Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 92: Quy tắc ngầm




Edited by Cigar.
Phim truyền hình Mạt Đại Phong Vân cũng xem như là chưa công chiếu đã hot, có một mở đầu tốt đẹp.
Mặc Lý đối với chuyện này đã muốn tập mãi thành thói quen, song nam chính Trần Uy lại gặp chuyện vui ngoài dự kiến. Hắn tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, vừa mới tiến vào giới này, công việc không nhiều lắm, độ nhận biết công chúng chưa có mấy. Vì muốn nâng độ hot cũng đã thử các kiểu chiêu số, nhưng là chỉ khuấy nổi lên vài bọt nước. Song ngay cả độ hot mỏng manh như vậy cũng không có cách kéo dài, bọt nước tan đi chỉ còn lại cục diện đáng buồn. Nếu không phải hắn ôm một cái đùi vàng, nuôi thủy quân cho hắn tạo thế, bày ra cho khán giả một độ hot giả dối thì hắn còn chưa có tư cách chạm vào cánh cửa tiểu thịt tươi.
Nhưng thật không lường được, một cử chỉ vô tình lại có thể thu hoạch được tiếng vọng tốt như vậy, Trần Uy càng nghĩ càng cảm thấy Mặc Lý là đại phúc tinh của hắn. Nguyên bản chỉ là tình hữu nghị hữu hảo xuất phát từ quan hệ đồng nghiệp, hiện tại Trần Uy rõ ràng trở nên ân cần hơn với Mặc Lý.
Dĩ vãng Mặc Lý mỗi ngày chỉ gọi điện thoại cho ba của cậu, ngẫu nhiên sẽ gọi cho bạn học chung đại học và Chu Phi, nhưng trong vòng một tuần nay lại bắt rất nhiều cuộc điện thoại với Trần Uy vừa quen biết không lâu.
Yến Lẫm dần dần trở nên bất mãn: “A Ly, em nên ít gần gũi với loại người này. Đều là những người tiếp cận em để dựa hơi ké fame, kết bạn với em không có lấy một chút thật tâm.”
Mặc Lý không thèm để ý, ké fame gì đó, cũng không phải là ai ké fame của cậu thì fame của cậu sẽ giảm đi, fan đều là những chú chó hoa tâm, một người có thể thích nhiều minh tinh, thích thêm một người nữa đối với các cô mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ.
“Xem dáng vẻ keo kiệt của anh kìa.” Mặc Lý hừ một tiếng, Yến Lẫm chán nản.
Mặc Lý bị ké fame không có để ý, nhưng lại có người thập phần buồn bực.
Tống Văn làm nữ chính trong phim, mắt thấy nam chính và nam phụ càng ngày càng hot trên internet, hai người cầm tay tương thân tương ái, còn nữ chính là cô đã hoàn toàn trở nên trong suốt.
Còn có rất nhiều fan không ngại phiền nơi nơi comment “Thì ra Mặc Lý cầm kịch bản của nữ chính à?” “Nam chính đã gặp được chân ái” “Nữ chính làm vật hy sinh chắc rồi”,… sao cô lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Phim còn chưa bắt đầu quay, Tống Văn đã có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ bi thảm nữ chính là cô sẽ gặp trong tương lai, tình huống đỡ nhất là bị xem như trong suốt, tệ nhất là hóa thành vật hy sinh, trở thành tảng đá kê chân nâng Mặc Lý lên cao một tầng.
Dù sao chỉ cần là dính vào Mặc Lý, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm được ưu đãi, thật sự là quá tà môn. Cô đã rất sáng suốt rời xa tên yêu tinh có hào quang nhân vật chính chọc mù mắt chó này, nhưng là lúc này đây xem như không thể buông tha, cô không có chỗ để trốn.
Đây là quà của Yến Thâm tặng cô, cô rất vừa ý kịch bản này, cũng rất hài lòng về đạo diễn, cô tin tưởng những thành viên của đoàn làm phim, tóm lại xét về mặt nào cũng tốt, cô không có khả năng vì muốn tránh Mặc Lý mà bỏ qua bộ phim này.
“Tiểu yêu tinh, đoạt kịch bản nữ chính với tôi sao, chúng ta chờ xem! Bà đây tuyệt đối không làm vật hy sinh!” Tống Văn hít sâu một hơi, vận hơi tiến vào trạng thái chiến đấu.
