[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 11: Cửa máu 1:Hy vọng




Trong phòng là vô vàn xác chết la liệt trên nền đất lạnh lẽo nhớp dính, phải lên đến hàng trăm người. Họ nằm chất chồng lên nhau, mắt vô hồn trắng rã, tay chân chằng chịt vết thương, còn phần bụng bị moi hết nội tạng. Trong đống xác chết đó tôi còn thấy cả xác của Vương Vũ Ninh và Á Mộc. Những bộ quần áo họ mặc tuy đã rách nát, bẩn thỉu nhưng tôi nhận ra đó là hàng hiệu, là thứ mà người bình thường không mua được. Thì ra không phải toàn bộ khu dân cư này không có người sống mà vì họ chết cả rồi, bị chính con quái vật của căn nhà này giết chết. Chân tôi như vô lực, lúc sắp ngã quỵ xuống thì Tiểu Nhất Bạch một tay giữ người tôi một tay che mắt tôi lại.
“Nếu cậu sợ quá thì đừng nhìn.”
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười rồi kéo tay Tiểu Nhất Bạch xuống.
“Cảm ơn cậu, tôi ổn hơn rồi.”
Lưu thiên bang cũng nhìn tôi lo lắng.
“Cô ổn chứ? Có chắc là mình khoẻ không?”
Tôi gật đầu, vội vàng nhắc hai người họ nhanh chóng.
“Hai người đừng lo cho tôi, chúng ta phải nhanh lên trước khi con quái vật lên trở lại.”
Lưu Thiên Bang hoảng sợ hỏi Tiểu Nhất Bạch.
“Nhiều xác chết như vậy rốt cuộc từ đâu ra? Hay là…”
“Không sợ, tất cả dân cư gốc của khu biệt thư đều nằm trong những căn phòng này rồi.”
“Con quỷ tầng ba ăn thịt hết người trong khu rồi sao?”
“Tiểu Bạch, hay chúng ta quay lại đi, nó trở lại là chúng ta cũng sẽ giống như những cái xác ở trong thôi.” Lưu Thiên Bang ôm đầu, tỏ ý không muốn đi tiếp nữa.
“Đừng sợ, gần ra sự thật rồi. Anh không tò mò sao? Con quái vật ăn cả khu biệt thự là cái gì? Là người hay quỷ?”
“Không phải vậy, thấy anh thực sự không sợ chết đấy. Sự thật hơn cả mạng sống sao?”
“Vậy anh có thể rời khỏi tầng này không? Rời khỏi biệt thự? Rời khỏi cả khu được không? Ai biết nó còn quy tắc giết người nào nữa không? Có lẽ từ ngày chúng ta vào đây đã kích hoạt quy tắc của nó rồi, chỉ là may mắn chưa tới lượt mình thôi. Không mong tìm ra đi, giờ nó đi kiếm ăn tầng dưới rồi đấy, có thể đang thịnh soạn bên cạnh mình đấy. Với mỗi người chết, những người còn lại càng nguy hiểm hơn.” Tiểu Nhất Bạch tức giận quát. Lưu Thiên Bang cũng hiểu rằng nếu cứ trốn tránh thì người chết sớm muộn cũng là bản thân, cũng đồng tình gật đầu.
“Ừ, lần này phòng mình là gần nhất rồi đấy.”
Thấy họ không cãi nhau nữa tôi cũng an lòng. Chúng tôi tiếp tục đi từng phòng xem xét. Phòng nào cũng chất đầy những xác chết la liệt, khung cảnh kinh dị tới rợn người. Mãi cho tới khi tới căn phòng cuối cùng dãy hành lang, tôi mới không ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc nữa. Bên ngoài căn phòng này cũng sạch sẽ khác biệt với những phòng khác. Tiểu Nhất Bạch ra hiệu với chúng tôi.
“Chắc sự thật ở ngay đây rồi. Vào xem thử nào.”
Rồi nhẹ mở cách cửa cuối cùng này, khác với những căn phòng ghê rợn trước đó thì căn phòng này lại vô cùng bình thường. Căn phòng thiết kế giản dị, chỉ duy nhất một chiếc bàn học và một giá sách, tất cả đều bám bụi cũ kỹ. Trong phòng vẫn có xác chết nhưng đã mục nát từ lâu rồi, giờ chỉ còn lại một bộ xương trắng khô. Nếu xét về khung xương, tỉ lệ, chi tiết thì có lẽ thuộc về một cô gái khoảng 14, 15 tuổi. Tiểu Nhất Bạch lại gần hơn, quan sát kĩ càng.
“Xác này không bị ăn thịt, trên người không có vết dao nĩa gì cả. Khi kiểm tra xác Vương Vũ Ninh và Á Mộc, tuy bị ăn phần nội tạng và một số cơ nhưng trên xương vẫn có vết dao nĩa. Còn bộ xương này thì không.”
“Không bị ăn thịt vậy thì chết thế nào?” Lưu Thiên Bang gãi đầu khó hiểu.
“Rất có thể bị chết đói hoặc chết khát. Con quái vật phía ngoài không thể vào trong nhưng cô bé cũng không thể ra ngoài. Không ăn không uống, hầu hết mọi người sẽ chết sau ba đến năm ngày thôi.”
“Này, nhìn kìa, cửa sổ bị đóng đinh, các đinh bị rỉ sét nhiều khác với phòng của bà cụ tầng hai, cho thấy những thanh sắt này được đóng từ rất lâu rồi. Rất có thể là từ nhỏ gia đình lo cô bé sẽ trèo cửa ra ngoài. Đây là tầng 3 mà nên họ đóng thanh sắt lên cửa nhưng chắc lúc đó gia đình không ngờ chính thanh sắt này đã cắt đứt hi vọng cuối cùng của cô bé.”
Tất cả chúng tôi đều rơi vào sự im lặng lặng lẽo, tôi không dám tưởng tượng một cô bé mới lớn đã phải đối mặt với sống còn đau lòng như vậy. Bên ngoài là con quái vật ăn thịt người còn bên trong phòng thì không còn lối thoát nào nữa. Tình cảnh tiến thoát lưỡng nan rồi chết dần chết mòn trong căn phòng này, rốt cuộc cô bé ấy đã phải tuyệt vọng tới nhường nào. Lúc chìm trong sự sợ hãi thì bỗng nhiên tôi thấy bên khoé mắt lập lờ ánh sáng mờ ảo màu đỏ nhạt. Tôi nhìn sang, nói với hai người còn lại:
“Hai người nghĩ đó là cái gì?”
Ánh sáng đó phát ra từ miếng ngọc bội treo gần cửa sổ. Miếng ngọc màu đỏ như máu, đẹp tới mê lòng người, bề mặt trơn nhẵn láng mịn như được điêu khắc bởi thợ có tay nghề cao. Lâu lâu còn phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Chúng tôi gỡ miếng ngọc ra xem xét, lúc này Lưu Thiên Bang bất ngờ chỉ tay vào quyển sách bị xương cô bé che khuất, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“Hai người xem kìa, phía sau xương cô bé có cuốn sách đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.