Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 128: Nói cho anh biết, người đàn ông kia là ai?




Edited by Cigar.
“Tư Không, Minh Nguyệt, hai huynh đệ ngươi mau nhanh chóng rời khỏi thành, thay vi sư thu thập trân tài dị bảo. Đây không phải là vì muốn cứu lấy mạng của vi sư, mà là vì cơ nghiệp mấy trăm năm của thành Thanh Đồng, tuyệt đối không thể hủy ở trong tay của vi sư. Chỉ cần thần binh thuận lợi xuất thế, vi sư có chết cũng yên tâm nhắm mắt.”
Mặc Lý bày ra vẻ mặt cung kính đứng ở giữa sân, mặt hướng về hàng ghế giám khảo, nghe người đàn ông trung niên hói đầu ngồi sau cái bàn mặc một bộ tây trang bình thản đọc thoại của vai sư phụ cậu, mỗi một từ đều làm cậu khó chịu.
Ở bên ngoài đợi một thời gian, lúc được gọi tên, cậu đi theo tiểu trợ lý của cậu tiến vào. Vừa vào trong đã không quanh co nhiều lời vô nghĩa, đại đạo diễn Phương ngồi ở vị trí Center lập tức yêu cầu cậu bắt đầu biểu diễn. Bởi vì là cảnh diễn của ba người, vị đại ca ngồi bên cạnh này liền xung phong nhận nhiệm vụ giúp cậu đối kịch bản, ôm cả thoại của hai vai sư huynh và sư phụ, để cậu chuyên tâm diễn xuất một tiểu sư đệ thiên chân vô tà.
Vốn cậu còn khá là nhập diễn, người nọ vừa mở miệng cậu đã muốn quỳ.
Cái giọng ồm ồm lại còn là khẩu ngữ tiếng địa phương này trực tiếp thăng cấp độ khó màn diễn của cậu lên hai cấp bậc.
Mặc Lý chỉ có thể tận lực không nhìn đối phương, biểu diễn đâu ra đấy.
“Sư phụ đừng nói như vậy, so với thần binh gì đó xuất thế, người ở trong mắt huynh đệ chúng ta mới là quan trọng nhất. Đệ tử và sư huynh nhất định vì người tìm dược liệu, chữa khỏi bệnh cho sư phụ.”
Mặc Lý diễn tiểu sư đệ thuộc loại biểu diễn bản sắc, cùng sư phụ sư huynh đối diễn cơ bản không có gì khó khăn.
Nhưng đạo diễn Phương từ đầu tới đuôi khoanh tay mặt không chút thay đổi, thậm chí còn có điểm lạnh lẽo, làm Mặc Lý cảm thấy một trận không yên.
Cậu nếu không trúng tuyển, đều là do cái ông chú trung niên kia hãm hại.
Quy củ diễn xong phân cảnh cần diễn, Mặc Lý có điểm không yên nhìn về phía đạo diễn.
Vị nào đó giúp cậu đối diễn quăng kịch bản, cười ha ha, rất là tự mãn.
“Thế nào Phương đại đạo diễn, màn biểu hiện của kẻ hèn này cũng không tệ lắm đúng chứ.”
Khóe miệng của Mặc Lý co giật, không biết vị siêu cấp tự kỷ này là thần thánh phương nào.
Vẻ mặt của đạo diễn Phương lạnh lùng: “Trương tổng đừng nói giỡn, người ta đầu tư là muốn nâng đỡ tiểu tình nhân, ngài là muốn tự nâng đỡ chính mình hay sao?”
“Không được sao?” Trương tổng nhíu mày, vuốt gáy. “Tôi cũng không đoạt vai chính của ông, ông chỉ cần phân cho tôi một vai phụ nho nhỏ để tôi thỏa mãn cơn ghiền cũng không được ư? Xét ngoại hình của tôi, diễn vai chưởng môn một phái hoặc tông sư một phương cũng hoàn toàn thích hợp mà.”
Mắt thấy hai người cứ như vậy bắt đầu hàn huyên, Mặc Lý đứng ở tại chỗ, cũng không biết nên đi hay ở.
Trương tổng tương đương thẳng thắn, trực tiếp nói: “Lão Phương, ông cũng ngẫm lại xem, tự dưng nổi hứng quay một bộ điện ảnh võ hiệp, có bao nhiêu ông chủ lớn nguyện ý đầu tư? Nếu không phải tôi còn có điểm hoài niệm võ hiệp, đồng ý xuất tiền cho ông thử sức thì ông có thể bắt đầu quay nhanh như vậy không? Tôi muốn thực hiện giấc mộng võ hiệp của tôi, đừng nói ông sẽ không cho tôi chút mặt mũi chứ?”
Phương đạo thở dài một hơi: “Chuyện của Trương tổng chúng ta nói sau. Mặc Lý phải không? Nói một câu lý giải về nhân vật này dưới góc nhìn của cậu đi.”
Làm một đạo diễn thần cấp có thể quay một khối gỗ mục thành phong tình vạn chủng, Phương đạo không sợ diễn viên diễn xuất kém, dù sao việc ông giỏi nhất chính là dạy diễn viên đầu gỗ. Quan trọng là… ngoại hình, khí chất cũng không quan trọng, khí chất có thể dựa vào tạo hình và góc độ quay phim. Chỉ có ngoại hình là thứ ông coi trọng nhất, chỉ cần diện mạo phù hợp nhân vật, ông liền dám dùng người.
