Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Chương 9:




Vũ Hương quán ở nơi phố nháo hạng nội, phụ cận tràn đầy tửu lâu, câu lan viện, là nơi pháo hoa nổi tiếng ở kinh thành, ban ngày là chợ, tới ban đêm ong bướm lưu luyến, tiếng người ồn ào, người bán hàng hét to đến mức muốn bể cả cửa sổ nhà kế bên.
Ma Ngạo đứng tựa vào cửa sổ, nhàm chán nhìn người đi tới đi lui trên đường, bỗng nhiên một một mùi thơm ngọt ngào truyền đến, hắn lập tức dùng sức hít hít vài cái.
Mùi vị kia thơm quá nha.
Đây không phải mùi hoa thông thường, cũng không phải mùi thơm của thức ăn, mà là hương vị của độc chú, hắn từ nhỏ ăn cái này mà lớn lên, đối với hương vị này đặc biệt mẫn cảm, mà thơm ngọt như vậy, cũng chỉ có một người mới có!
Đảo mắt nhìn qua đám người đông đúc nhộn nhạo, tầm mắt lập tức dừng lại trên thân thể một người áo xám.
A Lang lúc bước vào tửu lâu có chút không hiểu, vội vàng nhắt nhở: “Nguyệt Quý công tử, ngươi đi nhầm, không phải nơi này.”
Nguyệt Quý gật đầu cười khẽ, “Đúng vậy, chính là nơi này.”
“Không đúng, không đúng, Vũ Hương quán ở đối diện, quốc sư không ở trong này.” A Lang cho rằng Nguyệt Quý lầm, một bộ xoay người muốn bước ra cửa, bị Nguyệt Quý cấp kéo tiến vào.
Nguyệt Quý vỗ nhẹ cánh tay hắn, thần tình mang cười, lặp lại nói: “Đúng vậy, chính là nơi này.”
Không phải nơi này nha. A Lang còn đang muốn một lần nữa cãi lại, Nguyệt Quý đã nhấc vạt áo, bước lên bậc thang gỗ, hắn chả hiểu gì cũng chỉ đành đi theo lên lầu.
Trên lầu bố trí tương đối xa hoa, Nguyệt Quý chọn một vị trí ngay gần cửa sổ.
A Lang đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi xuống, bởi vì hắn ngồi ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng thấy quốc sư đang ở cửa sổ nhà đối diện, lộ ra vẻ mặt muốn ăn thịt người trừng hắn.
Hắn như ngồi trên chông, liên tiếp ra hiệu với Nguyệt Quý, còn liếc ra ngoài cửa sổ, nhưng Nguyệt Quý ngồi quay lưng lại phía cửa sổ, cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy A Lang đã sợ đến nói không ra lời.
Nơi này không phải kỹ viện, nhưng bên cạnh có rất nhiều kỹ viện, đương nhiêu có mấy cô nương cất giọng ra hát dụ người.
Chỉ thấy có hai cô nương đặt mông ngồi ở vị trí bên cạnh A Lang cùng Nguyệt Quý, cười duyên rót rượu nói: “Công tử, hảo lạ mặt, là lần đầu tiên tới nơi này sao?”
Các nàng là được tửu lâu mời đến, làm việc như tiểu nhị, nếu có khách nhân vừa ý liền có thể mang đi, mà các nàng cũng chỉ cần cấp tửu lâu một chút bạc vụn.
A Lang liên tục từ chối chén rượu, hắn luống cuống tay chân một trận đỏ mặt tim đập, bởi vì cô nương bên cạnh ngồi càng ngày càng gần, bộ ngực tuyết trắng trên người kia lớp lụa mỏng cơ hồ là che không được.
Hắn vội vàng đem mặt quay sang chỗ khác, một cái quay này, liền lại nhìn thấy Ma Ngạo trừng lớn mắt, vẻ mặt hung ác, hắn đứng ngồi không yên, hận không thể chắp cánh bay khỏi nơi đây.
