Mặc dù trên chân có thương tích, nhưng Thẩm Kiều vẫn kiên cường mang cái
chân khập khiễng đến đơn vị báo danh, hơn nữa ngày hôm sau còn ngồi xe
buýt với mọi người, sau hai giờ lắc lư điên đảo thì đến làng du lịch
Kinh Giao, bắt đầu một tháng huấn luyện khép kín.
Cái được gọi là khép kín, nói chung chính là không được tiếp xúc với thế giới bên
ngoài, khi tham gia huấn luyện thì phải nộp hết điện thoại di động lên.
Có lẽ trong đó có liên quan đến thông tin bí mật, mặc dù Thẩm Kiều không tình nguyện, nhưng mà vẫn tích cực phối hợp, có lẽ có thể tìm ra một số tin đồn quốc tế chưa được công khai.
Trong lúc đó, Thẩm Du cũng
mang theo lời dặn dò của mọi người để đến thăm Thẩm Kiều một lần, anh
mua chuộc được bác nhân viên giữ cửa, chỉ có thể gặp Thẩm Kiều trong
vòng 30 phút, điều này khiến Thẩm Du cực kì có cảm giác như đang đi thăm tù. Thẩm Kiều nhịn, đi đứng cũng chưa được tốt cho lắm.
Tuổi còn trẻ mà đã có thể tiến vào Bộ Ngoại Giao, cũng không phải người kém cỏi, mặc dù chỉ là huấn luyện tập trung, tranh đấu gay gắt cũng lặng lẽ xuất hiện, Thẩm Kiều cẩn thận nghiêm túc chăm chỉ, nên không dám buông lỏng
bản thân, cho nên mặc dù sống chung lâu ngày, nhưng mà dưới tình huống
phải so tài với nhau, cũng không thể phát sinh tình hữu nghị.
Sau khi được “phóng thích”, thể xác và tinh thần Thẩm Kiều đều mệt mỏi, vừa về đến nhà, đã vội vã tiếp xúc thân mật với giường lớn.
Cô chỉ cảm thấy mình vừa mới ngủ một lát mà thôi, thì đã bị
chuông điện thoại đánh thức, nếu như không phải là cần tiếp một người,
chắc chắn cô sẽ không nhận.
Thẩm Kiều mơ mơ màng màng ấn chế độ hands-free (1), khàn giọng hỏi: "Người nào?"
(1): Hands-free: Chế độ dùng điện thoại không cần cầm tay". Bạn có thể điều
khiển thực hiện cuộc gọi qua giọng nói. Bạn có thể thấy hands-free phone được gắn trên các xe hơi, giúp người lái xe có thể chạy xe và nói
chuyện qua điện thoại mà không cần ôm khư khư cái phone
"Là tôi, Mạc Dịch Khôn."
Mạc Dịch Khôn là bạn từ nhỏ của Dương Kiền, lại nói bạn từ nhỏ của người
kia thật là nhiều, kết bè kết đội. Nhưng Mạc Dịch Khôn cũng là bạn tốt
của bạn trai cô, quan trọng hơn, trước mắt anh ta là người đầu tư chiến
lược của công ty Giản Dư Mặc, với thân phận này, Thẩm Kiều phải cư xử
thật cẩn thận với anh ta.
Đột nhiên Thẩm Kiều tỉnh táo lại một
chút, lau lau nước miếng trên khóe miệng, tắt chế độ hands-free rồi ngồi dậy, "Sao vậy?"
"Tôi phải đi công tác, gần đây tâm tình của tiểu Thu lại không được tốt lắm, nếu em rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho cô ấy nhé."
Tiểu Thu họ Hạ, là người kiên cường nhất trong các chị em chơi từ nhỏ của
Thẩm Kiều, so với Tần Niệm thì còn thân thiết hơn. Thẩm Kiều gãi gãi
tóc, giọng nói chưa tỉnh ngủ nên khàn khàn: "Tâm tình chị ấy không tốt
anh còn đi công tác làm gì?"
Mạc Dịch Khôn không biết làm sao: "Tôi đây này, tâm tình còn kém hơn."
