Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 18: Yến thiếu gia săn hồ Ly




Edited by Cigar.
Mặc Lý ở dưới tình huống ỡm ờ không quá tình nguyện giao ra số QQ cho đối phương. Bảo bối ngoan ngoãn chưa bao giờ giao du cùng người xa lạ ở trên mạng giống như tiểu hồ ly lần đầu tiên bước ra khỏi khu vực an toàn, cảm thấy một chút kinh sợ.
ID QQ của đối phương không có trung nhị như trên diễn đàn, gọi là Lẫm đông, avatar là con chim cánh cụt béo mặc định, phần ký tên trống rỗng, nhìn qua trông cũng đứng đắn.
Mặc Lý lại đối với cái chữ “Lẫm” kia nhíu mày.
[Lẫm đông: Xin chào, tiểu A Ly.]
[moli: ….]
[Lẫm đông: Không thích anh gọi em như vậy sao?]
Hắn không nói thì Mặc Lý cũng không có chú ý đến cái xưng hô buồn nôn kia, chẳng qua hiện tại cậu để ý một chuyện khác hơn.
[moli: Không thích tên của anh.]
[Lẫm đông:?]
[moli: Làm tôi nhớ tới tên gian thương phá hủy nhà cũ của tôi. Nếu không phải vì anh ta, gánh hát nhà tôi sẽ không thảm hại như vậy.]
Một nơi nào đó ở bờ bên kia đại dương, ngón tay thon dài đặt ở bàn phím tạm dừng một chút. Này thật sự là… Một lần sảy chân để lại nỗi hận nghìn đời, chỉ chính xác là hắn.
[moli: Ba tôi nơi nơi cầu người nhờ nối quan hệ, dùng hết mọi biện pháp lấy lòng anh ta, còn bắt tôi diễn hí cho anh ta xem. Người ta căn bản chướng mắt, ngoài mặt khách sáo với tôi, dỡ bỏ gánh hát thì vẫn dỡ bỏ, đáng giận.]
Yến Lẫm không nói gì mà đọc mấy lời lên án trong khung chat, đây quả thật là cái nồi to từ trên trời giáng xuống, hắn còn oan hơn cả Đậu Nga nữa. Hắn khi nào thì khinh bỉ Mặc Lý? Hoàn toàn không có được không?! Em ấy là dựa vào đâu mà tự suy ra chuyện này vậy? Còn trở thành sự thật không thể phản bác.
[Lẫm đông: Anh cảm thấy không đến mức đó, có lẽ là em hiểu lầm chuyện gì chăng?]
[moli: Anh về phe tên gian thương kia hả?! Vậy tôi không còn gì để nói với anh nữa [cúi chào] ]
Yến Lẫm: “…”
Hít sâu một hơi, ngón tay ở trên bàn phím gõ lạch cạch.
[Lẫm đông: Anh đương nhiên là đứng về phía của A Ly rồi. Thương nhân đều là dối trá, anh ta chỉ nhìn được ích lợi trước mắt, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.]
Đúng vậy, hắn hiện tại quả thật hối hận không kịp. Mấy thứ cool ngầu năm đó làm ra vẻ, giờ đều biến thành máu tươi muốn phun ra.
[moli: Cái này đúng rồi, nếu không phải do anh ta, gánh hát Mặc gia sẽ không phải giải tán, các sư huynh sư đệ sẽ không rời đi. Tôi còn phải xướng hí khúc một mình để duy trì gánh hát, cuối cùng cũng không thành công. Không có tiền, muốn giữ lại diễn phục còn phải mượn tiền người khác thuê kho hàng…]
….
Mặc Lý tựa hồ tìm được một đối tượng để lắng nghe tâm sự vô cùng tốt, dù sao là người xa lạ chưa bao giờ gặp, ủy khuất và bực tức bị tích tụ hồi lâu dễ dàng bộc phát ra, chính là lịch sử đẫm nước mắt bị bắt ăn bánh mì dưa muối cả một học kì.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên hết thảy cực khổ này, chính là cái tên gian thương kia.
Yến Lẫm một bên phụ họa một bên yên lặng vận khí, thu toàn bộ lên án của Mặc Lý vào túi, có là do hắn hay không do hắn cũng phải nhận.
