[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 13: Cửa máu 1:Ác mộng




Mọi chuyện xảy ra nhanh tới mức tất cả tôi đều không thích ứng kịp. Tôi ngã quỵt xuống sàn, thở hổn hển vì đuối sức và căng thẳng kéo dài. Trước việc thoát chết trong tình cảnh ngàn cân, tôi không giấu nổi nụ cười vui sướng.
Tiểu Nhất Bạch đặt bà lão an vị lên ghế, trong mắt không giấu nổi sự sợ hãi với kích thích vừa rồi, hướng về Lưu Thiên Bang nói cảm ơn.
“Cảm ơn cậu, Râu Xồm. Nếu không có cậu liều lĩnh lấy viên ngọc máu lúc nãy thì tôi đã chết rồi.”
“Không có gì, một phần cũng nhờ Hi Văn nhanh tay đưa viên ngọc cho tôi. Với lại tôi mới phải cảm ơn cậu, Tiểu Bạch. Nếu không nhờ cậu dẫn tôi tới nơi này thì chắc là sau này tôi cũng bị người phụ nữ kia ăn thịt.”
“Tôi, tôi cũng phải cảm ơn hai cậu. Nếu không có hai cậu thì tôi sớm muộn gì cũng chết.” Tôi tiếp lời.
Nói xong, Lưu Thiên Bang cười lớn, đó là nụ cười không thể che giấu niềm vui vừa thoát chết. Anh ấy hào sảng nhìn chúng tôi.
“Hai người khách sáo quá. À mà đúng rồi, còn một chuyện nữa, mọi người dưới kia thì sao?”
Tiểu Nhất Bạch cẩn thận suy xét phân tích tình hình.
“Bây giờ chúng ta không thể ra ngoài được. Bên ngoài quá nguy hiểm, dợi ngày mai xem có thể liên lạc với họ ở tầng ba không? Nếu thật sự không được thì chúng ta coi như làm hết trách nhiệm.”
Thấy Tiểu Nhất Bạch lãnh đạm như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì. Dù sao khi anh ấy hỏi mọi người ai muốn mạo hiểm đi tìm sự thật thì họ lại im lặng trốn trách. Tôi hiểu Tiểu Nhất Bạch không muốn thấy bản thân xông pha nguy hiểm mà người khác lại nằm không hưởng lợi, ai cũng sẽ không vui. Giữa tiếng mưa rào không dứt ngoài cửa cộng thêm tinh thần lo âu lâu ngày, tôi thu mình vào trong góc, dựa vào tường thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ tôi thấy bản thân vẫn sống những người bình thường trong căn hộ của chính mình, ngày ngày lười biếng nằm trên giường vuốt ve mèo, ngẩn người đón nắng gió qua cửa sổ rồi bất chợt hình ảnh tự dưng thay đổi, méo mó đan cài vào nhau. Tôi lại thấy chiếc xe buýt sơn vàng, người đàn ông mặc vest nhìn đống lửa không rời, miếng thịt người trong tủ lạnh, con quái vật mắt điên cuồng vặn vẹo cổ đuổi theo tôi, cuối cùng là hình ảnh Vương Vũ Ninh mắt trắng rã cười quái dị và bàn tay đẫm máu của tôi.
“Hi Văn, cô dậy đi.”
Tôi mở mắt, thấy Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Banh đang lo lắng nhìn mình. Tiểu Nhất Bạch còn đang cố lay tôi dậy còn Lưu Thiên Bang đang vặn chai nước thủ thế như sắp tạt vào mặt tôi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cô không nhớ gì sao? Vừa nãy cô hoảng loạn còn hét lên nữa.”
“Tôi, tôi gặp ác mộng. Bây giờ đã ổn rồi.”
Tiểu Nhất Bạch vỗ lưng tôi an ủi còn Lưu Thiên Bang nhẹ nhàng đưa cho tôi chai nước. Tôi cảm ơn họ, một lúc sau khi đã bình tâm trở lại, chúng tôi bắt đầu tìm cách liên lạc với những người ở tầng hai.
