Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Chương 10:




Nguyệt Quý gian nan phun ra nuốt vào, hung vật kia quá lớn, y chỉ có thể ngậm một nửa, chịu đựng đến hốc mắt đỏ bừng, nước mắt đều nhanh rơi xuống. Nếu không phải vì chịu lỗi với Ngạo Ngạo, y mới sẽ không tự hạ thân phận, làm loại chuyện mắc cở chết người này.
“Nguyệt Quý, tái nuốt vào một chút đi.”
Đã muốn nuốt không được, y phẫn hận giương mắt trừng hắn.
Ma Ngạo cổ họng căng thẳng, ánh mắt đăm đăm theo dõi hai gò má phồng lên của y, hốc mắt hồng toàn bộ, cùng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu dính dịch của hắn kia, hắn thô thở dốc, cái mông động một cái, Nguyệt Quý quả nhiên lại nuốt vào thêm một chút, làm hắn kêu lớn.
“A a a, thật thoải mái, Nguyệt Quý…”
Thanh âm kia tựa như đứa nhỏ hướng mẫu thân làm nũng, đà chết người, Nguyệt Quý ngực một trận rung động, không ngờ trong tiếng làm nũng của hắn, lại có phản ứng.
Sợi tóc của y bị Ma Ngạo ôn nhu xoa bóp, da đầu từng trận tê dại, y càng dốc sức hút liếm, mặc kệ đồ vật trước mắt hương vị có bao nhiêu đặc dị, đỉnh đến yết hầu y có bao nhiêu khó chịu, Ma Ngạo bộ dáng tình cảm mãnh liệt khó nhịn không hiểu sao lại ảnh hưởng đến y.
Ma Ngạo hai chân cứng còng, từ yết hầu phát ra tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt, được an ủi cấp tốc dâng trào bắn ra, Nguyệt Quý còn không kịp tránh đi, liền bị một cỗ nhiệt dịch phun trúng, tung tóe khắp trên mặt.
Nguyệt Quý xấu hổ buồn bực đấm Ma Ngạo một phen, cầm lấy quần áo liều mạng chà lau.
Ma Ngạo thay chính mình biện giải, “Ai bảo ngươi biểu tình tốt như vậy nhìn, ta mới nhịn không được.”
“Còn nói hưu nói vượn.” Y càng nghe càng khí.
“Ta không nói bậy, Nguyệt Quý, bộ dáng vừa rồi của ngươi làm ta không chỉ phía dưới sảng khoái, ngay cả tâm tình đều sảng khoái vô cùng, chúng ta lại đến một lần đi, ta còn chưa thấy đủ.”
“Còn chưa thấy đủ cái quỷ, ngươi này sắc Ngạo Ngạo.”
Hắn nhịn không được thoá mạ, bỗng nhiên có chút hối hận chính mình phục thấp làm nhỏ sủng hắn làm chi, cá tính ma thú này y không phải biết thậm tường sao? Đối hắn hơi tốt một chút, hắn sẽ giống như con khỉ, lập tức liền bò lên đỉnh đầu giương oai, không chịu chìu theo hắn sẽ đại nháo thiên cung.
“Đến nha, Nguyệt Quý, bộ dáng dốc sức vừa rồi của ngươi mê chết người, lại đến một lần đi, van cầu ngươi, ta nhịn hơn một tháng nha, ngươi như vậy cũng không được, như vậy cũng không được, chẳng lẽ là thật muốn ta đi tìm nữ nhân khác sao?”
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?” Nguyệt Quý lườm hắn một cái.
Tự biết đuối lý Ma Ngạo lui thành một đoàn, lại nhịn không được nói ra đầy bụng oán hận.
“Ngươi đối với ta dữ như vậy, lại đối người khác tốt như vậy, mà ngay cả cái cô Thất Nương từng hãm hại ngươi, ngươi cũng một bộ khoan dung rộng lượng, vậy mà gặp ta là mắng, ta có khi cũng nhịn không được hoài nghi —— ngươi căn bản là không thích ta.”
Muốn xem ai cô phụ ai sao? Vậy y cũng đầy bụng bất bình.”Vậy ngươi chẳng phải làm mộng xuân, mới chịu bắt ta dâng thân thể cùng ngươi chơi đùa, chúng ta hai người đến tột cùng tính là cái gì? Ngươi có thể cho ta cái công đạo không?”
Vừa nói ra khỏi miệng, Nguyệt Quý liền hối hận. Mình tại sao lại nói như vậy, y muốn Ngạo Ngạo cấp cái công đạo, như vậy không phải giống mình là một hoàng hoa khuê nữ, bị nam nhân xấu xa lừa gạt, gạo nấu thành cơm, sau đó khóc sướt mướt muốn nam nhân cho cái danh phận sao?
“Ngươi đòi công đạo gì? Thú ngươi sao? Tốt lắm, ta lập tức đem ngươi thú, như vậy ngươi liền cả đời nhất thế đều thuộc về ta.”
Nguyệt Quý á khẩu.
Y lung tung thốt ra, Ma Ngạo ngược lại so với y còn gấp hơn, còn sợ y sẽ đổi ý lập tức lại nói: “Muốn sính lễ gì, ta lập tức liền đi lo liệu, đem ngươi náo nhiệt nghênh tiến quốc sư phủ của ta.”
Ngạo Ngạo này rốt cuộc là xuẩn hay thông minh? Lại nói ra lời ngốc như vậy, Nguyệt Quý ngây người một hồi mới có thể khàn giọng nói.
“Ta là nam nha, nào có người cưới nam nhân.”
