Edited by Cigar.
Không đến vài ngày kể từ khi tổ chức lễ khởi quay, các diễn viên lục tục tiến nhập phim trường bắt đầu quay phim.
Vì muốn đẩy nhanh tiến độ quay, bộ phim chia thành hai tổ A B, nữ chính Tống Văn ở tổ A, Mặc Lý và Trần Uy ở tổ B. Giai đoạn đầu của bộ phim vai nam chính thân là một sinh viên có chí tiến thủ của Trần Uy còn chưa có cùng vai đại tiểu thư quân phiệt của Tống Văn quen biết, ở mấy tập đầu tiên hắn vẫn còn là gia sư riêng cho Lữ tiểu thiếu gia quần áo lụa là mà Mặc Lý thủ vai, bởi vậy phần diễn của hai người cơ bản đều tập trung tại một chỗ.
Ngẫu nhiên có vài thời điểm máy móc và background trùng khớp thì phân đoạn diễn của nam nữ chính cũng sẽ được tranh thủ quay trước. Trần Uy trước ống kính bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành với nữ chính, trong ánh mắt là tình yêu không thể che lấp, nhưng đạo diễn vừa hô “Cut!” thì lập tức cách Tống Văn rất xa, tuyệt đối không để lại bất kì cơ hội nào cho các phóng viên chụp được hình ảnh mà có thể xào nấu thành tin đồn bọn họ lén lút kết giao.
Mặc Lý bị khả năng diễn xuất xuất thần của hắn làm cho kinh sợ, khả năng diễn xuất thu phóng tự nhiên như này, cậu thật sự cảm thấy bản thân không bằng…
Đại đạo diễn Lâm cũng rất vừa lòng Trần Uy, tuy rằng là được cast do chống lưng, nhưng đối phương thế mà có thể đuổi kịp tiết tấu của ông, cũng có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu ông đặt ra. Cho dù là diễn viên mà chính ông tuyển cũng không nhất định sẽ có khả năng diễn xuất tốt như vậy, đây xem như là một chuyện vui ngoài dự kiến.
“Màn 20, cảnh 2, lần quay thứ nhất. Action!” Tiếng “cạch” vang lên, đạo diễn ra hiệu bắt đầu quay.
Lữ tiểu thiếu gia nhất thời ở trước ống kính trở nên sinh động.
Cậu nhấp nháy đôi mắt diễm lệ, lông mi dài đậm đen láy ở dưới ánh sáng làm nổi bật lên giống như được phủ một tầng quang huy màu bạc, mỗi lần chớp động đều giống như nghiền vụn ngân quang. Khóe mắt có một vệt đỏ ửng như có như không tăng thêm vài phần mỹ miều, khóe môi cong cong, thân thể hơi ngả vào người Phương gia đại tiểu thư, cười nói: “Phương tỷ tỷ, trái tim ta dành cho ngươi có trời đất chứng giám, trăng trời soi rõ. Vì sao ngươi không thể tin ta?”
Phương đại tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bóng của cậu, cười dịu dàng: “Trái tim của ngươi ta không dám nhận, người dám nhận lấy trái tim của ngươi, chỉ có thể là anh hùng đương thời, hoặc là dũng sĩ xem cái chết tựa lông hồng. Ta tự ngẫm bản thân chẳng phải là anh hùng hào kiệt như thế, không xứng với trái tim thật lòng của ngươi.”
“Vô nghĩa. Vậy ngươi hôm nay tới nhà của ta để làm gì?” Lữ tiểu thiếu gia thổ lộ bị cự tuyệt cũng không nhìn ra một chút thất vọng hay buồn bã, chỉ nhàn nhã đứng thẳng dậy, phe phẩy chiếc quạt do danh họa đương thời chắp bút, gác đôi chân thon dài, chuẩn dáng vẻ công tử nhàn tản quần áo lụa là không kiềm chế được.
