chỉ vào Tần Niệm cao giọng kêu gào: "Cậu ấy à, óc tưởng tượng trâu bò đến mức sắp đi làm biên kịch phim được rồi đấy !"
Tần Niệm đứng trên cầu thang ngoái đầu nhìn lại rồi cười một tiếng, phất phất tay: "Bái phục ~”
Cửa phòng bị đóng sầm lại thật mạnh, có thể thấy được chủ nhân của nó tức
giận đến mức nào. Tức giận cũng có hai loại, một loại là thật sự tức
giận, một loại là vì che giấu chân tướng nào đó vừa bị đoán được. Thẩm
Kiều là loại nào, trong lòng cô ấy biết rõ nhất.