Thẩm Kiều nhỏ giọng thử thăm dò: "Hai người cãi nhau à?"
"Không, tranh cãi một chút thôi."
"Được rồi, tôi biết rồi." Hai người bọn họ đã ở chung một chỗ bảy năm rồi,
thường xuyên cãi nhau rồi ẩu đả, tất cả mọi người sớm đã tập thành thói
quen.
Giọng nói của Mạc Dịch Khôn nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Cảm ơn trước nhé."
Nhớ tới gần đây có một hạng mục khiến Giản Dư Mặc bận đến sứt đầu mẻ trán,
Thẩm Kiều nhân cơ hội hỏi: "Đúng rồi, hiệp ước kỳ thứ hai không có vấn
đề gì chứ?"
Mạc Dịch Khôn im lặng một lúc, rồi mới trầm giọng
nói: "Giản Dư Mặc không đề cập với cô sao? Mặc dù tỉ lệ hồi báo của kỳ
đầu tiên cũng không tệ, nhưng mà hạng mục ở kỳ thứ hai có chút vấn đề,
sau khi chúng tôi tính toán lại tất cả thì tạm thời còn đang chờ xem
xét."
Nói dễ nghe thì làm chờ xem xét, còn ý định tận sâu trong
đó chính là không muốn tiếp tục. Trong nháy mắt đầu óc Thẩm Kiều trở nên hoang mang, "Tại sao vậy?"
Mạc Dịch Khôn trấn an Thẩm Kiều: "Chủ yếu là hạng mục tiếp theo không hề giống với ý tưởng ban đầu, tôi đã
nói cụ thể với Giản Dư Mặc, anh ta tỏ vẻ đã hiểu, sẽ tiếp tục hoàn
thiện, hơn nữa tôi chỉ nói là tạm thời xem xét, không hề phủ nhận khả
năng tiếp tục hợp tác sau này. Hạng mục kì thứ hai cũng không thành công như trước đó, muốn thay đổi để thu được thành quả tốt hơn thì nói còn
dễ hơn làm, từng bước từng bước tiến lên thôi. Tôi hi vọng cô có thể
hiểu, đầu tư không phải trò chơi, tôi còn phải chịu trách nhiệm với
những cổ đông khác."
Cúp điện thoại, Thẩm Kiều do dự rất lâu,
cuối cùng cũng không thể ấn xuống phím gọi đi. Giản Dư Mặc không nói cho cô biết, chính là không có ý định để cho cô biết, nếu trước đó chưa có
tiền lệ thất bại là chuyện thường như cơm bữa, chắc chắn Giản Dư Mặc
cũng đã có sự chuẩn bị khi vấp ngã, nếu cô an ủi cũng là tăng thêm phiền não và áp lực của anh.
Đặt điện thoại di động xuống rồi định ngủ tiếp, nhưng mà sau đó cứ nằm ngủ gà ngủ gật suốt, thật ra thì nằm trên
giường cố gắng ngủ chính là tự giày vò bản thân. Vì vậy Thẩm Kiều xỏ dép đi xuống lầu, mặt trời đã ngả về tây, trong nhà trừ cô chỉ có người
giúp việc. Thời gian nhàn nhã như vậy, sau một tháng huấn huyện tập
trung ma quỷ với cường độ cao, có vẻ hơi xa xỉ.
Nhưng mà sự nhàn
hạ của cô cũng không kéo dài quá lâu, cô bị một cuộc điện thoại gọi đi
ra ngoài, nói ra cho oai là ăn mừng cô lấy lại tự do, bắt đầu từ hôm nay sẽ thay hồn đổi xác…
Thẩm Kiều nhanh chóng ngắt câu nói tiếp
theo của Tần Niệm, tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó lái ô-tô đến điểm
hẹn. Nghe nói sau khi Trương Khải tự mình mở hộp đêm này, thì đã trở
thành căn cứ điểm của tổ chức.