Nguyệt Quý so với hắn lãnh tĩnh hơn nhiều, một hơi uống cạn ly rượu cô nương rót cho, cô nương kia mừng rỡ, lại ngồi cách hắn càng gần.
A Lang một bên cảm thấy con mắt Ma Ngạo trừng cô nương kia tựa như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, hắn lại càng không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn mặt bàn, ráng nhịn không run rẩy.
“Nha, công tử, đây là cái gì? Hảo, thật kỳ diệu a.”
Bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô, làm cô nương đang ngồi kế A Lang cũng nổi lên lòng hiếu kỳ hỏi: “Cái gì? Cái gì? Cho ta nhìn với, oa, thật đáng yêu.”
Nguyên lai, Nguyệt Quý mang tới một cái bát lớn, bên trong là một con cá nhỏ đỏ au, ánh mắt nó đặc biệt lớn, một bộ thuần thực khả ái, vảy màu đỏ vàng lấp lánh dưới ánh sáng, giống như là trong nước có lửa, hoặc là hoàng kim trong thanh tuyền, nó ở trong nước nhàn nhã vẫy cái đuôi, chỉ là cái đuôi kia bị thương, cho nên khi lay động, vẫn có chút không tiện.
“Nguyệt Quý công tử, thương thế của tiểu hồng ngư xem ra đã đỡ hơn nhiều.” A Lang cũng thăm dò nhìn hạ.
Lúc trước Nguyệt Quý công tử muốn dạy Ngư Nhi tỷ tỷ thủy thuật, nên dẫn nàng đến con sông Luân Thủy gần kinh thành, khi trở về, liền mang theo tiểu hồng ngư này, nói nó bị một con miêu lớn bắt được, suýt nữa thì mất mạng, y đem nó mang về trị liệu.
“Đây rốt cuộc là loài cá gì? Vảy đẹp quá.”
Các cô nương ghé vào bàn luận đánh giá.
Như là cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tiểu ngư kia run lên một chút, liền chui vào bát đáy, không dám động.
“Đây không phải là cá, mà là long gặp nạn.”
“Gì?”
Cá cùng long khác nhau một trời một vực, sao có thể đánh đồng. Các cô nương không nhịn được cười, một đám cười khanh khách, nhưng công tử trước mắt thần sắc đứng đắn, vài người vì thế trao đổi ánh mắt, vị công tử này nguyên lai là một tên ngốc nha.
A Lang ngược lại chưa từng nghe qua đều này, ánh mắt chớp chớp, hiển nhiên rất ngạc nhiên, Nguyệt Quý liền giải thích.
“Đồn đãi rằng sông trên thế giang đều bắt đầu từ một nguồn, ở chỗ gọi là long môn, thủy thế hiểm ác, sóng nước cuồn cuồn, hàng năm sẽ có mấy ngàn vạn cá đến đây, nhưng chỉ có một con có thể phóng qua long môn, một khi phóng qua, một con cá bình thường sẽ có thể hóa thành rồng hô phong hoán vũ.”
A Lang ngước mắt nghe, mà mấy cô nương cũng nhiệt tình nhìn.
Nguyệt Quý đem chén lớn để ở trước mặt mình cười nói: “Kỳ thật điều này cũng ngụ ý, sĩ tử mười năm gian khổ học tập, nghèo khổ không chịu nổi, cho dù thời gian này là đê tiện, bị tất cả mọi người xem thường, nhưng mai sau biết đâu có thể nhất phi trùng thiên (một bước lên trời), hóa thành loài rồng bay lượn trên mây.”
Tâm có chút âu sầu, cô nương có người hốc mắt đỏ, thay Nguyệt Quý lẳng lặng đảo chén rượu, những người khác cũng không còn cười đùa, lẳng lặng ngồi ở đây một bàn.
Nhưng tĩnh lặng rất nhanh đã bị đánh vỡ.
Có người cất bước đi lên, bước chân vừa nặng vừa mau, như thể bước một bước hai bậc thềm, ý chí tức giận mà đến.
