Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 73: Có chút gian thương




Edited by Cigar.
Việc đóng phim trước cứ để sang một bên, Mặc Lý vẫn luôn tin tưởng vào ánh mắt của Yến Lẫm, người ta xuất thân từ gia tộc danh giá học thức, nếu Yến Lẫm nói cậu thích hợp, cậu chuẩn bị sang năm khi quay lại thành phố S phải đi tranh thủ một chút.
Nhiệm vụ lúc này là đi tặng câu đối xuân cho đồng chí Lưu Đại Quân.
Nhiệm kỳ của chủ tịch Lưu Đại Quân đã sớm mãn hạn, lại tiếp nhận thêm một nhiệm kỳ nữa, bởi vậy Mặc Lý đã ra ngoài lang bạt một vòng, ông vẫn còn ở cái chức vị này cẩn trọng phát quang phát nhiệt.
Hai người lái xe đi vào tòa nhà của chủ tịch thành phố, đăng ký tên ở cổng tòa nhà, anh trai gác cổng một mực đặt tầm mắt vào gương mặt của Mặc Lý, tựa hồ là nhận ra đối phương là người của công chúng, lại thình lình bị một luồng sát khí mạnh mẽ bên cạnh mỹ nhân dọa cho giật nảy người một cái, vội vàng thu lại tầm mắt không dám nhìn tiếp.
Mặc Lý trừng mắt liếc Yến Lẫm một cái: “Anh đừng có mà làm fan của em sợ, hình tượng em theo đuổi là thân dân.”
Yến Lẫm cười lạnh hai tiếng, không có phản ứng với cậu, sau khi lấy được giấy thông hành tạm thời thì chạy qua cổng tòa nhà.
Mặc Lý đã từng tới nhà của Lưu Đại Quân, rất quen thuộc mà chỉ huy Yến Lẫm ở trong sân quẹo bảy rẽ tám tới trước một dãy nhà cũ.
Nhà của Lưu Đại Quân là tòa nhà số hai, Mặc Lý gõ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng bước chân kéo dài, Lưu Đại Quân ra mở cửa trong bộ dạng mặc áo ngủ, ngậm điếu thuốc tay cầm chảo, thời điểm nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa sợ tới mức rớt luôn điếu thuốc xuống đất.
“Kim —— Yến tiên sinh.”
Nguy hiểm thật thiếu chút nữa hô lên kim chủ ba ba, đều tại con gái ông ngày nào cũng phổ cập khoa học cho ông mấy từ ngữ thông dụng trên internet kì quái này, khiến cho giới hạn mấu chốt đạo đức của ông cũng bị kéo thấp xuống.
“Mời, mời tiến vào!” Lưu Đại Quân vội vàng mở rộng cửa, cúi đầu nhường đường cho đối phương vào nhà.
Mặc Lý lần đầu tiên bị trở thành người vô hình buồn bực nói một câu: “Chủ tịch Lưu, tôi đến tặng ngài câu đối xuân.”
Lưu Đại Quân lúc này mới nhìn thấy Mặc Lý che ở phía trước kim chủ ba ba, toét miệng chà chà tay, cười nói: “Ai da, Mặc bầu gánh, lâu lắm mới ghé chơi, mau vào mau vào.”
Ài, cái thái độ có lệ này, Mặc Lý thân là một nhân vật của công chúng hứng chịu đả kích thật lớn vào lòng tự trọng, song vẫn bước vào cửa trong tiếng mời chào nhiệt tình của chủ tịch Lưu.
“Khỏi tháo giày, khỏi tháo giày, mời vào!” Lưu Đại Quân ân cần mời hai người vào phòng khách, bận rộn bưng trà rót nước, vừa đặt mông ngồi xuống liền giữ chặt tay của Yến Lẫm, cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
“Yến tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đã trở lại trong sự mong đợi của tôi. Nhờ sự duy trì ủng hộ mạnh mẽ của ngài, các dự án khai phá bờ phía Bắc của thành phố chúng tôi trước mắt đang có sự tiến triển rất đáng mừng. Năm ngoái thành phố của chúng tôi cùng quý công ty ký hợp đồng dự án công nghệ năng lượng tái tạo và dự án khu du lịch hưu canh nông nghiệp, trước mắt đang trong giai đoạn kiến thiết với khí thế hừng hực! Trong đó, tổng doanh thu của dự án khu du lịch sau khi hoàn thành dự tính đạt 4 triệu, lợi nhuận thuế gần hai vạn, lợi nhuận ròng năm nghìn vạn, dự tính sau sáu năm là có thể bù vốn đầu tư! Không lừa ngài, Mặc Huyền nơi này tài nguyên bần cùng, giao thông cũng không tiện, chuyện thu hút nhà đầu tư thật sự là làm cho những người lãnh đạo như chúng tôi sầu đến bạc tóc, ngài chính là đại phúc tinh của thành phố chúng tôi!”
