Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 146: Tổng tài




**Lời tác giả**: twoshot viết tặng bạn **Bảo Bảo**
Nghe đồn thể loại này rất hot, tôi thử sức xem sao.
____________________
Tình hình là tôi quên chụp màn hình bxh tuần vừa qua rồi.
Thật sự thật sự rất xin lỗi các top fan.
Mặc dù tôi không tổng hợp được bxh đầy đủ. Nhưng ai trong top 5 thì cứ gửi thể loại nhá! Tôi vẫn kiểm tra bxh hằng ngày, nên nếu nhìn tên thì tôi nhớ được!
Một lần nữa, thật lòng xin lỗi các bạn.
_____________________
**1**.
Tôi bước vào căn hộ cũ kĩ.
Bên trong, một người nam nhân anh tuấn đã đợi sẵn.
Hắn ném đống giấy nợ vào mặt tôi, rồi thong thả ngồi xuống.
"Cha cậu vây tiền của tôi rồi trốn nợ. Cậu tính giải quyết thế nào."
Tôi run rẩy nhặt từng tờ giấy nợ lên, không đáp.
Nam nhân kia chậm rãi quan sát tôi.
Hắn khen ánh mắt tôi thật trong trẻo.
Đúng là cho người ta cảm giác ngây thơ.
Hắn nhàn nhạt nói:
"Nếu như vậy, tôi cho cậu hai lựa chọn. Một là bán nội tạng trả tiền cho tôi. Hai là..."
Hắn bước lại, nâng cằm cậu lên:
"...trở thành người tình hợp đồng của tôi."
**2**.
Đó là cách tôi trở thành tình nhân của một trong những người có sức ảnh hưởng nhất đến nền kinh tế quốc gia.
Và cả thế giới ngầm.
Dương Lãnh Hàn.
Nam nhân này ngoài mặt là thương nhân thành đạt.
Còn trong tối...
Mại dâm, ma túy, vũ khí, nội tạng, vay nặng lãi không có gì là hắn không có phần.
Hắn còn có tiếng là phong lưu, đa tình.
Hiểu theo nghĩa hắn có rất nhiều tình nhân, cả nam lẫn nữ.
Một số thì giống như tôi, bị nợ nần trói buộc.
Một số thì tự nguyện đến với hắn vì lợi ích và danh vọng.
Nói chung, ong bướm vây xung quanh hắn rất nhiều.
Nhưng bằng một cách nào đó, nửa năm nay...người hắn sủng ái nhất...
...lại là tôi.
**3**.
Trở thành tình nhân của hắn, nghĩa là phải dọn đến hậu cung của hắn.
Hậu cung theo nghĩa đen.
Trong căn biệt phủ cao cấp tựa resort nghỉ dưỡng. Có một góc "nhỏ" là nơi để Dương Lãnh Hàn giải trí, hoặc tổ chức tiệc tùng.
Những người sống ở đây chỉ có một công việc, đó là phục vụ tình dục cho Dương Lãnh Hàn.
Và dù vì hoàn cảnh nào mà tới đây, thì những người sống ở đây đều phải dẫm đạp lên nhau để giành được sự yêu thích của hắn.
Trong trường hợp của tôi, nếu không được hắn ưa thích, thì tôi chỉ còn con đường bán nội tạng trả nợ.
Mọi người đều cảnh cáo tôi như vậy.
**4**.
Vẻ ngoài tôi đặc biệt dễ nhìn.
Dễ nhìn đến nỗi, khoảnh khắc tôi bước vào biệt phủ này, mọi người ở đây đều tự động xem tôi là mối đe dọa.
Làm tình nhân của Dương Lãnh Hàn không có nghĩa là được người khác hầu hạ.
Những việc như dọn dẹp, nấu ăn, giặt giũ đều phải tự lo.
Dù sao thì chúng tôi đến đây là để trả nợ chứ không phải để hưởng thụ.
Và những người kia, họ dùng cách đó để khó dễ tôi.
Họ bắt tôi phục vụ họ, từ việc dọn dẹp phòng, rửa chén, nấu ăn, giặt quần áo, dọn nhà vệ sinh.
Một mình tôi phải chăm lo cho mười mấy người.
Tôi là người mới.
Tôi không thích gây sự chú ý.
Không thích thị phi.
Càng không thích làm ồn.
Nên tôi nhường một bước.