A Lang nghĩ thầm nguy rồi, có phải quốc sư đến khởi binh vấn tội không, hỏi hắn vì sao đem Nguyệt Quý công tử đưa đến tửu lâu, còn có một đống nữ tử tiếp khách, hắn, hắn nên trả lời như thế nào?
Nhưng hắn vừa quay đầu thì ngốc lăng, nam tử trước mặt không phải quốc sư, nhưng thân cao cùng anh vĩ không kém quốc sư là bao nhiêu, hắn trừng mắt dựng thẳng, vẻ mặt sát khí, bàn tay tức giận chụp bàn, chụp đến rượu cũng đổ hết trơn.
“Ngươi đem đệ của ta mang đến đây, là muốn làm cái gì?” Hắn thanh âm trầm thấp, đồng dạng tràn ngập khí thế thô bạo.
Nháy mắt tiếp theo, A Lang chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh cao to hiện ra trước mặt, sắc mặt so với nam tử xa lạ còn hung ác hơn, nếu nói nam tử xa lạ là tràn ngập thô bạo, thì người này lại là khí thế xơ xác tiêu điều.
“Ngươi đối Nguyệt Quý lớn tiếng như vậy làm gì? Làm y hoảng sợ, ngươi bồi thường được không?”
“Quốc, quốc sư…” A Lang ấp úng hô.
Hắn hẳn là phải cảm thấy may mắn, bởi vì quốc sư không hướng hắn nổi bão, nhưng hai nam tử trước mắt này đều đồng dạng giống như không chịu bỏ qua, cũng đồng dạng hai mắt đỏ lên, như thể ngay sau đó sẽ nhào lại ngươi chết ta sống, hắn vẫn là sợ nha.
Nguyệt Quý bên môi phiếm ra một tia cười. Bất luận Ngạo Ngạo giận y ra sao, hắn vẫn vì y không hề chần chờ lặp tức xuất hiện.
Nguyệt Quý nhẹ nhàng đem chén lớn đẩy, lực tay xảo diệu, trong lúc bị đẩy, nước trong bát thế nhưng không hề lay động, tiểu hồng cá vẫn tung tăng bơi lội, chỉ là giống như cảm nhận được đều gì lặp tức nổi lên mặt nước, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.
“Ngư nhi này là ta ở sông Luân Thủy, cướp được từ trong miệng của một con đại hắc miêu, bởi vì nó bị thương mới đem nó mang về quốc sư phủ.”
Nam nhân cả người sát khí kia nổi giận nói: “Nói hưu nói vượn, ta ở kinh thành lục soát khắp nơi, vì sao tìm không thấy, nhất định là ngươi người có dị tâm, đem xá đệ cấp giấu đi.”
Nguyệt Quý nhẹ ngữ, “Ai, mèo cả thành này đều ngửi tìm, ta không còn cách nào khác mới làm như vậy, nếu không ngươi còn chưa tìm được lệnh đệ, chỉ sợ đám miêu kia đã tìm tới cửa trước.”
Nam nhân kia nghiến răng nghiến lợi, trên mặt biểu tình biến ảo bất định, giống như không thể xác định có nên tin hay không, cuối cùng hắn đem bát thu vào trong tay áo, tay áo vung lên, bát bị ném đi ra, nước cùng cá bên trong biến mất vô tung, người bên ngoài chậc chậc lấy làm kỳ lạ, hắn lại giống như lúc đến chuẩn bị cất bước rời đi.
“Chậm đã, thái độ này mà là tạ lễ sao? Tạ lễ ở đâu, chỗ nào?”
Nam nhân kia mở lớn mắt, hiển nhiên không thể tin được lại có người dám vơ vét tài sản của hắn, bởi vì Nguyệt Quý vươn tay, tỏ ý là muốn tiền, nam nhân tức giận vung tai áo lên, hơn mười hạt trân châu lớn, vừa nhìn độ trơn bóng đã biết là bất phàm, hắn lại tùy tay ném đến cái bát lớn đựng cá vừa rồi.
