Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 69: Thằng nhãi ranh này thật là đáng giận!




Edited by Cigar.
Mặc Lý ôm điện thoại nằm lên giường, chân giơ cao lúc ẩn lúc hiện.
“Vậy giờ phải làm sao, ba em còn mắng em một trận nữa đó.”
Yến Lẫm nhất thời đau lòng không chịu nổi.
“Ba em đánh em?”
“Anh nói vậy là sao! Em nói em bị ba mắng một trận, thì ra là anh muốn em bị đánh như vậy à!”
“A Ly quý giá được chiều chuộng như vậy, anh sợ em bị đánh, bị mắng thì không nghiêm trọng bằng.”
Yến thiếu gia dựa vào dục vọng muốn sống mãnh liệt ở nơi kề cận cái chết giãy dụa thoát ly hiểm cảnh.
Mặc Lý hừ một tiếng.
Yến Lẫm trầm mặc một lát: “A Ly, đừng đi.”
“Nếu không đi ba em sẽ đánh em thật.” Mặc Lý nhỏ giọng thầm thì: “Ba cũng không có chiều em.”
Không đợi Yến Lẫm nói thêm câu nào, Mặc Lý vội vội vàng vàng muốn cúp điện thoại.
“Ba em đến đây, không nói nữa, em cúp nhé, yêu anh muaz muaz muaz.”
“A Ly ——” Một tiếng tút cắt ngang lời Yến Lẫm, hắn hít sâu một hơi, chỉ có thể ném điện thoại đi.
Mặc lão bầu gánh đã muốn đẩy cửa vào phòng, Mặc Lý bật dậy ngồi thẳng trên giường, cầm di động, vẻ mặt chột dạ.
“Con đang làm gì?” Mặc lão bầu gánh trưng ra vẻ mặt hoài nghi.
Người ta đang lén lút hẹn hò với người yêu chứ sao.
Mặc Lý ngồi nghiêm chỉnh, cuống quít trả lời: “Con xem tin tức.”
Mặc lão bầu gánh hừ một tiếng, kéo một chiếc ghế dựa lại đây ngồi xuống.
“Ba đang muốn nói về nó đấy! Mấy cái tin này viết nhăng viết cuội cái gì vậy! Thời buổi này phóng viên viết bài không cần chịu trách nhiệm cho những gì mình viết à?! Bịa đặt tin đồn, hủy hoại danh dự người khác, đây là phạm pháp, đây là hành vi phải ngồi tù!”
Người ta cũng không có bịa đặt mà. Mặc Lý khóc không ra nước mắt, chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn.
“Ai da, ba, cái này có gì đâu, ba đừng tức giận.” Mặc Lý tiến lại gần đấm lưng bóp vai cho Mặc lão bầu gánh, làm nũng act moe, hy vọng có thể đánh lảng cho qua. “Làm minh tinh mà, có ai không bị người ta nói đâu. Nếu không có fan, không nổi tiếng người ta còn lười nói ấy. Ba xem tiền con kiếm được đi, ba còn điều gì phải bất bình nữa chứ? Đại sư ca chẳng phải cũng từng bị người ta nói bậy sao, ba còn từng giúp anh ấy làm sáng tỏ mà, ba nhớ không? Hiện tại chẳng phải anh ấy vẫn tốt đó sao.”
“Đây không phải là về chuyện tiền bạc!” Mặc lão bầu gánh cả giận nói: “Con xem mấy cái tin này viết cái giống gì?! Ở thời đại cũ đào kép đều là hạ lưu, luôn luôn có một vài người làm việc bất chính, chúng ta càng phải giữ mình, một thân chính khí, nếu không ai cũng có thể đâm cột sống của chúng ta!”
Mặc Lý ở sau lưng ông, bĩu môi. Giờ là thời đại nào rồi, chuyện thời đại cũ còn lấy ra nói.
Mặc lão bầu gánh tiếp tục nói: “Cũng đừng có nhắc đến chuyện đại sư ca của con, chuyện đó có thể giống chuyện này sao?! Lần này nhất định không thể để yên.”