Một tuần sau, đoàn làm phim tìm một ngôi chùa cử hành nghi thức khởi quay long trọng, loại mê tín dị đoan quái lực loạn thần này ở trong giới giải trí từ trước đến nay vẫn đều có chỗ đứng kiên cố.
Lư hương cống phẩm bày biện trên bàn, rất nhiều truyền thông trình diện, sau khi các nhân viên đoàn làm phim cùng nhau thắp hương cầu phúc thì tập hợp lại bày ra dáng pose cho các phóng viên chụp ảnh, tiếp đó còn có một cuộc phỏng vấn ngắn.
Bởi vì độ hot của Mặc Lý và Trần Uy, phía truyền thông chỉ e sợ thiên hạ không loạn đều tập trung vào hai người bọn họ tìm điểm đột phá. Tiểu hoa đán Tống Văn từ trước đến nay vẫn luôn là hình tượng đoan trang nhã nhặn lịch sự quy củ sau khi nhận được một vài câu hỏi cũng quy củ thì đã bị bỏ lơ đặt sang một bên, chỉ có thể cắn răng nhìn đôi cẩu nam nam kia trả lời liên tục với ống kính camera.
Nam chính Trần Uy đối với cô quả thật lấy bốn chữ “kính nhi viễn chi” viết lên trán. Vì không muốn để phóng viên truyền ra tin đồn bất lợi “nam chính và nữ chính không hợp nhau”, Tống Văn còn phải kiên trì đứng ở bên cạnh nam chính hệt như bóng dáng, ngẫu nhiên còn phải mở miệng chêm một câu nói đùa để tránh cho người ta hiểu lầm nữ chính là cô bị bài xích ở ngoài, giả cười đến mức cơ mặt muốn co rút.
Thật vất vả đợi đến khi phó đạo diễn lại đây tuyên bố cuộc phỏng vấn chấm dứt, Tống Văn lập tức cùng người đại diện trở về xe của cô.
Người đại diện không có lên xe, một mình Tống Văn bước vào khoang xe bị phong bế nghiêm ngặt, cơ hồ là có chút tủi thân bổ nhào vào người đàn ông đang trầm mặc ngồi ở một góc trong xe.
“Yến ca.” Tống đại mỹ nữ từ trước đến nay lấy hình tượng đoan trang hiểu chuyện đối diện với người ngoài chỉ tại trước mặt người đàn ông này mới có thể lộ ra một mặt mềm mại của con gái.
Một bàn tay của Yến Thâm ôm lấy thân thể mềm mại bổ nhào vào ngực hắn, trên mặt là ý cười thản nhiên.
“Càng ngày càng biết làm nũng.”
“Em thành ra như vậy đều là do Yến ca nuông chiều, cho nên anh cần phải phụ trách.” Tống Văn nằm ở trong lồng ngực Yến Thâm, nửa thật nửa giả làm nũng.
Ý cười trên mặt Yến Thâm không thay đổi, từ chối cho ý kiến, song đôi mắt lại xuyên thấu qua cửa kính xe thủy tinh tối màu nhìn về phía người vẫn đang bị phóng viên vây quanh cách đó không xa.
Người đàn ông này đối với bất kì mối quan hệ nào từ lúc bắt đầu đều minh xác tỏ rõ hắn sẽ không chịu trách nhiệm cho tình cảm của bất kì ai, cũng chưa bao giờ che giấu sự hoa tâm của bản thân. Yến Thâm là một người đàn ông khốn nạn quang minh chính đại, nhưng một khi hắn đã ở trong một mối quan hệ rồi thì hắn sẽ trung trinh như một, không chơi trò bắt cá nhiều tay, cũng bởi vậy khiến cho rất nhiều cô gái ôm ấp ảo tưởng không thực tế, ngay cả Tống Văn cũng không ngoại lệ. Nhưng những phép thử kể cả là trong tối hay ngoài sáng của cô cho tới bây giờ chưa lần nào chiếm được đáp lại từ hắn.
Tống Văn cẩn thận che giấu mất mát trong đáy lòng, theo tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài.
Cái phương hướng kia có một đám người đang chen chúc tụ tập ở một chỗ, Tống Văn liếc mắt một cái liền phân biệt ra được một người không hề giống với người thường —— Có lẽ cũng không phải đối phương có cỡ nào không giống người thường, chỉ là đối phương tạo thành bóng ma tâm lý cho Tống Văn thật sự quá lớn —— Mặc Lý.