Tiếp đó rầm rầm đi xuống lầu, liên thanh không dứt.
Nguyệt Quý đứng lên, A Lang cũng đứng lên theo, Nguyệt Quý đem trân châu trong chén đưa cho một cô nương nhìn chững chạc công bằng nhất.”Một con cá bình thường, cũng sẽ có một ngày không chịu nổi gò bó muốn bay lượn chân trời, số trân chậu này các ngươi chia nhau đi.”
Tay cô nương đều run. Số trân châu này đổi thành vàng bạc, không chỉ có thể làm mình thoát ly cuộc sống này, còn có thể cho mình sống những ngày không cần dựa dẫm vào ai.
“Tạ, tạ công tử.”
Đám đông có người đã rơi lệ đầy mặt, khi Nguyệt Quý xuống lầu, cô nương kia xông đến hỏi y: “Xin hỏi ân công danh tính là gì, để ta lập một trường sinh bài vị sớm tối đốt nhang, cầu công tử mỗi ngày bình an.”
Nguyệt Quý nhẹ lắc đầu không nói, Ma Ngạo đi theo phía sau thì cau mày, lộ ra biểu tình càng khủng bố, phất tay áo bước nhanh xuống, A Lang vội vã đuổi theo, Nguyệt Quý khí định thần nhàn tiêu sái mà đi.
A Lang chảy mồ hôi lạnh ở bên cạnh Ma Ngạo không ngừng tìm chuyện kể, Ma Ngạo một mạch trầm mặc, cũng là càng nghĩ càng giận, Nguyệt Quý bước đi ở phía sau hắn, tả hữu nhìn nhìn giống như đang thưởng thức cảnh quan ở kinh thành, hắn trong cơn giận dữ, hận không thể đem Nguyệt Quý lay lay thật mạnh vài cái.
Xoay người mới định động thủ, lại nghĩ đến vạn nhất lực tay mình quá mạnh, đem Nguyệt Quý làm bị thương thì phải làm sao?
Tay kia vừa vươn ra lại suy sụp buông xuống.
“Nếu muốn làm, vì sao không động thủ?”
Thanh âm thanh nhã vang lên, hắn tức giận đến hai gò má phồng lên, đứng nghiêm gót chân, vẻ mặt gió thổi mưa giông trước cơn bão, một lòng muốn cùng Nguyệt Quý quyết chiến.
Không thể tưởng được Nguyệt Quý lại vươn tay, nắm lấy vạt áo Ma Ngạo, làm Ma Ngạo ngưng ngay chuyện đang muốn làm, mặc dù tay y rất nhỏ, không thể làm gì Ma Ngạo, chính là bàn tay dao động, khiến cho hắn thở hồng hộc.
Ma Ngạo ngây người, như thế nào hắn còn chưa phát hỏa với Nguyệt Quý, Nguyệt Quý liền quay mặt qua chỗ khác, giống như có vô số bất mãn cùng oán giận hắn.
“Mấy ngày nay, ngươi tại Vũ Hương quán ăn ngon ngủ ngon không?”
Ai, lời này như thế nào nghe có chút quái? Hắn bị phản ứng của Nguyệt Quý dọa, gật đầu nói thật, “Ăn ngủ cũng hoàn hảo.”
“Đầy người son vị, ngươi, ngươi thối chết!” Nghe xong câu trả lời của hắn, Nguyệt Quý ngay cả mi đều dựng thẳng lên, ngón tay trạc trạc lòng ngực hắn.
Ma Ngạo nghe được nhảy dựng lên. Y lại ngại chính mình thối, vừa rồi mấy cô nương kia ngồi gần y như vậy, trên người y chẳng lẽ không dính vào nửa điểm son vị, hơn nữa cô nương vừa rồi còn có biểu tình mang ơn, tựa như tùy thời đều có thể nhảy lên giường của y.