Yến Lẫm cười, gật đầu: “Chủ tịch Lưu quá khách khí, chúng ta đây là đôi bên cùng có lợi, hợp tác song thắng.”
Mặc Lý ở một bên ăn không ngồi rồi: “???” Hai người bọn họ đang niệm kinh à?
Yến Lẫm vẫn duy trì phong độ tốt đẹp, cùng Lưu Đại Quân tay bắt mặt mừng (?) mắt đi mày lại (?), hoàn toàn không để nhân vật chính là cậu vào mắt.
Mắt của Mặc Lý trừng hắn đều sắp rút gân, hai người kia vẫn còn đang cấu kết làm bậy, tiến hành một số giao dịch mờ ám (?).
“Khụ ——” Mặc Lý mất hứng khụ một tiếng, muốn thông báo sự tồn tại của bản thân.
Một hộp sữa được dúi vào trong tay cậu, Lưu Đại Quân bớt thời gian nhìn cậu một cái: “Ai da, A Ly đừng ngại, muốn ăn gì uống gì cứ lấy thoải mái, ở đây không đủ thì còn có trong tủ lạnh, cháu cứ đi lấy, không cần phải lo.”
Bị xem là con nít mà tùy tiện đuổi đi, tiểu vũ trụ của Mặc bầu gánh cơ hồ sắp bùng nổ.
Hai người kia khinh người quá đáng!
Yến Lẫm cuối cùng cũng rút bàn tay bị Lưu Đại Quân không ngừng cầm lấy xoa nắn ra, kéo cánh tay của Mặc Lý qua, cười nói với ông: “Hôm nay không nói chuyện công việc, tôi và A Ly hôm nay tới đây để tặng chủ tịch Lưu câu đối xuân, thuận đường chúc mừng năm mới.”
Lưu Đại Quân cười đến mức răng không nhìn thấy mắt, liên tục đáp: “Tốt tốt tốt, thật cám ơn Mặc bầu gánh, khách khí như vậy làm gì.”
Mặc Lý đưa câu đối xuân cho ông: “Ba cháu viết, không đáng tiền, chỉ để cầu may mắn.”
Lưu Đại Quân nhận lấy, luôn mồm khen tặng: “Tốt tốt tốt. Chữ của Mặc lão bầu gánh rất đẹp, đối với người dân của Mặc Huyền chính là thiên kim khó cầu.”
Ông cũng không phải là cố ý khen tặng Mặc lão bầu gánh, vài thập niên trước Mặc lão bầu gánh cũng là thần tượng của người dân Mặc Huyền, khi đó mỗi khi Tết đến còn có “fan” tụ tập kết bạn thành nhóm đi đến gánh hát cũ nhờ ông viết cho câu đối xuân.
Ba của Lưu Đại Quân chính là một trong số đó.
Chủ tịch Lưu nhớ lại chuyện trước kia, thao thao bất tuyệt nói về cảnh tượng mỗi khi gánh hát cũ của Mặc gia khai tuồng, tất cả người dân Mặc Huyền đều đổ xô ra đường.
Yến Lẫm lắng nghe lời kể của ông, Mặc lão bầu gánh lúc còn trẻ hẳn là cao lãnh hơn Mặc Lý rất nhiều. Người ta đó là thực sự lạnh lùng, không giống Mặc Lý, bên ngoài cao lãnh, ẩn sâu bên trong cất giấu một trái tim “diễn tinh”.
Nhưng thật sự rất khó liên hệ ông bác tính tình táo bạo của hiện tại và người con trai không nếm mùi nhân gian khói lửa trong lời kể của chủ tịch Lưu lại với nhau.
Nhưng là cẩn thận ngẫm lại, phải gánh vác công ăn việc làm của mấy trăm đệ tử, còn phải ở trong hoàn cảnh bộ môn hí kịch ngày càng suy sụp mà giãy dụa cầu sinh, cho dù là ai cũng không thể tiếp tục cao nhã nữa.
Mặc lão bầu gánh đáng giá để kính trọng, ông là người ban cho Mặc Lý một môi trường lớn lên mặc dù không hậu đãi song vẫn đủ ưu việt. Nếu không có hoàn cảnh độc đáo như gánh hát Mặc gia dưỡng thành Mặc Lý của hiện giờ, cho dù cậu dung mạo xuất chúng, lại có thể nào làm cho Yến thiếu gia đã kinh qua tất cả phồn hoa nhất kiến chung tình.