Họ bảo tôi làm gì.
Thì tôi làm đó.
**5**.
Những người sống ở đây thật khó tính.
Dù tôi có làm gì thì họ cũng bắt bẻ.
Thức ăn lúc thì quá mặn lúc thì quá nhạt.
Sàn nhà tôi lau kĩ cách mấy, họ vẫn tìm ra chỗ còn bụi.
Ngay cả chuyện tôi không dùng nước thơm họ thích để giặt quần áo cũng có thể bị mang ra để nói.
Khi những chuyện như vậy xảy ra, nhẹ thì bị trách móc.
Nặng thì có thể bị ngắt, nhéo.
Thậm chí là đánh.
Có một lần tôi bị mấy người kia đánh rất dữ dội.
Thậm chí có người còn lấy cả dao.
Lúc đó tôi hoảng sợ, vùng vẫy chạy ra ngoài.
Thì gặp trúng lúc Dương Lãnh Hàn đi vào.
Nói gì thì ngoại hình của tôi cũng rất dễ nhìn.
Không chỉ dễ nhìn, mà còn là dễ nhìn theo kiểu yếu đuối ngây thơ khiến người ta muốn bao bọc.
Bởi vậy nên khi Dương Lãnh Hàn nhìn thấy tôi như vậy, hắn đã không vừa lòng.
Trừng phạt mấy người kia.
Thậm chí còn cho tôi dọn đến một khu khác trong biệt phủ, ở với những người...biết điều hơn.
Và cũng kể từ đó.
Tôi trở thành tân sủng trong vòng tay của hắn.
**6**.
Ở bên cạnh Dương Lãnh Hàn nửa năm nay.
Chúng tôi chưa từng quan hệ.
Bởi vì vào cái đêm mà đáng lí ra tôi phải phục vụ hắn lần đầu tiên.
Tôi đã òa khóc dữ dội.
Tôi nói tôi sợ.
Và thế là hắn thật sự mềm lòng.
Tha cho tôi.
Gọi người khác đến.
Kể từ đó, tôi vẫn ở bên cạnh hắn.
Nhưng không phải để phục vụ tình dục.
Mà là phục vụ ở một khía cạnh thiêng về...cảm xúc hơn.
Hắn dẫn tôi đi ăn tối.
Dẫn tôi đi nghỉ dưỡng.
Hoặc công tác.
Tặng hoa cho tôi.
Cùng tôi mua sắm.
Cùng tôi xem phim.
Cùng tôi nói chuyện phiếm.
Cùng nấu ăn.
Thậm chí còn ôm nhau ngủ.
**7**.
Bên cạnh chuyện dễ nhìn, tôi còn rất biết cách nói chuyện.
Trước đây tôi đọc rất nhiều sách.
Cũng đi được kha khá nơi, do tính chất công việc.
Cũng từng lấy bằng đại học.
Và làm việc với nhiều người.
Bởi vậy nên, so với những kẻ khác trong hậu cung, tôi có nội dung hơn nhiều.
Tôi đoán, với địa vị của Dương Lãnh Hàn thì những người có nội dung sẽ không quá thân cận hắn.
Còn những kẻ thân cận đeo bám hắn, thường không có mấy nội dung.
Có lẽ, sự tồn tại của tôi đối với hắn là một điều mới mẻ.
Có lẽ chính Dương Lãnh Hàn cũng không ngờ tới chuyện này.
**8**.
Một năm trôi qua.
Tôi nói với Dương Lãnh Hàn, nợ của tôi sắp trả đủ rồi.
Hết tháng này, thì tôi là người tự do.
Theo lý thuyết thì tôi nên rời khỏi hắn.
Dương Lãnh Hàn nghe xong, không mấy để ý, hôn môi tôi.
"Tôi thích em nhiều như vậy, nợ hay không nợ, cũng ở lại đi."
Nụ cười kia thật sự khiến người ta dao động.
Từ đó, tôi không nhắc tới chuyện rời đi nữa.
**9**.
Mặc dù yêu thương tôi.
Không có nghĩa là Dương Lãnh Hàn bỏ mặc những tình nhân khác.
Tôi cùng lắm chỉ là bông hoa nở rộ nhất trong cả vườn hoa ngát hương mà thôi.
Nói thật, nghĩ đến đó tôi cũng hơi chạnh lòng.
