Quỷ Bí Thần Thám

Chương 2: Cô bé trong tàu bay




Tiến vào tàu bay ở Nguyệt Linh Trấn, Tô Hạ lẳng lặng dựa lưng nơi ghế ngồi.
Mình là ai?
Mình là người xuyên việt Tô Ngôn?
Hay là học sinh phổ thông ở Liên Bang Hạ Quốc - Tô Hạ?
Tô Hạ vẫn cứ cảm thấy mê man.
Ký ức từ giấc mơ kia quá sâu sắc, quá chân thực, đến mức hắn không thể gạt bỏ cảm giác bi thương kia đi.
Cảm giác mất mát, hắn đã trải qua một lần. Mà bây giờ, hắn lại phải trải qua một lần nữa.
Hắn vốn nghĩ rằng mình không quan tâm đến họ. Nhưng khi mất đi, lại đau đớn đến mức khiến hắn ngạt thở.
Nghĩ đến điều này, hắn lại nhịn không được rơi lệ.
“Ba ba, ba ba chớ khóc, Ny Ny sẽ rất nghe lời. Ba ba, Ny Ny chơi với ba, khiến ba vui vẻ có được không?”
Một thanh âm ngọt ngào truyền đến.
Ở trên tàu bay, một cô bé khoảng 4 ~ 5 tuổi mặc váy đỏ đi xuống chỗ ngồi, đi tới bên cạnh Tô Hạ.
Hai mắt cô bé chớp mạnh, nhìn về phía Tô Hạ, vẻ mặt lo lắng.
Cô bé rất đáng yêu.
Nhìn thấy cô bé này, nghe thấy tiếng kêu “Ba Ba” non nớt và trong trẻo kia, Tô Hạ trong nháy mắt liền nghĩ đến con gái hắn ở Địa Cầu.
Thời điểm hắn xuyên việt, con bé cũng lớn, đáng yêu như vậy
Nghĩ tới những điều này, trái tim hắn đau đớn như bị dao đâm
Đúng vậy a, Tô Hạ mình cũng có con gái, nếu như con gái của mình đối đãi với mình như cách mình đối xử với cha mẹ bây giờ, ắt hẳn là mình khó chịu không biết bao nhiêu?
Sống mũi hắn cay cay, cảm thấy cả cuộc đời của mình thật thất bại.
"Không, anh không phải cha em. Anh không buồn, cảm ơn Ny Ny quan tâm. Đúng rồi, Ny Ny ngồi tàu bay một mình sao?"
Thời điểm hắn đang hỏi, con mắt hắn bỗng trợn lên.
Bời vì cô bé bỗng trở nên cực kì kinh khủng, từng thớ thịt nơi mặt cô bé 'Lạch bạch', 'Lạch bạch' đập xuống đất.
Con mắt cũng rớt xuống, nhưng lại giống như là có lực đàn hồi mà nảy ngược lên.
Mái tóc dài đen nhánh, bỗng nhiên từ trở nên hỗn loạn, xoã về phía trước.
Cô bé đáng yêu kia, bỗng hóa thành nữ quỷ toàn thân nhuốm máu, mặt mũi dữ tợn.
Mà ánh đèn nơi tàu bay, bỗng nhiên trở nên u ám, chập chờn.
“Aaaaaaa”
Ở một chỗ nào đó, một người hành khách kêu thảm một tiếng, đầu của người đó rớt xuống, bị cô bé đưa tay tiếp được, hoá thành quả bóng —— chỉ là quả bóng này to cỡ một quả bóng đá.
“Ba ba, chúng ta chơi bắn bi đi”
Thanh âm của Ny Ny đã không còn ngọt ngào, ngược lại lạnh lẽo thấu xương, khiến cho người ta không rét mà run!
“Chuyện gì xảy ra?”
Nhịp tim của hắn bắt đầu nhảy loạn xạ
Nguy cơ vô hình khiến cho lông tơ cả người hắn đều dựng đứng lên.
Một cảm giác bất an khiến tim hắn đập cực nhanh.
Cảm xúc đau khổ, bi thương, thống khổ và uể oải ban đầu, đều bị mất sạch do biến hoá kinh khủng này.
