Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 82: Kim chủ chẳng có tác dụng cái trứng gì




Edited by Cigar.
Vòng thử vai của hai bộ phim được tổ chức cách nhau một ngày, ngày đầu tiên là phim lịch sử, ngay tại một cái khách sạn cách nhà không xa.
Mặc Lý vào lúc sáng sớm lại đi tìm Dương Kiến Quốc làm tạo hình, sau đó được Hà Mân chở tới khách sạn.
Hà Mân mặc một bộ đồ công sở màu xanh nhạt, tóc búi gọn gàng cẩn thận, toát ra sự thành thục giỏi giang không đổi. Trong lúc chờ đến lượt, cô dùng ánh mắt soi mói đánh giá từ đầu đến chân của Mặc Lý một phen.
Chiều cao một mét tám, thân thể thon dài như ngọc, mặt đẹp thân hình cũng đẹp, làn da nhẵn nhụi ngũ quan rõ ràng, vô luận nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy đẹp trai không tưởng.
Mặc Lý đánh giá chính mình như thế, song Hà Mân vẫn dùng một loại ánh mắt đánh giá cái chày gỗ để đánh giá cậu. Người phụ nữ này quả thực là biến thái, hoàn toàn không có sở thích chưng diện, đối với một đại soái ca như cậu cũng không hề nảy xuân tâm.
Hà Mân nhíu mày: “Mặc Lý, cậu rốt cuộc là có thật sự nghiêm túc đọc kịch bản không vậy? Cậu hôm nay tạo hình như này là định đến thử vai gì? Muốn cướp vai của nữ chính hả?!”
“Chẳng phải chị nói muốn tôi hạ thấp tư thái, tôn trọng biên kịch, tôn trọng đạo diễn, tôn trọng đoàn làm phim, đừng cậy bản thân có quan hệ với Yến thiếu mà tự cho mình là siêu phàm sao?” Mặc bầu gánh không biết nói gì. “Hôm nay mới có năm giờ sáng tôi đã rời giường, đi tới salon của Kiến Quốc cắt tóc tạo hình đó, đủ tôn trọng chứ!”
Hà Mân mặt không chút thay đổi: “Cố quá rồi.”
Không giống tầng quan hệ với Yến Lẫm chẳng có dùng được cái trứng gì, nữ chính người ta mới thật sự là có chống lưng mạnh. Có thể được chỉ điểm nội bộ để đóng vai chính trong bộ phim chính kịch cấp bậc như này đủ hiểu hậu trường khủng cỡ nào.
Loại yêu nghiệt cấp thần thánh như Mặc Lý nếu quay bộ phim này, chỉ sợ sự nổi bật của nữ chính đều bị cậu cướp sạch. Phòng làm việc của Hà Mân vẫn luôn chú ý động thái trên internet, lúc còn chưa tiếp xúc với Mặc Lý đã biết rõ cậu là lỗ đen hút đề tài. Chỉ cần phàm là có chút xíu dính dáng đến cậu, thì mọi tiêu điểm đều bị cậu thu hút hết. Người khác chỉ có thể dùng thủy quân số lượng lớn chống lại nguồn nước này, mặc kệ nguồn nước này là fan hay anti, tóm lại đều giúp cậu đoạt hết sự nổi bật.
Nữ chính có chống lưng mạnh như vậy, sao có thể vui vẻ làm đá kê chân cho người khác được? Hà Mân lo lắng Mặc Lý sẽ không thể trải qua vòng thử vai một cách thuận lợi.
“Thật là, trước kia chỉ lo nghệ sĩ biểu hiện không tốt bị loại, hiện tại tôi lại lo cậu biểu hiện tốt quá nên bị loại.” Hà Mân đỡ trán. “Thế đạo gì thế này?”
“Chị Hà, chị yên tâm, mặc kệ đối phương là nam chính hay nữ chính, tôi sẽ giúp chị đại sát tứ phương, thẳng tay chém giết!” Mặc Lý vỗ vỗ bả vai của Hà Mân cổ vũ cô.
“Tôi cảm ơn cậu, chỉ cần cậu đừng cố quá là được.”
“Khách khí khách khí. Đúng rồi, nữ chính là ai đóng?” Mặc Lý hỏi một câu.
“Cậu không biết sao? Cũng tính là người quen của cậu đó, Tống Văn. Thấy trong chương trình quan hệ của cậu và cô ta cũng tốt mà, chưa từng liên lạc với nhau sau đó sao?”
Mặc Lý có chút xấu hổ. Tình hữu nghị plastic trong giới này cậu chẳng duy trì nổi lấy một cái. Ngay cả fan của cậu quay xong chương trình còn cắt đứt liên lạc, huống chi là những người khác.
Hà Mân còn đang nói thầm: “Không biết người chống lưng là ai, lại nắm quan hệ khủng như vậy.”
Tống Văn là nữ chính được chỉ định nội bộ, đương nhiên bản thân cô cũng là phi thường vĩ đại, bằng không vị đạo diễn từ trước đến nay nổi tiếng là yêu cầu rất khắt khe cũng sẽ không dễ dàng chấp thuận điều này. Nhưng là có khả năng dùng quan hệ để đóng vai nữ chính của vị đạo diễn này cũng đủ thấy hậu trường của Tống Văn cường đại cỡ nào.
Hà Mân vẫn phải nhắc nhở thêm một câu: “Cậu cũng biết bản thân cậu có bao nhiêu yêu nghiệt rồi đấy, khiêm tốn chút, đừng quá thả mình. Bộ phim này không đặt trọng tâm vào xu hướng “bán hủ” đương thời, nam chính nữ chính có địa vị tuyệt đối, nếu như người ta cảm thấy cậu là mối uy hiếp, trực tiếp thông qua kim chủ loại cậu cũng là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra. Chúng ta là người không có chống lưng, phải cẩn thận chút.”
