Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 58: Tự mình thể nghiệm kim chủ là gì




Edited by Cigar.
Đối với bầu không khí náo nhiệt ở trên mạng, Mặc Lý không có xem đó là chuyện lớn, trước kia cậu còn có thể vì sự châm chọc và khiêu khích của người khác mà tâm sinh bất bình, trắng đêm không yên, hiện tại đã là sóng lặng nước tĩnh.
Đối mặt với sự đánh giá của người ngoài, có vài người sẽ càng ngày càng để ý, để ý đến mức cảm xúc mất cân bằng, Liễu Kì Hoa chính là ví dụ. Còn một số người lại vì xem nhiều thành ra chết lặng, tâm vô cùng phi ngựa (1), tỷ như Mặc bầu gánh.
Dù sao mặc kệ là ca ngợi hay chửi bới, câu mở bài cố định của bọn họ đều là phải trước tiên thừa nhận một câu: “Tuy rằng Mặc Lý ngoại hình đẹp” “Thật quá rõ ràng mỹ nhan thịnh thế trong bài bóc phốt chính là Mặc Lý”.
Ermm, siêu thích.
Hiện tại cậu ở trong nhà của Yến Lẫm, công tác không có nhiều lắm, bình thường không hay ra khỏi cửa, chỉ cần cậu không lên mạng, trên mạng có nháo tưng bừng thì cậu cũng vẫn không có cảm giác gì.
Một nhà ba người ở, ngoại trừ Chu Phi mỗi ngày bận rộn như một người đại diện đúng nghĩa, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hai người còn lại tựa như hai thanh niên không nghề nghiệp, trạch ngang nhau.
Yến Lẫm mỗi ngày không phải trạch ở phòng khách thì là trạch ở thư phòng, mấy thứ như giam cầm play của tổng tài bá đạo, tôi muốn em làm người của tôi nhục nhã play, xuống bếp nấu cơm giặt giũ rửa chén sủng nịch play, hết thảy đều không có phát sinh.
Mặc Lý là vì phải sàng lọc kĩ càng trong số những lời mời tới cửa, lý do trạch ở nhà này của cậu có thể lý giải được.
Yến Lẫm ngoại trừ một cái chương trình Quốc Sắc Phương Hoa cơ bản không cần hắn phải lo lắng, xác thực chính là một thanh niên vô công rồi nghề.
Mặc Lý đã bắt đầu có điểm lo lắng cho cuộc sống về sau của hắn. Xuất ngoại du học, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng bậc nhất thế giới, cuối cùng về nước lại thất nghiệp, hử? Sao nghe giống như mấy tên rùa biển bất lương mà báo đài đưa tin vậy?
Chẳng lẽ Yến Lẫm về sau phải gia nhập bộ tộc ăn bám?!
Còn kém hơn cả cậu là chủ nhân của một gánh hát nữa.
Mặc Lý vừa oán thầm anh đẹp trai là bạn cùng nhà không hề có cái gọi là chí sự nghiệp, vừa rảnh rang mở xem một bộ phim chiếu mạng.
Ba của nam chính trong phim trưng ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với nam chính: “Con mau nhìn lại con xem, vì một đoạn tình cảm không đáng giá mà đánh mất công việc, còn có chút tiền đồ nào hay không! Mau trở về nhà kế thừa gia nghiệp đi, mấy mối làm ăn trị giá mấy ngàn tỷ của ba còn đang chờ con tiếp nhận đây.”
Mặc Lý đóng máy tính cái rụp.
Kẻ có tiền thật đáng ghét.
Cơ mà, là người phát ngôn số một trên internet thuộc phe cậu, là fan bí mật số một thời thời khắc khắc giám thị bình luận trên internet của cậu, nắm giữ hết thảy động thái trên mạng của cậu, đối với rumor đồn đãi trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng này, Yến Lẫm hai ngày nay cư nhiên một chút phản ứng cũng không có.
Yến Lẫm đây là muốn…. “thoát” fan?
Cái này hơi quá đáng.
“Yến Lẫm, tôi hỏi anh, kim chủ nghĩa là gì?” Mặc Lý tay đút túi quần đến thư phòng tìm Yến Lẫm.
