Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 62: Thích anh




Edited by Cigar.
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn môi xinh đẹp của đối phương, Yến Lẫm cúi đầu, Mặc Lý lại quay đầu né tránh.
“A Ly.” Yến Lẫm thấp giọng gọi một tiếng.
“Ba anh có nói gì không?” Mặc Lý lại mở miệng hỏi.
Yến Lẫm lắc đầu: “Cho dù có chuyện thì ông ấy cũng sẽ không thảo luận qua điện thoại.”
Tựa như hai thương nhân muốn giải quyết việc chung, nhất định phải là mặt đối mặt mới có thể trao đổi một cách nghiêm túc.
Mặc Lý buông mi, suy tư một lát, sau đó thở dài một tiếng.
“Tôi thấy tốt nhất tôi vẫn là nên chuyển đi. Đối với mỗi người trong chúng ta như vậy mới tốt.”
“Nếu em đã nghĩ như vậy, anh có thể giúp em tìm một chỗ tốt.” Yến Lẫm vẫn dịu dàng mười phần như cũ.
Mặc Lý rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo đối diện với hắn, vẻ mặt toát ra sự kinh ngạc và bi thương.
“Anh, anh cư nhiên ——”
Yến Lẫm cư nhiên đồng ý?! Hắn cư nhiên không có đau thương khóc rống ôm lấy cậu, hung hăng hôn cậu cầu xin cậu đừng đi, chẳng giống chút nào với suy nghĩ của cậu hết…
“Ai kêu em cố ý chọc giận anh.” Yến Lẫm đột nhiên nở nụ cười, một tay kéo cậu lại ôm cậu vào trong ngực.
“Anh ôm tôi làm gì, tôi phải đi!” Mặc Lý dùng sức bắt đầu giãy dụa.
Yến Lẫm hôn một cái lên đỉnh đầu cậu: “Anh không cho phép.”
“Anh vừa rồi còn đồng ý còn gì! Đi thì đi, tôi hiện tại đi liền! Anh có giữ tôi lại cũng vô dụng, chậm rồi!”
“Không phải là do em cố tình gây sự sao?”
“Yến Lẫm!”
Sự sủng ái mà người ta nói đâu? Nam chủ bá đạo đối với người khác thì lạnh lùng còn đối với người trong lòng thì dịu dàng như nước mà người ta nói đâu? Mấy thứ viết trên mạng đều là gạt người! Yến Lẫm từng bắt nạt cậu bao nhiêu lần rồi?!
“A Ly muốn chuyển đi cũng được.” Yến Lẫm nắm lấy cằm cậu, không cho cậu đẩy ra. “Mang anh đi cùng em.”
Mặc Lý dần dần cũng trở nên yên tĩnh, ở trong tay Yến Lẫm hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Yến Lẫm nở nụ cười, hôn một cái lên mắt cậu.
Mặc Lý ngượng ngùng nhắm mắt lại, chờ hắn hôn xong.
Những nụ hôn cuồng nhiệt lại không kém phần dịu dàng, mỗi một lần đều làm cho linh hồn cậu thoải mái đến mức rung động.
Yến Lẫm lúc này đây lại chỉ là hôn phớt qua rồi dừng lại.
Mặc Lý đợi một lúc lâu, xác định hắn là đã xong, bất mãn mở to mắt.
“Nhanh vậy, tôi thấy anh chắc là không được rồi.”
Yến Lẫm: “???”
“Quên đi, nói vào chuyện chính.” Mặc Lý e hèm tìm lại giọng. “Tôi cảm thấy ba anh tìm anh chắc chắn là vì cái tin đồn trên mạng. Phụ huynh nhất định sẽ tức giận khi đọc được loại tin đồn không đứng đắn này.”
“Ông ấy bề bộn nhiều việc, không có thời gian để ý mấy cái nhỏ nhặt này đâu.” Yến Lẫm cười cười, lời nói có chút vô tâm, người nghe lại thực sự đặt ở trong lòng.
Mặc Lý đột nhiên trở nên đau lòng, ngay lập tức trong đầu đã muốn tưởng tượng ra thời thơ ấu bi thảm của Yến Lẫm.