“Ba, ba nói gì vậy, con thì làm sao?” Mặc Lý cũng bắt đầu tức giận, act moe cũng không act nổi nữa, cũng không muốn tiếp tục giả vờ nhu thuận ngoan ngoãn.
Cậu và Yến Lẫm thanh thanh bạch bạch yêu nhau thì làm sao, dọa người hả? Phạm pháp hả? So với chuyện nhân phẩm của đại sư ca được ví là tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa còn nghiêm trọng hơn?
Mặc lão bầu gánh lại lập tức nảy lòng nghi ngờ, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm con trai của ông, làm Mặc Lý nhìn thấy mà lòng không yên.
“A Ly, con nói thật với ba, con và cái thằng nhóc họ Yến kia rốt cuộc có chuyện này không?!”
Mặc Lý khẩn trương một trận.
Cậu và thằng nhóc họ Yến tất nhiên là có chuyện, đương nhiên là có chuyện. Nhưng nếu cậu dám nói như vậy, Mặc lão bầu gánh thật có khả năng dùng gia pháp xử lý cậu.
Ba của cậu mặc dù chưa từng bước ra khỏi Mặc Huyền, là giai cấp vô sản trung thực, cái loại chuyện nam nam vốn là chuyện cách những người như ông rất xa. Nhưng là cố tình gánh hát Mặc gia của bọn họ xướng diễn mấy trăm năm, đào kép ở xã hội cũ chưa bao giờ là một danh từ tốt đẹp, ba của cậu đối với loại chuyện này phá lệ mẫn cảm.
Khiến cậu muốn lừa dối lảng cho qua chuyện cũng rất khó.
“A Ly, nói chuyện.” Vẻ mặt khẩn trương của Mặc Lý thể hiện ra là không thể nghi ngờ, Mặc lão bầu gánh nhất thời tồn lòng nghi ngờ quá nặng.
Đứa con trai ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh đẹp của ông, chẳng lẽ thật sự bị cái chày gỗ họ Yến kia dẫn vào con đường tà đạo?!
Mặc lão bầu gánh tưởng tượng ra khả năng này, quả thật ngũ tạng bùng cháy, hận không thể lập tức tóm cái người bắt nạt con của ông đến trước mặt đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
“Nói, nói gì?” Mặc Lý giả ngu.
Nói dối rất đơn giản, Mặc Lý cũng không muốn nói ra cái từ “không có” kia.
Ngẩng đầu ba thước gặp thần minh, lời nói ra chẳng thể rút lại, vạn nhất lời nói dối của cậu biến thành trở ngại giữa cậu và Yến Lẫm thì phải làm sao? Giữa bọn họ đã có rất nhiều điều bất đắc dĩ rồi.
“Mặc Lý! Con đừng có giả ngu với ba! Con và cái tên họ Yến kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Mặc lão bầu gánh tức giận đến mức gọi ra cả họ tên của cậu.
Mặc Lý không dám lòng tồn may mắn nữa, chỉ có thể mạnh mẽ xuất ra khí thế nói: “Nào có chuyện gì đâu, chỉ là phóng viên viết lung tung thôi.”
Nội dung phóng viên viết chính là giữa hai người bọn họ có sự mập mờ, đương nhiên là viết lung tung, hai người bọn họ có mập mờ gì đâu?
Thần phật ở trên cao chứng giám, cậu cũng không có nói dối.
Chính là thái độ mơ hồ không rõ này của cậu cũng không thể khiến Mặc lão bầu gánh tin tưởng.
“Thật sự không có chuyện gì?!”
“….. Không có.” Thần phật ở trên cao chứng giám, cậu chỉ bịa một lời nói dối nho nhỏ.
“Thật sự không xài tiền của cậu ta?”
“Đương nhiên không có.”
Mặc lão bầu gánh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nửa ngày nghĩ nghĩ, sau đó gõ gõ gậy chống.
“Ba đột nhiên nghĩ tới, thằng nhóc kia hai năm trước còn đến thành phố của chúng ta khảo sát gánh hát Mặc gia. Ba khi đó còn xem cậu ta là tuổi trẻ tài cao, hiện tại nghĩ đến, đảm bảo lúc đó trong bụng cậu ta không có ý tốt!”
