[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 14: Cửa máu 1:Sống hay chết?




Ba ngày cuối cùng trong cửa máu tôi, Tiểu Nhất Bạch, Lưu Thiên Bang và bà lão sống chung trong căn phòng trên tầng ba. Nước uống và thức ăn chúng tôi mang lên có đủ cho bốn người trong ba ngày. May là căn phòng này nối liền với một nhà vệ sinh nhỏ nên tôi không cần lo lắng. Lâu lâu tôi nghe thấy tiếng hét vang vọng của Nhan Hữu Bình bên dưới. Giờ đây chắc cô ấy hoảng loạn lắm nhưng tôi cũng lực bất tòng tâm. Trong tình huống đối mặt với ranh giới sinh tử, con người luôn là một sinh vật ích kỷ, tôi cũng không phải ngoại lệ. Bản thân tôi không phải thánh mẫu, không phải là người từ bi không quản ngại thân mình nên đứng trước cái chết của người xa lạ cũng chỉ có thể cắn răng bịt tai giả vờ không nghe thấy.
Dưới sự bảo hộ của vòng ngọc máu, tâm trạng tôi cũng an tâm đi phần nào. Vì tụi tôi trốn ở đây nên đã hai ngày rồi con quái vật chưa ăn gì, liên tục lởn vởn ngoài cửa. Đôi khi tôi bắt gặp nó nhìn tôi chằm chằm không rời mắt, mắt nó đen không có lòng trắng, bao quanh là những dây thần kinh hằn vết rõ ràng như sắp nổ tung, cổ vặn vẹo một góc độ kinh dị, miệng ngoác tới tận mang tai để lộ hàm răng sắc nhọn còn loang lổ vết máu. Những lúc như vậy Tiểu Nhất Bạch đều che mắt tôi lại hoặc Lưu Thiên Bang sẽ đập mạnh vào cửa để đuổi con quái vật đi. Còn đa phần lúc còn lại chúng tôi đều thu mình lại một chỗ riêng, im lặng đợi chờ cho ngày trôi qua mau.
Trời cũng tối đần, tôi nghe ngoài cửa vang lên tiếng kêu bíp bíp của chiếc xe buýt quen thuộc đã chở chúng tôi tới đây. Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ nhớ nó tới vậy. Tôi suýt nữa nhảy cẫng lên vì xung sướng nhưng chợt nhận ra con quái vật vẫn còn ở ngoài cửa. Dường như người phụ nữ áo đỏ cũng biết chúng tôi sắp chạy trốn nên nó đập thật mạnh vào cửa, tiếng móng tay ma sát với cửa sắt nghe rít tới khó chịu. Lưu Thiên Bang bồn chồn hỏi Tiểu Nhất Bạch.
“Tiểu bạch, chúng ta phải làm thế nào để ra ngoài?”
“Phải nghĩ cách nhanh chóng, chiếc xe buýt không thể chờ đợi chúng ta quá lâu đâu.”
Chúng tôi đều rơi vào trầm tư, lúc Tiểu Nhất Bạch nghĩ có nên cậy thanh chắn cửa sổ không thì bà lão mới cất giọng thều thào.
“Các anh hãy đẩy tôi ra ngoài đi, khi ả ta đang ăn ả không làm được việc gì khác đâu. Lợi dụng lúc ả ta đang ăn tôi thì các anh mau chạy đi. Đừng bao giờ quay lại nữa.”
Tôi đứng hình, hoàn toàn không thể tin được còn Lưu Thiên Bang bên cạnh nói.
“Làm vậy sao được” nhưng ngay lập tức chửi khi thấy Tiểu Nhất Bạch đi tới sau bà lão “Đệt mợ, Tiểu Bạch, anh thật sự đẩy bà lão ra ngoài à?”
“Đẩy chết một người, không đẩy sẽ chết cả bốn.”
Bà lão nhìn chúng tôi đầy dịu dàng, như qua đó mà nhớ về điều gì đó nên mắt hơi ươn ướt:
“Cậu nói đúng đấy, tôi cũng sẽ không trách các cậu. Sống thật sự quá đau khổ với tôi. Các anh coi như giúp tôi được giải thoát.”