“Ngươi muốn đổi ý sao?” Ma Ngạo vẻ mặt buồn bực, một bộ bị người lừa gạt vô cùng đau đớn, “Ta không quản ngươi là nữ hay là nam, ta cũng chỉ muốn Nguyệt Quý ngươi, ngươi mỗi ngày buộc chặt trái tim của ta như vậy, nói chúng ta chi gian là nghiệt duyên.”
Hắn thanh âm thành lớn, tựa như cùng với Nguyệt Quý cãi nhau, bởi vì nghiệt duyên hai chữ này giống như là châm, nghĩ tới liền đâm thấu tim của hắn.”Nghiệt duyên thì thế nào? Ngươi theo thiên hạ độc nhất vô nhị ma thú ta cùng một chỗ lại không thiệt thòi, ta bất quá là thua trong tay ngươi một lần mà thôi, ngươi liền vĩnh viễn đều không thèm nhìn ta sao?”
“Ta, ta…” Nguyệt Quý choáng váng. Hắn thật đúng là không nghĩ qua, Ngạo Ngạo trong lòng là nghĩ như vậy, lại cho là mình xem thường hắn?
“Ta cái gì? Ngươi chính là không thèm nhìn ta, còn để một nữ nhân ở trong phòng mình đến tối đen, ta sinh khí bỏ nhà đi là vì trong lòng ta sợ a, vạn nhất ngươi cảm thấy nữ nhân so với ta tốt hơn thì thế nào? Ta cho dù thiên hạ vô địch, nhưng ta cũng có nhược điểm, ngươi nếu di tình biệt luyến, ta, ta còn không bằng chết đi.”
Oa, cái này rốt cuộc là sao? Nguyệt Quý nghe đến ác hàn trên thân.
Ngạo Ngạo ai oán lên án, đổi ngược như mình là cô nương gặp phải nam nhân xấu, mất trong sạch, một khóc hai nháo ba thắt cổ, đây là lời của Ngạo Ngạo kiêu ngạo từ trước đến nay nói ra sao? Hay là y nghe lầm?
“Kia ta hỏi ngươi, ” Nguyệt Quý gian nan mở miệng. Tuy rằng đứng trước Vũ Y cô nương nói rất khẳng định, nhưng Ngạo Ngạo đã quen thói ra lệnh, thật có thể buông vinh hoa phú quý này không? “Nếu ta muốn ngươi đừng làm quốc sư, ngươi…”
Còn chưa hỏi xong, Ma Ngạo đã mở miệng trả lời, “Liền không làm, để tránh luôn có người tới cửa yêu cầu trừ tà đuổi quỷ, quấy rầy ngày vui của ta với ngươi, phiền toái chết.”
Nguyệt Quý nhịn không được hỏi lại: “Kia nếu là ta chê ngươi khuôn mặt rất anh tuấn, rất câu người, bảo ngươi đổi thành gương mặt xấu đến cực điểm, ngươi nguyện ý sao?”
“Ngươi xem không vừa mắt, có anh tuấn cũng vô dụng, liền đổi thành gương mặt xấu thuận mắt của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta đây không hề hai lời.” Cho dù lời nói yếu thế như vậy, từ trong miệng của hắn nói ra, sẽ cùng cá tính của hắn giống nhau, vênh váo tự đắc.
Nguyệt Quý che miệng cười như điên. Hai người bọn họ rốt cuộc là đang làm cái gì? Giống như đang chơi trò trốn tìm, rõ ràng tâm ý tương thông, nhưng lại làm như không hiểu suy nghĩ của đối phương, cả ngày miên man suy nghĩ, ngươi đuổi theo ta, ta trốn tránh ngươi, tâm ý đều rối rắm không rõ.
“Có cái gì buồn cười? Ngươi đang cười ta sao?”
Ma Ngạo sắc mặt dần dần thối lại, một bộ sẽ cãi lộn, tái biểu tình giận dữ lúc nãy.
“Không có việc gì, ta đang cười chính mình.”
“Ngươi cười như vậy rõ ràng là cười ta, ta… Ngao —— ”
Vốn là muốn phát hỏa mắng to, chuyển biến thành kinh hô thở không nổi, bởi vì hai tay Nguyệt Quý phủng trụ lấy chỗ kia của hắn, môi đỏ mọng đáng yêu xinh đẹp khẽ hôn xuống, như là hứa hẹn bắt đầu một lời tuyên thệ.
“Ngươi nói, ” thanh âm y mê người khàn khàn nói: “Muốn ta làm như thế nào? Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
Nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, Ma Ngạo nhịn không được hoài nghi đầu mình bị thủng, hoặc là mỗi ngày chảy máu mũi đầm đìa rất hại thân, bằng không như thế nào lại nghe thấy ngôn ngữ tuyệt vời như vậy?
Tự nhiên muốn làm gì cũng được, ý là… Hắn nuốt nước miếng, là hắn muốn Nguyệt Quý làm cái gì, Nguyệt Quý nhất định sẽ làm, làm đến hắn cao hứng vui vẻ mới thôi, đây là thượng thiên tội nghiệp hắn một lòng say mê, hay là hắn đáng nằm mộng?
Ai, quản hắn có phải hay không nằm mộng, trước làm rồi nói!
“Ta muốn ngươi tiếp tục.”
Hắn đem đầu Nguyệt Quý ấn xuống.
Nguyệt Quý há miệng đem cực đại của hắn hàm nhập, hắn cả người sảng khoái đến phát run, Nguyệt Quý còn giúp đỡ tiểu cầu phía dưới nhẹ nhàng trạc lộng, biến thành nước miếng hắn không kiềm được phiếm lưu, sau đó Nguyệt Quý vươn đầu lưỡi một đường liếm đi xuống.