Ban đầu, Lưu Thiên Bang hét to xuống tầng hai nhưng dường như âm thanh luôn bị kẹt ở tầng ba, dù anh ấy có hét rách cổ cũng không được. Tiểu Nhất Bạch thấy vậy can ngăn.
“Đừng hò nữa, dù cho có hét nát cả cổ cũng chẳng ai nghe thấy đâu.”
“Tiểu Bạch, cậu là bác sĩ mà. Phía dưới đó là hai con người, chúng ta đều mặc kệ họ sao? Có phải hơi…”
Tiểu Nhất Bạch quay lưng, giọng ảm đạm mà kiên quyết.
“Tôi là thú y nhưng hành nghề có ba điều không cứu.”
“Ba điều không cứu là gì?”
“Không cứu người sắp chết, lãng phí năng lượng của tôi. Không cứu người phải chết, làm hao mòn tuổi thọ của tôi. Không cứu người không có ý chí, làm tổn thương sức lực tôi.”
“Tiểu Bạch, cậu đang đùa tôi à. Nếu cậu một bác sĩ thú y không cứu cái này cái kia thì sẽ chết đói mất.”
“Tôi là bác sĩ thú y nhưng không phải bác sĩ thú y, ai nói với cậu tôi sống nhờ việc cứu chữa thú cưng.”
“Được rồi, vậy Tiểu Bạch sẽ chữa loại động vật nào?”
“Nhìn đúng mắt là cứu, cho dù biết không cứu được tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe vậy thì cả tôi và Lưu Thiên Bang đều ngạc nhiên không lường trước được. Thật không ngờ Tiểu Nhất Bạch nhìn qua thấy sống cực kỳ lí trí lại có mặt tình cảm như vậy. Tôi bất giác bật cười, vô tình xoa dịu không khí xung quanh.
“Hay là chúng ta thử cuộn vải rồi thả xuống cho họ, tôi vừa tìm thấy một cuộn vải trong ngăn tủ đó.”
“Ý kiến đó nghe hay đấy.” Lưu Thiên Bang vỗ vai tôi, qua mấy ngày giúp đỡ nhau trong hoạn nạn thì chúng tôi cũng chẳng kiêng dè nữa.
Sau khi cuộn chặt miếng vải quanh miếng gỗ ghi thông điệp, Lưu Thiên Bang thả miếng vải xuống nhưng không hiểu tại sao giữa chừng tấm vải lại đứt. Lưu Thiên Bang định thử lần nữa nhưng chợt bất động, mặt lắm tấm mồ hôi. Tôi thấy lạ nên hỏi thăm.
“Lưu Thiên Bang, anh có sao không?”
“Tiểu Bạch, Hi Văn, tôi cảm giác như có gì đó đang nhìn chằm chằm vậy. Nếu cứ tiếp tục thì tôi sẽ…”
Anh ấy không nói tiếp nhưng cả tôi và Tiểu Nhất Bạch đều hiểu rõ trong lòng. Có lẽ tầng ba là một nơi hoàn toàn tách biệt với căn biệt thự, nếu cố ý bất chấp giúp những người tầng dưới thì rất có thể gặp hậu quả khôn lường. Lưu Thiên Bang buông xuôi nói.
“Hừ, giờ họ thực sự chỉ có thể nghe theo số phận thôi. Này hai người, các cậu nghĩ con quái vật bên ngoài đó là gì vậy.”
Tiểu Nhất Bạch đưa tay lên cằm suy tư, đưa ra luận điểm của mình.
“Từ nhật ký có ghi lại, người đàn bà đáng sợ bên ngoài có liên quan tới bà ngoại cô bé. Có vẻ như bố mẹ cô bé biết gì đó nhưng chúng ta không cần biết, khi chuyện này kết thúc chúng ta có thể quay lại hỏi người đàn ông mặc vest sau ba ngày.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.