Yến Lẫm không biết đang ngồi ở trước bàn đọc sách bận việc gì, hắn mặc áo len cao cổ tối màu, đeo kính gọng vàng, ống tay áo vén tới khuỷu tay lộ ra cánh tay thon dài hữu lực, phía dưới mái tóc hơi rối chính là khuôn mặt đẹp trai đến mức làm cho người ta tim đập thình thịch.
Mặc Lý đi qua, chân dài dựa vào mép bàn, cầm điện thoại giơ cho Yến Lẫm xem.
“Anh xem, kim chủ mà bọn họ nói nghĩa là gì?” Cậu hỏi lại lần nữa, trong ánh mắt ngọt ngào lấp lánh toát ra sự tò mò thuần khiết.
“Kim chủ chính là người ra tiền, nhà đầu tư.” Yến Lẫm cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu vào máy tính.
Thật sự là chăm chỉ cố gắng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cho nên hắn sẽ không nhìn thấy Mặc bầu gánh kề sát hắn đang mặc một cái sơ mi size XXL cổ áo cơ hồ tuột xuống thắt lưng, cũng không get được hấp dẫn nho nhỏ mang tên mỹ nhân lộ nửa vai trần.
Mặc Lý hiển nhiên là không hài lòng.
“Nếu là ở trong giới giải trí thì sao?”
Yến Lẫm rốt cuộc ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài chỉnh kính mắt một chút, đẹp trai đến mức làm hai mắt choáng váng.
“A Ly rốt cuộc là muốn nói gì?”
“Tự anh đọc đi.” Mặc Lý để điện thoại trước mặt Yến Lẫm, hai tay khoanh lại, cằm hất lên, hoàn toàn là dáng vẻ bất mãn.
Hai ngày nay Yến Lẫm không biết là đang bận việc gì, trước đây đối với dư luận trên mạng về cậu nắm rõ như lòng bàn tay, hệt như một fan cuồng không hơn không kém, hiện tại cư nhiên ngay cả một rumor khủng như vậy còn phải để chính chủ là cậu tự mình nhắn cho hắn.
Tình yêu của fan quả nhiên là không thể tin cậy hay dựa vào, ngày hôm qua còn nói tôi yêu em yêu cả đời, hôm nay nói “thoát” fan liền “thoát” fan, cũng không có chú ý cậu suốt hai mươi bốn giờ nữa.
Mặc Lý sầu não thở dài.
Yến Lẫm dùng tốc độ nhanh như gió đọc lướt qua, hàng lông mày hơi hơi nhăn lại.
“Là ai bịa đặt?”
Tuy rằng cái gọi là bài bóc phốt này vẫn chưa có bóc được tin gì hữu dụng, nhưng nếu không phải có người cố ý dẫn đường thì làm sao cái loại bài đăng này có thể xuất hiện.
Nhất định phải xử lý triệt để người mang tâm tư này.
“Tôi sẽ tra ra người đứng sau, A Ly đừng lo.”
“Xem tôi giống như là đang lo lắng sao?” Mặc Lý lấy lại điện thoại của cậu, cúi đầu gảy gảy mép điện thoại. “Có kim chủ hay không bản thân tôi còn không biết sao, thanh giả tự thanh.”
“Hử?” Yến Lẫm nhìn cậu một cái, tháo kính mắt xuống nở nụ cười. “A Ly không phải mới vừa rồi còn không hiểu kim chủ nghĩa là gì sao?”
Mặc Lý đứng hình một giây, trượt tay gảy bong mép lớp dán màn hình.
“Anh, anh không phải đã giải thích rồi sao?” Mặc bầu gánh nhanh mồm nhanh miệng đột nhiên bắt đầu nói lắp.
Yến Lẫm chậm rãi đứng dậy, hai cánh tay chống lên mặt bàn tạo thế gọng kìm khóa thân thể Mặc Lý lại ở trong, nở nụ cười không có ý tốt ghé sát vào cậu. “Tôi chưa có giải thích kim chủ trong giới giải trí nghĩa là gì mà.”