Hắn nhìn không thấy mặt Nguyệt Quý, bởi vì y đem mặt chôn ở giữa hai chân hắn, nhưng da thịt mở khai của y nhàn nhạt phiếm hồng.
Bàn tay to của Ma Ngạo âu yếm cái lưng bóng loáng như gấm kia, lưng Nguyệt Quý cong lên, hình thành một cái vòng cung, bộ vị nam tính dưới thân cũng chậm rãi trướng nổi.
“Ngươi có cảm giác sao? Nguyệt Quý?”
Giữa hai chân truyền đến tiếng liếm mút chậc chậc, Nguyệt Quý không chịu nói, nhưng y lần này làm so với lần trước còn muốn dốc sức hơn.
Ma Ngạo cau mày hưởng thụ, bàn tay to ấm áp dễ chịu sờ nha sờ, bò lên cái mông trắng nõn của Nguyệt Quý, nhẹ nhàng tham nhập động khẩu bí ẩn hồng nhạt.
“Ân a…”
Nghe được Nguyệt Quý thanh âm động tình, hắn cười trộm, tham nhập ngón tay, thịt vách tường kia vây quanh đầu ngón tay, hắn tả hữu khuếch trương, khi nhẹ khi nặng.
Động tác liếm mút của Nguyệt Quý tạm dừng, thô thanh thở dốc, tựa hồ đang điều chỉnh tim đập hỗn loạn của mình.
“Nguyệt Quý, ngươi thích ta không?”
Nguyệt Quý chậm chạp không chịu mở miệng, hai ngón tay hắn như điệp vũ tao lộng chỗ yếu ớt nhuyễn nóng kia, Nguyệt Quý tim đập càng nhanh hơn, lại chỉ vòng quanh chỗ hùng vĩ kia duyện hôn, không nói một câu, nhưng Ma Ngạo làm sao có thể cho phép y bảo trì trầm mặc.
“Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không, Nguyệt Quý?”
Hắn chán ghét hai chữ nghiệt duyên này, cho nên thế nào cũng phải đem “Nghiệt duyên” thay bằng “Thích”, bằng không hắn cả đời đều không an tâm được.
“Đều làm đến như vậy, còn muốn nói gì nữa?”
Nguyệt Quý ôn hoà ném cho hắn hai câu này, sau đó lại một hơi hôn lên, làm bộ vội vàng. Mắc cở chết người, đều làm đến như vậy, còn hỏi cái gì có thích hay không, nếu không thích, chính mình sẽ đắm mình nằm ở giữa hai chân nam nhân, còn không phải là vì muốn cho hắn vui vẻ.
Ma Ngạo cũng không hiểu tâm tư của y, hắn âm thầm nóng giận. Nguyệt Quý không nói thích, có phải hay không trong lòng vẫn cho rằng quan hệ hai người bọn họ chính là đoạn nghiệt duyên, cái nào nên nhẫn, cái nào không thể nhẫn, đừng tưởng rằng bỏ nhà đi là biệt pháp cuối cùng của hắn, hắn còn nhiều thủ đoạn khác để trị y.
Hai tay ôm lấy, hắn đem thân thể Nguyệt Quý trở mình.
Nguyệt Quý sửng sốt một chút. Quái vật lớn kia còn tại trước mắt, nhưng từ tầm mắt của y nhìn lại đã là chân Ngạo Ngạo. Y dự cảm có điềm xấu.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Y quay đầu lại hỏi.
Ma Ngạo bắt lấy vật giữa chân y bắt đầu xoa bóp.
Y trước kia cũng không phải chưa bị hắn chạm qua nơi này, nhưng huyệt khẩu lương lương tổng cảm nhận được hô hấp của hắn, y ngẩn ra, nhiệt khí hỗn loạn có ý đồ đụng chạm địa phương y không dám tưởng tượng kia.
“Ngươi, ngươi…”
Y muốn co người ngồi dậy, Ma Ngạo xoa bóp càng thêm dốc sức, hắn há miệng thâm nhập vào huyệt khẩu hồng nhạt, liếm đến y vừa thẹn vừa giận, rồi lại có một tia cảm giác thư sướng càng ngày càng mãnh liệt.
“Không… Không cần —— không —— ”
Y kêu đến chính mình cũng đỏ mặt. Thanh âm này như thế nào mị như vậy?
Mà y càng kêu, càng có phản ứng, Ma Ngạo lại càng vui mừng, hắn cường lực tham nhập vào bên trong thân thể của y, giảo đến y thở hồng hộc.
Cự vật trước mắt như tháp cao ngất, Nguyệt Quý tức giận một hơi hút lên, Ma Ngạo lập tức kêu to.
“Chờ, chờ một chút, đừng hàm sâu như vậy!”
Ai quản ngươi. Không để ý yết hầu bị đỉnh khó chịu, y bắt đầu chà đạp vật kia của Ma Ngạo, bất quá cũng không lâu sau, y đã bị Ma Ngạo liếm hôn đến cả người vô lực, giống như bị vây trong lửa, Ma Ngạo dùng ngón tay đùa bỡn, làm hạ thân y phát ra tiếng nước hấp dẫn, thanh âm kia rất cảm thấy thẹn, giống như đang báo rằng y có bao nhiêu muốn Ma Ngạo, Nguyệt Quý đỏ mặt đến sắp xuất huyết.