Mặc lão bầu gánh càng nghĩ càng cảm thấy là chuyện như vậy, thằng nhóc khốn khiếp kia chuẩn phóc là tới vì con của ông! Còn tại trước mặt ông giả vờ giả vịt, làm ông còn kêu A Ly đi phối hợp công tác của nó.
“Thằng nhãi ranh này thật là đáng giận! Đáng giận cực điểm!” Mặc lão bầu gánh tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng. “Nó nếu dám đến lần nữa, ông đây đánh gãy chân nó!”
Mặc Lý cắn môi, lòng còn sợ hãi, sờ sờ cổ.
“Qua Tết con cũng đừng quay về thành phố S, quay về trường học đi.” Sự độc tài của Mặc lão bầu gánh lại xuất hiện, bàn tay to vung lên. “Con mau dạy ta sử dụng mấy cái trên mạng, mấy đứa nhãi ranh bịa đặt này, ba cũng phải hung hăng mắng cho chúng nó một trận!”
Mặc Lý nào dám để ông mắng cư dân mạng và giới truyền thông. Hiện tại đối với mấy cái tin tức của báo mạng cư dân mạng cũng chỉ là trêu chọc, kì thật đại đa số mọi người cũng không xem là thật, nếu ba thật sự đi mắng người ta, vạn nhất mắng ra lửa, không chừng người ta thật sự cắn chặt chuyện về quan hệ của Yến Lẫm và cậu.
Đến lúc đó cậu phải làm sao bây giờ? Cùng Yến Lẫm bỏ trốn sao?
“Ba đừng quan tâm làm gì, mắng chửi nhà người ta để làm gì đâu ba. Con hiện tại chính là đại minh tinh, ba cũng phải thận trọng từ lời nói đến hành động.” Mặc Lý khuyên can mãi mới làm Mặc lão bầu gánh bỏ cái suy nghĩ quay video mắng cư dân mạng.
Nhưng lại không thể khiến Mặc lão bầu gánh bỏ đi một suy nghĩ khác cũng cực kì đáng sợ.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên luôn việc chính. Con cũng trưởng thành rồi, nên tìm cho mình một cô bạn gái đàng hoàng! Ba nhờ lão Chu giúp giới thiệu cho một khuê nữ của nhà bạn ông ấy, sinh viên trường điểm, ngoại hình ổn gia cảnh cũng ổn, trưa mai đi gặp người ta ăn một bữa cơm, làm quen trao đổi.”
“Ba, con mới hai mươi ba!” Mặc Lý kêu ra tiếng.
“Hai mươi ba còn nhỏ?! Giờ hẹn hò kết giao, hai năm sau thì kết hôn, thời gian cũng vừa đúng.”
“Con là người nổi tiếng, con không thể có bạn gái!”
Mặc lão bầu gánh trừng mắt: “Chưa từng nghe nói qua, con làm minh tinh hay là hòa thượng, còn muốn giới sắc hả?”
Mặc Lý khóc không ra nước mắt.
Thật vất vả mới thuyết phục được ba ra khỏi phòng, Mặc Lý bổ nhào lên giường ôm lấy di động. Vừa rồi điện thoại vẫn ting ting báo hiệu tin nhắn đến liên tục, làm lòng cậu ngứa ngáy.
Mở phần tin nhắn ra, tin mới nhất chính là của Yến Lẫm gửi.
[Lẫm đông: A Ly, anh đã mua vé máy bay, hiện tại xuất phát, khoảng rạng sáng sẽ tới nhà em. Chờ anh. [trái tim tình yêu] [hoa hồng]]
Mặc Lý: “….”
Chờ anh làm gì? Chờ nhìn anh bị ba em đánh gãy chân hả?!
Mặc Lý gọi điện thoại cho đối phương, thế nhưng đầu dây bên kia tắt điện thoại. Cũng không biết là thật sự đang trên máy bay hay là cố ý trốn cậu, không cho cậu có cơ hội khuyên can.
“A, làm sao bây giờ, phải làm sao?” Mặc Lý lại nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, thầm nghĩ làm đà điểu.
Mặc kệ cậu có bao nhiêu không nghĩ phải đối mặt sự thật, thì mặt trời của ngày hôm sau vẫn theo lẽ thường mà mọc lên.
