Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Chương 6.1: Thượng




Tĩnh Bình quận vương thật là bị bệnh, hơn nữa còn bệnh đến hấp hối, đó cũng là nguyên nhân Cao Minh bằng mọi cách cũng phải cầu được Ma Ngạo hỗ trợ.
Khai triều tới nay, hoàng tử hoàng tôn đông đúc, Tĩnh Bình quận vương này chính là một trong số đó, hưởng bổng lộc, trong triều chiếm lấy một hư vị, cũng không quản đến chính sự.
Hơn nữa bọn họ chỉ là một nhánh con cháu cực nhỏ, sau khi trải qua sàn lọc chỉ còn lại một Tĩnh Bình quận vương, mà hắn trừ bỏ một nử nhi cũng không còn ai khác, trong phủ nô bộc rất thưa thớt, khi tiến vào, quả thật có cảm giác vắng vẻ, một loại hương vị tịch liêu lụi bại.
Tĩnh Bình quận vương nằm trên giường được người bán nâng dậy, nghe nói tổng quản nhà mình mời Quốc sư đến trừ tà, hắn liên tiếp lắc đầu, “Không, không…” Hắn thần sắc có bệnh, trong mắt lại chiếu ra ánh sáng, “Ta mệt, hắn tới đón ta cũng tốt, ta biết lúc trước không phải hắn làm ra chuyện sai trái, chỉ là trong lòng biết rõ quan hệ như vậy sẽ không lâu dài, cho nên hắn mới rời đi, còn ta ngược lại ti tiện thở ra, sau khi thành thân, ta đã không còn trách nhiệm đối với gia đình này, trong lòng lại ngập tràn trống rỗng, thời gian vui sướng nhất cuộc đời ta là khi nào? Tại sao ta lại tự biến mình thành kẻ đần độn sống qua ngày, giống như cái gì cũng đều không như ý.”
Cao Minh nghe xong gào khóc lớn. Lời này giống như trăn trối, chủ tử không muốn đuổi hồn đi, mà là muốn cùng đi theo hồn phách người nọ.
“Ta ở trong Quận vương phủ, muốn theo đuổi lại không có dũng khí, muốn từ bỏ rồi lại làm không được, ta… Khụ khụ —— ”
Hắn ho vài tiếng, sắc mặt càng xám trắng, nản lòng thoái chí nói: “Nữ nhi đã xuất giá, tâm sự của ta cũng đã giải quyết xong, quốc sư tôn quý, đã làm phiền ngươi một chuyến rồi, nhưng thỉnh ngươi cái gì cũng không cần làm, liền như vậy rời đi đi, ta chờ hắn đến giường mang ta cùng đi.”
Ma Ngạo nhíu mày. Cho nên mới nói, con người, chính là sinh vật yếu đuối nhất hắn từng thấy qua, chỉ một sự việc cỏn con liền mất hết hy vọng, gặp chuyện liền thần kinh sa sút, hướng tới cái chết.
“Người nọ đã chết thật rồi sao? Mấy năm nay không có gặp mặt, các ngươi làm sao biết hắn thật đã chết rồi?” Nguyệt Quý đề xuất vấn đề.
Tĩnh Bình quận vương biểu tình như bị sỉ nhục ” Tĩnh Bình quận vương ta là người trong sạch, cả đời mắc nợ, cũng chỉ có người này, chẳng lẽ là do oan hồn đi nhầm phủ đệ sao? Hắn không phải hướng ta kêu oan, thì còn hướng ai, lại nói chính là ta phụ hắn, hắn mới chết không nhắm mắt.”
“Ta từ đầu tới cuối cũng chưa nghe nói ngài phụ hắn, không phải là Cao tổng quản cùng hắn nói chuyện, hắn liền ly khai sao?”
Tĩnh Bình quận vương ngấn lệ nói: “Đó là bởi vì hắn lo lắng cho ta, yêu ta sâu đậm, không muốn ta khó xử, mới lén rời đi.”
Nguyệt Quý cười khổ, “Cao tổng quản nói người nọ sau khi rời đi, từng trình lên một danh sách vật bị đánh cấp cho ngài, vu oan là do người kia trộm đi, danh sách đó, cũng thật là những vật trong phủ bị mất đi.”
Cao Minh gật đầu, “Là lộ phí đi đường ta đưa cho hắn, tương đương cũng khoảng một ngàn lượng bạc, này… là đánh gãy uyên ương nha, tâm ta cũng không đành lòng, bởi vậy chính mình còn đưa rất nhiều ngân lượng cho hắn.”
Ma Ngạo càng nghe càng là nhíu mày. Trong đầu mấy người này chứa cái gì vậy, tất cả đều là hồ dán sao? Việc này quá rành mạch, rõ ràng rồi còn gì?