Nếu nói Ma Ngạo hơn một tháng không có chạm vào Vũ Y, vậy y cũng đợi Ma Ngạo hơn một tháng.
“Nguyệt Quý, ngươi có thích ta hay không?” Lúc Ma Ngạo chấp nhất một sự việc, thì dù có đập vỡ nồi hắn cũng phải hỏi rõ ràng.
“A a —— a —— ”
Nguyệt Quý đã muốn vô lực nằm úp sấp trên giường, y nửa người trên dựa vào chăn mềm, nửa người dưới bị nhấc lên, Ma Ngạo nhét gối đầu ở phúc gian để y có chút thoải mái, y kia cái mông tuyết trắng, tiểu huyệt không ngừng co rút toàn bộ rơi vào đáy mắt Ma Ngạo, nhượng Ma Ngạo hai mắt nổi lên ngọn lửa thiêu đốt cuồng nhiệt.
Tư thế này thật xấu hổ, giống như đang mời người hưởng dụng, lục phủ ngũ tạng của Nguyệt Quý cảm thụ một cỗ áp lực, Ma Ngạo một cái đỉnh nhập, toàn bộ thân thể của y đều bị đẩy về phía trước.
“Nguyệt Quý, ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?”
Không nói, tuyệt đối không nói! Nguyệt Quý hiếm khi giống tiểu hài tử nổi lên bướng bỉnh, hừ, còn không phải bị thối Ngạo Ngạo dạy thành như vậy sao.
Lại một cú thúc, chôn nhập ở chỗ sâu bên trong, tay y nắm lấy chăn, thiếu chút nữa kêu lên thanh âm phóng đãng.
“Ta thích ngươi, Nguyệt Quý, rất thích, vậy ngươi thích ta không?” Ma Ngạo hôn lỗ tai y, thanh âm khàn khàn rung động lòng người kia tựa như đang âu yếm, làm toàn thân y nhuyễn miên không thôi.
Tim của y như thế nào nghe đến mấy lời này liền rối loạn nhịp, người cũng mất hồn ngẩng đầu lên, chỉ vì tìm kiếm ánh mắt của người nói ra những lời này?
Đôi môi kia từng ở bên tai y, hôn qua môi y, y tựa như bị mê hoặc mở miệng.
“Thích!”
Thanh âm kia rất nhỏ, tựa như muỗi kêu, nhưng nam nhân luôn chú ý nhất cử nhất động của y bắt đầu run rẩy, nguyên bản hung vật không hề nhỏ ở trong cơ thể y không ngờ lại bành trướng thêm vài phần, cũng mạnh mẽ thúc đẩy không ngừng, làm Nguyệt Quý có chút khó chịu thừa nhận.
Cảm giác khó nhịn vi diệu sâu sắc trở nên rõ ràng, hiện lên tâm trí y, y rên rỉ, mới lúc bắt đầu còn nghe thấy tiếng kêu phóng đãng của mình, cuối cùng đã muốn cái gì đều nghe không được, chỉ có thể mặc cho khoái hoạt ba ba thổi quét.
Chờ khi y hồi phục thần trí, tựa vào trong lòng ngực Ma Ngạo, Ma Ngạo khoái hoạt hôn môi y, một … hai … rồi, rồi hôn nhiều lần nữa, sau đó giống như nhớ tới cái gì, có chút chần chờ hỏi ra.
“Thích cùng yêu là một sao?”
Thắt lưng y cơ hồ muốn chặt đứt, đau đến thẳng nhíu mày, y không muốn trả lời loại vấn đề nhàm chán này, bất quá chỉnh hắn một chút cũng đáng, bởi vì làm thắt lưng y đau quá.
“Thích cùng yêu đương nhiên không giống nhau.”
Ma Ngạo lòng tràn đầy vui mừng biến thành cô đơn, nhưng hắn không phải loại dễ buông tha người, lập tức quấn lấy y, ép hỏi: “Vậy ngươi yêu ta không, Nguyệt Quý?”
Hắn phiền quá …. Không nói, lần này nhất định không nói!
Sau ngày đó, Nguyệt Quý vốn là luôn ở trong phòng dạy chú thuật, sửa lại thành ở thư phòng dạy chú cho Lục Ngư Nhi, nhưng chỉ có hai người cũng không được, Ma Ngạo nhất định phải ở cùng, khiến cho Nguyệt Quý không biết nên khóc hay cười, mà Ma Ngạo là hận không thể đem nữ nhân vừa biết rõ thân phận này cấp đuổi ra khỏi cửa.
Tĩnh Bình quận vương nguyên chính là một người nhiều chuyện, bằng không lúc trước cũng sẽ không đưa Tôn Tăng Phương đến yết kiến, cũng bởi vậy hắn vẫn luôn đối việc này có chút áy náy, liền hướng Ma Ngạo dâng lên một kế.
Hắn đề nghị Ma Ngạo nhận Lục Ngư Nhi làm nghĩa muội, như vậy nàng nàng ở quốc sư phủ cũng không kỳ quái, vừa không tổn hại sự trong sạch của nàng, cũng có khả năng vì một cô nhi nàng đề cao thân phận, vậy cũng coi như đương triều quốc sư Ma Ngạo bồi thường cho tiền quốc sư đi.
Nguyệt Quý nghe xong đại biểu đồng ý.
Nhưng trong lòng Ma Ngạo nghĩ chính là mấy câu Tĩnh Bình quận vương ghé vào lỗ tai hắn trộm nói.