“Gia sư nhà ngươi đang ở chỗ nào, ta có một vài đề bài khó không giải được, muốn thỉnh giáo hắn.”
Lữ tiểu thiếu gia nhếch hàng lông mày: “Phương đại tiểu thư, ngươi cố ý chạy tới nhà của ta chỉ là vì muốn tìm một thư sinh nghèo kiết hủ lậu?!”
“Hắn mới không phải là thư sinh nghèo kiết hủ lậu ——”
Đây là phân đoạn diễn đầu tiên của Mặc Lý và Tống Văn, trạng thái của hai người đều tốt lắm, đạo diễn nhìn thấy thành quả quay phim ở trong camera hết sức vừa lòng, không nghĩ tới Tống Văn đang đọc thoại rất tốt đột nhiên mắc lỗi, ánh mắt kinh ngạc nhìn về một hướng, vẻ mặt hoàn toàn không còn nhập diễn.
Lâm đ*o diễn hô một tiếng: “Tống Văn, sao lại thế này?!”
Tống Văn vội vàng hoàn hồn giải thích: “Thực xin lỗi đạo diễn, đột nhiên quên thoại, tôi đã nhớ ra rồi. Thực xin lỗi, chúng ta quay lại lần nữa đi.”
Lâm đ*o diễn kêu mọi người chuẩn bị quay lại, tức giận nói: “Tập trung chú ý vào! Cảnh quay đơn giản như vậy mấy người muốn quay đi quay lại bao nhiêu lần hả?!”
Mặc Lý bỏ dáng pose, cảm thấy muốn diss. Cảnh này mà đơn giản? Cậu tựa vào người Tống Văn sắp rút gân luôn rồi được chứ?
Đối với Mặc Lý, Lâm đ*o diễn cũng không có đặt yêu cầu gì quá cao thâm, ông nhiều ít cũng hiểu biết tình huống của Mặc Lý. Nếu nói Trần Uy thuộc loại diễn viên có khả năng diễn xuất tốt, thu phóng tự nhiên thì Mặc Lý chính là loại linh khí bức người. Dù sao kỹ năng diễn xuất của cậu xem như là đạt tiêu chuẩn không để nhân vật bị OOC, còn lại chỉ cần dựa theo lý giải của cậu mà diễn là được. Cộng thêm giá trị nhan sắc và khí chất của cậu buff hiệu quả quá mức rõ rệt, mỗi một cảnh camera quay được đều đẹp tựa tranh vẽ, bởi vậy Lâm đ*o diễn hoàn toàn không lo lắng về Mặc Lý.
Trên thực tế Lữ tiểu thiếu gia chính là do ông dựa vào khí chất của Mặc Lý mà sửa lại, Mặc Lý chỉ cần mặc diễn phục đứng một chỗ thì đã chân chân chính chính là công tử phong lưu khiến kẻ khác tâm loạn trong kịch bản.
Bởi vậy một cảnh diễn đơn giản như này lại gặp phải vấn đề nhiều lần đều là xuất phát từ Tống Văn vốn có kinh nghiệm phong phú.
Đầu tiên là sai lời thoại, vẻ mặt hoảng hốt, sau lại ngay cả thái độ đối với Lữ tiểu thiếu gia mà Mặc Lý thủ vai cũng trở nên không được tự nhiên, càng diễn càng hỏng.
Một cảnh quay đơn giản như thế này lại phải quay đi quay lại vài lần, càng quay càng tệ, Lâm đ*o diễn dần dần không thể áp chế cơn tức, hô một tiếng “Cut!”, sau đó gọi Tống Văn sang một bên, sắc mặt không tốt bắt đầu giáo huấn.
Đối với diễn viên có chống lưng ông không thể vừa gặp liền mắng té tát như đối với các diễn viên khác, nhưng là mắng một vài câu thì ông vẫn có quyền.
“Tống Văn, cô như này là sao?! Cô cũng là một diễn viên có kinh nghiệm dày dặn, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Còn nữa, cô xem xem biểu cảm này của cô là thế nào?! Lữ tiểu thiếu gia là thanh mai trúc mã của cô, không phải là kẻ thù của cô!”
