Quốc quân Đại Lương tính tình thô bạo, âm tình bất định, án Kim Đài diệt môn gây nên khiếp sợ nhất thời.
Cả triều trên dưới đều nghi hoặc, vì sao lần này quốc sư không khuyên bệ hạ, phải biết rằng, Thánh thượng trước nay luôn nghe lời của quốc sư.
Thực tế là, Tạ Ngọc Bạch đừng nói đến khuyên, y thậm chí còn không nghe được tin tức từ bên ngoài. Y bởi vì công cao chấn chủ, đã bị bạo quân giam cầm ở quốc sư phủ cũng nửa năm.
Bởi vì y kinh tài tuyệt diễm, có thể nhìn trộm thiên cơ, ở trong lòng bá tánh Đại Lương không thẹn với 2 chữ thánh nhân, địa vị ngấm ngầm vượt cả Thánh thượng.
Mùng Ba tháng Bảy, Tạ Ngọc Bạch đệ thư thỉnh được gặp Thánh thượng, bị bác bỏ.
Ngày kế tiếp, đệ thư, vẫn bị bác bỏ.
Cho đến khi lão thái giám mang thánh chỉ tiến đến, Tạ Ngọc Bạch mới biết được, vào sớm 2 tháng trước, Bắc Nhung vượt biên cương, đã đúng với ý nguyện của bạo quân, lập tức ngự giá thân chinh, mang dáng vẻ vô cùng hiếu chiến.
Tạ Ngọc Bạch chau mày, y có dự cảm bá tánh Đại Lương sắp đối mặt với một trận đại nạn, nhưng một mực không thấy bạo quân thảo luận đối sách.
Thánh thượng tin vào lời tiểu nhân gièm pha, giam y ở phủ Quốc sư, tình cảm quân thần đã sớm phai nhạt trong nửa năm này, đại hiền thần đều bị ép làm phản.
Thế nhưng Tạ Ngọc Bạch nghĩ, bạo quân vô nhân đức, bách tính vô tội.
Mùng Bảy tháng Bảy, quốc sư ưu tú nhất của Đại Lương tuổi trẻ chết sớm, lưu lại 1 bức thư dự báo thiên tai, đồng thời dâng tặng toàn bộ gia sản hết hai mươi vạn lượng hoàng kim.
Một tháng sau đó, tất cả như lời trong bức thư đã nói.
Đại Lương hữu kinh vô hiểm mà vượt qua động đất, lũ lụt, bệnh dịch, theo sau là....hoàng đế đột ngột qua đời.
Bào đệ của hoàng đế kế vị, lệnh cho sử quan ghi lại công lao của Tạ Ngọc Bạch, lưu danh sử sách.
Bá tánh khó khăn khôi phục từ kiếp nạn, mới biết được Quốc sư của bọn họ vì cố gắng sửa thiên mệnh, chịu thôn phệ [ cắn nuốt ] mà biến mất.
—-----------
Thành phố Long Càn, kiến trúc cao thứ 2 toàn thành phố, cao ốc Lập Vinh, tầng thượng.
" Đúng rồi, đi về phía trước, chỗ này có bậc thang, Ngọc Bạch, ta thấy ngươi rồi, tiến thêm 1 bước nữa đi...."
Âm thanh trong di động dẫn dắt từng bước, dẫn dụ thanh niên mặc tây trang trắng từng bước từng bước đi lên ba tầng bậc thang khung sắt, tiếp đến bước qua hàng rào sân thượng, 1 chân đạp vào hư không —-
Trong chớp mắt, đôi mắt vốn ban đầu không có tiêu cự của thanh niên áo trắng bỗng thanh tỉnh, thời điểm này, linh hồn hoán đổi, quốc sư Đại Lương Tạ Ngọc Bạch mở thiên nhãn, thấy rõ bốn phía, trong xu thế hạ xuống nhanh chóng bắt được đường ống của bức tường bên ngoài.
Dốc hết sức bình sinh, từ bên ngoài sân thượng leo trở lại, tay phải của Tạ Ngọc Bạch bị cắt thành 1 vết thương thật dài.
Mới có thứ gì đó từ trong tay rơi xuống, Tạ Ngọc Bạch rũ mắt nhìn xuống phía dưới, một con đường lộ như thoi đưa, vô cùng kì lạ, hộp sắt chạy qua chi chít, căn bản không thấy được mặt đất.
Tạ Ngọc Bạch trầm ngâm quan sát trong chốc lát, thu hồi tầm mắt, chậm rãi sửa sang lại tình huống hiện tại.