Yến Lẫm nhìn về phía Mặc Lý ở bên cạnh, chói mắt xuất trần phảng phất tựa tiên tử. Thật may mắn, thời điểm Mặc Lý còn chưa bị gió táp mưa sa của ngoại giới thổi tan tất cả ngạo khí, còn chưa bị những chuyện lông gà vỏ tỏi vụn vặt của cuộc sống mài mòn góc cạnh, hắn đã gặp được cậu, để hắn có thể che chở cậu an toàn ở dưới cánh chim của hắn.
Mặc Lý không để ý đến sự khen tặng của chủ tịch Lưu, lại tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với đề tài du lịch sinh thái mà ông và Yến Lẫm bàn.
“Cái hai người muốn làm chính là khu vui chơi nông nghiệp?” Mặc Lý hỏi.
Yến Lẫm giải thích: “Không phải chỉ đơn giản như vậy. Dựa theo quy hoạch phải ở ngoài khu vực khai phá của bờ phía Bắc xây dựng một công viên ngắm cảnh quy mô lớn, phạm vi rất rộng, bao gồm mấy chục thôn trang của ba thị trấn, tổng diện tích khoảng chừng ba mươi vạn mẫu.”
“Thật rộng.” Mặc Lý sợ hãi than: “Anh vô thanh vô tức, từ khi nào thì bắt đầu làm ra động tác lớn như vậy ở nơi này?”
“Chính là lần trước lúc Yến tiên sinh dẫn tổ chương trình Quốc Sắc Phương Hoa tới Mặc Huyền của chúng ta khảo sát.” Lưu Đại Quân ở một bên bổ sung.
Yến Lẫm cười, ghé sát mặt vào Mặc Lý, thấp giọng nói: “Hiện tại không còn nói anh là thanh niên thất nghiệp nữa chứ. Vì muốn có thể sớm thành gia lập nghiệp, anh cũng rất cố gắng phấn đấu đó nha.”
Mặc Lý trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng không có tí uy hiếp nào.
Lưu Đại Quân: “?” Bầu không khí đột nhiên trở nên kì quái này là như nào đấy?!
“Haha, Yến tiên sinh thật biết nói đùa, một người trẻ đầy triển vọng và ưu tú như Yến tiên sinh, thành gia lập nghiệp tất nhiên không phải là nói chơi.”
Mặc Lý còn đang nghĩ về cái khu tham quan du lịch kia: “Em trước kia đã từng đọc cái tin về vấn đề khai phá khu du lịch này, khu ngắm cảnh của mọi người chính là muốn xây một vài nơi tham quan du lịch, biểu diễn trà nghệ, hái hoa quả, dưỡng thân bảo vệ sức khỏe vân vân, cái này xây ở nơi nào đều được, vì sao anh lại muốn tới Mặc Huyền của tụi em?”
Không phải là cậu xem thường quê hương của bản thân, nhưng Mặc Huyền từ xưa đến nay vẫn đều là một địa phương nhỏ trời cao hoàng đế xa, không phải là quê hương của bất kì danh nhân hay người nổi tiếng nào, quay ngược lại mấy trăm năm trước chỉ sợ ngay cả cử nhân tiến sĩ cũng không có mấy, không có tài nguyên khoáng sản cũng không có tài nguyên giao thông vận tải, suối nước nóng mà giới dưỡng sinh hay khoác lác nhất cũng chưa từng được nghe thấy. Một nơi mấy ngàn năm vẫn luôn tầm thường như thế đột nhiên lại muốn làm dự án du lịch, Mặc Lý quả thật lo lắng Yến Lẫm bị lỗ.
Yến Lẫm đầu tư vào Mặc Huyền quá nửa không phải là vì xem trọng tiềm năng của Mặc Huyền, mà là bởi vì cậu ở nơi này. Thật không biết công ty của bọn họ là làm sao mà đồng ý thông qua dự án này.
“Đây là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, thanh sơn lục thủy chính là núi vàng núi bạc. Hơn nữa, ba phần dựa vào package bảy phần dựa vào tuyên truyền mà.” Yến Lẫm cười cười. “Không phải giống như giới giải trí của em sao. Yên tâm đi, không cần sợ anh bị thiệt đâu.”
Chuẩn phóc vẻ mặt của một gian thương.
Mặc Lý mãi cho đến khi rời khỏi nhà của chủ tịch Lưu vẫn luôn giữ vẻ mặt có chút đăm chiêu, đến lúc ngồi vào trong xe vẫn đăm chiêu.