“Đáng chết, con bé đã phát động Hung Hồn Hồn Vực! Hơn nữa còn là Hung Hồn Hồn Vực hai tầng, xong rồi! Chúng ta lại chậm một bước!”
Ở nơi xa, có một đôi nam nữ toàn thân lập loè ánh đỏ lao đến.
Cô gái trẻ kia sắc mặt tái nhợt, gương mặt tuyệt vọng.
Mà người đàn ông kia, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trên người hắn xuất hiện hư ảnh Hồn Thú báo săn, lúc này nó cũng đang run lẩy bẩy.
“Hì hì, ba ba nhìn nè —— ”
Cô bé cực kì đắc ý, cong ngón búng cái đầu người nơi tay ra, đầu người kia bắn mạnh về đôi nam nữ kia.
Luồng ánh sáng đỏ nhạt quanh hai người kia trong nháy mắt dập tắt, thân thể bọn họ bỗng dừng lại, đầu họ giống như là bị một thứ nào đó cực kì sắc bén cắt đứt, đầu như là quả bóng da lăn xuống.
Vết cắt thật thẳng, Tô Hạ thậm chí có thể trông thấy máu phun lên từ vết thịt cắt.
Cái đầu của đôi nam nữ này, giống như là bóng da nảy lên, trong chớp mắt rơi vào trong tay bé gái.
Ba quả bóng da đầu người xoay tròn quanh tay của cô bé. Trong khi đoàn người còn đang thét một cách chói tai, những cái đầu này bỗng bắn về bốn hướng.
Thời khắc này, mọi thứ xung quanh như trở thành một trò chơi bắn bi.
Những quả bóng đầu người kia nhanh chóng chạm vào những hành khách, khiến đầu của họ nổ tung.
Nhưng cũng có một vài đầu của hành khách như có đủ linh tính, không có nổ tung mà hóa thành bóng da.
Tô Hạ rùng mình, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khung cảnh kinh dị như này.
Hắn trơ mắt nhìn số lượng bóng da đầu người càng ngày càng nhiều, chúng tụ lại một chỗ, bay về phía hắn.
Đồng tử của hắn co lại, toàn thân run lẩy bẩy.
...
“Xin chào các hành khách, tàu bay đã đến trạm “Linh Khê”, mời hành khách số 7, 9, 13, 39 và 71 rời tàu, chúc các hành khách một ngày mới vui vẻ.”
Giọng nhắc nhở của nữ tiếp viên nơi tàu bỗng truyền đến.
Tô Hạ rùng mình, hắn tỉnh lại.
Hắn phát hiện rằng bản thân đang lấy tay phải che mắt, dựa lưng vào ghế dựa nghỉ ngơi.
Nơi bàn tay phải, một chiếc gương đang tỏa ra từng luồng ánh sáng trắng nhẹ.
Ánh trắng đang dần dần biến mất, mà tấm gương cũng dần biến mất.
Thời gian, hình như quay về 10 phút trước?
Về tới trạm Linh Khê?
Tô Hạ căng thẳng, đã không còn kịp suy nghĩ nhiều, hắn trực tiếp nhìn lướt qua chỗ ngồi đối diện.
Nơi chỗ ngồi là một cô bé váy đỏ đang lắc lư bàn chân trắng như ngó sen, miệng thì lẩm bẩm hát nhạc thiếu nhi, biểu cảm rất ngây thơ và sung sướng.
Như là cảm thấy được ánh mắt của Tô Hạ, cô bé đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười kia, giống như là của một tiểu thiên sứ vậy, làm cho tinh thần và thân thể người ta vui vẻ, ấm áp như gió xuân.
Chỉ là, Tô Hạ chẳng những không có vui vẻ, ngược lại linh hồn vì đó mà run rẩy lên, khí lạnh ứa ra khắp người.
Tô Hạ nhìn về phía trước, ngồi ở ghế đầu, chính là cặp nam nữ bị mất đầu lúc trước.
Hai người đó đang ghé thì thầm với nhau một cái gì đó.
Thân thể của Tô Hạ phát run, cảm giác sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy, mồ hôi nhanh chóng chảy ra.
Mồ hôi bám vào quần áo, khiến hắn thấy có chút bí bách.
Đây là lần đầu tiên mà hắn thấy cái chết ở sát hắn như vậy.