Sinh ra ở hào môn thế gia, ba mẹ lại mỗi ngày bận rộn kiếm tiền không thể bồi hắn. Từ khi sinh ra vẫn luôn là một đứa bé tịch mịch, mỗi ngày chỉ có thể cùng tiền làm bạn. Ngày sinh nhật háo hức chờ bánh sinh nhật của ba mẹ và lời hứa trở về nhà làm bạn với hắn, kết quả không có chờ được người muốn chờ, chỉ chờ được cái siêu xe số lượng có hạn xa hoa là quà sinh nhật bọn họ tặng…
Ưm? Thật muốn đánh cái đứa bé tịch mịch này một trận, làm sao bây giờ?
Sau đó thì đứa bé tịch mịch này kế thừa gia nghiệp chạy đến Mặc Huyền của bọn họ phá bỏ rạp hát cũ của nhà cậu.
Thật sự là, chưa từng gặp đứa bé nào đáng ghét đến vậy!
Yến Lẫm trơ mắt nhìn thấy người trong lòng từ vẻ mặt đau lòng chuyển sang lạnh lùng ghét bỏ, còn một phen đẩy hắn ra. “Anh thật là đáng giận.”
Yến Lẫm: “???” Tâm tư của A Ly thật sự là càng ngày càng khó đoán…
Tóm lại ——
Hắn nắm lấy tay Mặc Lý, nắm ở lòng bàn tay cẩn thận vuốt ve. “Em lại tức giận vì điều gì? Dù sao mặc kệ ông ấy muốn hỏi gì, anh đều đã chuẩn bị tốt. A Ly không cần phải lo lắng.”
“Ba anh tìm anh thì tôi có gì phải lo lắng. Ông ấy có tức giận thế nào cũng chỉ có thể đánh anh, chẳng lẽ còn có thể tìm tôi để đánh sao.” Mặc Lý hồn nhiên không xem là chuyện gì to tát, Yến Lẫm lại biết cậu chỉ là làm bộ làm tịch.
“Anh cũng không cần phải hứa hẹn cam đoan gì với tôi.” Mặc Lý nhìn sang nơi khác. “Chúng ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt…”
Yến Lẫm tức giận đến mức bật cười: “Chúng ta không có quan hệ gì đặc biệt? A Ly, em nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói anh nghe, em thật sự là nghĩ như vậy?”
Mặc Lý liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó tầm mắt lại dời sang nơi khác.
“Không nhìn, mù mắt.”
Yến Lẫm: “… Không cho phép em chuyển đề tài.” Hắn cắn chặt răng. “Mau nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh!”
“Anh to tiếng với tôi.” Mặc Lý ủy khuất, mặt mày nhăn thành một nhúm, bắt đầu giãy khỏi bàn tay của Yến Lẫm đang nắm lấy cậu, thân thể cũng bắt đầu dịch chuyển ra ngoài. “Tôi chỉ mới nói một câu, anh đã to tiếng với tôi. Tôi không thể nói chuyện tiếp với anh nữa, tôi phải đi về bình tĩnh một chút.”
Yến Lẫm bị cậu chọc cho tức giận đến mức thất khiếu phả ra hơi nước: “A Ly! Em còn tiếp tục càn quấy lảng tránh câu hỏi của anh, anh không chỉ to tiếng với em mà anh còn ngay lập tức sẽ ăn em!”
Mặc Lý giống một con hồ ly bị chấn kinh, trợn to hai mắt trong trẻo nhìn hắn.
Yến Lẫm lúc này đây cũng không nuông chiều cậu. Nếu không những ngày tháng mập mờ ám muội như vậy bao giờ mới kết thúc?
Hưởng thụ hôn môi, hưởng thụ thân mật thân thể, nhưng không nguyện ý gánh vác trách nhiệm tình cảm. Tình nguyện để lại một tầng giấy cửa sổ mỏng manh để lừa mình dối người, chứ không nguyện ý thẳng thắn thành khẩn đối mặt.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Con tiểu hồ ly bị người nuông chiều thành hư này, thời điểm nguyện ý gánh vác trách nhiệm thì cậu có thể đỉnh thiên lập địa, lúc không muốn đối mặt với trách nhiệm thì lại chính là một hoa hoa công tử bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng luôn luôn sẽ có một việc là không thể để tùy cậu bốc đồng.
