Dịch: Stylix
Tàu bay tiếp tục hành trình.
Ở các trạm lớn liên tục có hành khách lên xuống.
Nhưng An Mộc Sinh và Ninh Tử Huyên vẫn ngồi ở khoang hạng nhất, không có rời đi.
"Điểm đến là trạm “Minh La”. An Đường, ngài không thể nói nhiều một chút sao? Cháu rất hiếu kì, bằng vào tuổi tác và năng lực của cậu ta, làm sao có thể phát hiện hung hồn “Ny Ny” mà ngay cả ngài cũng không phát hiện được! Còn có, ngài còn nguyện ý xin cho hắn? Đãi ngộ như này cũng quá tốt rồi đi? Cho dù là tốt nghiệp loại ưu tú từ đại học hạng nhất như Già La, cũng rất khó có đãi ngộ như vậy?"
Nhìn vào luồng ánh sáng màu đỏ ở ngoài, Ninh Tử Huyên khẽ thở dài một tiếng, nói bằng giọng khá là bất mãn.
An Mộc Sinh im lặng một lúc, chỉ lẳng lặng nhìn vào Minh La Trấn bên ngoài, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Cậu ta quá thông minh. Cho dù là không có bất kỳ năng lực nào, thông minh như này đủ để cậu ta trở thành tuần thám đỉnh cấp. Nhân tài như vậy, là thứ mà hiện tại chúng ta cần nhất.”
An Mộc Sinh vừa nói, đã ho khan hai tiếng, ngay sau đó đứng lên, lại nói:
“Đi thôi, chúng ta đi quan sát hải vực biển Già La xem, hải vực ở đó rung chuyển, ở gần đó - Minh La Trấn và Già La Trấn, sự kiện dị thường liên tiếp phát sinh, thương vong rất lớn...”
Ninh Tử Huyên hừ nhẹ một tiếng, nói:
“An Đường, cháu không cảm thấy Tô Hạ thông minh, cháu cảm thấy hắn không coi ai ra gì, hơn nữa, trên người hắn lệ khí rất nặng. Ngài không có phát hiện sao? Cháu cực kì hoài nghi, hắn đã bị hung hồn để mắt để rồi bị cảm nhiễm, nếu không sao hắn có thể nhận thức được sự tồn tại của hung hồn Ny Ny!
Hơn nữa, vừa rồi cháu còn cẩn thận điều tra tư liệu của Tô Hạ, cũng tiến hành phân tích bằng trí tuệ nhân tạo, tên này, rất có vấn đề!”
An Mộc Sinh đang bước đi bỗng dừng lại.
Ông ta xoay người lại, nhìn chăm chú về phía Ninh Tử Huyên.
Ánh mắt của Ninh Tử Huyên cực kì quật cường, như không muốn chịu thua.
Sau một lúc, An Mộc Sinh nghiêm túc nói:
“Tiểu Huyên, Tô Hạ không có bất cứ vấn đề gì, cậu ta chỉ là thông minh mà thôi!”
Ninh Tử Huyên bĩu môi, nói:
"Vậy, ngài cho là hắn thông minh như vậy, muốn mời chào hắn, lấy địa vị của chúng ta, cưỡng chế gia nhập không được sao? Sao còn phải khách khí với hắn như vậy? Thêm nữa, lấy năng lực của chúng ta, chẳng lẽ còn không phát hiện được Ny Ny? Sao phải để hắn nhúng tay? Nếu chúng ta không ở gần đó, người chết chỉ sợ là hắn đi? Ngài còn cho là hắn đã cứu chúng ta, mà không phải chúng ta cứu hắn?"
An Mộc Sinh nghe vậy, cơ mặt không thể khống chế mà kéo ra:
"Tiểu Huyên, Ny Ny nếu mà dễ phát hiện như thế, Hồn Vực Tai Kiếp lần hai và ba liệu sẽ phát sinh sao? Lấy năng lực của chúng ta, trước khi Ny Ny xuất thủ, chúng ta căn bản không có cách nào phát hiện! Cho nên lý luận của cháu hoàn toàn sai — đồng thời, cậu ta dám nhúng tay, là bởi vì đã nhận ra thân phận của chúng ta, cho nên mới nói bằng giọng điệu giống như Ny Ny, để cho chúng ta phát hiện hung hồn!
Đồng thời, cậu ta nói chuyện với Ny Ny, mới có thể cắt ngang quá trình Ny Ny khởi động Hung Hồn Hồn Vực.
Tô Hạ đang là học sinh, hôm nay còn đang đi học ở trường học, sự việc của hung hồn Ny Ny, mới phát sinh mấy ngày nay, tin tức bị phong tỏa cực gắt, cậu ta không có khả năng nhận biết Ny Ny.
Cái này, chính là nguyên nhân mà ta nói cậu ta thông minh một cách kỳ lạ.”
“Chẳng lẽ, không thể là tiên đoán sao?”
Trong lòng Ninh Tử Huyên kỳ thực đã dần dần công nhận trí thông minh của Tô Hạ, nhưng khi nghĩ đến lệ khí lúc Tô Hạ tiếp xúc với cô thì cô cực kì không thoải mái.