Hắn nghiêm sắc mặt, “Vậy còn ngươi? Lục Ngư Nhi mỗi ngày ở phòng ngươi đi tới đi lui, cô nương vừa rồi còn hận không thể dáng lên người ngươi, ngươi nói, son vị trên người ngươi còn nhẹ hơn ta sao?”
“Ngư Nhi là đồ đệ của ta, còn cô nương lúc nãy là người đáng thương, huống hồ ta đã nói với ngươi rồi, ta đây thân mình rách nát có thể làm lỡ duyên người khác sao?”
“Hừ, tất cả đều là xảo ngôn lệnh sắc, ngươi không thể làm lỡ duyên người khác, chẳng lẽ ngươi không sợ làm lỡ duyên ta sao?”
Ma Ngạo càng nói càng phát hỏa. Trước kia thân thể Nguyệt Quý không tốt, y nói sợ lỡ duyên người khác, nhưng hiện tại thân thể dưỡng đến không tồi, ít nhất lúc cùng mình ở trên giường điên loan đảo phượng không hề giống như sắp mất nửa cái mạng.
Lão giả bảy tám mươi tuổi còn có thể sinh con nối dòng, Nguyệt Quý mới hơn hai mươi tuổi, đúng là cái tuổi long tinh hổ mãnh, cũng không có thể trách hắn trong mắt trong tâm đều là ghen tị.
“Ngươi nói ta xảo ngôn lệnh sắc, ta còn muốn nói ngươi phong lưu vô độ, ở Vũ Hương quán nguyên một tháng, nói vậy ngươi nhất định cùng Vũ Y cô nương mỗi ngày nị cùng một chỗ, vui đến quên cả trời đất.”
Thật sự là ác nhân cáo trạng trước.
“Ta mỗi ngày huyết khí tràn đầy đến chảy máu mũi thì có gì khoái nhạc.” Nói đến chỗ tức giận, Ma Ngạo vươn tay nhéo vạt áo Nguyệt Quý. Nếu Nguyệt Quý có thể đối hắn sinh khí, hắn càng có tư cách đối y phát hỏa.
Nguyệt Quý sắc mặt hơi lộ ra kinh ngạc, y một phen chế trụ tay Ma Ngạo, chỉ cảm thấy da thịt đốt nóng, mạch đập cực nhanh, cho dù y không hiểu y lý, cũng hiểu được đây là không bình thường.
“Ngươi một tháng qua cũng chưa cùng vũ y cùng một chỗ?”
Nguyệt Quý biết hắn rất rõ. Ma thú này sinh lực cực mạnh, thương thế khôi phục cực nhanh, đồng thời cũng đại biểu hắn tính dục tràn đầy, mấy ngày không cùng người tằng tịu với nhau một lần, nào chịu được.
“Ta mỗi ngày tâm tình ác liệt, nào có tâm tư cùng người ở trên giường quấn quít.” Tâm tình của hắn cực tức giận, khẩu khí càng lớn.
Nguyệt Quý bắt lấy cánh tay hắn, lấy nhiệt độ cơ thể hắn hiện tại, theo lý da thịt người bình thường đối hắn mà nói đều là lạnh thấu ngọc thạch, nhưng Nguyệt Quý chạm vào hắn một cái, hắn lại bắt đầu nóng lên, yết hầu một trận khô cạn.
A Lang quát to một tiếng, Nguyệt Quý cũng ngọc dung biến sắc.
Ma Ngạo giật mình ngốc lăng, phát hiện bên môi tất cả đều là vị máu của mình, cúi đầu vừa nhìn, trên giầy của hắn cũng dính đầy huyết do mình chảy xuống, tích táp.
“Quốc sư ngươi, ngươi…” A Lang sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật của chủ tử như vậy.
Nguyệt Quý rút ra khăn trắng, chùi miệng mũi cho hắn, khăn trắng nháy mắt liền ướt đẫm.