Không có quá trình thu thập chứng cứ, không có căn cứ thực tế, không trải qua thẩm định và phán quyết, không được biện giải cho chính mình, chỉ có thể nhận tội nhận hình phạt —— Yến đại thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, cuộc sống đó giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió lần đầu tiên trong đời bất ngờ không kịp phòng mà suy sụp một cách bất lực.
Đợi khi Mặc Lý giải tỏa xong xuôi, cậu rốt cuộc nhớ tới mục đích add friend QQ.
[moli: Đúng rồi, chúng ta không phải là muốn bàn chuyện trùng kiến gánh hát sao? Đều do cái tên gian thương kia, tức giận đến mức khiến tôi ngay cả chuyện chính cũng quên.]
Yến Lẫm: “….” Đúng, đều do anh.
[Lẫm đông: Về chuyện trùng kiến gánh hát, A Ly có ý tưởng gì không?]
[moli: Nói thật, tôi chẳng nghĩ ra được cái gì. Muốn tiền thì không có tiền, muốn người cũng không có người, dựa vào cái gì trùng kiến gánh hát đây. Ba tôi nói tôi là mơ mộng hão huyền, cho dù có cố sống cố chết mở lại gánh hát, vẫn là không có khán giả, vẫn là sẽ lặp lại kết quả này thôi.]
[Lẫm đông: Giấc mộng của A Ly đương nhiên không phải mơ mộng hão huyền, chính là cũng không thể dựa theo lối suy nghĩ cũ. Anh có xem mấy video em diễn Độ Hồ tiên, vở diễn đó cực kì có tiềm lực để khai thác giá trị nghệ thuật và mỹ cảm. Chỉ cần một vở diễn liền có thể cứu sống cả một loại hình hí khúc, chuyện này trong quá khứ không phải chưa từng xảy ra.]
[moli: Nhưng mà ba tôi nói, gánh hát chỉ có một vở diễn thì không gọi là gánh hát.]
[Lẫm đông: Đó là tư tưởng cũ của ba em, vậy giờ chúng ta đổi cách nghĩ một chút. A Ly, em có nghĩ đến chuyện đi đến thành phố S phát triển không?]
[moli: Đi đến thành phố S?]
Mặc Lý có chút giật mình, đây là một con đường cậu chưa từng nghĩ tới.
Cậu tuy rằng lưu luyến cái gánh hát truyền thừa mấy trăm năm kia, không để bất luận kẻ nào nói một câu không tốt về nó, nhưng cậu cũng có ý thức tự mình hiểu lấy. Ngoại trừ Độ Hồ tiên, những vở diễn khác của gánh hát Mặc gia đều thuộc loại hương dã thôn gian, hiện giờ ở ngay tại quê hương còn sắp bị mất đi thổ nhưỡng, một đô thị phồn hoa như thành phố S làm sao có chỗ cho thứ nhỏ nhoi như nó tồn tại?
[Lẫm đông: A Ly, em phải hiểu được đạo lý giữ hay bỏ. Gánh hát Mặc gia chỉ có Độ Hồ tiên có tiềm lực trọng hoán tân sinh, chỉ khi nào được đông đảo quần chúng biết tới nó, yêu thích nó, thì em mới có thể lo lắng đến những chuyện khác.]
Mặc Lý hít một hơi, lại bị anh ta đoán được, người này đúng là thật sự biết thuật đọc tâm!
[Lẫm đông: Nếu cứ chỉ loanh quanh ở Mặc Huyền, gánh hát Mặc gia rất khó có thể thoát ra khỏi lối mòn cũ, điểm này em cũng thấy được rõ ràng. Nhưng là thành phố S rộng lớn hơn gấp trăm lần, sẽ có càng nhiều khán giả để phát triển, khả năng môi giới rộng hơn, chỉ cần em có thể khởi động một vùng trời thuộc về riêng mình, chỉ cần mình em, liền có thể cứu sống cả gánh hát Mặc gia. A Ly, em có năng lực này.]