Trái tim của Tống Văn nguyên bản có chút an ổn nháy mắt rơi xuống đáy vực, cô thậm chí còn cảm thấy một cơn gió lạnh không biết từ chỗ nào thổi tới, thổi trúng cô khiến cả người trở nên rét run, trong lòng lạnh thấu.
Mặc Lý, Mặc Lý, cậu muốn cướp bất kì thứ gì cũng không sao cả, tôi chưa bao giờ là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, nhưng là Yến Thâm, Yến Thâm ——
“Yến ca, anh đang nhìn gì vậy?” Tống Văn cố ý che ở trước mặt Yến Thâm, làm cho mặt cô chiếm hết tầm nhìn của đối phương. “Anh hiếm lắm mới chủ động tới đón em tan tầm, làm em nghe xong tin còn vui vẻ một trận. Anh đừng nói với em là anh có ý đồ nào khác nhé, như vậy em sẽ thương tâm mà chết đó.”
“Làm gì có ai nỡ làm Tống đại mỹ nhân thương tâm được.” Yến Thâm cười, ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của cô, tầm mắt cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
Tống Văn dựa vào người hắn, khóe môi mỉm cười, nhưng không cách nào khiến ý cười kia kéo dài đến đáy mắt tràn ngập bất an.
Phía bên ngoài xe cách đó không xa, Mặc Lý và Trần Uy thật vất vả mới thoát khỏi sự vây công của phóng viên, chui vào trong sương phòng của chùa được dùng làm phòng nghỉ tạm thời.
Trần Uy rõ ràng là thích thú, trên mặt vẫn nở rộ nụ cười vui sướng.
“Thì ra đây chính là cảm giác nổi tiếng….” Hắn phát ra tiếng như đang mộng du.
Mặc Lý ghét bỏ đẩy hắn ra: “Nhìn cậu xem, chỉ có chút tiền đồ này à.”
Trần Uy ôm cổ Mặc Lý: “Đùi vàng cầu ôm!”
“Ngoan, bởi thích nhất mấy đứa bé có nhãn lực như cậu.” Mặc Lý vừa lòng sờ sờ đầu hắn.
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ chen vào trung gian giữa hai người, lôi Mặc Lý đang bị Trần Uy ôm chặt như gấu ra.
Mặc Lý vừa quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của Yến Lẫm phóng đại ngay trước mắt cậu.
“Yến Lẫm, anh đến đây!” Cậu vui mừng hô vang một tiếng.
Chú chó tăng ca Yến Lẫm cư nhiên lại chạy tới đón cậu tan tầm! Thật sự là mặt trời mọc đằng Tây, cậu suýt chút nữa quên luôn bạn trai của cậu là một đại thiếu gia.
Thật tốt, thì ra bạn trai của cậu không bị đánh tráo.
“Nếu anh không đến thì em sẽ nhào vào trong lồng ngực của người khác?” Yến Lẫm ghé sát mặt vào cậu, hung tợn thấp giọng nói.
“Em không hề, em không có, anh đừng nói lung tung.” Mặc Lý trợn tròn mắt vô tội nói.
“Oạch, hi, xin chào, tôi là bạn của Mặc Lý, tôi tên là Trần Uy.” Biết ké fame tất nhiên sở hữu đôi mắt tinh tường nhận biết anh tài, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu bản chất “không giàu thì cũng là người có địa vị” từ cách ăn mặc cố ý khiêm tốn của Yến Lẫm, lúc này tiến lên lôi kéo làm quen.
Yến Lẫm cũng không cho đối phương sắc mặt hòa nhã, chỉ liếc Trần Uy một cái, ngay cả đáp lời cũng không thèm đáp một tiếng liền kéo Mặc Lý đi ra ngoài cửa.
Người như Trần Uy hắn thấy nhiều rồi, có nam có nữ già trẻ đủ cả. Thân là thái tử gia của công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất cả nước, hắn từ nhỏ đã bị những người này quấy rầy không ít.
Ngoại trừ Mặc Lý, Yến Lẫm đối với người ngoài vẫn là Yến gia đại thiếu gia bản chất cao lãnh kia, cũng không có chút bình dị gần gũi.