Hiện thực, so với giấc mộng càng thêm đáng sợ.
Bời vì, khi gặp phải nguy hiểm không biết, hắn không thể tỉnh táo và bình tĩnh được như trong giấc mơ.
“Mình nên làm gì đây?”
“Nhắc nhở hai người kia sao? Nhất định sẽ bị phát hiện, nhất định sẽ bị nữ quỷ kia lập tức giết chết!”
“Chẳng lẽ... Mình phải làm trái quy định, sớm rời tàu bay, thoát khỏi chuyếm tàu bay chết chóc này sao?”
Lòng hắn đang có một con quỷ và thiên thần đánh nhau, hắn vừa muốn nhắc nhở đôi nam nữ kia, vừa thấy sợ hãi cô bé kia.
Dưới nguy cơ chết chóc này, hắn mới phát hiện bản thân sợ chết và nhu nhược như nào!
Hắn không muốn xen vào việc của người khác, trong chiếc tàu bay này không có bất kỳ người nào có quan hệ gì với hắn!
Cho dù là toàn bộ hành khách chết sạch, hắn cũng sẽ không cảm thấy thương tâm khổ sở!
Trái tim của hắn, căn bản không thuộc về thế giới này —— hắn cơ bản là không thể tiếp nhận thân nhân và ngôi nhà ở thế giới này!
Tô Hạ đứng lên, nhíu mày nhìn về phía khoang tàu.
Ở nơi đó, có nụ cười hiền hòa của cặp cha mẹ đang trêu chọc con mình, có cặp đôi tràn ngập ước mơ với tương lai, cũng có một người đàn ông mặt mũi đầy vẻ u sầu, mất mát, còn có một người phụ nữ có thai đang yên lặng nằm nghe nhạc...
Khi Tô Hạ nhìn sang, người phụ nữ có thai kia đã nhận thấy hắn đang nhìn, cô hướng về phía hắn đáp lại bằng một nụ cười hiền lành ôn hòa.
Tô Hạ khẽ giật mình, trong lòng có chút xúc động.
Hắn theo bản năng né tránh ánh mắt của người phụ nữ, hai tay rũ xuống, run run.
“Hành khách số 18, ngài ổn chứ, hiện tại đang ở trạm “Linh Khê”, trạm tiếp theo mới là ngài trạm “Linh Nguyệt” mà ngài muốn đến, xin mời hành khách quay về chỗ ngồi để không làm ảnh hưởng đến những hành khách khác, cảm ơn sự phối hợp của ngài.”
Đột nhiên, tiếng nhắc nhở êm tai kia truyền đến trong tai hắn.
Tô Hạ dừng lại, đầu óc của hắn vào lúc này trở nên cực kì tỉnh táo. Đồng thời, trong lòng hắn cũng cảm thấy nhiệt huyết và xúc động.
Trước đó, cảnh đôi nam nữ kia trao đổi hiện lên trong đầu hắn.
Hắn như đang suy nghĩ gì đó, ngay sau đó chủ động đi về phía cô bé kia.
“Ny Ny, có phải em rất muốn chơi bắn bi? Để anh chơi với em có được không?”
Tô Hạ lớn giọng nói, sau đó trực tiếp chộp lấy tay bé gái.
Lúc này, cả người hắn lại có cảm giác bình tĩnh nhất, tiếng nói cũng rất nhẹ nhàng, giọng nói kia, y như ngữ điệu khi Ny Ny nói chuyện với hắn.
Cảnh này, lập tức khiến đôi nam nữ kia chú ý.
“Nơi đó có người?”
“Không phải chứ?”
“Hửm? Người thanh niên này? A? Hắn là...”
Hai người hạ thấp giọng giao tiếp, nhưng rất kỳ lạ là Tô Hạ lại nghe được.
Tô Hạ giống như có nhiều hơn một tầm nhìn, hắn thấy được cảnh hai người kia nói chuyện, thậm chí là thấy được ánh mắt ngạc nhiên, kinh ngạc của hai người đó!
Ngay sau đó, hai người kia đột nhiên đứng lên.
“Tạch —— “
Toàn bộ ánh sáng trong tàu bay bỗng biến mất.
Một luồng ánh sáng đỏ cực nhanh, khi Tô Hạ nắm lấy tay của bé gái, bỗng nhiên ập tới.