Mặc Lý giống như thấy được một đại môn dẫn đến thế giới mới. Kỳ thật cũng không tính mới, thời điểm còn ở Mặc Huyền, Độ Hồ tiên cậu diễn thu hút rất nhiều fan trẻ tuổi, hậu kỳ gánh hát Mặc gia hoàn toàn dựa vào sự ủng hộ của các cô. Chính là ——
[moli: Vậy cứ cho là trùng kiến được gánh hát, khán giả là tới xem tôi hay là xem diễn?]
Yến Lẫm cười cười.
[Lẫm đông: Có gì khác nhau sao? Cho dù là mấy loại hí khúc mang tính đại chúng nhất, khán giả vẫn là đến để xem diễn viên thôi.]
[moli: Anh nói… Cũng có đạo lý.]
[Lẫm đông: Ngoan:-)]
[moli: Cơ mà, vì sao phải là thành phố S? Tôi cảm thấy có mấy thành phố lân cận cũng rất tốt, cũng lớn và phồn hoa, gánh hát Mặc gia lại là kịch địa phương ở đây, tiện cho việc phát triển.]
Yến Lẫm bẻ bẻ ngón tay, có một loại cảm giác tiểu hồ ly đến miệng còn muốn chạy trốn.
[Lẫm đông: Thành phố S có tài nguyên giải trí tốt nhất, mấy công ty giải trí lớn đều nằm ở thành phố S. Hiện tại không thể so sánh với thế kỷ trước, em muốn phát triển bản thân và gánh hát Mặc gia, một mình một ngựa rất khó xuất đầu, phải dựa vào hoạt động của tư bản. Bằng không, lấy thread Hồ tiên của em làm ví dụ, một khi có người cảm thấy em đang ngáng đường của họ, có một nghìn phương pháp không cho em xuất đầu.]
[moli: Công ty giải trí? Tôi không có ý nghĩ tiến giới giải trí…]
[Lẫm đông: Em còn nhỏ, cho dù là đi con đường nào cũng ít nhất phải đợi em tốt nghiệp xong. Em có thể trước tiên ngẫm nghĩ một chút lời nói của anh, tự hỏi một chút, xem có hợp lý không.]
Thợ săn chân chính hiểu được chừng mực biết tiến biết lùi, không thể quá nhanh. Nếu không dọa tiểu hồ ly chạy mất, hắn ăn ai bây giờ.
Mặc Lý mơ mơ màng màng tắt QQ, lượng tin tức quá lớn, cậu cần tiêu hóa một chút. Đi tới thành phố S tìm đường ra? Cậu chưa từng nghĩ tới, nhưng một khi ý tưởng tiến vào trong tầm nhìn, nó tựa hồ trở thành một con đường khả thi nhất, ít nhất cậu thấy được một khả năng để gánh hát thoát khỏi dốc tàn xưa.
Nếu cứ như cũ cực hạn ở một nơi duy nhất là Mặc Huyền, sau khi tốt nghiệp cậu có thể toàn lực canh giữ gánh hát, chính là dựa vào đâu mà có thể chiêu mộ diễn viên gánh hát trở về? Cho dù chiêu mộ đủ thành viên có thể diễn xuất, dựa vào vở diễn Độ Hồ tiên được hoan nghênh nhất cậu có thể duy trì hoạt động của gánh hát, nhưng chỉ là duy trì mà thôi. Xét cho cùng, thị trường ở Mặc Huyền vẫn là quá nhỏ.
Nếu mở rộng phạm vi ra cả nước, nếu có thể làm cho khán giả toàn quốc lĩnh hội được cái đẹp của hí khúc Mặc gia —— Chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến cho Mặc Lý có chút nhiệt huyết sôi trào.
Cậu một người, mang theo vở diễn đẹp nhất, xông vào thành phố S phồn hoa rộng lớn, tựa hồ, cũng không phải là bất khả thi.
Trong lòng ấp ủ một lý tưởng xa xôi, giai đoạn hiện tại lại chỉ có thể thành thật học xong chương trình đại học, lấy được bằng tốt nghiệp về tay. Mặc kệ có tính toán gì cũng phải đợi cậu tốt nghiệp xong đã. Người ba quật cường của cậu là tuyệt đối sẽ không cho phép cậu nghỉ học giữa chừng đi tới thành phố S xướng hí khúc, ngay cả cậu còn cảm thấy giống như là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Nhưng là thời điểm cuộc sống bất ngờ tấn công không kịp phòng bị, ngay cả thực hiện từng bước cũng thành xa xỉ.