Y từ trong ánh đèn sáng của sân thượng, thấy một khuôn mặt giống mình như đúc, trẻ tuổi trắng bệt, khác chính là, tóc ngắn che lấp trán, ăn mặc quái dị, nếu như y không mở thiên nhãn, bằng mắt thường của thân thể này không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì —- là một người mù.
Làm cái nghề thần côn dày công tu dưỡng vững vàng, Tạ Ngọc Bạch rất nhanh tiếp nhận giả thiết hồn xuyên này.
Hết thảy xung quanh nhắc nhở y, nơi này vừa phát sinh một vụ nhảy lầu tự sát chưa thành.
Trong mắt Tạ Ngọc Bạch lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt, nguyên chủ nghĩ thế nào y không biết, thế nhưng đây tuyệt đối là 1 vụ mưu sát, y thậm chí không cần xem bói cũng có thể đoán ra...
Nguyên chủ dường như chuẩn bị tham gia buổi tụ họp quan trọng, một thân đồ trắng không nhiễm một hạt bụi, mà đột ngột xuất hiện tại bậc thang khung sắt của sân thượng, độ cao vừa lúc vượt qua rào chắn, nguyên chủ từng bước một bước lên bậc thang, cuối cùng đạp vào hư không.
Mấu chốt Tạ Ngọc Bạch là người mù, bậc thang này màu đỏ rỉ sét loang lổ, ma sát là để lại dấu chân, nếu như không có người chỉ dẫn, một người mù, làm sao có thể chuẩn xác tìm được bậc thang, bước lên từng bậc, mà quần áo và trên tay đều không có một chút rỉ sét?
Mở thiên nhãn rồi?
Y xác định từ đầu đến cuối trên sân thượng chỉ có một mình y, Tạ Ngọc Bạch nghĩ không rõ nguyên chủ được dẫn đường thế nào, có người truyền âm từ xa sao?
Hừm, việc khẩn cấp trước mắt là phải giải quyết vấn đề đi vệ sinh. [=)))]
Toàn bộ nơi này thật xa lạ với y, nhưng chuyện bố cục phong thủy phòng ốc cổ kim tương thông, bấm ngón tay tính toán, y nhanh chóng tìm được nhà vệ sinh.
Chỉ là nhà vệ sinh không giống như y tưởng tượng, dựa vào tinh thần gan dạ thăm dò, Tạ Ngọc Bạch chuẩn xác đứng trước bồn tiểu, ngay lúc y chuẩn bị nghiên cứu cách cởi áo, trước mắt đột ngột kéo sương mù, tầm nhìn tối tăm trở lại.
Ngón tay Tạ Ngọc Bạch ấn trên dây thắt lưng cứng đờ.
Chết tiệt, vừa tỉnh lại liền dùng mắt quá nhiều, thêm thân thể này yếu ớt, thiên nhãn này tạm thời mất đi linh hoạt!
Cái cài kim loại lạnh lẽo cùng dây thắt lưng là cái gì, sao mà kéo không đứt???
Tạ Ngọc Bạch một tay bị thương, tay kia lần mò thắt lưng, có thể là con người có 3 cái gấp nên trong lòng càng thêm sốt ruột, nhất thời không biết làm sao.
Người nơi đây tại sao lại muốn làm tăng độ khó việc đi vệ sinh của bản thân vậyy? Không sợ tiểu ra quần sao??
Trên đầu của vị quốc sư anh minh một thời xuất hiện vô vàn dấu chấm hỏi.
Sau lưng truyền đến tiến bước chân, có hai người bước vào, Tạ Ngọc Bạch miệng mấp máy, phiếm tai chậm rãi đỏ rực.
"Huynh đài, tui có một việc muốn nhờ...." Tạ Ngọc Bạch giọng lí nhí.
Đối phương không có phản ứng gì, Tạ Ngọc Bạch hoài nghi giọng mình quá nhỏ, y quơ quơ cánh tay bị thương của mình, " có tiện hông?"
Thương Ngôn Qua lẳng lặng nhìn thanh niên trước mắt, tầm mắt chạm đến ánh mắt trống rỗng cùng với ngón tay đang chảy máu, hơi cứng người.
Tạ Ngọc Bạch từng nhận được vạn dân thờ bái, lại bị ánh mắt này nhìn chăm chú có chút hoảng hốt, giống như rất lâu trước kia có người từng nhìn y như thế.
Là ai nhỉ....Tạ Ngọc Bạch lắc lư cái đầu, bổn quốc sư bị nhốt lâu quá rồi, nghỉ không ra.