Lục cô nương thành nghĩa muội ngươi, chỉ sợ người đang muốn thành thân trong toàn kinh thành đều chú ý đến nàng, ngươi cho rằng Lục cô nương có thể ở trong phủ bao lâu, ngươi sớm nên chuẩn bị của hồi môn đi.
Tĩnh Bình quận vương này ngày thường lịch sự văn minh, không thể tưởng được chiêu thức cũng nham hiểm như vậy, vừa ở mặt ngoài lấy lòng Nguyệt Quý, bên trong lại âm thầm đem phiền não của hắn thanh trừ sạch sẽ.
Ma Ngạo vui mừng quá đỗi, xem ra ở kinh thành kết giao chút bằng hữu cũng có chỗ tốt.
Chuyện Lục Ngư Nhi làm nghĩa muội quốc sư truyền ra, người đầu tiên chạy tới quốc sư phủ cầu kiến, dĩ nhiên là vị hôn phu trước kia của Lục Ngư Nhi.
Nam nhân từ hôn lúc trước, vô liêm sỉ đăng môn bái phỏng, đem sai lầm toàn bộ đổ lên đầu cha mình, tựa hồ xem nàng là tiểu cô nương đơn thuần dễ lừa gạt trước kia, sắc mặt dối trá kia, làm Lục Ngư Nhi cảm thấy may mắn vì không gả cho hắn.
“Chúng ta hữu duyên vô phân, không cần cưỡng cầu.” Nàng âm điệu lãnh đến có thể kết băng, nhưng chỉ sợ băng tuyết cũng không dập tắt được dã tâm của người này.
Nam nhân kia còn định nói thêm, Nguyệt Quý nhìn về phía Ma Ngạo, Ma Ngạo cắn răng. Xem ra người cầu thân này Nguyệt Quý không thích, một khi đã như vậy, vậy đuổi đi cho rồi.
May mắn đuổi cái này còn có cái khác, đám đông cầu thân nhiều ngày tới lui, làm Ma Ngạo vui mừng lộ rõ trên mặt, về điểm tiểu tâm cơ này của hắn, Nguyệt Quý là vừa vừa bực mình vừa buồn cười.
Ngày hôm đó trong đám cầu thân có một thiếu niên mười một, mười hai tuổi, ánh mắt vừa to vừa đáng yêu, trên mặt vui mừng khôn siết, thân nó so với thiếu niên cùng tuổi thấp hơn một chút, gót chân dán khối cầu bì cao dược, như là lúc trước mới bị thương.
Ma Ngạo cá tính không tốt chấp nhất chuyện vặt, nếu không phải muốn đem Lục Ngư Nhi mau mau gả đi, đại khái cũng sẽ không tùy ý để mọi người bái phỏng quốc sư phủ, khiến cho quốc sư phủ so với chợ còn muốn náo nhiệt hơn.
Vừa thấy thiếu niên này, hắn giật mình một chút. Này chắc là công tử con nhà giàu có trong kinh thành, nhìn nó ăn mặc rất không tồi, nhưng là như thế nào không có người hầu theo bên người, muốn đến cầu thân? Tuổi cũng quá nhỏ đi. Hắn hoang mang liếc nó một cái.
Thiếu niên kia vui vẻ, nhưng đây cũng không phải là vì Ma Ngạo, vừa thấy được Nguyệt Quý ngồi bên cạnh Ma Ngạo, nó liền băng băng chạy tới, sau đó gắt gao ôm cổ Nguyệt Quý, đem mặt cọ tại lồng ngực của y.
“Nguyệt Quý công tử, ngày trước ngài cứu ta tránh được đại kiếp nạn, vì báo đáp đại ân của ngài, ta quyết định lấy thân báo đáp… Ô oa! Ngươi là ai nha?”
Thiếu niên bị Ma Ngạo một tay xách khởi, Ma Ngạo còn dùng lực nhéo nhéo hai má phì đô đô của nó, ngoài cười trong không cười uy hiếp nói: “Ngươi con tiểu phì trư ngắn ngủn này, còn không mau cút về nhà ta liền một ngụm ăn ngươi.”
Sau đó giống như đuổi cẩu ném khỏi quốc sư phủ.
Thiếu niên nhát gan không chịu nổi bị dọa, huống chi Ma Ngạo còn nhe ra nguyên hàm răng trắng muốt, nó nước mắt mũi thủy tề lưu, khóc sướt mướt xách hài đi về nhà.
Nguyệt Quý nói hắn chuyện bé xé ra to, còn chưa có nói xong, bên ngoài liền vang tiếng nổ lớn, mưa to giàn giụa ầm ầm xuống, thoáng chốc tia chớp vô số, giống kim xà vờn quanh quốc sư phủ, làm đám cầu thân tất cả đều choáng váng.
Như thế nào kinh thành trời không mưa, chỉ có trên đầu quốc sư phủ bị sấm sét? Mọi người bỏ chạy, ngươi đẩy ta kéo, quả thực là khó trốn, bởi vì lực mưa kia siêu đại, không quá một canh giờ bên trong quốc sư phủ đã bị ngập lụt.
Nguyệt Quý nhíu mi, Ma Ngạo cuốn ống tay áo, liền muốn tìm người vung tay đánh nhau. Rõ ràng, trận mưa gió này chính là do tên nam tử đòi bát ở tửu lâu ngày ấy làm ra.
“Xin hỏi các hạ là con thứ mấy?” Nguyệt Quý thấp giọng hỏi.
Nam tử âm thanh lạnh lùng nói: “Ta xếp thứ năm, trấn thủ Luân Thủy ở kinh thành, xá đệ đến kinh thành du ngoạn gặp rủi ro, ngươi cứu nó, xá đệ tâm muốn cảm tạ, ngươi lại như vậy đạp hư tâm ý của nó, chỉ có một câu, đáng chết.”