“Cho nên đối với phương cầm ngân lượng của ngươi rồi ra đi, vậy thì lưỡng tình tương duyệt cái gì, không phải là lừa tiền sao? Nếu không thì là do ngươi phiêu hắn, hắn thu tiền của ngươi, tiền trao cháo múc không ai thiếu nợ của ai.”
Một đoạn luyến tình vừa ngọt ngào vừa đau khổ, lại bị Quốc sư nói thành như vậy, còn nói ra chữ “Phiêu”, Tĩnh Bình quận vương tức giận đến gương mặt xám tro đều đỏ lên toàn bộ.
“Ngươi —— các ngươi cút cho ta, cút đi!”
Rống xong, hắn nắm chặt một khối ngọc bội nhìn không chớp mắt, trong mắt hàm lệ, nức nở nói: “Thành Nguyên, ngươi tới đón ta đi, ta liền ở chỗ này chờ ngươi, ta chờ ngươi hơn mười năm, rốt cuộc chờ không nổi nữa, mau đón ta đi, ta muốn cùng ngươi đến một thế giới khác ngắm hoa thưởng rượu, say trong lòng ngươi…”
Hắn còn chưa khóc lóc kể lể xong, ngọc bội kia đã bị Ma Ngạo đoạt đi, hắn tức giận sôi lên. Hắn ngay cả nguyện vọng chết theo tình nhân cũng không được sao? Vì cái gì muốn ngăn cản hắn?
“Ngươi, ngươi trả đồ lại cho ta, đây là món đồ duy nhất hắn tặng cho ta … Oa! Đó?”
Hắn phẫn nộ nói, bỗng nhiên ngọc bội kia từ trong tay quốc sư trợt xuống, tự động một đường lăn ra cửa, giống như có sinh mệnh, hắn nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Nguyệt Quý nghiêng thân, nhìn hành động gọn gàng của ngọc bội kia, thở dài một tiếng, tất nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Ma Ngạo ngoài cười nhưng trong không cười, dùng biểu tình nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Tĩnh Bình quận vương, chỉ kém chưa nói hắn là tên ngu ngốc.
“Người không chết, còn sống rất tốt, ngọc bội kia bị ta thi chú, chạy đi tìm chủ nhân, đi theo ngọc bội sẽ biết cái tên Thành Nguyên kia hiện tại rốt cuộc ở nơi nào.”
Tĩnh Bình quận vương ôm ngực, giống như không chịu nổi tin vui này, “Hắn không chết? Hắn thật sự không chết? Còn có thể biết được hắn đang ở nơi nào?”
Giống như được ăn linh đan diệu dược, hắn không hề ốm yếu, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Ngọc bội kia tựa như có người thao túng, một đường lăn, càng giống bị người đá, thế nào cũng không dừng.
Từ Tĩnh Bình quận vương phủ lăn ra đường cái, tái lăn đến một ngõ tắt nhỏ, sau đó tiến vào con hẻm phát ra loại âm thanh yên hoa phóng đãng, loại địa phương này không phải để người như Quốc sư hay Quận vương nên tới.
Cao Minh đi theo phía sau, sắc mặt càng ngày càng trắng. Nếu người nọ thật sự ở nơi này, này, này không phải sẽ phá hủy hình tượng tình nhân hoàn mỹ trong lòng chủ tử sao?
Mà Tĩnh Bình quận vương sắc mặt xám trắng nhìn cảnh tượng hoan dâm xung quanh liền biến thành xanh mét, cuối cùng ngọc bội kia lăn đến một phòng trong Di Hồng viện, nhắm thẳng chân một người mà lăn, sau đó đứng cạnh chân người nọ không động đậy nữa.
Chỉ thấy người nọ tóc trắng một nửa, đã uống đến thập phần say, mắt mơ màng miệng méo sệch, rượu trào ra trên người phát ra một cỗ hôi khí, hai cái răng cửa có lẽ do đánh nhau mà bị gãy mất, gã chống đỡ cái bụng phì nộn, nhặt lên khối ngọc kia, nhãn tình sáng lên, vội vàng chùi sạch sẽ.”Khói ngọc nát này ra hiệu cầm đồ chắc được ít lượng bạc, đến lúc đó có thể gọi hồng bài đến hầu hạ.”
Gã cười hì hì không ngừng, tiếng cười thập phần ghê tởm, Tĩnh Bình quận vương đứng ở trước mặt gã, cũng ngừng không được thân hình phát run. Tên nam nhân xấu đến không thể tả này rốt cuộc là ai?
Gã không có khả năng là Thành Nguyên đi, bởi vì gã ngay cả ngọc bội của mình cũng không nhớ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.