Từ nhỏ, mục tiêu của Trương Khải không phải
là nhà Khoa Học, càng không phải là nhân viên ngân hàng, khi còn nhỏ
tuổi đã chỉ muốn mở hộp đêm, mở khách sạn, mở sòng bạc, mở chiếc xe
Maserati. Theo tuổi tác tăng thêm, chí hướng cũng bắt đầu xảy ra biến
hóa, nếu nói biến hóa chính là anh ta đã sớm cảm thấy những thứ này
không thể thỏa mãn bản thân. Không khác thì không rành, chứ mở địa điểm
ăn chơi chính là sở trường của anh ta. Sau khi Trương Khải tự mở hộp đêm rồi phát tài, rồi lại lục tục mở câu lạc bộ tư nhân, hầm rượu, làng du
lịch và sân đánh Golf, dĩ nhiên, vì bảo toàn mạng nhỏ không bị ông cụ xử lí, anh ta bí mật để một người làm việc cho mình, ngay cả đăng kí kinh
doanh cũng dùng tên người khác.
Tần Niệm đón Thịnh Hạ rồi cùng
đến quán bar, trên đường Thịnh Hạ chợt kêu dừng xe, xin lỗi nói chờ một
chút, rồi vội vã chạy xuống. Tần Niệm và Chu Tử Tuấn ngồi trong xe nhìn
nhau.
Sau đó không lâu, Thịnh Hạ ôm một hộp giấy màu trắng quay
lại, từ logo ở phía trên có thể nhìn ra là bánh gato sinh
nhật.
Tần Niệm không chắc chắn nên nghi ngờ hỏi: "Hôm nay sinh nhật cô à?"
Thịnh Hạ mỉm cười gật đầu.
Tần Niệm kêu lên: "Sao lại không nói sớm?"
Nụ cười của Thịnh Hạ hơi cứng lại, "Ban đầu muốn trải qua với Dương Kiền,
nhưng mà không ngờ anh ấy lại có việc, " nói xong cô ấy ngẩng đầu lên,
đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Niệm, "Mọi người có sẵn lòng ăn bánh gato
với tôi không?"
"Dĩ nhiên, nhưng mà không có quà tặng, cô có để ý không?"
Thịnh Hạ chợt lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên là không."
Chu Tử Tuấn khởi động động cơ rồi chạy nhanh lên đường chính, "Nói với
Trương Khải một câu, tạm thời chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chắc không có
vấn đề."
"Đúng vậy đó, đúng lúc hôm nay Thẩm Kiều cũng ở đây,
chúng ta vốn định ăn mừng cô ấy lấy lại tự do, lại vừa đúng sinh nhật
của cô, phải tổ chức lớn hơn thôi." Nói xong, Tần Niệm bắt đầu kích động gọi điện thoại cho Trương Khải, dọc đường đi, dường như miệng của cô ấy không hề dừng lại.
Rốt cuộc cũng cúp máy, bọn họ cũng nhanh
chóng đến điểm hẹn. Ở trong điện thoại, Trương Khải vừa mới nói cho cô
biết, Dương Kiền cũng xã giao quán bar này, sau khi xong ở bên đó anh ấy sẽ đi thẳng xuống. Vì vậy Tần Niệm quyết định, lấy cái này làm bất ngờ, đưa cho Thịnh Hạ làm quà tặng sinh nhật.
Vì vậy vụ này vốn rêu
rao là cuộc gặp gỡ do Thẩm Kiều làm chủ, lại biến thành tiệc sinh nhật
của Thịnh Hạ. Thẩm Kiều là không hề có ý kiến gì cả , dù sao mọi người
tụ tập cùng một chỗ cũng chỉ vì vui vẻ, chủ đề là gì cũng không quan
trọng.
Từ sau khi tốt nghiệp, Thịnh Hạ chưa từng có ngày sinh
nhật nào náo nhiệt như vậy, trước kia đều trải qua cùng cha mẹ, một cái
bánh ngọt, một chén mỳ trường thọ, mấy món ăn mà cô thích, còn có quà
tặng do cha mẹ chuẩn bị, không đắt tiền nhưng mà rất đáng quý.