Lúc Tạ Ngọc Bạch mơ hồ cho rằng hắn sẽ không giúp mình, nhận thấy một bàn tay thò ra bên cạnh, y thốt lên " Cám ơn", vừa dứt lời, một tiếng lách cách vang lên phía sau, đai lưng buông lỏng, y đúng lúc giữ lại quần tây sắp rớt xuống, lại nói cảm ơn lần nữa.
Cách ăn mặc của thế giới này thật quái lạ, quần ngoài không dễ cởi, quần trong cũng kì kì...Tạ Quốc sư, người từng gặp qua nhiều tình cảnh, tận lực để bản thân biểu hiện một cách thành thục mà phong độ nhẹ nhàng.
Bả vai đột nhiên bị người nắm chặt, Tạ Ngọc Bạch bị động mà hơi quay về góc bên trái.
Không nhắm chuẩn.
"....."
Khuôn mặt Tạ Ngọc Bạch đỏ rực, lần này cả lời cảm ơn cũng ngại nói, nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lí.
Vừa mới đến, chính mình cũng chưa nhìn qua bộ vị cơ thể, cứ như vậy mà phơi bày trước con mắt của người lạ.
Người này thuận tay giúp y cài lại đai lưng, sau khi rửa tay liền rời đi, phảng phất cứ như bước vào phòng vệ sinh kiểm tra một phen.
Từ đầu đến cuối đối phương không nói câu nào, Tạ Ngọc Bạch nghe tiếng bước chân đã đi đến cửa, cố gắng chớp chớp mắt, tiếc là vẫn không thấy gì. Y vừa mới xuyên qua, thiên nhãn trời sinh đã có vẫn chưa thích ứng được.
Đại quốc sư không nhìn thấy được ân nhân hơi nóng nảy, y cũng không sợ hãi, một cái thiên nhãn thật là yếu ớt!
Y dường như phản xạ có điều kiện bấm ngón tay tính toán thân phận của người này.
Sau đó.....càng nóng nảy.
Y tính không ra.
—----------------
Trợ lý Lâm Bắc vừa thấy Thương Ngôn Qua đi ra, lập tức cất bước đuổi theo, thuận tiện điều chỉnh lại biểu tình, che giấu nội tâm chấn động.
Thương tổng người sống chớ gần của bọn họ, vừa nãy là, giúp bạn nhỏ đi tiểu hả???
Thương Ngôn Qua được công nhận là thiên chi kiêu tử đứng đầu giới thương nghiệp, thân làm trợ lí bên cạnh, anh so với người khác đều rõ ràng hơn một chút, tính khí của ông chủ anh không chỉ gọi là không tốt, quả thật là nắng mưa thất thường, thế nhưng hắn luôn khống chế rất tốt, không phác tác với người ta.
Tỉ như mới vừa rồi ở hội trường, Lâm Bắc cảm nhận được áp suất thấp đột ngột của Thương Ngôn Qua, nói muốn lên sân thượng cho thoáng. Lúc cách sân thượng còn kém một tầng lầu, Thương Ngôn Qua đi vệ sinh một chuyến, lúc đi ra liền trở lại đường cũ, phảng phất như chưa từng nói qua muốn đi lên sân thượng.
"Lập tức hẹn Thân Sâm". Thương Ngôn Qua cau mày, thanh niên trong nhà vệ sinh hai tay qua loa túm lấy đồ tây trắng, hình ảnh máu từ miệng vết thương chảy ra thấm đỏ cả áo còn lưu lại trong đầu hắn, khiến cho tâm tình hắn tồi tệ hơn bao giờ hết.
"Vâng". Trợ lí liên lạc với bác sĩ tư nhân của Thương tổng.
"Đi báo cho nhà họ Tạ, Tạ Ngọc Bạch đang ở đây."
Hôm nay là lễ kỉ niệm tập đoàn Tạ thị, toàn bộ người nhà họ Tạ đều có mặt, đương nhiên cũng bao gồm vị tiểu thiếu gia nhà họ Tạ nghe nói ngu xuẩn mắt mù kia.
Trợ lý có chút kinh ngạc, anh vừa rồi không chú ý đến đôi mắt của thanh niên, nhưng từ hành động của y cho thấy, cũng không giống người mù, cùng với ngu xuẩn càng không giống, anh không khỏi khịt mũi coi thường loại đồn đãi này.
—----------
Tạ Ngọc Bạch ở trong phòng vệ sinh đợi chốc lát, y không tiếp nhận được bất kì kí ức nào, nhưng từ địa điểm xuất hiện và cách ăn mặc quần áo của nguyên chủ cho thấy, tất nhiên không phú cũng quý.