Bàn tay vươn ra của Trần Uy không có ai phản ứng, chỉ có thể xấu hổ rút tay về, phất tay tạm biệt Mặc Lý đang bị Yến Lẫm lôi đi.
“Ài, thật tốt.” Trần Uy nhìn theo bóng dáng Mặc Lý đang dần khuất, tràn đầy hâm mộ thở dài.
Còn rốt cuộc hâm mộ Mặc Lý điều gì, dăm ba câu là không thể nói rõ.
Người đại diện từ ngoài cửa tiến vào, dáng vẻ lười công tác chỉ chờ tới giờ tan tầm viết rõ trên mặt, thanh âm không hề gợn sóng nói với hắn: “Chuẩn bị xong hết chưa, Từ tổng tới đón cậu, đừng để ngài ấy đợi lâu.”
Trần Uy vội vàng cười nói: “A! Tốt lắm tốt lắm, đã sớm chuẩn bị xong! Chị Từ đang ở đâu thế?”
“Đến garage dưới hầm đi, đừng để phóng viên chụp được.” Người đại diện vẫn là bộ dáng không âm không dương kia.
Trần Uy cũng không để ý, xách balo của bản thân chạy vội ra ngoài, bóng dáng lộ ra hơi thở thanh xuân phấp phới, giống như một nam sinh trung học vội vã đi gặp người trong lòng.
Trên mặt của người đại diện lộ ra một nụ cười trào phúng, lắc đầu: “Thời buổi giờ mấy chàng trai trẻ đúng là càng ngày càng giỏi, vì có thể trở nên nổi tiếng mà với bà cô già như vậy cũng có thể cặp kè yêu đương…”
Nam minh tinh trước kia không được, tự cho bản thân có danh tiếng lớn, cánh cứng, thích mấy cô gái trẻ thanh xuân ngời ngời, ngay cả công phu mặt ngoài “lá mặt lá trái” đối với kim chủ cũng không nguyện ý làm.
Trong hầm garage, Mặc Lý hưng phấn ngồi trên ghế sau của xe motor cool ngầu, nhu thuận cúi đầu để Yến Lẫm đội mũ bảo hiểm cho cậu.
“Yến Lẫm, anh siêu đẹp trai luôn! Em còn tưởng anh định lái cái xe dành cho mấy ông già kia của anh đến đón em đi ăn ấy.” Mặc Lý phấn khích nói.
Yến Lẫm cắn chặt răng: “Cảm ơn lời khích lệ của em.” Vì biết cậu thích phong cách cool ngầu, hắn mới cố ý từ công ty về nhà đổi xe trước rồi mới đi đón cậu.
Bãi đậu xe cách đó không xa truyền đến tiếng người trò chuyện, Mặc Lý nghe ra là giọng của Trần Uy, nhịn không được quay đầu về phía đó xem.
Một thanh niên đeo kính râm, đội mũ, choàng khăn quàng, mặc áo khoác siêu to ôm một người phụ nữ lớn tuổi mặc vest đang cao hứng nói gì đó.
Người phụ nữ phong vận giống như vẫn còn kia có vài phần quen mắt, Mặc Lý cảm thấy cậu hẳn là đã gặp qua ở nơi nào đó.
Đầu óc như điện nhanh chóng vận chuyển, một bóng người từ trong trí nhớ bước ra.
“A, là cô ấy ——” Là Từ tổng cậu từng chạm mặt lúc ở bên ngoài salon của Eleven, lúc ấy cô vẫn còn cùng Lâm Nhan…
Hai tay Yến Lẫm ôm lấy đầu của cậu xoay mặt cậu thẳng lại: “Em ngó gì vậy?”
“Trần Uy…. Là Từ tổng kia, anh có quen biết ấy ——” Mặc Lý chỉ vào cách đó không xa.
Yến Lẫm ấn tay cậu xuống, sau đó chỉnh lại tóc trong mũ bảo hiểm cho Mặc Lý: “A Ly, mấy chuyện trong giới này nhìn biết là đủ rồi, đừng đặt trong lòng, cũng không cần phải nói ra ngoài.”
Mặc Lý vâng lời gật đầu.
Lần đầu tiên cậu trực quan cảm nhận được thế nào gọi là quy tắc ngầm, vẫn là người mà cậu quen biết.
Yến Lẫm khởi động xe, động cơ phát ra một trận ầm vang, xe motor nhanh chóng lao vút đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.