Bữa tiệc sinh nhật này khiến Thịnh Hạ vô cùng cảm động, bởi vì Dương Kiền,
nên cô quen một đám bạn bè, bọn họ không để ý xuất thân, càng không có
nghĩa vụ phải ăn mừng sinh nhật với cô, nhưng bây giờ lại tập trung ở
đây, chân thành chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cắt bánh ngọt, cùng
nâng chén chúc mừng. Bắt đầu có người yêu cầu Thịnh Hạ nói về tình sử
của cô ấy và Dương Kiền, trước đây đối với đoạn tình yêu này, Dương Kiền luôn nói năng thận trọng, cái gì cũng không muốn nói. Thịnh Hạ không
chịu nổi sự đeo bám dai dẳng của mọi người, rốt cuộc nói tất cả mọi thứ
ra.
Đơn giản mà nói, chính là Dương Kiền đến công ty tìm Thẩm Du, mà thư kí Thịnh không may đã hắt một ly cà phê vào cái áo sơ mi đắt
tiền của anh, lúc ấy bởi vì có việc quan trọng, Dương Kiền đành phải
thay áo sơ mi dự bị của Thẩm Du, Thịnh Hạ cảm thấy áy náy mang áo sơ mi
đi giặt, sau khi giặt sạch sẽ thì đích thân đến nhà trả lại áo, nói xin
lỗi, cứ như vậy, rồi dần dần quen thuộc, dần dần yêu nhau. Cuối cùng, gò má của Thịnh Hạ càng ngày càng đỏ, âm thanh cũng càng lúc càng mềm mại
như nước. Có lần Dương Kiền uống rượu rồi hôn cô, vì vậy liền thuận nước đẩy thuyền để bọn họ ở cùng một chỗ.
Sự phát triển hoàn toàn giống phim thần tượng.
Tần Niệm đẩy đẩy người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Không nhìn ra, em trai cậu lại là bà mối."
Nói đến chuyện này, Thẩm Kiều mới phát hiện thiếu mất một người, "Đúng rồi, Thẩm Du đâu rồi?"
"Cậu là chị gái của cậu ta, cậu còn hỏi mình, thì mình phải hỏi ai đây?"
Thẩm Kiều nói: "Cậu có biết hôm nay mình vừa mới về, ngay cả bóng người của nó cũng không nhìn thấy."
"Tổng giám đốc Thẩm đi công tác, vừa mới đi ngày hôm qua,chắc một tuần nữa
mới trở về." Là Thịnh Hạ nói, cô ấy đeo vương miện sinh nhật, hai mắt
sáng ngời, hai gò má phiếm hồng, nụ cười thỏa mãn.
Thẩm Kiều chợt hăng hái hỏi tiếp: "Thẩm Du, có phải nó rất chuyên chế và hay bắt bẻ không?"
Thịnh Hạ cười: "Thật ra thì cũng khá tốt."
Thẩm Kiều nhún vai, "Được rồi, không làm khó dễ cô nữa, tôi đi toilet."
Ngay cả phòng vệ sinh cũng cực kỳ xa hoa, chỗ nào cũng tràn đầy phong cách
hoàng gia Dubai... Bàn tay Thẩm Kiều đảo qua vòi nước, rồi ra khỏi phòng vệ sinh. Tòng Khi đi qua cầu thang ở bên cạnh, thì có thể nhìn thấy nam chính của phim thần tượng đang đứng bên canh thùng rác màu trắng hút
thuốc lá.
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy cô, cô thì không thể làm như không thấy, vì vậy đi đến, giả vờ thoải mái hỏi: "Sao lại không đi
vào?"
Dương Kiền thản nhiên phun vòng khói thuốc, "Hút điếu thuốc."
Thẩm Kiều vươn tay ra, đùa giỡn nói: "Đừng có keo kiệt như vậy chứ."
Dương Kiền nhìn khuôn mặt rõ nét của, không mặn không nhạt nói: "Không có."
Không khí xung quanh bọn họ vô cùng yên tĩnh, mỗi gian phòng đều có cách âm
cực kì tốt. Bọn họ ngưng mắt nhìn nhau, cũng không ai nói nữa.