Rốt cuộc không thể cãi vả nữa, Nguyệt Quý vội vàng lôi kéo hắn đi về phía quốc sư phủ, Ma Ngạo trong lòng còn tức giận, không chịu cất bước.
“Đi mau.” Nguyệt Quý gầm nhẹ, khẩu khí giống như dắt lừa.
Ma Ngạo chân chính tự mình bước đi, Nguyệt Quý muốn hắn mau, hắn cũng mau, muốn hắn bước qua bậc tam cấp, hắn liền bước qua.
Hắn nhịn không được nghĩ, cái này chắc không phải cũng giống như tọa chú của Nguyệt Quý, mỗi lần ra chú mình liền đặt mông ngồi xuống.
Hắn vốn vẫn luôn khó hiểu chú thuận của mình sớm đã cao hơn Nguyệt Quý, vì sao tọa chú tổng đối với hắn vẫn hữu hiệu, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có thời điểm không nhạy, hiện giờ nhìn gương mặt lo lắng của Nguyệt Quý, hắn bỗng nhiên có chút hiểu được.
Căn bản không phải chú thuật có hiệu lực, hết thảy đều là bởi vì mình sợ Nguyệt Quý mất hứng, vội vã lấy lòng y, chỉ có lúc tức giận, mới có thể không làm theo lời Nguyệt Quý.
Ai, bi ai nha, bản thân thật giống một tiểu tức phụ, y bảo mình ngồi, mình liền an vị, muốn mình đứng, chính mình liền đứng, có khi sau này y mất hứng bắt hắn quỳ, hắn liền ——
“Cẩn thận một chút, bố đều ướt.”
Nguyệt Quý vươn ống tay áo ra, hắn liền nhu thuận cúi đầu, nhượng Nguyệt Quý càng dễ chà lau máu trên mặt hắn, ngữ khí vội vàng quan tâm của Nguyệt Quý làm oán hận mấy ngày nay của hắn cũng giảm bớt không ít.
Ách, quỳ liền quỳ đi, dù sao lão tử cũng không phải chưa quỳ qua, nhưng lão tử cũng không quỳ công toi.
“Nữ nhân tiến vào phòng của ngươi có sao đâu, ta tiến vào phòng nữ nhân, ngươi liền chê ta thối, điểm này không công bằng!” Hắn phẫn hận đề xuất kháng nghị.
Không thể tưởng được hắn huyết lưu thành như vậy, còn có tâm tình nói chuyện này, Nguyệt Quý hổn hển sát máu mũi trên mặt hắn, đồng ý nói: “Về sau Ngư Nhi nếu muốn vào phòng ta, nhất định sẽ có những người khác ở đó, như vậy có thể chứ?”
Không tính vừa lòng, nhưng miễn cưỡng có thể tiếp thu.”Ta đây không phải là ăn dấm chua a, mà là sợ ngươi làm lỡ người khác.” Hắn mở miệng che dấu một chút, lại đổi lấy đại đại xem thường của Nguyệt Quý.
“Trong cuộc đời này, ta chỉ làm lỡ một mình ngươi, cũng đã một cái đầu hai cái đại (không hiểu luôn), còn có thể làm lỡ duyên ai?”
Câu trả lời này làm Ma Ngạo tâm tình tốt. Mặc dù hung hăng xem thường, mặc dù sắc mặt Nguyệt Quý rất thối, nhưng động tác lau cho hắn lại mềm nhẹ chân thành, nhượng hắn thật thoải mái, cho nên liền —— chảy máu càng nhiều.
A Lang oa oa kêu to, “Quốc sư, ngươi như thế nào chảy máu thành như vậy? Nhanh lên, ngươi chống đỡ một hồi, cũng sắp đến quốc sư phủ.”
Quốc sư rời nhà trốn đi một tháng trời, rốt cục hôm nay trở về, bọn hạ nhân hân hoan không thôi, nhưng khi lao tới nghênh đón, nhìn đến thường ngày tuấn mỹ quốc sư, người đầy huyết, sau đó được Nguyệt Quý công tử cấp mang vào phòng, gọi hắn ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Quốc sư nếu không phải bị thương, thì là bị bệnh?