Hắn xếp thứ năm, đệ đệ xếp thứ chín, hai người cùng một mẫu sinh ra, tính tình hết sức bất đồng. Đệ đệ nhẹ dạ, được phân công đi hải ngoại, lại bị quyền thần thao túng, biến thành người người oán trách.
Phụ vương thật sự nổi giận, đem đệ đệ triệu hồi lên án mạnh mẽ, đệ đệ khóc hướng hắn kêu khổ, hắn rơi vào đường cùng, mang nó đem về Luân Thủy cung, muốn nó học tập tài năng sấm sét của mình.
Ai ngờ còn chưa ở được ba tháng liền nháo mất tích, rồi bị yêu miêu làm bị thương, cuối cùng được nam tử nhân gian cứu giúp, thật sự là mụ nội nó mất mặt, hắn thà rằng xem như không có chuyện này, dù sao cũng cho mấy khối trân châu coi như không thiếu nợ nhau.
Không thể tưởng được hôm nay đệ đệ nói muốn xuất ngoại báo ân, trở về lại ngã vào chân hắn mà khóc, hắn nổi giận không thôi, đương nhiên chạy đến quốc sư phủ thi pháp.
Lại dám nói Nguyệt Quý đáng chết, nam tử này khẩu khí thật lớn. Ma Ngạo một mạch xuất ngoại liều mạng, không thể tưởng được một chậu nước bẩn đột nhiên bị hất ra bên ngoài, đem nam tử kia làm đến cả người ướt đẫm, vẻ mặt không dám tin nhìn nữ tử nhân gian dám hất nước bẩn vào hắn.
“Ngươi —— ”
Lục Ngư Nhi che miệng cười ngọt ngào, “Công tử, ta chỉ nghe nói qua mang ơn báo đáp, chưa từng nghe qua cứu người, còn phải bị người giết, ngươi làm cho quốc sư phủ chìm ngập, ta có đi có lại, cũng cho ngươi một chậu nước, nếu còn không mau đi, nước còn có thể rơi vào càng nhiều.”
Nam tử giận tím mặt. Một nhân gian nữ tử cũng dám mạo phạm hắn.
Lục Ngư đột ngột thay đổi nụ cười ngọt ngào vừa rồi, âm thanh lạnh lùng nói: “Hừ, chưa chi ngươi liền muốn động thủ đánh người sao? Có loại huynh trưởng không phân tốt xấu như ngươi, đem đệ đệ sủng thành người nhát gan yếu đuối, ngay cả một con hắc miêu cũng ức hiếp được hắn, ngươi vẫn là đi mau, tránh mất mặt xấu hổ.”
Nam tử nắm chặt nắm tay, trong ngực cấp tốc phập phồng, lại á khẩu không trả lời được, không khỏi nhìn nữ tử nhân gian này thêm vài lần, chỉ thấy nàng tố nhan bố y, quần áo ướt một nửa, giống như mãnh hổ căm thù nhìn hắn.
Hắn tuy rằng cá tính táo bạo, cũng không phải loại hồ đồ, hung hăng xằng bậy, liền tự biết đuối lý dẹp đường hồi phủ.
Hắn vừa chuyển đầu rời đi, Táo Thần liền nhảy ra, vừa rồi dù cho người đến đem hắn một thần tiên vo thành viên đập bẹp hắn cũng không dám nói một câu, liền là bởi vì hắn biết đối phương là ai, ngốc mới cùng hắn tranh luận.
“Nguyệt Quý công tử, cha mẹ sinh con trời sinh tính, lão ngũ này táo bạo ngoan lệ, tên là Thao Thiết, hắn chính là nhân vật không dễ chọc, mấy long tử khác không giành lại hắn, mới để hắn kiêm chức quan Luân Thủy béo bở ở kinh thành.”
“Vô phương, hắn phát tiết một lát, hẳn là sẽ không lại đến tìm phiền toái.”
Nguyệt Quý là không lo lắng hắn đến tìm phiền toái, nhưng tổng cảm thấy trước khi hắn đi, ánh mắt nhìn Lục Ngư Nhi có chút cổ quái.
Từ đó về sau, khi Lục Ngư Nhi ra ngoài mua đồ vật của cô nương, liền thấy có người gác bên ngoài quốc sư phủ, nàng chân trước vừa ra khỏi cửa, binh tôm tướng cua vội vàng báo cáo, sau đó Thao Thiết liền ngượng nghịu xuất hiện, đi theo sau lưng nàng trào phúng.
“Ai, nghe nói quốc sư không giữa tiền, Nguyệt Quý công tử không lo gia, hai người nhàn tản ở bên trong phủ không lo cơm gạo, tiền tài bị nữ nhân cầm giữ, quốc sư quý phủ trên dưới sắp không xong, chỉ phải hái chút rau dại no bụng phải không? Mệt cho ngươi gọi là nghĩa muội, nguyên bản đám người cầu thân cuồn cuộn không dứt, hiện tại mọi người đã nhìn rõ quốc sư phủ nguyên lai là miệng cọp gan thỏ, chỉ sợ là cái động không đáy, như thế nào đều lắp không đầy.”
Thao Thiết này thực sự phiền, cùng hắn kết thù tựa như cùng tiểu quỷ kết oán, không có việc gì cũng sẽ đi tìm nàng chế diểu một lát.
Lục Ngư Nhi không để ý đến hắn, tiếp tục chọn vật nhỏ, nhưng trong lòng cũng thật sự bị hắn khơi cho bực mình.