“A Ly, anh đã sớm nói với em, anh thích em. Đáp án của em là gì?”
Yến Lẫm nghiêm túc theo dõi ánh mắt của cậu, ánh mắt của hắn sắc bén như phun ra một tấm lưới trói chặt cậu, làm cho tiểu hồ ly lại muốn chạy trốn không chỗ để thoát.
Mặc Lý bặm môi, có điểm ủy khuất, có điểm cố chấp.
Giống như một khi nói ra mấy chữ kia tức là đã lập lời thề với trời cao, từ nay về sau sẽ gắt gao quấn chặt cậu, không cho phép cậu trốn thoát.
Có một loại cảm giác đáng sợ, hít thở không thông.
“A Ly, đáp án.” Yến Lẫm vẫn còn đang ép buộc cậu, tất cả mọi dịu dàng trước đây đều thu lại, chỉ còn lại dáng vẻ kiên quyết.
“Tôi phải chuyển đi rồi…”
“Đáp án.”
Một bàn tay của Yến Lẫm đặt lên trán cậu, làm cậu ngay cả giả vờ chải tóc trốn tránh cũng không làm được.
“Anh hơi quá đáng.” Mặc Lý chỉ có thể lên án.
“Cho anh đáp án của em, A Ly. Nếu không, anh sẽ không cần em.” Yến Lẫm để sát mặt vào cậu, thấp giọng nói.
Mặc Lý trừng hắn: “Anh ——”
“Còn có một cơ hội cuối, A Ly, suy nghĩ kĩ muốn trả lời như thế nào.”
“…..”
“Không nói lời nào cũng không được. Anh cần một bé câm để làm gì chứ?”
Mặc Lý há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh, dồn hết dũng khí nói một câu: “Hôn em.”
Yến Lẫm lắc đầu: “A Ly, chiêu này không xài được. Anh hỏi em một lần cuối cùng, em có thích anh không? Nếu không thì ——”
Mặc Lý cảm thấy Yến Lẫm buông thân thể cậu ra, nơi hắn buông ra bị gió nhẹ từ ban công thổi vào, có chút lành lạnh. Cậu không tránh khỏi trong lòng hoảng hốt.
“Thích, thích được chưa.”
Khóe môi Yến Lẫm hơi hơi cong lên: “Thích gì cơ?”
“…Thích anh.”
Chọc thủng lớp giấy lừa mình dối người, tựa hồ thổ lộ cũng không có khó khăn như vậy.
Nếu thật sự có một khế ước tâm linh nào đó, từ thời điểm lần đầu tiên cậu thốt lời kia ra khỏi miệng cũng đã hoàn thành việc ký kết.
“Thích anh, thích anh…” Đầu của Mặc Lý tựa vào lồng ngực của Yến Lẫm. “Thật sự là… hỏng rồi.”
Cậu đã đặt chân lên con đường bản thân chưa có chuẩn bị tốt.
“Vậy ư?” Yến Lẫm ôm chặt cậu, không hề che giấu ý cười trên mặt, hơn nữa còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. “Quan hệ của chúng ta là?”
“Người yêu, là người yêu.” Một Mặc Lý bị ép buộc nhìn thẳng vào sự thật, thẳng thắn thành khẩn hết sức đáng yêu.
Yến Lẫm nâng bàn tay cậu lên, bắt đầu hôn từ đầu ngón tay đẹp đẽ như ngọc hướng lên trên, hôn lên cánh tay cậu, hôn lên đôi môi cậu, ẩn chứa thành kính khắc cốt ghi tâm.
Mặc Lý tựa vào tầng tầng lớp lớp của tấm rèm ban công, hai tay ôm chặt lấy cổ của Yến Lẫm, nhắm lại hai mắt.
Trong cơn ý loạn tình mê, cậu đột nhiên trong mơ hồ nhớ tới, hình như… Còn chưa nói chuyện chính…
Quên đi…
“Không thể nói nổi.” Hai hàng lông mày của Yến Chu khóa chặt, theo dõi con trai ngồi ở đối diện cách một cái bàn.