Một đống người nhao nhao không thôi.
Ma Ngạo ngón tay vừa động, đóng cửa phòng, đồng thời rống giận, “Đều cút cho ta, ta muốn ở trong phòng nghỉ ngơi đến giữa trưa ngày mai, các ngươi đều cách xa ra cho ta.”
Hắn vừa hét một cái là đám người hoảng loạn chim bay thú chạy, Nguyệt Quý hiện tại còn đang lau mặt cho hắn, hắn liền đem cái khăn dính máu ném xuống dưới giường. Lau cái gì mà lau, căn bản so ra kém tốc độ máu chảy mà.
“Lau như vậy cũng vô dụng, ngươi là người thông minh, làm sao không hiểu ta đây là khí huyết quá mức tràn đầy, mấy ngày nay cũng chưa cùng người giao hợp qua.”
Cùng người giao hợp, nói đến rõ ràng minh bạch như vậy, còn đúng lý hợp tình như vậy, trừ bỏ Ma Ngạo, cũng không có người khác, mà hắn ở trước mặt mình nói, không phải là muốn mình cùng hắn giao hợp sao?
Nguyệt Quý đỏ mặt, Ma Ngạo lại giống cái sắc lang vù vù thở, phía dưới đã sớm nhất trụ kình thiên, hận không thể mau mau hưởng thụ một phen, hắn bắt lấy Nguyệt Quý, đầu lưỡi phiến tình hết sức quấy nhiễu Nguyệt Quý, Nguyệt Quý hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.
“Vì cái gì không tìm nữ nhân?” Nguyệt Quý nói nhỏ, có chút không quá tình nguyện thuận theo Ma Ngạo, y còn có chút buồn bực chuyện hắn ở Vũ Hương quán hơn một tháng. “Vũ y cô nương không phải thực nguyện ý hầu hạ ngươi sao?”
Ma Ngạo đem quần áo y toàn bộ trút đi, miệng vặn vẹo bảy tám lần, mới không cam lòng nói: “Nàng nguyện ý, ta không muốn nha.”
Nguyệt Quý nghe xong run lên, cúi đầu đi, sợ biểu tình trên mặt tiết lộ tâm tình của mình. Y không hy vọng Ngạo Ngạo vì mình thủ thân, dù sao y rất hiểu tính dục của hắn có bao nhiêu cường, hắn nhẫn nại như vậy, đều là vì mình sao?
“Làm cái gì không muốn, ngươi cũng không phải chưa cùng nàng cùng một chỗ qua, người đời đều biết nàng là hồng nhan tri kỷ của ngươi.” Y ra vẻ không thèm để ý hỏi thăm, kỳ thật trong lòng ngọt ngào chua xót đã rối ren cùng một chỗ.
Ma Ngạo vẻ mặt khó xử, gãi gãi đầu, cuối cùng nói ra một đáp án ngay cả bản thân hắn cũng khó tiếp thu.
“Ta không biết.”
“Cái gì gọi là không biết?”
Nguyệt Quý đem áo hắn cởi ra, đã muốn giải khai khố hắn, việc cấp bách, phải đem hỏa trong cơ thể hắn đánh tan.
Ma Ngạo nâng lên đầu của y, lần thứ hai phóng đãng hôn nồng nhiệt.
“Ta nhìn xú nữ nhân kia vào phòng ngươi liền tức giận đến muốn chết, nếu là ta lên giường của Vũ Y, nói không chừng ngươi sẽ sinh khí còn hơn ta.” Hắn tâm phiền ý loạn giải thích, “Dù sao ta chính là cảm thấy không thể, nếu hỏi ta vì cái gì, ta cũng không biết giải thích nguyên nhân.”