Nhưng sau đó nghĩ lại, hắn dành nhiều thời gian nhất cho tôi là thật.
Hắn đối tốt với tôi là thật.
Tôi nói không thích quan hệ thể xác, hắn tôn trọng, cũng là thật.
Loại đối xử này phải nói là vô tiền khoáng hậu.
Bởi vậy nên tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Đến một ngày, có một cấp dưới khuyên Dương Lãnh Hàn.
Người ở địa vị như hắn thì không nên quá gần gũi với bất cứ ai.
Miễn bàn đến việc yêu thương ai đó thật lòng.
Khuyên ngay trước mặt tôi.
Mà Dương Lãnh Hàn...hình như rất để tâm lời khuyên ấy.
**10**.
Dạo gần đây, Dương Lãnh Hàn ít gặp tôi hơn.
Khiến tôi có chút hơi lo lắng.
Một ngày nọ, có một người mới dọn đến biệt phủ.
Cậu ta tên là Lưu Diệp.
Vẻ ngoài rất rất rất không tệ.
Hóa ra mấy ngày nay, Dương Lãnh Hàn không gọi tôi đến là vì ở bên cậu ta.
Tôi bắt đầu hiểu ra cảm giác của những người bắt nạt tôi năm đó.
Cảm thấy bị đe dọa.
**11**.
Đe dọa thì đe dọa, tôi sẽ không đối xử với người mới theo cách mà những người kia đối xử với tôi.
Tôi từng nói, tôi không thích gây sự chú ý.
Không thích thị phi.
Càng không thích làm ồn.
Bởi vậy nên, dù Dương Lãnh Hàn có dành nhiều thời gian cho Lưu Diệp đến thế nào...
Tôi cũng chỉ tập trung làm việc của mình.
Nhưng Lưu Diệp thì không chịu để tôi yên.
Biết tôi là người được Dương Lãnh Hàn yêu thương nhất.
Nên cứ rắp tăm đoạt lấy đồ của tôi.
Ban đầu.
Cậu ấy chỉ mượn đồ mà Dương Lãnh Hàn mua cho tôi thôi.
Nhưng chưa bao giờ trả lại.
Tôi cũng không quan tâm.
Nhưng khi Dương Lãnh Hàn càng ngày càng gặp tôi ít, gặp Lưu Diệp càng ngày càng nhiều.
Thì đến một ngày nọ.
Cậu ấy nói thẳng, muốn đổi phòng ngủ với tôi.
Phải biết, bởi vì được Dương Lãnh Hàn yêu thích, phòng ngủ của tôi là căn phòng lớn nhất ở đây.
Còn Lưu Diệp, vì là người mới, nên ngủ tại căn phòng nhỏ nhất.
Tôi không chịu.
Thế là cậu ấy gây chuyện với tôi.
Trong lúc cãi vả có xảy ra xô xát.
Nhưng tôi chỉ động nhẹ vào cậu ấy một cái mà thôi.
Vậy mà cậu ấy lại ngã ra sàn một cách rất dữ dội.
Thậm chí còn la khóc om xòm.
Khiến mọi người đều trông thấy.
Ngay cả Dương Lãnh Hàn lúc đó đi vào cũng trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Sau khi nghe những lời nói ra từ miệng Lưu Diệp.
Dương Lãnh Hàn bảo tôi thu liễm, nhường nhịn một chút.
Đổi phòng với Lưu Diệp đi.
Sau đó, hắn dẫn cậu ta rời đi.
**12**.
Hôm nay, Dương Lãnh Hàn gọi tôi lại.
Hắn đi dự buổi tiệc quan trọng này, muốn tôi đi với hắn.
Vì tôi biết ăn nói.
Dặn tôi ăn mặc đẹp vào.
Thế nhưng trang phục tôi chuẩn bị lại bị cắt rách vào phút cuối.
Thực tế thì nguyên tủ quần áo của tôi đều bị ai đó dùng kéo cắt rách.
Dương Lãnh Hàn khi nghe tin này thì rất tức giận.
Hắn mắng tôi vô dụng.
Sau đó thì dẫn Lưu Diệp đi, thay thế vị trí của tôi.
**13**.
Hôm nay lúc tôi ra ngoài.
Thì thấy Lưu Diệp lén lút nói gì đó với mọi người xung quanh.
Khi thấy tôi thì bọn họ tản đi.