Tay hắn như chạm phải điện cao thế, toàn thân như bị điện giật, cơ cũng căng cứng.
Lúc này, trong lòng bàn tay hắn bỗng xuất hiện một tia sáng trắng nhè nhẹ, xua đi cảm giác đau nhói.
Đám người kia hô lên những tiếng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, bóng tối biến mất, ánh sáng đến.
“Xin lỗi các vị hành khách, hệ thống động lực của tàu xảy ra chút trục trặc, khiến quá trình bay có chút xóc nảy, ảnh hưởng tới trải nghiệm của mọi người. Cho nên, tất cả chi phí di chuyển lần này sẽ được hoàn trả, để bày tỏ sự áy náy của công ty với mọi người. Chúng tôi cũng sẽ đền bù tổn thất gấp ba giá vé…..
Hiện tại, mời mọi người quay về chỗ ngồi, không di chuyển lung tung. Tàu bay sẽ một lần nữa khởi hành..."
Tàu bay khôi phục bình thường, trật tự không gian cũng phải giữ gìn.
Các hành khách kinh ngạc nhìn bốn phía, nét mặt của bọn hắn hoặc là tràn ngập sự nghi hoặc, hoặc là kinh ngạc, vui sướng, không thì suy tư.
“Mấy ngày gần đây, càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ.”
“Nghe nói là ánh sáng từ hệ sao ảnh hưởng?"
“Haizz, chịu, có nhà khoa học nói qua là hồi kết của văn minh, có chút dọa người.”
“Ban ngày ban mặt, tận thế cái gì, không phải là đã chứng minh đó chỉ là lời xằng bậy rồi sao? Nhà khoa học nói lời này không phải đã bị đuổi khỏi ngành rồi sao? Hơn nữa Liên Bang đã bác bỏ tin đồn này nhiều lần.”
Bên trong tàu bay là những tiếng thảo luận.
“Tô tiên sinh, xin ngài tới đây một chút.”
Tô Hạ còn đang đứng đơ thì một nhân viên phục vụ xinh đẹp kêu tên hắn.
Nữ nhân viên phục vụ hướng về phía Tô Hạ nở một nụ cười lễ phép, thanh âm dịu dàng, lời nói lại mang vẻ chuyên nghiệp.
Ngữ khí và thanh âm như này, chỉ cần là đàn ông, đều không cách nào từ chối người ta.
Tô Hạ im lặng một lúc, sau đó yên lặng đi về phía khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất cũng không quá khác biệt so với khoang phổ thông, giữa hai bên cũng không có cái gì chắn lại, chỉ là vị trí gần phía trước hơn, cũng có thể ngăn cản một vài tín hiệu đặc thù, đồng thời có thể cách âm.
Tất nhiên là có lẽ còn có thêm công năng đảm bảo an toàn nào đó, nhưng mà Tô Hạ cũng không rõ lắm.
“Tô Hạ, cha là hậu nhân của Khu Linh Tộc - Tô Trần, mẹ là Diệp Uyển Lăng, là con gái của chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật sinh vật Diệp thị, em gái là Tô Thiền, sở hữu năng lực “Hồn Cảm”, đã trở thành “Ngự Hồn Nhân” nhất giai.”
Cô nàng thiếu nữ mặc váy tím kia lẳng lặng nhìn Tô Hạ.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro, nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, cặp mắt đen nhánh kia có vẻ phức tạp nhìn về Tô Hạ.
“Rốt cuộc, mấy người muốn nói điều gì?”
Tô Hạ dần trở lại trạng thái bình thường.
Hắn không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó xảy ra chuyện gì.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khi hắn kịp phản ứng lại thì mọi thứ đã kết thúc.
Nhưng theo bản năng hắn cảm nhận được, có lẽ người đàn ông kia đã bị thương, hơn nữa còn không nhẹ.
“Làm sao mà ngươi có thể phát hiện hung hồn bắn bi “Ny Ny”? Sao mà ngươi có thể nhận thức được sự tồn tại của cô bé?”
Cô gái kia nói với Tô Hạ như đang thẩm vấn hắn.
Tô Hạ trong lòng đột nhiên bực bội, một cỗ sát khí đang điên cuồng nảy sinh.