“Xin lỗi đạo diễn, là lỗi của tôi.” Tống Văn chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhận lỗi, sắc mặt âm u, thập phần nhục nhã.
Mặc Lý ngồi ở một bên, tiếp nhận nước suối từ tay tiểu trợ lý —— Hà Mân cuối cùng cũng phân một trợ lý cho cậu, không đến mức để cậu một mình một ngựa đi quay phim.
Cậu vừa uống nước vừa nhìn Tống Văn vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh nghe đạo diễn mắng cách đó không xa, Trần Uy tiến lại gần hỏi: “Mặc Lý, không phải là cậu đắc tội với Tống Văn đó chứ?”
“Không có.” Mặc Lý không hiểu ra sao đáp.
Trần Uy tấm tắc hai tiếng: “Cậu không thấy ánh mắt cô ta nhìn cậu đâu. Nếu không phải tôi đã biết bạn trai của cô ta là ai thì tôi thiếu chút nữa nghĩ rằng cậu cướp bạn trai của người ta ấy.”
“Bạn trai của Tống Văn là ai?” Mặc Lý có chút tò mò.
“Yến Thâm, cậu thế mà không biết sao?” Trần Uy thấp giọng nói.
“Phốc.” Mặc Lý phun một ngụm nước ra.
Yến Thâm, họ Yến?! Sao lại nghe quen tai quá vậy….
Nếu cậu nhớ không lầm, Yến Thâm là anh họ của Yến Lẫm, vậy Tống Văn chẳng phải chính là chị dâu của cậu sao…
Cùng chị dâu diễn thanh mai trúc mã —— Cái này làm cậu phải diễn sao giờ?! Cậu cũng không biết diễn sao hết.
“Yến Thâm chính là vương lão ngũ kim cương nổi danh trong giới, bất kì phụ nữ nào cũng đều muốn trèo lên anh ta.” Trần Uy tấm tắc tám chuyện. “Ai cũng biết Yến Thâm là người theo chủ nghĩa không kết hôn, mọi người đều cảm thấy bản thân có cơ hội. Sau khi thượng vị rồi lại cảm thấy bản thân có thể tranh thủ trở thành bà chủ của Yến gia, song kết quả đều là giỏ trúc múc nước, dã tràng xây cát. Sau khi chia tay chỉ có thể cầm bất động sản, du thuyền, xe sang và tiền trong tài khoản mà Yến Thâm tặng ảm đạm rời đi.”
Mặc Lý đen mặt: “Nói như cậu tôi không nghe ra ý các cô gái đó ảm đạm rời đi một chút nào hết.”
Thật là, kết giao với nhiều bạn gái như vậy, tiện tay liền có thể ném số tiền lớn đến thế ra ngoài, trong khi với em họ của mình lại ngay cả tiền lương cũng không nỡ bỏ ra, thật sự là một tên anh họ keo kiệt bủn xỉn.
Mặc Lý thực sự vì Yến Lẫm mà bất bình. Yến Lẫm từ khi về nước đã vì Yến Thâm làm không ít chuyện, chương trình Quốc Sắc Phương Hoa bị gắn với tên tuổi công ty của Yến Thâm, sản nghiệp đầu tư ở Mặc Huyền cũng là dưới danh nghĩa công ty của Yến Thâm, hiện giờ bạn trai của cậu còn đang làm việc tại công ty của Yến Thâm, thật sự là người lương thiện sẽ bị người bắt nạt. Có đầu lĩnh gia tộc như vậy, còn không bằng để Yến Lẫm thượng vị cho rồi.
