[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 10: Cửa máu 1:Tầng ba




Vậy là khi dọn dẹp và tắt dèn phòng khách tầng một xong thì chúng tôi lên tầng hai. Tiểu Nhất Bạch bảo Lưu Thiên Bang và tôi vào cùng một phòng trước còn anh ấy ở lại hành lang tắt đèn. Chúng tôi khôn bật đèn nên sau khi đèn hành lang vụt tắt, không gian xung quanh chìm vào bóng tối sâu thẳm. cả căn biệt thự im lặng tới nỗi tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa gió ngoài cửa sổ rồi một âm thanh kẽo kẹt vang lên, là tiếng cánh cửa sắt tầng ba đã mở. Tim tôi đập nhanh, trán cũng lấm tấm mồ hôi, tâm trạng bòn chồn như ngồi trên đống lửa. Không lâu sau, Tiểu Nhất Bạch vào phòng, cả người lành lặn không một vết thương. Tôi vội hỏi:
“Tiểu Nhất Bạch, cậu không sao?”
“Tôi không sao.”
Lưu Thiên Bang cẩn thận còn sờ tay Tiểu Nhất Bạch xem còn hơi ấm của người sống không, kiểm tra kĩ càng rồi kinh ngạc tán thưởng.
“Tiểu Bạch, anh thực sự quá đỉnh. Tôi cứ tưởng anh sẽ không quay lại. Bên ngoài hành lang vừa rồi có cái đó xuất hiện phải không?”
“Đúng vậy, nó ở sau người tôi.”
“Nó, nó không giết cậu à.”
“Tôi đoán là nó không thể giết chúng ta một cách tuỷ tiện được. Chỉ khi chúng ta kích hoạt điều kiện tử vong thì nó mới có thể ra tay với chúng ta.”
“Tiểu Bạch à, cậu đã biết điều kiện tử vong là gì chưa?”
“Tôi đã nói một phần với các cậu trước đó rồi nhưng chúng không phải tất cả điều kiện tử vong. Có chính xác bao nhiêu, có lẽ chỉ mình nó biết. Điều chúng ta cần làm bây giờ là điều tra ra sự thật càng nhanh càng tốt.”
“Nhưng ngay cả khi biết sự thật thì cũng không giúp ích gì nhiều cho việc sống sót cả.”
“Sự thật chắc chắn sẽ đi cùng cách đối phó với nó. Cậu còn nhớ người đàn ông mặc áo vest đã nói gì không?” Cả hai chúng tôi đều nhớ lại lời người đàn ông mặc vest nói thêm trước khi mở cánh cửa máu. Ông ta nhắc nhở chúng tôi. “Thế giới đằng sau cánh cửa máu luôn có nhiều hơn một lối thoát, nhìn có vẻ nguy hiểm tới kinh hoàng nhưng cũng không hoàn toàn bất lực phản kháng.”
Thấy chúng tôi đã nhớ ra, Tiểu Nhất Bạch nói tiếp.
“Huống hồ người phụ nữ váy đỏ đã cảnh báo không được vào tầng 3 của biệt thự nên chắc chẳn nơi đó rất quan trọng.”
“Được rồi, Tiểu Bạch à, cậu bảo lúc nào đi, chúng tôi đi cùng cậu. Chết thì cùng chết còn đỡ hơn đi một mình.”
Lưu Thiên Bang nói xong, tôi gật đầu phụ hoạ.
“Đúng vậy, bao giờ chúng ta lên tầng 3”
“Không vội, để chút nữa xem sao.”
Thế là chúng tôi lặng lẽ ngồi đợi trong phòng, tôi và Tiểu Nhất Bạch ngồi trên giường đôi còn Lưu Thiên Bang đứng cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Từng phút từng giây trôi qua đều dài tựa như một thế kỉ, tôi xoa tay vào áo liên tục tới ngứa ngáy đỏ bừng, nhiều lần thở sâu để bình ổn lại tâm trạng. Có lẽ vì thấy tôi thấp thỏng quá nên Tiểu Nhất Bạch khẽ đưa cho tôi một chiếc kẹo nhỏ.
“Hi Văn, yên tâm đi đừng lo lắng quá.”
“Cảm ơn cậu.”. Tôi ngạc nhiên đưa tay nhận lấy, đó là một viên kẹo sữa nhỏ. Tôi nhìn sang Tiểu Nhất Bạch thấy anh ấy đang thong thả uống trà, tâm trạng cũng an tâm hơn phần nào, lên tiếng hỏi:
“Tiểu Nhất Bạch, anh không lo lắng sao?”
“Tôi cũng rất căng thẳng nhưng mỗi người có cách thể hiện căng thẳng khác nhau. Khi tôi căng thẳng, tôi thích ăn hoặc uống gì đó.”
Tôi trước kịp đáp lại thì bất chợt ngoài cửa tiếng dao nĩa cọ vào nhau nghe ken két khó chịu rõ ràng giữa đêm đen tăm tối. cả ba chúng tôi đều nôn nao, tôi nhìn thấy một bàn chân trắng bệnh tái nhợt đứng trước cửa qua khe hở dưới sàn. Thời gian như ngừng lại, tiếng dao nĩa cọ vào nhau giờ đây như vọng ra từ cõi chết, tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được tim mình đang đập. nhưng rất nhanh con quái vật rời đi, bước nhẹ tựa lông hồng rời khỏi. Tiểu Nhất Bạch nhẹ nhàng tiến lại phía cửa, lắng nghe đến khi không còn nghe thấy tiếng dao nĩa nữa thì quay lại gật đầu ra hiệu với chúng tôi rồi mở cửa.
“Đã đến lúc rồi, đi mau.”
Chúng tôi lần lượt ra khỏi phòng, từng bước không phát ra âm thanh đi về phía cầu thang lên tầng ba. Cánh cửa sắt luôn khoá kín cuối cùng cũng mở ra, để lộ mùi hôi thối giống với mùi tôi bắt gặp trong những căn phòng ngủ. Đến khi hoàn toàn lên hết tầng ba, mùi còn kinh khủng tới mức Lưu Thiên Bang không nhịn được mà ói ra bữa tối hôm nay. Tiểu Nhất Bạc phải vỗ lưng thì anh ấy mới ngừng ói. Đợi đến khi chúng tôi thích ứng được mùi khó chịu và bóng tối thì mới nhìn rõ được toàn cảnh tầng ba.
Ngay khi nhìn rõ tầng ba, tôi thấy bụng mình cồn cào, cảm giác muốn ói cứ vương vấn cổ họng, cả người bức bối đến mức ngứa ngáy. Cảnh tượng trước mắt kinh tởm tột độ, nước mỡ lênh láng khắp sàn, vàng vọt tanh tưởi bốc mùi như thứ gì đó đang bị phân huỷ lan tràn khắp tầng. Sàn nhà vì vậy cũng trơn trượt, chỉ cần không cẩn thận là ngã ngay xuống. Lớp sơn trên những bức tường đã tróc vảy nhiều nơi, còn có vô số những vết cào cấu mục nát. Chúng tôi chậm rãi bước giữa tăm tối đến khi dừng lại ở một căn phòng gần nhất. Càng ở gần cửa phòng thì mùi hôi thối càng nồng nặc, Tiểu Nhất Bạch gật đầu với chúng tôi rồi mở cửa. Khoảnh khắc đó tôi đã suýt nôn ra bữa tối hôm nay ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.