Nguyệt Quý nghe xong, ngực thoáng chốc nóng lên. Ngạo Ngạo để ý tâm tình của y, hơn nữa còn chống lại bản năng sinh lý, đây đối với hắn có bao nhiêu không dễ dàng, người khác không hiểu, nhưng y rất rõ ràng.
Hắn chính là một ma thú làm theo ý mình, bất luận kẻ nào cũng không ở trong mắt của hắn, hắn muốn làm liền làm, nghĩ không làm liền không làm, hoàn toàn không nghi ngờ, cũng sẽ không hối hận.
Y lập tức ngả vào, phủng trụ đầu Ma Ngạo hôn lên, Ma Ngạo phát ra gào thét, tiếp theo liền đảo khách thành chủ, hôn Nguyệt Quý đến tay chân như nhũn ra.
“Như vậy chịu đựng không khó chịu sao?” Nguyệt Quý tò mò hỏi.
Y căn bản là biết rõ còn cố hỏi đi. Ma Ngạo oán hận trả lời, “Khó chịu nha, khó chịu đến muốn chết, cho nên mỗi ngày càng về sau càng chảy nhiều máu mũi, không giống như ngươi có mệnh tốt như vậy, xú nữ nhân kia mỗi ngày đều đến bên giường của ngươi, ngươi nhất định vui mừng không thôi đi.”
Hắn thanh thanh oán giận, trong giọng nói toan khí tận trời, tựa như chịu nhiều khổ sở cùng ủy khuất lắm.
Nguyệt Quý nhịn không được bật cười, nói ra lời nói càng nhu hòa.
“Ngu ngốc, đã nói thế gian này ta chỉ làm lỡ một mình ngươi mà thôi, còn nghe không hiểu sao?” Chính mình nói đến rõ ràng như vậy, hắn nghe còn không hiểu, thì đúng thật là một tên ngốc nha.
“Ta chính là xuẩn, không được sao?”
Ma Ngạo thì thào tự nói, tuy rằng ngữ khí có chút lớn, nhưng tâm tình bỗng nhiên tốt lên.
Hắn biết Nguyệt Quý luôn thành thực thẳng thắn, y nếu nói là không cùng nữ nhân kia phát sinh cái gì, liền nhất định không có.
Hừ, cũng phải thôi, Ma Ngạo hắn cùng xú nữ nhân kia đem ra so sánh, ai tốt ai xấu Nguyệt Quý thông minh như vậy, như thế nào không hiểu.
Hắn lo lắng như vậy không phải sợ mình so ra kém nàng, mà là tiểu tâm cẩn thận, ai bảo Nguyệt Quý làm cho hắn khó có thể nắm lấy, hắn mới bắn hỏa khắp nơi, cũng không phải là đối chính mình không tin tưởng.
Nguyệt Quý nếu có suy nghĩ hồ đồ, thực chọn người khác, hắn liền nói cho y biết, bỏ qua thôn này, y tuyệt đối sẽ không tìm thấy nhà nào tốt hơn nữa đâu.
“Được rồi, đừng tức giận, ngươi là quốc sư đại nhân đối một bố y bình dân như ta giận làm chi, ta nhận sai không được sao.”
Mềm nhẹ, y đem tiết khố Ma Ngạo kéo xuống, đồng thời cuối thấp thân mình, trước kia Ma Ngạo trăm phương nghìn kế, y thề sống chết từ chối, hiện tại y trướng đỏ mặt, một tay đem sợi tóc nhét vào sau tai, một tay cầm lấy quái vật lớn hung ác trước mắt, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, ngậm vào, rốt cuộc xem như đã chấp nhận.
“Ô oa!”
Ma Ngạo hú lên quái dị, hai đấm nắm chặt, ngực cũng theo bàn tay một chút một chút phóng nhảy lên, tất cả oán khí đều không cánh mà bay, tâm tình của hắn sảng khoái đến muốn thăng thiên, chớ nói chi là bộ vị thu được lợi ích thực tế bên dưới, cũng vui vẻ đến càng thêm ngẩng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.