Mặc Lý đang tức giận bất bình, trong đầu tự biên tự diễn ra một hồi tuồng tranh đoạt gia sản chốn hào môn, Trần Uy hưng trí bừng bừng tiếp tục nói: “Đương nhiên là ảm đạm, cậu có biết ngoại hình của thành viên trong gia tộc họ Yến đều là cấp độ gì sao? Đó chính là gene ngoại hình cao cấp mà đại đại mỹ nhân của thế hệ đầu truyền lại, tùy tiện quơ đại một người trong Yến gia cũng có thể debut. Anh em nhà họ Yến đều có ngoại hình siêu cấp đẹp trai, Yến Thâm lại là đại boss của Yến gia, có quyền thế có ngoại hình. Người đàn ông như vậy, đừng nói là anh ta quy tắc ngầm ai, còn không biết ai chiếm tiện nghi của ai ấy chứ. Sau khi chia tay, anh đẹp trai sẽ thuộc về nữ yêu tinh khác, điều này còn chưa đủ ảm đạm sao?”
Mặc Lý nhịn không được liên tưởng đến Yến Lẫm, nhất thời nghiêm túc gật đầu: “Là quá sức ảm đạm, quả thực không có thiên lý.”
Nếu có yêu tinh nào dám dòm ngó hay đặt chủ ý lên Yến Lẫm, cậu nhất định đánh cho yêu tinh kia quay về nguyên hình, khiến đối phương phải hối hận vì đã tu luyện thành người. Năm đó lúc còn ở nhà cũ Mặc Huyền, khi tâm tình không tốt liền tìm mấy đứa nhóc đánh một trận, cậu chính là không có chút điểm mấu chốt đạo đức.
“Hai vị chưa từng nghe qua câu nói này sao, “Ở sau lưng người khác đàm luận thị phi thì phải thường xuyên ngó ra sau lưng”?” Một giọng nói từ tính đột nhiên xen ngang, dọa Mặc Lý và Trần Uy nhảy dựng.
Trần Uy vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt mỉm cười, hắn còn hơi hơi mờ mịt, một chút cũng không ngờ rằng đây là nhân vật chính trong câu chuyện bát quái vừa rồi của hắn.
Còn Mặc Lý chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Yến Thâm, nhất thời cảm thấy một trận khẩn trương.
“Anh… Anh họ.”
Thốt ra xưng hô trong nháy mắt, Mặc Lý đã có xúc động muốn nuốt lại vài chữ kia vào bụng.
Chuyện của cậu và Yến Lẫm còn chưa được hấp thụ ánh sáng, cái này quả thực là chưa đánh đã khai…
“Đừng gọi tôi là anh họ, tôi không nhận nổi người em họ như vậy đâu.” Yến Thâm cười cười. “Mặc Lý phải không? Cậu chính là ngôi sao mà chương trình của Yến gia nhà chúng tôi nâng đỡ ra.”
“Yến tổng quá khen.” Mặc Lý nhạt nhẽo cười nói.
“Yến ca!” Tống Văn đã muốn chạy tới, cũng không biết là đạo diễn mắng xong rồi hay vẫn là mặt mũi của kim chủ lớn, bởi vì Yến Thâm hiện thân, Tống Văn cũng được miễn khỏi buổi giáo huấn của đạo diễn.
“Yến ca đến xem phim trường? Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi.” Tống Văn không e dè choàng tay qua khuỷu tay của Yến Thâm, như có như không liếc mắt về phía Mặc Lý.
Yến Thâm nở nụ cười với Mặc Lý, sau đó theo Tống Văn rời đi. Mặc Lý có chút lo lắng nhìn theo bóng dáng của hai người.
Không biết là vì sao, cậu cứ cảm thấy Yến Thâm giống như biết rất nhiều chuyện, nụ cười đầy ẩn ý kia của hắn đồng dạng làm cho lông tơ của người ta dựng thẳng.
Mặc Lý còn đang mơ hồ, trong lòng của Tống Văn đã muốn xao vang cảnh báo, cơ hồ đinh tai nhức óc.
Chuyện Yến Thâm xuất hiện ở nơi này khiến cô hoàn toàn bất ngờ, lúc trước khi cô đóng phim Yến Thâm chưa một lần đến phim trường thăm cô.