Mặc Lý chống một tay về phía sau lên mặt bàn, ở trong sự tiếp cận càng ngày càng gần của sói xám to lớn không ngừng hạ thấp thắt lưng lùi về phía sau, sơ mi rộng thùng thình kết hợp với sự mềm dẻo của phần eo hiển lộ ra đường cong mê người.
“Anh muốn làm gì?” Khóe mắt của Mặc Lý ửng hồng mị sắc, đồng tử đen như mực tựa hồ trở nên ướt sũng.
Yến Lẫm nâng tay vuốt ve cái cằm tinh xảo, ngón tay của người sống trong nhung lụa miết nhẹ đôi môi phớt hồng, âm giọng trầm thấp có chút khàn khàn.
“Dùng ngôn ngữ để giải thích thì không rõ ràng lắm, không bằng để tôi cho Mặc bầu gánh tự mình thể nghiệm?”
“Thể nghiệm như thế nào?” Lông mi run rẩy, thanh âm của Mặc Lý cũng nhỏ lại, giống như tiếng ngọc châu va chạm trong bát, thập phần dễ nghe.
Hô hấp kề cận, mùi hương tươi mát làm cho Yến Lẫm cơ hồ mê say.
Là thánh nhân cũng bị cậu khơi dậy lửa dục, người này rốt cuộc là cố ý hay vô tình?
“A Ly, tôi có thể hôn em không?” Yến Lẫm thật thân sĩ hỏi một câu, thực tế cũng đã gấp đến độ khó dằn nổi lòng mà tại đôi môi đỏ mọng nhấn môi một cái.
“Chụt!” một tiếng vang dội, làm cho Mặc Lý đỏ mặt lan đến tận cổ, lông mi loạn run.
Chỉ là thuần túy giải tỏa cơn đói khát đã nhiều ngày, ngược lại không có hàm ý *** gì, giống như một đứa bé bị cấm ăn kem đã lâu nay lấy được một que kem, vội vã liếm một ngụm trước tiên.
“Có thể chứ?” Yến Lẫm vẫn còn thỉnh cầu sự cho phép của cậu.
“Anh lần trước cũng không có hỏi tôi.” Mặc Lý hơi dỗi, giương mắt trừng hắn.
“Đúng vậy, đều là tôi sai.” Yến Lẫm cười nhẹ một tiếng, môi hắn khóa lại đôi môi câu đi lòng người kia.
Một phen dây dưa ma xát lẫn nhau kết thúc, Mặc Lý thở hồng hộc đẩy hắn ra, đè lại bàn tay đang vén áo sơ mi của cậu lên xoa xoa tấm lưng trần.
“Đồ càn rỡ.” Hai mắt phiếm hồng chẳng có chút lực thuyết phục nào liếc Yến Lẫm một cái, Mặc Lý đẩy nhẹ hắn ra, thoát đi giam cầm không có dùng chút sức nào của hắn.
Yến Lẫm mỉm cười mở hai tay ra: “Tôi chính là công dân hợp pháp.”
Mặc Lý lùi ra ngoài hai bước, chắp tay ở sau lưng, e hèm hai tiếng lấy lại giọng, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn khắp nơi.
“Không có gì, tôi chỉ là đến xem anh đang làm gì.” Dáng vẻ đà điểu vùi đầu vào đống cát.
Không phải đến để thỉnh giáo kim chủ nghĩa là gì sao?
Yến Lẫm cũng không vạch trần cậu, cầm lấy tài liệu đặt ở trên bàn, cậu hỏi gì hắn đáp nấy.
“Làm việc.”
“Ừm, vậy anh cứ chuyên tâm làm việc đi, tôi không quấy rầy anh nữa.” Mặc Lý rụt rè gật nhẹ đầu, xoay người bước đi, tư thái vô cùng tiêu sái.
“Mặc bầu gánh đi thong thả.” Yến Lẫm cười phất tay.