Ở thời điểm Mặc Lý quy củ làm thí nghiệm viết báo cáo viết luận văn, lết đến học kì cuối của năm ba đại học, cậu lại ở trên internet trải nghiệm một phen nổi bật. Chính là sự nổi tiếng lúc này đây không giống sự dịu dàng hữu hảo của các fan nữ trẻ tuổi vài năm trước.
Single tự sáng tác của đại sư ca Lý Thiếu Thiên ra mắt vào tháng 11 lúc sau trở nên cực hot, mấy tháng sau đó đều có mặt trên các trang web diễn đàn giải trí lớn. Các bạn học nữ nhắc đến tên của hắn càng ngày càng nhiều, thậm chí tiết mục giải trí trên TV cũng có thể nhìn thấy hắn, Mặc bầu gánh còn vài lần gọi điện thoại cho Mặc Lý hô to gọi nhỏ nói ông xem TV thấy cái thằng phản đồ.
Mặc Lý sâu sắc cảm giác được, đại sư ca đích xác nổi tiếng rồi. Cho dù cậu nhắc tới Lý Thiếu Thiên còn có thể kêu một tiếng đại sư ca, nhưng không thừa nhận cũng không được, bọn họ đã muốn là người của hai thế giới khác nhau. Mấy năm nay bởi vì âm kém dương sai bọn họ ngay cả gọi điện thoại cũng không được mấy lần, cơ bản xem như cắt đứt liên hệ. Không hề nghi ngờ, tương lai của bọn họ chính là hai đường thẳng song song, sẽ không lại cùng xuất hiện.
Nhưng là thời điểm cùng xuất hiện lại làm cho người ta trở tay không kịp.
Ở học kỳ hai năm ba đại học của Mặc Lý, Lý Thiếu Thiên ra mắt album mới, độ hot liên tục tăng vọt, rất nhanh leo lên mấy bảng xếp hạng âm nhạc. Thừa dịp đang hot, Lý Thiếu Thiên tham gia mấy chương trình thực tế trên TV đang nổi, còn truyền ra tin hắn sắp đóng phim truyền hình, thế như mặt trời ban trưa.
Mặc Lý ngoại trừ nghe thử bài hát mới của đại sư ca bằng máy mp3 cũng không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến cậu. Một ngày buổi chiều cứ theo lẽ thường mặc áo blouse trắng ngâm mình ở phòng thí nghiệm, di động để trong túi xách đột nhiên vang lên.
Mặc Lý không nhanh không chậm thao tác môi trường nuôi cấy trên bàn gạch thí nghiệm, lười nhấc điện thoại đánh gãy tiến trình thực nghiệm.
Không bao lâu sau di động tự động tắt chuông, còn không có yên tĩnh bao lâu lại lập tức réo inh lên, rất có xu thế cậu không bắt máy thì nó vẫn sẽ đổ chuông. Mặc Lý không có biện pháp, thu dọn bàn thí nghiệm, tháo bao tay đi tới ngăn tủ lôi điện thoại ra, tên người gọi Chu Phi đang nhấp nháy liên tục trên màn hình điện thoại.
Mặc Lý tức giận nhận cuộc gọi: “Chu Phi, nếu cậu không có lý do thuyết phục được tôi ——”
Chu Phi ở đầu dây bên kia không đợi cậu uy hiếp xong đã bắt đầu hô to gọi nhỏ: “A Ly, mau lên mạng nhìn xem, có người bóc chuyện của cậu và Lý Thiếu Thiên đăng lên mạng!”
Mặc Lý cau mày, vội mở máy tính trong phòng thí nghiệm, lại cảm thấy có điểm hồ đồ: “Tôi và Lý Thiếu Thiên thì có chuyện gì để bóc?”
Suy nghĩ của tác giả:
Yến thiếu gia: Tôi phải gánh vác ủy khuất tuổi này không nên có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.