Hôm nay lúc Yến Thâm xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô, Tống Văn cơ hồ không thể tiếp tục diễn tiếp.
Cô cũng không còn cách nào có thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa, Yến Thâm hôm nay xuất hiện ở đây, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người Mặc Lý, căn bản ngay cả một cái liếc nhìn cũng không phân cho cô.
Chuyện cô lo lắng nhất cư nhiên liền cứ như vậy mà hoang đường xảy ra.
Yến Thâm chưa từng đối với bất kì người con trai nào khơi dậy hứng thú, cư nhiên cũng sẽ bại dưới tay Mặc Lý?!
Cô tựa hồ có thể lý giải cái loại tâm tình phẫn nộ bất bình của Liễu Kì Hoa.
Dựa vào đâu, chỉ là ba chữ này thôi, dựa vào đâu? Vì sao Mặc Lý có thể dễ dàng đạt được những gì bọn họ khổ sở theo đuổi?!
Cô biết không phải là lỗi của đối phương, chính là cô cơ hồ không thể nhịn được sự phẫn nộ, cũng càng lúc càng oán hận Mặc Lý, cho nên ngay cả cảnh diễn không hề phức tạp cô cũng không thể khống chế. Trong lòng chứa oán khí lớn như vậy, cô làm sao có thể diễn ra được tình ý chân thành của thanh mai trúc mã với Mặc Lý.
Cô hiểu được tâm tình của Liễu Kì Hoa, nhưng cô không phải là Liễu Kì Hoa, cô sẽ không để bản thân rơi vào kết cục của Liễu Kì Hoa.
Tống Văn biết mấu chốt của tất cả chuyện này không nằm ở Mặc Lý. Không phải lỗi của Mặc Lý, không phải.
“Yến ca, hiếm lắm anh mới tới xem em diễn, em rất vui.” Tống Văn miễn cưỡng cười nói.
Yến Thâm cười cười: “Dễ dàng vui vẻ như vậy? Vậy chuyện làm em vui còn nhiều lắm.”
Tống Văn nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Yến Thâm, tươi cười cơ hồ sắp biến thành nước mắt.
Cô tuyệt đối không muốn mất đi người đàn ông này.
“Yến ca, có một chuyện, em vẫn không biết phải nói với anh như thế nào.” Tống Văn dẫn Yến Thâm đi vào trong phòng nghỉ của cô, nghiêm túc theo dõi Yến Thâm.
“Em có thai rồi.”
Nụ cười trên mặt Yến Thâm dần dần biến mất.
“Em đang nói đùa sao?” Hắn cười khẽ một tiếng.
Tống Văn còn thật sự nghiêm túc nhìn hắn: “Yến ca, em sẽ không lấy chuyện này ra để đùa.”
“Anh nhớ chúng ta đã có giao hẹn từ đầu.” Thần sắc của Yến Thâm trở nên lãnh đạm.
Tống Văn cắn chặt môi, âm thầm nắm chặt lòng bàn tay: “Yến ca, mặc kệ anh tin hay không tin, em không có đùa giỡn thủ đoạn gì cả. Đứa bé này cũng là ngoài dự kiến của em, em cũng bất ngờ….”
Tống Văn còn chưa dứt lời, Yến Thâm đã muốn xoay người rời đi, trên người là lạnh lùng vô tình trước nay chưa từng có.
“Yến ca…. Yến Thâm!” Tống Văn đuổi theo. “Yến Thâm, anh không thể bỏ đi!”
“Tôi nghĩ rằng cô là một người phụ nữ thông minh, sẽ không để chuyện trở nên quá khó xem.” Yến Thâm lạnh lùng nói.
“Yến Thâm! Đây chính là đứa con đầu tiên của anh!” Tống Văn giận dữ nói.
Yến Thâm cũng không quay đầu lại, rời đi. “Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp.”