Tôi đoán là bọn họ lại nói xấu sau lưng tôi thôi.
Nên không quan tâm.
Dù sao thì chuyện ghê gớm nhất bọn họ có thể đồn thổi về tôi là gì cơ chứ!
**14**.
Gặp gỡ người đàn ông khác!
Bọn họ đồn tôi lén lút gặp gỡ người đàn ông khác!!
Chính mắt Lưu Diệp nhìn thấy.
Dương Lãnh Hàn cũng gọi tôi đến.
Hắn hỏi tôi những lời Lưu Diệp nói có phải thật không.
Có phải là tôi đang gặp gỡ người khác hay không.
Hiển nhiên là tôi phủ nhận.
Thế là Dương Lãnh Hàn mở camera cho tôi xem.
Hóa ra hắn giấu camera trong vườn.
Theo những gì camera thu được, tầm 2 giờ sáng, có một người đàn ông lạ mặt lởn quởn trước cửa sổ phòng tôi.
Tôi nói tôi không biết gì cả.
Tôi nói nơi này là biệt phủ của hắn, kẻ khác làm sao có thể tự tiện ra vào.
Dương Lãnh Hàn nghe xong trầm mặc một lúc.
Hắn bảo tôi về đi.
Tôi quay đi mà trong lòng hiểu rõ.
Hắn không tin tôi.
**15**.
Cả tháng nay Dương Lãnh Hàn không dòm ngó đến tôi.
Trong hậu cung lại có người mới dọn vào.
Có người bảo tôi sắp xếp đồ đạc.
Bởi nơi tôi ở là khu nhà tốt nhất.
Chỉ ưu tiên cho những người được Dương Lãnh Hàn ưa thích.
Thế là tôi dọn ra.
**16**.
Hôm nay, tôi lại gặp gỡ Lưu Diệp.
Cậu ấy hiện tại không còn xem tôi là đối thủ nữa.
Dè bỉu mấy lời rồi rời đi.
Thế nhưng sau đó cậu ta lại bất cẩn, đánh rơi điện thoại xuống hố đất.
Mấy cái hố đào để trồng cây.
Cậu ấy bảo tôi nhảy xuống nhặt điện thoại lên cho cậu ấy.
Tôi từ chối.
Thế là cậu ấy đá tôi xuống.
Tôi loạng choạng tóm lấy cổ áo cậu ta.
Thế là cả hai cùng té vào hố.
Ngay đúng lúc Dương Lãnh Hàn đi ngang qua.
Hắn cho người mang chúng tôi lên.
Lưu Diệp bị xây xước nhẹ.
Tôi thì bị trật cổ chân.
Dương Lãnh Hàn nhìn Lưu Diệp đầy lo lắng.
Ánh mắt đó từng dành cho tôi.
Lưu Diệp vừa khóc lóc thảm thiết vừa bảo là tôi kéo cậu ấy xuống hố.
Dương Lãnh Hàn nhìn tôi một cái.
Sau đó hắn nói.
Hắn tưởng tôi hiền lành.
Sau đó cho người ném tôi xuống hố cây.
Bảo tôi ở dưới đó hai tiếng đồng hồ.
**17**.
Tôi ở bên dưới hố cây.
Suy ngẫm.
Hết thời gian bị phạt cũng không có ai đến mang tôi lên.
Tôi bị trật cổ chân nên không trèo lên được.
Khu vực này lại vắng vẻ.
Kêu cũng chẳng ai nghe.
Thế là tôi phải ở dưới hố cả một đêm.
Xui xẻo thế nào.
Trời lại mưa.
**18**.
Tôi thu dọn hành lí.
Muốn rời đi.
Nhưng bị chặn lại.
Mang đến chỗ Dương Lãnh Hàn.
Hắn hỏi tôi định làm gì.
Tôi nói tôi đã trả hết nợ từ lâu rồi.
Nên hiện tại chỉ muốn rời đi.
Dương Lãnh Hàn không hiểu sao lại nhìn tôi một hồi lâu.
Hắn nói chưa một ai vào đây mà được rời khỏi cả.
Nợ hay không nợ thì cũng vậy.
Bảo tôi về phòng đi.
Tôi biết phí lời với một người quyền lực như hắn chỉ vô dụng.
Nên đơn giản trở về phòng.
Đợi đến khi trời tối.
Thì tôi bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.