Vũ Y cô nương kia ngày đó đăng đường nhập thất đến quốc sư phủ kêu gào, sư phụ nói dăm ba câu đem nàng đuổi đi, từ đó về sau nàng liền nắm bắt tiền tài, đối với chi phí của quốc sư phủ luôn mãi làm khó dễ.
“Uy, tốt xấu y cũng đã cứu đệ đệ ta, muốn hay không ta đi giáo huấn nữ nhân kia?”
Thao Thiết lại ở phía sau dong dài.
Nàng giả lãng tai, không nghĩ đáp lời.
Thao Thiết đùa cợt nói: “Tuổi còn trẻ mà lỗ tai điếc rồi sao?”
Nàng tức giận quay đầu lại, Thao Thiết uy phong lẫm lẫm đứng dưới ánh mặt trời, thật là có uy thế của kẻ đứng đầu Long cung, hắn rất cao, nàng còn phải ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đem một hộp gỗ đưa cho nàng, giải thích bằng giọng làm tức chết người, “Đây là thứ hạ đẳng nhất ở Long cung, ta chướng mắt, mới cho ngươi, nhưng cũng đừng tự mình đa tình, đã cho rằng ta đối với ngươi có ý.”
“Ách…”
Nàng cúi đầu vừa nhìn, ngón tay mở ra, trong hộp gỗ kim quang lóng lánh, đúng là tràn đầy mã não châu báo, nàng kinh ngạc đến nói không ra lời. Tất cả đều là trân phẩm nhân giang khó gặp, đổi thành vàng bạc, chỉ sợ có thể đem hơn phân nửa kinh thành đều mua hạ.
“Ngươi —— ”
“Hừ, nha đầu ngươi lớn lên bộ dạng xấu, cũng nên biết cách ăn diện, trân châu là vật thường ở Long cung, vứt trên mặt đất cũng không có người nhặt, liền cho ngươi một chuỗi tăng thêm chút phú quý, mới không một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu.”
Lục Ngư Nhi từ nhỏ cũng là cẩm y ngọc thực, đương nhiên biết chuỗi trân châu này có bao nhiêu quý giá, mỗi một hạt lớn nhỏ như nhau, lộ ra oánh nhuận sáng bóng, giống như là ánh sáng đẹp nhất nơi biển sâu, nào có khả năng vứt trên mặt đất cũng không có người nhặt.
“Còn có, ” Thao Thiết ngẩng đầu nhìn trời, chỉ dùng lỗ mũi nhìn nàng, một bộ căn bản không phải đang cùng nàng nói chuyện phiếm, tư thái cao cao tại thượng.”Ách, ta còn chưa có cưới vợ.”
“Gì?”
Lục Ngư Nhi chớp mắt. Hắn có hay không cưới vợ liên quan gì đến mình, hắn cùng nàng nói cái này làm chi? Nhưng vừa nghe hắn nói như vậy, binh tôm tướng cua hóa hình người bên cạnh người mỗi trên mặt đều nhịn cười, miệng đều nhanh vặn vẹo.
“Ngươi không cần lo lắng chính mình không xứng với ta, phụ vương ta cũng có phi tử nhân gian…”
Lục Ngư Nhi lúc này mới hiểu được hắn đang hướng nàng tỏ tình, chẳng qua phương thức cũng quá vụng về đi, nàng không biết nên phản ứng làm sao, ngẩng đầu nhìn hắn, Thao Thiết trước nay hung bạo mặt đã trướng đến đỏ bừng, cho nên hắn mới ngẩng đầu nhìn trời, cố ý không nhìn nàng, chỉ sợ để lộ.
Bên cạnh vèo một tiếng, không biết tên nào không sợ chết nhịn không được bật cười.
Long vương nhà mình thủ pháp theo đuổi nữ nhân thật sự quá tệ, tài ăn nói cũng ngốc không chịu nổi.
Thao Thiết vừa nghe, thân mình tựa như bị chuột rút chút nhảy dựng lên.
“Ai cười đó, quay về Long cung tự hành thỉnh tội, bãi giá hồi cung.” Hắn khí thế dọa người nói, quay đầu trở lại dặn dò Lục Ngư Nhi, thanh âm chuyển nhỏ, không tái ra oai.
“Cô gia chưa có Vương phi, lời này ngươi hẳn là nghe hiểu được, không cần ta giải thích đi.”
Lục Ngư Nhi không nhịn được, thản nhiên cười.
Thao Thiết đỏ mặt, nhanh chóng thét to bảo đầy tớ hồi cung, không dám liếc mắt nhìn Lục Ngư Nhi nhiều thêm một cái.
Lục Ngư Nhi cười đến đau bụng, nàng nguyên bản còn đang phiền lòng chi phí chi tiêu của quốc sư phủ, hiện tại cầm hộp gỗ đột nhiên thoải mái không ít, đi bộ hồi phủ, khi đến trước cửa lại bị trước cảnh tượng xe ngựa nối hàng làm cho hoảng sợ.
Tĩnh Bình quận vương đi ở phía trước, “Đem mấy thứ này mang vào, mau!”
Nhóm người chăn ngựa khiên lương thực vào phủ, Tĩnh Bình quận vương ngượng ngùng cùng Ma Ngạo giải thích, “Quốc sư, tổng quản nhà ta thật đáng chết, không biết quản gia như thế nào, lại mua dư vài xe gạo, ta đây là nhiều, tặng cho ngươi.”