"Y" là một người mù, người nhà chắc chắn sẽ không để "y" chạy loạn, lát nữa hẳn sẽ có người đến tìm mình.
"Nhà" - một chữ xa vời lại lạ lẫm, Tạ Ngọc Bạch từ nhỏ đã lộ rõ bản lĩnh đoán mệnh của mình, cha mẹ coi y như một cách mưu sinh, cho y cải trang nửa mù coi mệnh cho người khác, cả nhà sống chết giữ chặt y, sợ y bỏ trốn.
Y sau này mới biết được cái loại này không được tính là "nhà", sau mười bốn tuổi y coi triều đình như nhà, khi mười chín tuổi y phát hiện y lại sai rồi.
Tạ Ngọc Bạch tròng mắt xoay chuyển, không bằng tranh thủ mọi người đều chưa phát hiện, mình chạy trước nhỉ? Dù sao bằng bản lĩnh của y, không lo không có cơm ăn.
Tạ Ngọc Bạch chân vừa bước, đi một bước đột nhiên nhớ tới hung thủ xúi giục nguyên chủ tự sát còn chưa tìm được, nếu như đi rồi, xem như tạo nghiệp chướng, trời bất dung thứ!
Trong lúc tự hỏi, bên ngoài phòng vệ sinh có ba bốn người tiến vào, một bên sốt ruột gọi tên của y.
Người nhà tới rồi! Tạ Ngọc Bạch không biết nguyên chủ có tính cách gì, cùng người nhà sống chung thế nào, ngoài ra y chưa bao giờ có kinh nghiệm sống chung với người nhà, y lo lắng sẽ lộ tẩy, không được tự nhiên mà mím mím môi.
"Con bị thương rồi?!"
Trên tây trang trắng tuyết của con trai nhỏ dính vết máu ghê người, Tạ phu nhân trước bắt như biến thành màu đen, suýt hôn mê, được cha Tạ đỡ lấy.
"Mẹ à người đừng vội, tiểu Bạch bị thương là tay trái, đã cầm máu rồi." Tạ Thầm Bạc trấn an mẹ mình, một bên thử thăm dò đến gần Tạ Ngọc Bạch.
"Tiểu Bạch, anh là anh trai em, Tạ Thầm Bạc, để anh xem tay của em được chứ?"
Tạ phu nhân chậm rãi qua đây, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng nói: " Mẹ là Tiết Tinh, tiểu Bạch con đừng sợ, mẹ kêu bác sĩ Lưu lại đây, lập tức sẽ không đau nữa."
Không thích hợp lắm, giữa thân thích nói chuyện với nhau, cũng phải lần lượt báo tên mình nữa hả?
Tạ Ngọc Bạch không hiểu ra sao, nhưng y không thể tự đoán mệnh của mình, cũng tính không ra, chỉ có thể thông qua ngôn ngữ của họ mà phán đoán.
Tiếp theo, Tạ Ngọc Bạch phát hiện, có người nói chuyện với y, căn bản đều sẽ tự báo tên tuổi, ngữ khí thận trọng từng li từng tí, phảng phất như cùng kẻ ngốc nói chuyện.
Trong giọng nói quan tâm không đổi, chọc người ao ước, hốc mắt Tạ Ngọc Bạch có chút chua xót, vì thân tình chân thành tha thiết này, vì áy náy chiếm đoạt máu mủ ruột rà, y giấu tay ra phía sau " Vết thương nhỏ, không ngại."
Không khí bỗng nhiên tĩnh lặng, Tạ Ngọc Bạch đột nhiên bị Tạ phu nhân kích động ôm lấy.
"Con nghe hiểu lời mẹ nói ư! Kiến Minh, tiểu Bạch đáp lại em! Em đã nói tiểu Bạch rất thông minh mà...."
Người bị điểm tên, chính xác là Tạ chủ tịch gần về hưu, cha của Tạ Ngọc Bạch, nghe vậy không ngừng nghẹn ngào: " Tốt, tốt...."
Tạ Ngọc Bạch thử gọi: "Mẹ—"
"Tiểu Bạch biết gọi mẹ rồi, mẹ ở chỗ này...."
Tạ Ngọc Bạch: "....."
Tui hiểu rồi.
Tui là một tên ngốc.
Đôi lời nho nhỏ của chủ nhà: Chào mừng mọi người đến với tác phẩm dịch đầu tiên của tớ <3, mong là nhận được nhiều nhiều sự yêu thích của mọi người.