Như là bên tai hắn đang có một lời thì thầm: “Giết chết cô ta, giết chết cô ta, giết sạch tất cả đám người ở xung quanh, phá hủy tàu bay, giữ bí mật.”
“Đây là ánh mắt gì? Làm sao, muốn động thủ với chúng ta?”
Cô nàng trầm giọng xuống, hàn khí trong nháy mắt bao phủ Tô Hạ.
“Tiểu Huyên!”
Nam tử khẽ quát một tiếng, thân thể lảo đảo, khóe miệng trào ra một lượng lớn máu tươi.
Máu tươi từ trong miệng hắn nhỏ xuống, rơi xuống đất sau, biến thành màu đen, ăn mòn lớp sàn của tàu bay, tạo ra từng lỗ đen
Trong lỗ đen, là một lượng lớn xác rắn và khí thể màu xám đen.
Tô Hạ nhìn thấy khí thể màu xám đen khí thể này, liền sinh ra một cảm giác buồn nôn mãnh liệt và đau đầu. đam mỹ hài
Hắn lập tức nín thở, cau mày nói:
“Nếu như không phải có tôi, các người cũng đã chết, toàn bộ hành khách cũng đã chết sạch! Các người cũng đối đãi với ân nhân như vậy?”
“ n nhân? Ta hoài nghi ngươi đã bị hung hồn cảm nhiễm, nếu như không phải cha mẹ ngươi ——”
Lời cô gái kia vừa mới nói ra được hơn phân nửa, liền bị người đàn ông kia cắt ngang.
“Im miệng! Tiểu Huyên, hắn nói không sai, nếu như không phải hắn, chúng ta thực sự đã chết. Hắn hẳn là đang trong giai đoạn thức tỉnh — tộc nhân của “Khu Linh Tộc” sẽ không dễ dàng bị hung hồn cảm nhiễm!”
Nam tử vừa nói, vừa lấy một tờ danh thiếp màu xanh ngọc, nói:
“Ta là An Mộc Sênh thuộc Chấp Pháp Đường, đây là đồng đội của ta Ninh Tử Huyên. Bọn ta hiện đang xử lý vụ án Hồn Vực Tai Kiếp “Hung Hồn Bắn Bi” ảnh hưởng đến ba khu.
Khu Linh Tộc, từng có một người sở hữu thiên phú “ Dự Đoán”, có thể đoán trước một vài sự kiện đặc thù. Điều này ta biết được từ trong hồ sơ của gia tộc các ngươi.
Tiểu Huyên không biết những cái này, lời nói không dễ nghe, ngươi chớ trách."
Ngữ khí của người đàn ông kia rất thành khẩn.
Tô Hạ im lặng một lúc, sau đó đưa tay nhận lấy cái danh thiếp, nói:
“Được.”
Vẻ lạnh lùng nơi mắt cô gái kia biến mất, thay vào đó là vẻ khác thường.
Cô ta hoài nghi nhìn Tô Hạ, giống như không tin Tô Hạ sở hữu năng lực bá đạo như này.
“Sắp thi tốt nghiệp trung học, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể hướng lên cấp trên xin, cho phép ngươi gia nhập Chấp Pháp Đường, trở thành Tuần Thám dự bị."
Người đàn ông kia ngăn cản cô gái kia nói chuyện, thanh âm ôn hòa hướng về phía Tô Hạ chìa ra cành ô liu.
Tô Hạ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia một lúc.
Chấp Pháp Giả?
Tuần Thám?
Giống như quản lý đô thị và cảnh sát ở kiếp trước?
“Chuyện này, sau hãy nói đi. Chuyện lúc nãy, không giống như ông chú tưởng tượng, đó chỉ là cảm giác của tôi mà thôi. Hơn nữa, rất nhanh thôi các người sẽ biết tất cả tin tức tin tức của tôi. Từ nhỏ đến lớn, khả năng của tôi đều rất tầm thường, cho nên cha mẹ tôi căn bản không có để cho tôi tiếp xúc, học tập về những thứ liên quan đến siêu năng lực. Chuyện này, chỉ có thể xem như là trùng hợp.”
Tô Hạ nhíu mày, không chút do dự mở miệng cự tuyệt.
(Sẽ up dần =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.