Thẩm Kiều chợt xoay người rời đi, nhưng đột nhiên Dương Kiền lại túm lấy tay của cô, rồi kéo cô đi về phía cầu thang, sức lực của anh cực kì lớn, mà cô không hề chuẩn bị nên căn bản không cũng nhớ ra phải giãy giụa, khi
cô cảm thấy có cái gì không đúng thì cả người đã bị anh ép ở trên tường, dường như chóp mũi của anh sắp đụng phải cô. Hô hấp của anh ấm áp, xen
lẫn mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá nhàn nhạt.
"Anh muốn làm gì vậy? Tôi muốn trở về..." Lời còn chưa nói xong, đầu lưỡi nóng bỏng của
anh đã trượt vào khoang miệng của cô, mang đến cảm giác chếch choáng
suýt chút nữa đã khiến cô say mê.
Anh hôn cô đến đau đớn tê dại,
Thẩm Kiều gần như hao hết tất cả sức lực cũng không thể thoát khỏi cánh
tay như sắt thép đó, dưới sự tấn công mãnh liệt của anh cô suýt nữa thì
mất phương hướng. Rốt cuộc, anh thoáng buông lỏng ra, sự chiếm đoạt
cường thế cũng dần chuyển thành dịu dàng mút mát, cô nắm lấy cơ hội thở
hổn hển thì thầm: "Bây giờ anh coi tôi là ai? Thịnh Hạ sao?"
Dương Kiền chợt buông cô ra, Thẩm Kiều nhân cơ hội đẩy anh ra xa, mở to miệng để hít lấy không khí mới mẻ, thân thể dán chặt trên vách tường, để
tránh bởi vì chân đang mềm rồi trượt xuống.
Ánh mắt đỏ sậm nhìn
cô chòng chọc, Thẩm Kiều vuốt qua loa lên mái tóc rối loạn, không tránh
né nhìn lại anh: "Anh cũng ở trạng thái này hôn Thịnh Hạ, sau đó thì
người đàn ông của cô ta?"
Thẩm Kiều dựa vào vách tường đứng ngay
ngắn, điều chỉnh hô hấp rồi ra khỏi cầu thang. Khi đi qua bên cạnh anh
cô nhẹ nói: "Đừng quên thân phận của chính mình. Hôm nay là lỗi của tôi, không nên quản việc anh hút thuốc, thật xin lỗi."
Khi Thịnh Hạ
đang do dự có nên gọi điện thoại hay cho Dương Kiền không, thì cửa phòng chợt bị kéo ra, cô ngước mắt nhìn sang, thấy người cô đang nhớ nhung
tựa trên khung cửa, ánh mắt sâu thẳm, tay cầm một bó hoa hồng sâm banh
rất to. Người trong phòng vui mừng kêu gào: "Ngạc nhiên chưa!"
Dương Kiền lảo đảo đi xuyên qua gian phòng, khi đi đến bên cạnh cô thì chân
lại không cẩn thận vấp vào ghế sa lon, cả người bổ nhào về phía sô pha.
Đám người không rõ chân tướng bắt đầu nhiệt liệt kêu gào, mặt của Thịnh
Hạ càng đỏ hơn.
Mà sau khi anh ngã xuống, dứt khoát nhắm mắt lại. Nhưng không quên đưa hoa hồng cho cô, hơi gian nan nói một câu sinh
nhật vui vẻ.
Mọi
người không thể tưởng tượng nổi, thiết kế sự ngạc nhiên, chuẩn bị hoa
hồng, mong đợi được nhìn bọn họ ôm hôn nhau, nhưng nam chính bởi vì uống rượu say mà ngủ mất .
Không khí trong phòng náo nhiệt, âm thanh
rất lớn, Tần Niệm đi ra ngoài nhận điện thoại, Thẩm Kiều nói cô ấy mệt
mỏi, đi về trước. Trở về phòng, thấy người đàn ông gối lên chân Thịnh
Hạ, lúc này đôi môi đang mím thật chặt, sau khi uống rượu sắc mặt đỏ
ửng, không biết vì sao lại có thể nhìn thấy một chút tái nhợt, dưới ánh
đèn u ám, tay của anh nắm thật chặt thành quả đấm.