Nghĩ đến cái “chống lưng” Yến Lẫm thân là bạn trai phú nhị đại lại không có tác dụng cái trứng gì, Mặc Lý suy nghĩ một chút về cảnh ngộ thê lương của cậu, nhất thời phi thường bi phẫn.
“Quy tắc ngầm vạn ác! Kim chủ có tiền vạn vạn ác! Đúng rồi chị Hà, kim chủ của Tống Văn rốt cuộc là ai?” Vẫn là không nhịn được sự hóng hớt cháy hừng hực trong nội tâm. Sao kim chủ nhà người ta lại hữu dụng hơn Yến Lẫm nhà cậu như vậy chứ?
Hà Mân trở mình xem thường: “Tôi nào biết. Tôi bề bộn nhiều việc, không dư hơi đi hỏi thăm bí sự giường chiếu của người khác.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng hội nghị làm nơi thử vai mở ra, diễn viên vào thử vai trước đó mặt xám mày tro bước ra khỏi phòng.
Nữ nhân viên đi về phía Mặc Lý. “Anh là Mặc tiên sinh phải không? Đã để anh đợi lâu, mời anh vào trong.”
Mặc Lý đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo. Hôm nay đồng chí Kiến Quốc làm cho cậu một tạo hình mang phong cách công tử phong lưu, là để cho hợp với vai diễn tiểu thiếu gia mà cậu muốn thử vai.
Vốn là diện mạo xuất chúng, nay còn hơi chút ăn diện, lập tức đẹp đến mức áp đảo đoạt sạch hồn phách, so với ngày thường càng thêm có vẻ không phải phàm nhân. Cậu nở nụ cười khách sáo với nữ nhân viên, nữ nhân viên vốn đã nhìn quen sắc đẹp nhất thời liền đỏ hết cả mặt, cũng không dám nhìn thẳng vào cậu.
Mặc Lý bước tới cửa phòng hội nghị, bóng dáng cao ngất tự tin biểu lộ sự lẫm liệt bất khả xâm phạm, toát ra sự oai phong cao quý không thể với tới. Đây cũng không phải là do cậu cố ý tỏ ra phong thái này, mà là do từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh sao quanh trăng sáng, trưởng thành lại là bầu gánh, diễn Hồ tiên cao ngạo mà lớn lên, trải qua quá trình trưởng thành đặc biệt tạo nên khí chất đặc biệt, diễn kỹ của cậu còn không đủ để cậu sinh động diễn xuất một người khiêm tốn tầm thường.
Hà Mân chỉ có thể khẩn cầu nam nữ chính đừng chú ý vai phụ là ai, hoặc là chính bọn họ có sự tự tin tuyệt đối sẽ ngăn chặn được khí tràng của vai phụ. Bất quá, cô cũng hiểu được yêu cầu này có chút gượng ép.
Mặc Lý tiến vào phòng hội nghị, thứ cậu nhìn thấy đầu tiên là một hàng người ngồi ở phía trước gồm có đạo diễn, biên kịch, nhân viên, cameraman, còn có một nghệ sĩ mà cậu quen biết, Tống Văn.
Quả nhiên là hậu trường mạnh, thử vai chỉ là đi lướt qua mà thôi, còn có thể ở lại xem người khác thử vai.
Tống Văn nhìn thấy cậu, hàng mày nâng nâng, chưa nói gì.
“Là Mặc Lý phải không? Vai diễn cậu cast là Lữ tiểu thiếu gia. Bắt đầu đi.” Đạo diễn đi thẳng vào vấn đề, không lằng nhằng dài dòng.
Mặc Lý đi đến giữa phòng, nhất thời có chút ngẩn người.
Bắt đầu đi? Bắt đầu làm gì cơ? Kêu cậu thử vai chẳng lẽ không ra một yêu cầu bối cảnh hay gì đó tương tự cho cậu sao?
Đạo diễn nói xong thì cúi đầu, kì thật lúc nói chuyện cũng không ngẩng lên, một mực nhìn cây bút trong tay, ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu một cái.
Mấy đạo diễn tài hoa hơn người trong truyền thuyết quả nhiên đều có tính cách quái đản.
Mặc Lý cũng không thuận theo ông, nhún vai nói: “Muốn tôi diễn cái gì? Không đưa ra đề bài cụ thể sao?”
Nhóm giám khảo nhất thời hít một ngụm khí lạnh, đồng loạt nhìn về phía đạo diễn tính tình quái dị.
Đạo diễn cuối cùng cũng ngẩng đầu, là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, lúc này hai hàng lông mày rậm trên khuôn mặt chữ Bát của đạo diễn nhíu thành một hàng thẳng tắp.
“Cậu tới thử vai còn muốn tôi phải dạy cậu diễn như thế nào? Đây là cậu thử vai hay là tôi thử vai?!”
Cái này là không nói lý lẽ. Mặc Lý không ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy bao giờ sao? Cậu đã đọc qua rất nhiều fanfic viết về bản thân, ngoại trừ mấy cảnh tình cảm ân ân ái ái của cậu và nam chủ còn lại, tình tiết đứng đắn như thử vai hay gì đó cũng có đọc qua.
“Nếu vậy tôi diễn đoạn Lữ tiểu thiếu gia hiến vật quý nhé?” Không ai ra đề bài, Mặc Lý dứt khoát tự chủ trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.