Mặc Lý đi đến cạnh cửa, tay vừa đặt lên nắm cửa thì nghe thấy giọng của Yến Lẫm mỉm cười hỏi: “Đúng rồi Mặc bầu gánh, tôi vừa rồi đã giải thích rõ nghĩa của kim chủ là gì cho em chưa? Nếu còn chưa rõ ——”
Mặc Lý rầm một phát sập cánh cửa ở sau lưng.
Mới vừa quay người lại, Chu Phi không biết từ nơi nào xuất hiện thiếu chút nữa dọa cậu té ngã.
“A Ly, tình hình không ổn!”
Mặc Lý thiếu chút nữa là quăng luôn điện thoại trong tay, vỗ ngực chứa trái tim đang đập loạn. “Chu phế chết tiệt, làm gì không nói không rằng mà nhảy ra sau lưng tôi vậy!”
Người chột dạ là vì có chuyện giấu giếm, người xưa không có lừa ta.
“Cậu lên mạng xem đi, lại có người lan truyền tin đồn về cậu!”
Hắn vì sao muốn nhắc lại? Mặc Lý chưa nổi tiếng được bao lâu, fan và antifan nhưng thật ra đã chiến nhau mấy trăm hiệp. Thể chất tinh phong huyết vũ này không thể không phục.
“Tôi đọc rồi.” Mặc Lý trở mình xem thường. “Không phải là chuyện gì lớn, đợi lát nữa tôi sẽ làm bọn họ câm miệng.”
“Làm như thế nào? Cậu vừa mới thương lượng với Yến Lẫm sao?” Chu Phi nhìn thoáng qua thư phòng phía sau cậu.
Hắn vừa rồi nhìn thấy Mặc Lý từ trong thư phòng đi ra.
Mặc Lý nhất thời chột dạ, ánh mắt đảo loạn xung quanh.
“Ừ ừm… Không thèm nghe cậu nói nữa, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn.”
“A Ly, cậu đỏ mặt, vì sao?” Chu Phi dùng thân mình ngăn cản đường đi của cậu, vẻ mặt hoài nghi.
Mặc Lý cúi đầu vận khí, động tác lưu loát ném Chu Phi sang một bên.
“A ——” Chu Phi hét thảm một tiếng.
Mặc Lý phủi phủi tay, đá Chu Phi một cước. “Quản quá rộng rồi đấy!”
Cậu đánh không lại Yến Lẫm, đánh Chu Phi còn không phải quen tay hay việc?!
Chu Phi ngồi tựa lưng vào sofa khóc không ra nước mắt.
“Mặc Lý, cậu cứ ỷ vào việc tôi thích cậu đi~”
Mặc Lý nghênh ngang mà đi, trở về phòng mở máy tính, login tài khoản ngân hàng, bấm vào mục giao dịch và số dư trong tài khoản, chụp màn hình hai tấm, tiếp theo post lên weibo.
[Mặc Lý: Quân tử ngay thẳng, nghèo đến mức ai cũng biết. [hình ảnh] [hình ảnh] ]
Là nhân vật trung tâm bát quái mà quần chúng ăn dưa thích hóng hớt nhất, sự chú ý dành cho Mặc Lý vượt qua gấp trăm lần số fan của cậu, bài đăng weibo vừa được post lên, bình luận nhất thời lấy tốc độ theo giây mà tăng trưởng.
[Bọc yến mạch đáng yêu nhất: Trời ạ [cười cry] Mặc bầu gánh, anh… [cười cry] ]
[Sơ tâm giống như tôi: Tôi không nghĩ tới câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này, tôi hiện tại nên làm ra biểu cảm gì cho phù hợp.]
[Đại chính chính: Dưa rơi đầy đất, bầu gánh uy vũ.]
[caoran: Trọng điểm của tôi là, tổ chương trình Quốc Sắc Phương Hoa trả cho khách mời của mỗi kì thù lao ít đến vậy sao? Rất kẹt xỉ rồi đó. Mấy tiểu thịt tươi kia khẳng định thù lao không ít như này. Còn nói là nâng đỡ truyền thống văn hóa, trả nhiều tiền cho họ mới là lợi ích thực tế chứ.]
[Này từng: Mặc bầu gánh, tôi kính cậu một tiếng hán tử.]