Mặc Lý từ lúc sáng sớm lòng đã nhộn nhạo không yên, muốn chạy ra ngoài ngăn Yến Lẫm lại. Mặc lão bầu gánh lại nghĩ rằng cậu muốn trốn việc xem mắt nên theo dõi cậu gắt gao, cũng không cho phép cậu bước ra khỏi cửa nhà.
Mười giờ sáng, ngoài sân truyền đến một trận ồn ào.
Mặc Lý căng thẳng trong lòng, ném đi cuốn sách đang cầm trên tay, tiến đến bên cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa lớn có một đám người ùa vào, khu vực phụ cận gánh hát Mặc gia vĩnh viễn không thiếu người xem náo nhiệt, ngay cả các sư đệ thuộc gánh hát cũng vào góp vui, một đám người quây thành một vòng tròn, chen chen chúc chúc đi vào trong viện.
Mặc Lý dùng sức căng mắt nhìn nhìn trong đám người, cũng không nhìn thấy người trong lòng của cậu.
Thẳng đến khi một người đàn ông mặc áo khoác dài, đeo kính râm như hạc trong bầy gà bước ra khỏi đám người đi đến trước mặt Mặc lão bầu gánh, cậu mới nhìn rõ người đến.
Người nọ tháo kính râm, đối với Mặc lão bầu gánh hết sức cung kính.
“Sư phụ, con đã trở về.”
Đám người phía sau nhao nhao ồn ào cũng tự giác hạ giọng, dừng bước, tặng sân khấu cho người tới.
Là Lý Thiếu Thiên.
Không phải người trong lòng của cậu. Mặc Lý có điểm ngoài ý muốn, có điểm thất vọng, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn không chờ cậu thở dài xong, ngoài cửa lớn lại có một người đàn ông cao hơn mọi người một đầu bước vào, mặc áo khoác dài đeo kính râm choàng khăn quàng cổ, cùng một loại “tỏ ra ngầu” giống như Lý Thiếu Thiên.
“Yến —— khụ khụ khụ ——” Mặc Lý liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, suýt nữa bị sặc nước bọt.
Mọi người trong viện biết Lý Thiếu Thiên, người chưa từng gặp hắn cũng biết hắn là đại minh tinh, vị ở phía sau vừa vào cũng đồng dạng đẹp trai hơn hẳn những người ở đây mấy cấp bậc, song lại ít có người biết.
Bất quá hàng xóm và các sư đệ cũng không ngại điều này, vẫn cường thế vây xem, hạt dưa trong miệng cắn rốp rốp.
Yến Lẫm không chớp mắt đi qua con đường nhỏ mà mọi người tự giác tránh sang hai bên làm ra, cũng cất bước tiến vào giữa sân.
Lý Thiếu Thiên nheo lại mắt, nhìn về phía hắn.
Mặc lão bầu gánh nhìn trái nhìn phải, nhìn phải nhìn trái, hiển nhiên có điểm buồn bực. Chẳng qua ông trước tiên không phản ứng với hai người bọn họ, nhìn những người đang đứng trong sân, phất phất tay. “Tiểu Xuân, mau kêu mọi người tan, nên làm gì thì đi làm đi, mau đi đóng cổng! Còn hai người các cậu, theo tôi vào nhà nói chuyện.”
Tiểu Xuân thưa vâng, chạy đi đuổi đám quần chúng hóng hớt còn muốn theo vào đại sảnh. Đám người phát ra âm thanh không tình nguyện, bị một chúng đệ tử của gánh hát thỉnh ra ngoài cổng lớn.
Yến Lẫm và Lý Thiếu Thiên ngụ ý không rõ nhìn nhau, cùng cất bước đi đến phòng khách ở giữa nhà.
Mặc lão bầu gánh đã muốn ngồi vào ghế gia chủ ở trong sảnh phòng khách, đánh giá hai người trẻ tuổi đứng ở phía dưới, hàng lông mày cau chặt, còn mơ hồ có điểm hoài nghi.
“Hai người các cậu —— hẹn trước cùng nhau tới?”
“Không phải.” Hai người hai miệng một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.