Chủ tử một khi nháy mắt, Cao Minh liền mở miệng, vị tổng quản của Tĩnh Bình quận vương phủ này diễn xuất phải nói là tuyệt hảo, hắn lau nước mắt nói: “Đúng đó, quốc sư, cầu ngài, Tĩnh Bình quận vương phủ chúng ta hết chỗ rồi, ủy khuất ngài gánh vác giúp một ít nha.”
Xe ngựa của Tĩnh Bình quận vương phủ còn chưa vác hàng xong, lại một đoàn xe ngựa kéo đến, Trương Nhã Quân nhảy xuống xe, vội vã hướng Nguyệt Quý xin lỗi, “Nguyệt Quý công tử, gần đây tiền lương ta nhận đều là gạo, Trương gia như thế nào ăn nhiều đến như vậy, cho nên chuyển giao cho ngài, ngài hãy thu hạ đi.”
Trương Nhã Quân dạy vẽ danh tiếng thiên hạ, quý công tử khắp kinh thành đều là đồ nhi của hắn, chớ đừng nói còn vài vị hoàng tử rất thích hắn, dù có gượng gạo đến đâu, cũng không có khả năng lấy gạo làm lương, nhưng hắn nói đến chân tình ý thiết, làm cho người ta không thể từ chối hảo ý của hắn.
Tĩnh Bình quận vương cùng Trương Nhã Quân tầm mắt vừa tiếp xúc, gật đầu chào nhau, đều hiểu tâm ý đối phương. Nghe nói quốc sư tín nhiệm Vũ Y cô nương, đem tiền toàn bộ giao cho nàng, hắn hiện tại sủng ái Nguyệt Quý công tử, Vũ Y cô nương bởi vì đố kỵ sinh hận, chiếm đoạt tiền làm của riêng, làm hại mọi người ở quốc sư phủ không xong.
Muốn lấy chút tiền đi giúp đỡ, lại sợ quốc sư tâm cao khí ngạo không chịu nhận, trái lo phải nghĩ, dứt khoát đưa chút lương thực tới.
Còn có mấy cô nương tại tửu lâu ngày đó, không biết như thế nào nghe được tên Nguyệt Quý, mang theo thức ăn, gà vịt nuôi trong nhà, nói muốn tặng cho Nguyệt Quý công tử bồi bổ thân mình.
Ma Ngạo nghĩ mãi không hiểu hiếu kỳ hoi: “Xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà lương thực mọi người ăn không hết đều đem đến quốc sư phủ chúng ta, làm cả nhà kho đều đầy, nếu đến mấy xe nữa, chắc phải đem ra sân chất đống.”
Nguyệt Quý bật cười. Ngạo Ngạo nói chuyện sửa dở thành hay, đương nhiên vàng bạc trong mắt hắn chỉ như đồ bỏ, Vũ Y cô nương không biết, còn tự cho là đánh rắn phải đánh vào bảy tấc thượng, mà bên ngoài đồn đãi thì sẽ làm đám người Tĩnh Bình quận vương nghĩ muốn hỗ trợ, rồi lại sợ thương tổn tự tôn của Ngạo Ngạo, đành phải đưa chút lương thực lại đây.
“Còn không phải ngươi ngày thường làm người hảo, tất cả mọi người đều muốn kết bằng hữu với ngươi.”
Này vừa nghe, Ma Ngạo bình thường trở lại, “Ta ngày thường làm người rất tốt, cũng trách không được…”
Hắn một phen khoe khoang tự đề cử còn chưa nói xong, Nguyệt Quý đã bật cười ra tiếng, hắn ngượng ngùng, ôm lấy thắt lưng Nguyệt Quý rống giận, “Có cái gì buồn cười, ngươi gần đây hay cười ta, ở trước mặt ta cười, ở sau lưng ta cũng cười, rốt cuộc là cười cái gì?”
Cười ngươi là ngốc đầu nga. Nhưng y sao dám đem lời này nói ra, một khi nói ra, cá tính quật cường, duy ngã độc tôn Ngạo Ngạo chỉ sợ sẽ quấy rối đến y cầu xin tha thứ.
“Ta vui vẻ mới cười, nguyên lai ở kinh thành có nhiều bằng hữu quan tâm Nguyệt Quý ta như vậy.”
“Ngươi là người ta yêu thương nhất, những người đó đương nhiên muốn nịnh bợ ngươi.” Ma Ngạo đem thắt lưng y buộc chặt.
Nguyệt Quý một khi nghe lời nói yêu thương của hắn, lại có dự cảm hỏng bét.
“Vậy ngươi yêu ta không? Nguyệt Quý?”
Y bắt đầu đau đầu, kéo tay hắn ra, vội vàng muốn chạy trốn, liền bị Ma Ngạo ba bước chỉ cần hai chạy tới ôm, hắn hôn lên lỗ tai y, hơi thở chuyển trọng nói: “Ngươi rốt cuộc yêu ta không? Nguyệt Quý?”
“Nha, ngươi buông tay, ban ngày cũng không thể thống như vậy!”
Ma Ngạo tay cách một lớp áo mỏng nắm lấy đầu v* đáng yêu, một cỗ đỏ ửng bắt đầu bò lên mặt, Ma Ngạo không đạt mục đích thề không cam lòng ép hỏi: “Ngươi rốt cuộc yêu ta không, Nguyệt Quý!”
Không nói, không nói, không thể nói! Bằng không tên ma thú triền người này xác định sẽ càng kiêu ngạo, càng quấy rầy người, mà hắn hiện tại đã muốn phi thường quấy rầy cùng dính người rồi.
《 toàn văn hoàn 》

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.