[Bông tai: Cho nên ý của Mặc bầu gánh là, cậu ta không có kim chủ [ăn dưa] Các người tin không?]
[Nữ hiệp khả ái: Cái này thì chứng tỏ được gì? Bản thân tôi có rất nhiều tài khoản ngân hàng.]
[zoe: Tuy rằng lý trí nói cho tôi biết tiết lộ số dư tài khoản ngân hàng không chứng tỏ được gì, nhưng là trực giác của con gái nói cho tôi biết, bầu gánh cậu ấy là đang nói thật. [cười cry] Nhìn lương tâm mà nói, tôi thế nhưng tin là thật đây.]
[Quả Quả: Antue, tôi còn đang mong chờ sẽ bóc ra một vị kim chủ soái ca cơ mà! Một đại mỹ nhân như Mặc bầu gánh chẳng lẽ tương lai phải để một little bitch nào đó chiếm tiện nghi sao?! Tôi không chấp nhận [mắt lé] ]
[Khổ qua nước ngọt: Lại còn kim chủ soái ca, fan não tàn thật hài hước. Đều là giao dịch dơ bẩn, giả vờ băng thanh ngọc khiết cái gì chứ.]
…….
Mặc Lý post xong bài đăng liền thoát weibo, đâu thèm để ý hồng thủy ngập trời trên mạng.
Bị chế độ nhận notification dành cho following đặc biệt nhắc nhở đối phương vừa có động thái mới, Yến Lẫm và Chu Phi đồng thời mở weibo ra xem: “…..”
Yến Lẫm đỡ trán, hắn vừa rồi ngoại trừ càn rỡ chiếm tiện nghi của mỹ nhân hẳn là nên hỏi cậu một câu về việc chính. Nhưng mà Tống Lục Minh thật sự kẹt xỉ như vậy?! Đưa cho khách mời chỉ từng ấy tiền? Thực xem kim chủ là hắn không ra gì hả?
Mặc Lý vốn cũng không trông cậy vào một cái bài đăng weibo sẽ phát huy ra bao nhiêu tác dụng, chẳng qua là bày tỏ sự ngay thẳng không thẹn với người ngoài thôi. Thanh giả tự thanh, người nguyện ý tin cậu tự nhiên sẽ tin cậu, còn người đã cố ý gây sự với cậu, vô luận cậu làm gì cũng không thể kêu người đang giả vờ ngủ tỉnh dậy được.
Yến Lẫm trực tiếp tìm tới Chu Phi: “Tôi cho cậu tiền, cậu dùng tiền đi áp chế đồn đãi trước đi.”
“Tôi lấy tiền của anh làm gì?” Chu Phi trừng mắt. “Ông đây cũng có tiền!”
Làm người hầu của Mặc Lý quá lâu rồi, xem ra mọi người đều đã quên nghề thứ nhất của hắn chính là rich kid!
Hai người hai mặt nhìn nhau, cho nên nơi này chỉ có mình Mặc Lý là một tên nghèo kiết xác…
“Khụ, vậy cậu nhanh đi làm đi.” Yến Lẫm phất phất tay.
Chu Phi nhíu mày, khoanh tay: “Hay là giờ tôi cho anh tiền, anh đi áp chế lời đồn đi?”
Yến Lẫm liếc xéo hắn một cái: “Người đại diện họ Chu, cậu đây là muốn đem rumor kim chủ của A Ly biến thành sự thật sao?”
Chu Phi: “….” Xem như anh lợi hại.
Nhìn thấy Chu Phi oán hận đi ra ngoài, Yến Lẫm lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại. “Tra cho tôi ai là người đứng đằng sau cái tin đồn này, tôi sẽ gửi nội dung tin đồn cho cậu.”
(1): “phi ngựa” ở đây xuất phát từ một câu cổ ngữ “Cái trán của Tướng quân có thể phi ngựa, bụng của Tể tướng có thể chèo thuyền”. Ý chỉ một người có tấm lòng cởi mở, rộng rãi khoáng đạt (Đất rộng rãi bằng phẳng thì mới có thể phi ngựa). Ở đây tác giả chỉ A Ly có tấm lòng rộng rãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.