Sau khi đã hiểu toàn bộ quy luật vận hành ở nơi này thì bốn người chúng tôi vào nhà bếp ăn cơm. Thì ra người trong bếp nấu ăn nãy giờ là một trong hai người đàn ông tôi gặp vào ngày đầu tiên khi đến đây, tên là Mạnh Quân. Bữa cơm trên bàn tương đối đơn giản, tuy nhiên có vẻ Mạnh Quân không có chuyên môn trong lĩnh vực này nên đồ ăn hơi khó nuốt với cá nhân tôi. Tôi không thể hiện gì với món ăn nhưng Lưu Thiên Bang thì có.
“Thật ra thì kĩ năng nấu ăn này thực sự tệ lắm nha.”
“Không thích ăn thì đổ đi, muốn ăn thì có thể tự làm.”
Lưu Thiên Bang vốn định phản bác nhưng khi thấy ánh mắt của Mạnh Quân rất đáng sợ, khí chất toả ra cũng mang theo cảm giác nguy hiểm chết người thì rụt cổ lại. tôi bỗng cảm thấy những người có thể đi qua nhiều Cửa Máu, trụ ở Quỷ Xá lâu thì đúng là không tầm thường. Lúc tôi tưởng mọi chuyện đã xong thì mới nhớ Lưu Thiên Bang cũng đâu phải người có thể chịu thua thiệt. Như đã kiểm chứng suy nghĩ của tôi, Lưu Thiên Bang đập bàn đứng dậy.
“Làm thì làm, tôi nói cho các anh biết. Từ hôm nay Lưu Thiên Bang này sẽ làm bếp trưởng ở đây. Cho đến khi tôi còn ở đây, thì tất cả các anh đều không được vào bếp. Muốn ăn gì thì bảo tôi nấu.”
Tôi không ngừng cảm thán trong lòng, nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp thì tôi nhất định sẽ đứng thẳng dậy vỗ tay hoan hô cho Lưu Thiên Bang ngay lập tức. Thậm chí còn nghĩ nếu anh ấy không làm nghề xem bói nữa mà mở nhà hàng thì ngày nào tôi cũng sẽ đến ủng hộ. Sau đó trong bữa ăn chúng tôi từ Mạnh Quân biết được trong Quỷ Xá này chỉ còn 4 người lớn tuổi.
Một là Lương Nham, là chủ tịch Quỷ Xá, cũng là người đầu tiên đến Quỷ Xá. Mạnh Quân là trước đây là một quân nhân, từng chiến đấu ở biên giới. Điền Huân là cậu bé mồ côi cha mẹ sống cùng em gái. Còn Bạch Tiêu Tiêu, mọi người không biết rõ vì cô ấy thường xuyên đi làm nhiệm vụ, rất bí ẩn, chỉ biết rằng ở thế giới bên ngoài rất có thế lực.
Cùng lúc đó, Tiểu Nhất Bạch cũng đề cập tới Cửa Máu đầu tiên của họ cũng như con ma nữ mặc váy đỏ. Chúng tôi tưởng rằng khi kể sau câu chuyện sẽ nhận được lời khuyên gì đó nhưng Mạnh Quân và Điền Quân im lặng không nói gì. Lưu Thiên Bang thấy kì lạ nên hỏi.
“Sao hai người không nói gì vậy?”
“Tôi ăn no rồi.” Mạnh Quân đứng dậy rời đi, mặt nghiêm trọng khó tả. Khi chỉ còn Điền Quân ngồi ở bàn ăn, tôi mới dám thắc mắc.
“Không phải Cửa Máu đầu tiên của mọi người đều như vậy sao? Chúng tôi đã nói sai gì sao?”
“Đúng thế, chúng tôi đã nói điều gì rất cấm kị sao?”
Điền Huân ngồi đối diện dùng ánh mắt tiếc thương nhìn chúng tôi, buồn bã nói:
“Ba người thật xui xẻo?”
“Ý cậu là sao?”
“Có hai loại ma trong Huyết Môn, một loại sinh ra tại đây. Đó là những Phục Linh mà chúng tôi săn, cho dù có mãnh mẽ hay oán khí sâu nặng đến mấy thì sau khi rời khỏi Huyết Môn thì mối thù với những Phục Linh cũng sẽ kết thúc. Còn loại thứ hai thì đặc biệt hơn, chúng cũng bị những quy tắc của Huyết Môn hạn chế nhưng không bị giới hạn trong một khu vực. Sau khi giết hết những người ở đó, chúng sẽ chạy đến nơi khác. Loại ma này oán khí lớn kinh khủng. Thông thường nếu các anh gặp nó ở cánh cửa máu đầu tiên thì cánh cửa tiếp theo sẽ liên quan đến câu chuyện của nó. Và Huyết Môn đằng sau loại ma này có độ khó cao hơn mức bình thường, tỷ lệ tử vong cũng cao hơn. Không biết ba người đã gây ra nghiệp chướng gì mà đã gặp phải loại ma đó đầu tiên, không lạ gì khi chỉ có ba người sống sót.”
“Nhưng có lẽ các anh cũng chỉ sống đến đây thôi, không phải tôi nguyền các anh đâu nhưng về viết thư tuyệt mệnh với gia đình đi. Hãy từ biệt thật tốt với gia đình hoặc bạn bè.”
Điền Huân cũng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, quay lưng về phía chúng tôi để khong ai thấy cậu bé đang buồn bã. Lưu Thiên Bang không chịu thua trước mấy lời nói mà còn tràn đầy năng lượng hơn.
“Thật đáng xấu hổ, coi thường chúng ta như vậy. Chúng tôi có thể thoát khỏi con quỷ đó lần đầu thì cũng có thể lần thứ hai, lần thứ ba. Họ nghĩ chúng ta không thể sống sót qua cánh cửa tiếp theo, vậy thì chúng ta càng phải sống sót cho họ thấy.”