An Mộc Sinh lắc đầu, nói:
“Trước đó ta nói như vậy, là để tạm thời tránh việc cậu ta bị cháu nhắm tới, để tránh ồn ào không cần thiết. Dù sao, người Tô gia đã hi sinh ra quá nhiều thứ cho Liên Bang!
Mặt khác, năng lực dự đoán kia, người Tô gia đúng là có truyền thừa, nhưng là truyền thừa loại này, đến Tô Thiền sở hữu huyết mạch cao cấp còn không có, Tô Hạ càng không thể có.
Nếu có, thì bây giờ Tô Hạ đã thay thế Tô Thiền trở thành Ngự Hồn Giả.
Hơn nữa cho dù có, thì năng lực như này cũng không có khả năng sử dụng tùy tiện, mỗi lần dùng sẽ mất đi lượng lớn sinh mệnh lực.
Ông của Tô Hạ, là thiên kiêu xuất sắc biết bao, mà khi chỉ mới ba mươi tuổi, lúc cha của Tô Hạ vừa ra đời không lâu chưa già đã yếu, sinh mệnh khô kiệt mà hi sinh...
Sự tình Tô Gia năm do ta đích thân xử lý, so với những tin tức mà cháu tra được, ta càng biết rõ và kĩ hơn.
Huyết mạch Tô gia trên người Tô Hạ hoàn toàn không có động tĩnh, cho nên Tô Thiền mới được kế thừa trở thành Ngự Hồn Giả, mà Tô Hạ sẽ được Liên Bang bảo hộ một đời, trải qua cuộc sống của người bình thường, cách ly hoàn toàn khỏi hung hồn, hung
linh.
Cho nên, Tô Hạ có thể phát hiện Ny Ny, hoàn toàn dựa vào trí tuệ của hắn chứ không phải bằng bất kì năng lực đặc thù nào.
Về điểm này, kỳ thực người Tô gia so với chúng ta càng có cách phán đoán chuyên nghiệp — tộc nhân của Khu Linh Tộc, trừ khi là người đàn ông thừa kế hoàn toàn không có năng lực, bằng không thì tuyệt đối sẽ không để con gái tiếp nhận truyền thừa, điểm này, thân là người Ninh gia, chẳng lẽ cháu còn không biết?"
Ninh Tử Huyên im lặng, không nói một lời nào nữa.
“Tiểu Huyên, ta biết cháu quen với thân phận Chấp Pháp Giả cao cao tại thương, nhưng Tô Hạ khác biệt. Đừng nói là cậu ta không có vấn đề, cho dù là có vấn đề, chúng ta cũng không thể động thủ với cậu ta.”
Lời nói của An Mộc Sinh cực kì thấm thía.
Ninh Tử Huyên khẽ hừ một tiếng, bình thản nói:
“Tên đó tuổi tác không lớn, lệ khí cũng không nhỏ.”
An Mộc Sinh nghe vậy, hiểu ý cười một tiếng, trêu ghẹo:
“Hẳn là không có bị sắc đẹp của cô nàng thu hút chứ gì?”
Ninh Tử Huyên dậm chân một cái, nói:
“An Đường Ngài!”
An Mộc Sinh cười ha ha một tiếng, nói:
“Đó không phải là lệ khí, mà là bất mãn. Tinh thần ý chí cường đại tạo nên sự bất mãn. Cậu ta thông minh, mặc dù đã đoán được chúng ta ở chỗ này, đoán được chúng ta có thể đang nhắm vào hung hồn, nhưng bản thân cậu ta vẫn đang nằm giữa nguy hiểm cực lớn! Cháu phải hiểu được, hiện tại cậu ta chỉ là một kẻ yếu ớt trói gà không chặt, là một người hoàn toàn bình thường.
Đối mặt với hung hồn Ny Ny, cho dù là tự tin, không sơ hở tý nào, cũng như là diễn xiếc đi dây, sơ sẩy một chút liền xong đời.
Dưới tình huống như này mà có thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, giúp chúng ta lập được đại công, có thể thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt, ngược lại cô lại trách cứ người ta, còn muốn động thủ với họ... Cô nàng ơi, chỉ sợ là cô so với cậu ta càng thêm “lệ khí”!"
Ninh Tử Huyên nghe vậy, giật mình, nói không thành lời.
Một hồi lâu, cô nàng mới nhẹ hừ một tiếng, nói:
“Hừ, An Đường ông nhất định không phải An Đường mà cháu quen, thế mà lại nói thay cho hắn.”
An Mộc Sinh cười nói:
“Tiểu Huyên, cháu nha, lớn cả rồi, còn là Chấp Pháp Giả, thế mà so đo với một đứa trẻ.”
Ninh Tử Huyên xì một tiếng khinh miệt:
“An Đường, cháu năm nay mới 18 tuổi!”
An Mộc Sinh yên lặng, nói:
"Tôi nhớ ai đó báo danh 3 năm trước có nói - An đường chủ, tôi tên là “Ninh Tử Huyên”, năm nay 18 tuổi, tốt nghiệp ở Đại Học Già La Hệ Hung Linh...”
Ninh Tử Huyên mắt trợn trắng:
“An Đường, ông là ma quỷ sao?”