Vị này, chỉ xét ngoại hình thôi cũng đã làm ông vừa lòng hai trăm phần trăm. Sau khi nhìn thấy vị này, ông lập tức pass toàn bộ ứng viên phía trước, phía sau phỏng chừng cũng không thể nhập vào mắt.
Mặc Lý đơn giản trả lời vấn đề của đạo diễn, sau đó được thả cho ra ngoài. Thời điểm rời khỏi phòng cậu có quan sát một chút, không nhìn ra được gì từ mặt Phương đạo, Mặc Lý ra khỏi cửa cũng không tiếp tục rối rắm.
Có thể bộ điện ảnh của đại đạo diễn rất tốt, nhưng không được chọn thì vẫn còn có những công việc khác mà Hà Mân đã an bài cho cậu, tóm lại không đến mức thất nghiệp.
Người kế tiếp tiến vào thử vai nghênh diện cậu đi tới, hai người đều là sửng sốt.
Người này đúng là một vị người quen đã lâu không gặp, Liễu Kì Hoa.
Mặc Lý cười xem như chào hắn, Liễu Kì Hoa cũng cười hai tiếng không mặn không nhạt, lách qua cậu đi vào phòng thử vai. ngôn tình hài
Hà Mân lúc này tiến lên, nhìn thấy bóng dáng của Liễu Kì Hoa, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
“Lại là cái tên họ Liễu kia, thái độ thực làm cho người ta không thoải mái.”
“Cậu ta cũng trừng mắt với chị?” Mặc Lý bị Hà Mân kéo ra khỏi khách sạn, tò mò hỏi han.
“Cậu ta trừng mắt với tôi làm gì? Người từng có xung đột với cậu ta chính là cậu.”
“Tôi cũng không có xung đột gì với cậu ta mà, nhưng mà cậu ta giống như vẫn luôn nhắm vào tôi, tôi cũng không biết vì sao.” Mặc Lý tỏ vẻ thực vô tội, hoàn toàn không biết đây là do Yến Lẫm thời niên thiếu ngông cuồng từng nhân danh tình yêu gây ra.
Hà Mân nói: “Lần này không cần lo lắng, Phương đạo không thích mấy cái trò đi cửa sau lén lút không lên được mặt bàn này, ông ấy là một người có điểm liêm chính, mấy trò đi cửa sau không lọt nổi vào mắt ông ta.” Nói xong vội vàng bấm nút thang máy, lôi kéo Mặc Lý đi vào.
“Tôi tự mình đưa cậu về, đỡ phải trên đường lại phát sinh chuyện gì.” Hà Mân nhìn con số trên bảng thang máy đang nhảy lên, nói.
Mặc Lý biết Hà Mân là muốn mang cậu đi sớm một chút, tránh cho Lý Thiếu Thiên đến tâm sự với cậu.
Làm người đại diện của cậu, Hà Mân đối với tất cả những chàng trai trong độ tuổi thích hợp bảo trì cảnh giác cao độ, thề muốn bóp chết toàn bộ nguy cơ ghép CP nam nam với Mặc Lý.
Đối tượng số một nằm trong diện cần né chính là Lý Thiếu Thiên.
Thang máy vừa xuống tới tầng B2, cửa vừa mở, một bóng người liền bất ngờ không kịp phòng xuất hiện ở bên ngoài cửa thang máy.
“A Ly, anh biết ngay là em muốn chạy.” Sắc mặt của Lý Thiếu Thiên không tốt, liếc nhìn Hà Mân một cái, lại nhìn về phía Mặc Lý.
Mặc Lý liên tục xua tay. “Không có không có, đều là do người đại diện của em an bài.”
Hà Mân bị bán đứng trong nháy mắt trừng cậu một cái, Lý Thiếu Thiên không để ý tới, kéo tay của Mặc Lý nói với Hà Mân: “Chị Hà, tôi có chuyện rất quan trọng cần nói riêng với sư đệ của tôi, chỉ một lát thôi, mong chị thứ lỗi.”
Mặc Lý đi theo Lý Thiếu Thiên tiến vào một căn phòng trống trải, bên trong đặt rất nhiều bàn, bài trí hệt như phòng họp, nhưng trông đơn sơ hơn phòng hội nghị dùng để thử vai.
“Nơi này là phòng họp của nhân viên vệ sinh thuộc tòa nhà này. Lúc này không có ai đến, em yên tâm, cũng không có camera theo dõi.” Lý Thiếu Thiên giải thích.
Mặc Lý tùy tay kéo một cái ghế ngồi xuống.
“Được rồi, sư ca muốn nói gì với em?”
Lý Thiếu Thiên thong thả bước qua bước lại hai bước, đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng nói: “A Ly, em nói thật với sư ca, em hiện tại, có phải đang hẹn hò với một người đàn ông không?”
Mặc Lý trừng lớn hai mắt xinh đẹp, bị câu hỏi bất thình lình của hắn làm cho kinh sợ rồi, trong đầu không tự chủ được nhanh chóng vận chuyển, lại nhất thời không tính ra được đáp án chính xác.
Lý Thiếu Thiên cũng là bộ dáng tương đương nắm chắc, ánh mắt nhìn cậu đã muốn phun ra lửa.
“Nói cho anh biết, người đàn ông kia là ai? Là Yến Lẫm, hay là Yến Thâm?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.