Đứa con trai duy nhất này của ông, đang mặc Âu phục trang trọng, đã không còn là dáng vẻ của một đứa nhóc ra vẻ người lớn, hoàn toàn trưởng thành thành một người đàn ông vĩ đại anh tuấn ổn trọng.
Chính là, đứa con trai từ bé cho đến lớn chưa bao giờ để ông phải lo lắng này, sau khi trưởng thành lại bắt đầu trở nên tùy hứng.
“Con xem mấy thứ trên mạng đang đồn đãi là cái thứ linh tinh gì. Ba cho con ra nước ngoài học trường danh tiếng là để con làm một đứa công tử nhà giàu không ngừng dính scandal hả?!”
“Toàn là lời đồn đãi vô căn cứ.” Yến Lẫm nói. “Ba là người có quyền thế trong giới, chẳng lẽ không nhìn ra đâu là thật giả.”
Yến Chu lại hừ một tiếng: “Khỏi cần giả vờ giả vịt với ba, không có lửa làm sao có khói. Ba đã nghĩ đang yên đang lành sao tự nhiên con lại muốn làm chương trình văn hóa truyền thống, con là vì muốn nâng đỡ Mặc bầu gánh kia phải không? Cây cầu ba từng đi qua dài hơn gấp trăm lần con đường con từng đi nhiều, đừng hòng ở trước mặt ba múa rìu qua mắt thợ.”
Yến Lẫm mặt trầm như nước, không có lên tiếng.
Yến Chu châm một điếu thuốc, tiếp tục nói: “Ba không phản đối con nâng đỡ nghệ sĩ, thành công thì cũng là cây rụng tiền của công ty, cớ sao không làm. Nhưng con phải chú ý về phương thức, đừng để người thì không nâng được, bản thân thì dính một thân thị phi. Những người này vì nổi tiếng, chuyện gì cũng dám làm.”
Yến Lẫm liếc mắt nhìn ba hắn một cái.
“Con có thể cam đoan với ba, không có chuyện như vậy, về sau cũng không.”
Yến Chu khoát khoát tay: “Ba nghĩ rồi, nếu con có ý định phát triển sự nghiệp giải trí, ba cũng sẽ không cản con. Cái tên lòng muông dạ thú Yến Thâm kia, mấy người già bọn ta liên hợp còn bị nó giẫm nát dưới lòng bàn chân thì có thể trông cậy gì ở con? Con không muốn tiến vào trụ sở chính thì thôi, trở về tiến vào công ty Thâm Không làm việc cũng ổn, muốn nâng đỡ nghệ sĩ cũng có thể dùng quyền hạn công ty. Ba thấy tư chất của bầu gánh gánh hát kia phi thường không tồi. Giao cho đội ngũ chuyên nghiệp làm tốt hơn con tự xoay sở nhiều.”
Yến Chu biết được tin đồn này căn bản không suy nghĩ về hướng lệch lạc kia, chỉ nghĩ về hướng kinh doanh. Ông thật sự là một thương nhân đủ tư cách.
Ông sau đó lại giáo huấn thêm vài lời, đợi đến khi thư ký tiến vào thúc giục ông còn có lịch trình kế tiếp thì ông mới để cho Yến Lẫm rời đi.
“Mặc kệ thế nào, ba không hy vọng tương lai lại một lần nữa nhìn thấy tên con xuất hiện trong mấy cái tin scandal này.” Yến Chu tuyên bố điểm mấu chốt.
“Đây không phải là chuyện con có thể không chế.” Yến Lẫm trả lời.
Yến Chu trừng mắt liếc hắn một cái: “Con! Quên đi, con đi đi, tin tức lần này ba thay con dẹp sạch, lần sau không được viện cớ này nữa.”
Yến Lẫm đứng dậy, lễ phép gật đầu với thư ký ở bên cạnh mặt ửng hồng đang đứng nhìn hắn, sau đó lập tức rời khỏi phòng làm việc có chút rộng lớn quá phận của Yến Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.