Yến Lẫm lái xe đi đến địa điểm tiếp theo, dọc đường liếc nhìn cậu vài lần, nhịn không được nói: “A Ly, em đang nghĩ gì vậy?”
Mặc Lý sâu kín nhìn hắn một cái.
“Kì thật, lúc trước khi nhìn thấy cái tin kia, em còn có một ý tưởng.” Thời điểm đó cậu còn không biết cái khu tham quan này là bút tích của Yến Lẫm.
Yến Lẫm cảm thụ được ánh mắt của cậu, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm không ổn.
“Em từng nghĩ, nếu như rạp hát của nhà em không bị dỡ, em khẳng định có thể biến nó thành một địa điểm chói mắt nhất, thu hút nhất của Mặc Huyền.”
Trong lòng của Yến Lẫm lộp bộp một tiếng.
Xong đời, thì ra là ở chỗ này chờ hắn ——
“Ha ha, anh hủy đi rạp hát cũ của nhà em.” Mặc Lý khoanh tay tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt giống như mũi dao nhỏ quét qua quét lại Yến Lẫm ngồi ở bên cạnh. “Tài nguyên có giá trị nhất của Mặc Huyền bị anh hủy diệt rồi, anh hoàn hảo còn dám vác mặt đến Mặc Huyền đầu tư về du lịch sao?”
“A Ly ——”
“Gian thương.” Mặc Lý tiếp tục lên án.
Yến Lẫm xấu hổ: “A Ly, hãy nghe anh nói ——”
Mặc Lý nhìn hắn lẩm bẩm: “Gian thương, da mặt dày.”
Yến Lẫm giống như bị đánh nghiêng tay lái.
Mặc Lý chống má nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh còn lừa thân thể và tinh thần của em.”
Yến Lẫm: “…..” Còn chưa lừa được thân thể ok!
“Đại lừa đảo.”
……
Yến Lẫm hứng chịu oán niệm của Mặc Lý suốt cả một đường, lái xe đi tới địa điểm thứ hai, nhà của Chu Đại Sơn.
Chu Đại Sơn tuy rằng không hòa hợp với Mặc lão bầu gánh, nhưng khách quan mà nói đối phương đã giúp gánh hát Mặc gia không ít chuyện, nếu muốn tặng câu đối xuân, về lý về tình đều nên đi một chuyến tặng Chu gia.
Nhà họ Chu chính là biệt thự cao cấp, so với nhà công chức của chủ tịch Lưu hoành tráng hơn gấp chục lần. Mặc Lý cảm thấy cái cổng lớn mang phong cách Tây Âu của ông nếu treo câu đối xuân lên khẳng định trông rất hài hước.
Nhưng nên tặng thì vẫn phải tặng, cậu đứng ngoài cổng nhấn chuông, chờ chủ nhân căn nhà ra mở cửa.
Chu Đại Sơn nhìn xem khách tới là ai qua màn hình theo dõi, vừa thấy là Mặc Lý, nhất thời liền nhức đầu không chịu được. Chu Phi đã sớm gào khóc kêu muốn đi mở cửa, Chu Đại Sơn khóa hắn lại nhốt trong phòng, tự mình ra ngoài đón tiếp một chút, khách khách khí khí nhận lấy câu đối xuân, khách khách khí khí gửi tạ lễ, cuối cùng khách khách khí khí tiễn người ra về.
Chu Phi vịn lấy cửa sổ lầu ba, rưng rưng phất tay với Mặc Lý đang đứng ở dưới: “A Ly, tôi sẽ tới gánh hát Mặc gia tìm cậu, cậu phải chờ tôi!”
Giống như Juliet bị bắt phải chia tay Romeo.
Mặc Lý trở mình xem thường, không có phối hợp với diễn xuất của hắn, đi theo Yến Lẫm lái xe trở về nhà.
Trong sân lớn của gánh hát, Đại Trung hối hả muốn làm livestream.
Lần trước livestream Mặc Lý tăng được biết bao nhiêu là fan, lúc này đây hắn chọn livestream Lý Thiếu Thiên.
Hắn tự ý thức được lần livestream trước mang đến không ít phiền toái cho đại sư ca, lúc này đây là mang tâm thế lập công chuộc tội. Hình ảnh Lý Thiếu Thiên giúp đỡ quét tước vệ sinh trong gánh hát là cơ hội tốt đến cỡ nào, lúc này không livestream còn chờ đến khi nào? Đại Trung rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này livestream cực kì cẩn thận và trịnh trọng, trên màn hình livestream đã bị đống comment phủ kín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.