Tuy tôi có đau lòng nhưng bà lão nói đúng, dù gì cứ nhập nhằng không quyết thì sớm muộn gì tất cả cũng chết. Trên đời này có những lựa chọn không phải ta không đành lòng là có thể từ bỏ. Trước khi mở cửa ra ngoài thì cả Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang đều nhất trí sẽ cho tôi đeo vòng ngọc máu trên cổ. Tiểu Nhất Bạch nhanh tay lấy vòng ngọc máu đưa cho tôi rồi cẩn thận dặn dò.
“Trong chúng ta ít nhất phải có một người sống sót. Sau khi mở cửa, cậu nhất định phải chạy thật nhanh, tuyệt đối không được quay đầu.”
“Cảm ơn cậu, chúng ta nhất định sẽ cùng sống sót.”
“Đúng vậy, chúng ta đều sẽ sống sót.”
Hít một hơi sẵn sàng, chúng tôi cắn răng đẩy bà lão ra ngoài. Con quái vật vồ lấy bà lão ngay tắp lự, dùng đôi tay đầy móng nhọn moi ruột bà rồi ngấu nghiến, vì nó đã hai ngày không có gì ăn nên bất chấp mà không để ý tới chúng tôi. Nhân cơ hội này, Lưu Thiên Bang và tôi chạy trước còn Tiểu Nhất Bạch cũng đi sát phía sau. Hành lang tràn ngập nước mỡ bốc mùi từ xác chết, đường trơn tới mức chỉ cần không cẩn thận là có thể ngã. Nhưng tôi giờ đây không thể quan tâm nhiều như vậy, tôi phải chạy, tôi nhất định không thể chết ở đây.
Chúng tôi nhanh chóng đi hết tầng 3, ra khỏi cánh cửa sắt rồi leo xuống tầng hai. Tim tôi đập nhanh tới mức khó chịu, bên tai nghe tiếng thở dốc, tiếng gió rít rồi một âm thanh rầm to lớn vang lên. Đó là tiếng cánh cửa sắt tầng 3 đập mạnh vào tường, con quái vật đã đuổi tới nơi. Tôi gắng sức chạy nhanh hơn, chúng tôi rất nhanh đã tới cổng biệt thự. Chiếc xe buýt đã mở sẵn cửa, liên tục nhấn còi kêu bíp bíp vang vọng trong đêm tối cô tịch. Tôi lên xe đầu tiên, rồi Lưu Thiên Bang cũng theo sau. Nhưng Tiểu Nhất Bạch còn đang bị con quái vật đuổi theo sát nút, nó bò bằng tứ chi như một con thú hoang dại, điên cuồng với tốc độ nhanh tới kinh người. Ngay lúc Tiểu Nhất Bạch sắp bị con quái vật túm lấy chân, tôi lấy vòng ngọc máu khỏi cổ, quấn vòng dây quanh tay rồi vung thẳng vào trán con quái vật. Con quái vật như bị bỏng hét lên the thé, tay vươn ra cũng rụt lại ôm đầu.
Tiểu Nhất Bạch thành công lên xe buýt, cánh cửa cũng lập tức đóng lại. Chiếc xe buýt dùng tốc độ không nhanh không chậm chạy đi khỏi khu biệt thự ma ám này. Tôi nhìn về phía sau thấy con quái vật vẫn đang trong tư thế bò bằng tứ chi, mắt nó chăm chăm nhìn về chúng tôi nhưng không đuổi theo nữa. Tiểu Nhất Bạch cúi người thở hổn hển rồi ngẩng đầu hướng về phía tôi nói:
“Cảm ơn cậu.”
Tôi gật đầu, Lưu Thiên Bang bên cạnh không tin những gì vùa trải qua nên hỏi lại.
“Tiểu Bạch, Hi Văn, chúng ta đã sống sót phải không?”
Rồi quay lại nhìn lại con quái vật phía sau giờ đây đã khuất bóng, tôi vừa nói với cả hai vừa như tự nhủ với chính mình.
“Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi.”
Sau đó chúng tôi không nói thêm lời nào nữa. Mỗi người đều tự mình tìm một chỗ ngồi trầm ngâm về những điều đã qua. Thời gian trôi qua 5 ngày, trong số 8 người trên xe buýt thì chỉ có ba chúng tôi sống sót. Dù không thân thiết với những người kia nhưng nhìn họ chết một cách thảm thương như vậy thì dù là ai cũng không tránh khỏi sự kinh hoàng, đau thương. Do tinh thần căng thẳng quá độ nên sau khi tìm một chỗ ngồi tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi trong màn sương mờ mịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.